Xe ngựa Trưởng công chúa đứng ngay giữa đội ngũ, Diệp Minh Đức khom người nghênh đón, cửa thành ở sau lưng hắn, trầm mặc nhìn thiên kim hoàng gia đến. Phù Sinh xuống ngựa từ lâu, đứng bên cạnh xe ngựa nhìn Trấn Viễn tướng quân cung kính bước lại gần, thầm nghĩ: Đã lâu không gặp, Diệp tướng quân.
Quá nhiều người có mặt nên Diệp Minh Sơ vẫn chưa biểu hiện sự kích động của mình khi nhìn thấy nhị ca. Khi Diệp Minh Đức dừng sức vỗ vỗ bả vai, khóe miệng hắn mới dám nâng lên, trong miệng bồi hồi nhiều lần câu ‘Nhị ca’ nhưng thế nào cũng không thể nói ra miệng.
“Đại sứ đưa thân Diệp Minh Sơ xin chào Diệp tướng quân.” Đây là câu nói đầu tiên sau nhiều năm xa cách giữa hai huynh đệ.
“Đi đường cực khổ rồi Diệp đại sứ.” Thời điểm Diệp Minh Đức nhìn thấy vị đại sứ đưa thân này, trong mắt hắn hiện lên bất ngờ và vui mừng không dễ phát hiện.
Lâm vào hồi ức trong chốc lát, Phù Sinh liền tỉnh táo lại, Diệp Minh Đức ở trước xe ngựa chờ đợi đã lâu nhưng Trưởng công chúa vẫn không hề lên tiếng. Phù Sinh âm thầm đánh giá Trấn Viễn tướng quân, ánh mắt hai người mang theo nghi hoặc bất ngờ chạm nhau.
“Phiền Diệp tướng quân chờ lâu.” Rốt cuộc giọng nói Thẩm Mộ Ca uy nghiêm lạnh nhạt truyền ra, mọi người mới dám thở dài một hơi.
Trưởng công chúa không chỉ là nữ thân trong miệng các chiến sĩ biên cương, mà còn là tình nhân trong mộng của nam nhi nhiệt huyết các nước láng giềng. Nhưng cũng chỉ dám ảo tưởng trong lòng, thời điểm không người, mới dám lén lút suy nghĩ một chút. Nếu có ai dám to gan không biết trời cao đất rộng nói bậy, không cần chờ quan phủ truy cứu, hàng xóm xung quanh sẽ nhanh chóng thu thập. Bởi vì phàm phu tục tử không được phép làm bẩn Trưởng công chúa điện hạ!
Trưởng công chúa được bách tính ngưỡng mộ phải hòa thân tới Liêu tộc, điều này làm các chiến sĩ đóng tại biên cương rất khó chịu. Lúc bảng vàng thông báo, ngày nào bách tính trong thành cũng nghị luận sôi nổi, binh sĩ tuổi trẻ canh giữ bảng vàng thì cảm thấy hết sức uất ức. Nếu không phải vũ lực không đủ, không có cách nào chống đỡ người Liêu tấn công, triều đình sẽ không đưa ra quyết định thế này!
Người trong lòng bọn họ ái mộ từ lâu ngồi trong xe ngựa cách đó không xa, nhưng không có ai sốt ruột muốn được diện kiến dung nhan, ngoại trừ trung thành bảo vệ chỉ còn lại chua xót. Nếu Diệp tướng quân ra lệnh một tiếng, bọn họ tình nguyên chiến đấu quên mình, sẵn sàng đầu rơi máu chảy để giữ Trưởng công chúa ở lại.
Dường như Diệp Minh Sơ cảm nhận được tâm tình binh lính hai bên cửa thành, có chút bi thương cất giọng nói: “Mời Trưởng công chúa vào thành.”
Phù Sinh đi bên cạnh xe ngựa, một đường tiến thẳng phía trước, nhưng dần dần cảm nhận không khí nặng nề. Thời khắc này trên mặt tướng sĩ không có nửa phần vui sướng hay kích động, thần sắc nghiêm nghị cố gắng khắc chế tâm tình.
Nàng hơi hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy hai chữ ‘Biên thành’ quen thuộc, cửa tòa thành này, nàng đi qua lại vô số lần nhưng chưa bao giờ như hôm nay, bước chân nặng nề nhấc lên muốn không nỗi.
Tòa thành nhỏ này đã trải qua khói lửa chiến tranh không biết bao nhiêu lần, từng có lưu dân, từng có nạn đói nhưng không hiu quạnh giống bây giờ. Tất cả thần dân đều hiểu, Trưởng công chúa của bọn họ ngàn dặm xa xôi đến đây cũng bởi vì bọn họ, hi sinh chính bản thân mình.
Áo choàng trên người bị gió thổi bay, Phù Sinh cảm nhận hơi lạnh xuyên thấu. Đây là khí tức biên quan, thê lương mà lạnh lẽo, không cần một đao một kiếm cũng có thể đâm thủng trái tim. Bước chân nàng trầm ổn mạnh mẽ, không có nửa phần dây dưa dài dòng, chỉ có lúc cùng Diệp Minh Đức gặp thoáng qua, nàng hơi hoảng hốt.
Không có ca vũ uyển chuyển, không có bầu không khí nhiệt liệt sục sôi, Trấn Viễn tướng quân vì Trưởng công chúa chuẩn bị một buổi tiệc tối vắng lặng và kiềm nén. Hai năm gần đây, số lần người Liêu tấn công càng ngày càng nhiều, tâm ý xâm chiếm quá rõ ràng, không còn sự e dè trong quá khứ. Vì vậy bách tính ở biên quan ngày càng ít đi, hiện tại trong thành còn lại hơn nửa số binh sĩ.
“Diệp tướng quân, không cần giữ lễ tiết. Lộ trình chuyến đi của bổn cung chỉ dừng lại biên thành ít ngày, mọi việc giản lược là được.” Thẩm Mộ Ca bị mấy lò than vây quanh, nàng hớp ngụm rượu, lành lạnh rót vào cổ họng, nàng cảm thấy dễ chịu tỉnh táo hơn mấy phần.
“Chung này, bổn cung thay Phụ Hoàng kính Diệp tướng quân cùng chư vị, cảm tạ mọi người vì bảo đảm biên cương mà quyết chiến không ngừng.” Thẩm Mộ Ca rót đầy chung rượu lần nữa, giơ lên cao trang trọng nhìn tất cả một vòng, gọn gàng uống sạch một hơi.
“Tạ Hoàng Thượng và Trưởng công chúa ban rượu, chúng thần vì quốc gia an bình, máy chảy đầu rơi cũng không chối từ.” Diệp Minh Đức đi đầu đứng lên, toàn bộ tướng lĩnh ngồi bên cạnh chuyển động theo.
“An nguy biên quan, nhờ vào Diệp tướng quân.” Thẩm Mộ Ca bao hàm thâm ý nhìn Diệp Minh Đức, hai chữ ‘An nguy’ được nàng nhấn mạnh, giống như giao phó vật gì đó rất quý trọng.
Biên quan quả thật là vật quý trong lòng Thẩm Mộ Ca, hơn nữa còn là bảo vật quốc gia. Nếu như tòa thành trì này không thủ được, không chỉ Liêu tộc có thể chiếm thành, một khi tiếp viện đầy đủ, thì việc tiến công vào kinh là chuyện dễ dàng vô cùng.
Phù Sinh không có tham dự buổi tiệc, với thân phận là hộ vệ của Trưởng công chúa, không thích hợp xuất hiện trong trường hợp này. Coi như Trưởng công chúa đối xử với nàng khác biệt cũng không thể ngoại lệ tất cả mọi việc. Phủ tướng quân của Diệp Minh Đức không thể xa hoa so với kinh thành nhưng rất an toàn, Thẩm Mộ Ca ở đây sẽ không có bất cứ vấn đề gì uy hiếp tính mạng nàng. Vừa vặn Phù Sinh rút được ít thời gian quay về Phi Diệp sơn trang một chuyến, làm tốt công tác chuẩn bị cho việc hòa thân.
Diệp Minh Sơ chú ý Phù Sinh vắng mặt, tất cả mọi người tập trung chỗ này, hắn chỉ biết Diệp Minh Đức và Trưởng công chúa, nhưng thân phận hai vị này cao quý hơn hắn rất nhiều. Hắn ngồi một mình, có chút lúng túng. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài: Trường hợp thế này quả nhiên không thích hợp, nếu có thể giống như nhị ca ra chiến trường giết địch, nhất định mọi chuyện sẽ dễ dàng. Lại giương mắt nhìn những người khác, đa số đều là võ tướng, cũng khó chịu vì phải câu nệ lễ tiết, xem ra bọn họ đã quen cảnh chém giết trên chiến trường, đối với việc xã giao không quá am hiểu.
Nghĩ như vậy, lòng thoải mái chút ít, Diệp Minh Sơ lại nghĩ tới Diệp hộ vệ. Từ khi Trưởng công chúa vào thành, hắn phải vội vàng giao tiếp công việc tương quan, hắn sợ người trong phủ tướng quân không biết một số chi tiết nhỏ, nên cứ kiểm tra hết lần này tới lần khác cho tới khi buổi tiệc bắt đầu mới thấy yên tâm. Hắn không thể dành thời gian đi xem Diệp hộ vệ có nghỉ ngơi hay không, vừa nãy nhìn một vòng không thấy thân ảnh đâu, không biết đang ở chỗ nào.
Dáng vẻ Diệp Minh Sơ nhìn xung quanh đã sớm rơi vào mắt Diệp Minh Đức, hắn nâng chung rượu che khuất ánh mắt sắc bén, muốn từ cử động của tam đệ tìm được đáp án. Vốn nghĩ tam đệ sốt ruột tìm nhân vật trọng yếu nào đó nhưng không nghĩ tới ánh mắt tam đệ rơi vào khoảng không, trái lại lộ ra vẻ mặt ung dung, khiến hắn nổi lên nghi ngờ.
Tuy hắn không có ác ý với tam đệ dòng thứ, nhưng bản thân đã rời khỏi phủ Trấn Quốc Công nhiều năm, mà thời gian gần đây, thư nhà liên tiếp bay tới, đề cập không ít việc xảy ra trong kinh thành. Thêm vào đó, người tam đệ vô danh đột nhiên được phong làm đại sứ đưa thân, càng khiến hắn cảm thấy điều đáng ngờ trong đó dày tầng tầng lớp lớp.
Mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Trưởng công chúa, lúc này hắn mới phát hiện thì ra Trưởng công chúa cũng nhìn ra tam đệ khác thường. Hình như Công Chúa cũng không biết người Diệp Minh Sơ tìm là ai, cho nên đáp lại hắn ánh mắt không biết chuyện gì.
Cũng may tối nay có mặt đều là võ tướng chiếm đa số, sau khi Trưởng công chúa lên tiếng, mọi người dần dần bỏ xuống câu nệ, uống nhiều rồi bắt đầu ồn ào phân tán, không ai phát hiện Trưởng công chúa cùng Trấn Viễn tướng quân trao đổi ánh mắt qua lại.
Bị Diệp Minh Sơ nhớ nhung nhưng Diệp hộ vệ lần đầu tiên tự ý rời vị trí, lại nhân cơ hội hiếm hoi này trở về nhà một chuyến. Tất nhiên Phù Sinh sẽ không nói cho Thẩm Mộ Ca biết, mắc công nữ nhân kia không cho mình trở lại bên cạnh nàng. Thêm vào trước đây, Thẩm Mộ Ca luôn tìm cách giữ khoảng cách với Phi Diệp sơn trang làm cho tiềm thức Phù Sinh nghĩ rằng Trưởng công chúa không muốn cùng môn phái giang hồ có liên hệ trực tiếp gì.
Phi Diệp sơn trang nằm ở quan ải vùng biên giới nhưng không ở bên trong biên thành, mà phải ra khỏi thành hướng về đại mạc, thẳng vào chỗ vắng vẻ hoang tàn. Vùng sa mạc này chính là điểm giao giữa biên thành và khu trực thuộc Liêu tộc, được gọi là khu không người. Không có ai quản hạt, nên người nào cũng có thể đi qua, nhưng ngoại trừ người của Phi Diệp sơn trang thì những người khác đều sẽ chọn đường vòng mà đi, tránh không kịp vì Phi Diệp sơn trang là chủ nhân của cả vùng sa mạc bao la này.
Phù Sinh thay đổi y phục bách tính biên thành, dịch dung thành dân đen, xe ngựa hướng đến con đường quen thuộc chạy vào sa mạc. Thời điểm mới vừa ra khỏi cửa thành, bách tính có chút lòng tốt nhắc nhở nàng trời sắp tối, không nên chạy loạn khắp nơi. Nhưng khi nghe nàng nói muốn vào đại mạc, tất cả mọi người đều lập tức cấm khẩu, không tiếp tục khuyên can.
Phù Sinh kinh ngạc, ba năm trước lúc nàng rời khỏi sơn trang, thái độ bách tính biên thành đối với Phi Diệp sơn trang không phải thế này. Vào lúc ấy, cả biên thành luôn dành những lời có cánh khi nói đến Phi Diệp sơn trang, người ta gọi là ỷ lại. Tại sao bây giờ lại trốn tránh? Lẽ nào Phi Diệp sơn trang đã làm chuyện gì tổn hại tới biên thành?
Mang theo nghi vấn dày đặc, Phù Sinh tăng nhanh cước trình, cấp tốc ẩn nấp trong sa mạc. Lần này trở về sơn trang, nàng không có dự định xuất hiện, mà cùng tứ thúc gặp mặt trong mật đạo. Rất nhanh nàng tìm được lối nào, nhìn chung quanh một chút, ngừng thở nhanh chóng nhảy xuống, cả người Phù Sinh lõm vào cát, thân thể nương theo lướt như gió, nhưng trong nháy mắt xuất hiện một vách đá ngăn cản. Phù Sinh dùng tay vặn chốt cửa mật đạo, cả người mềm mại luồng vào. Cửa đá đóng lại lần nữa, ngờ ngợ có ít cát chầm chậm rơi xuống.
Chỗ sâu trong mật đạo có ánh sáng lập lòe , Phù Sinh biết tứ thúc đã đến, bước nhanh chân hơn, quả nhiên nhìn thấy Diệp Tứ Tiêu mang mặt nạ ngồi đó thưởng thức cây tiêu ngọc của mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tứ thúc.” Trên mặt Phù Sinh lộ ra nụ cười thân thiết, hướng Diệp Tứ Tiêu kêu lên.
“Hừ, nhãi con, cuối cùng cũng biết đường trở về, còn nhớ có người tứ thúc này sao?” Diệp Tứ Tiêu chống khủy tay lên tay vịn, liếc nhìn, vẫn tiếp tục động tác thưởng thức ngọc tiêu.
“Tứ thúc giao huấn đúng lắm!” Phù Sinh không tức giận, theo đó cười cười, bước qua chỗ đối diện ngồi xuống.
“Trở về cũng không chịu đàng hoàng, một mực muốn đến mật đạo, ngươi có biết mọi người trong trang lo lắng cho ngươi bao nhiêu không? Thời điểm nhị thúc ngươi, và các huynh đệ khác nghe ngươi vô cớ mất tích, đều gấp sắp phát điên. Còn ngươi thì ngược lại, thảnh thơi chạy vào hoàng cung vui chơi.” Diệp lão tứ cầm tiêu ngọc không nhẹ không nặng để xuống bàn, bắt đầu quở trách Diệp Phiêu Diêu, mặc dù ngữ khí không nặng nhưng từng câu chữ như cây đuốc thiêu nướng nội tâm nàng.
“Để mọi người lo lắng, Phiêu Diêu biết sai. Chờ chuyện này kết thúc, chắc chắn ta sẽ quay về tự mình thỉnh tội.” Diệp Phiêu Diêu ngưng trọng gật gù, để mọi người vì mình mà lo lắng, quả thật nàng đã sai.
“Ngươi nhất định phải nhảy vào vũng nước đục này?” Diệp lão tứ hừ một tiếng, xem như tiếp nhận Diệp Phiêu Diêu biết lỗi. Lại nghĩ tới chuyện nàng giao phó cho mình trước đó, không xác định hỏi.
“Chuyện tới nước này, ta không thể lựa chọn.” Diệp Phiêu Diêu xoa xoa trán, ở trước mặt tứ thúc, nàng mới thản nhiên bày ra sự bất đắc dĩ của mình.
“Tự ngươi nghĩ rõ ràng là được, tứ thúc nhắc nhở ngươi một câu thôi. Việc ngươi nói, thời gian quá cấp bách vẫn chưa điều tra triệt để được, nhưng người xuất hiện đúng thật có mặt mũi.” Diệp lão tứ nhìn Diệp Phiêu Diêu lớn lên, trong sơn trang ngoài trừ Diệp trang chủ cũng chỉ có hắn biết nàng là nữ tử. Tính cách Diệp Phiêu Diêu, hắn hiểu rõ cực kì, thấy nàng kiên quyết, hắn không nhiều lời khuyên nhủ.
“Là người triều đình.” Không chờ Diệp Tứ Tiêu nói hết, Diệp Phiêu Diêu lành lạnh nói ra đáp án.