Làm Công Công Gặp Công Chúa

Chương 100





Từ chỗ ngồi biến thành ôm nhau cùng ngã trên giường, suốt quãng đường, các nàng như ngựa quen đường cũ. Nửa mở mắt, xô đẩy lẫn nhau, hô hấp dày đặc quấn quanh, nhiệt độ dần dần dâng cao, đem tâm ý lẫn nhau biểu diễn với đối phương không hề che đậy.


Môi Diệp Phiêu Diêu trên cơ thể trắng noãn bóng loáng, trượt một đường từ chỗ cao nhất xuống dưới, không chút trở ngại, hương thơm ngát, vị ngọt ngào làm nàng quyến luyến không thôi, nhiều lần dừng ở nơi mềm mại kia. Mãi đến tận dòng nước trong người Thẩm Mộ Ca lan tràn thể hiện tâm ý, âm thanh tràn ra không cách nào khống chế làm đầu óc nàng mê muội, nhưng mọi thứ trước mắt đều rất rõ ràng.


Thân thể này, Diệp Phiêu Diêu đã thành kính cúng bái quá nhiều lần, cho dù là bóng tối đêm khuya hay ánh nến chập chờn cách bức sa mạn, đều có thể câu đi mọi giác quan trên người nàng. Da thịt óng ánh trong suốt thiêu đốt mắt Diệp Phiêu Diêu, so với khi Thẩm Mộ Ca mặc hoa phục càng cao quý hơn, quanh thân tỏa ra sự thanh khiết mê người, làm nàng không cách nào dời mắt.


“Mộ Ca, đêm nay rốt cuộc ta đã đợi được.” Diệp Phiêu Diêu tìm được địa phương mình muốn đến nhất.


Thẩm Mộ Ca mơ màng mở mắt, xuyên qua hình ảnh mông lung trước mặt, nhìn thấy Diệp Phiêu Diêu nhìn mình tràn đầy yêu thương. Thời khắc này, làm gì còn chỗ nào để nàng đắng đo chờ đợi, bản thân nàng đã kiềm nén lâu như vậy rồi. Có thể Thiên Thành đã cho nàng xung kích đủ lớn, hay cùng người yêu gần gũi lâu ngày, tình thâm sở đến, cũng không còn năng lực khắc chế. Nàng cười nhấc tay sờ xoạng mặt Diệp Phiêu Diêu, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười thâm tình.


“Ta cũng chờ khoảnh khắc này đã lâu. Phiêu Diêu, nàng phải đối xử với ta thật tốt.” Âm thanh Thẩm Mộ Ca có chút khàn khàn, nhưng lời nói ra không hề hàm hồ.


Chóp mũi Diệp Phiêu Diêu chua xót, các nàng đã uống rượu giao bôi, trao đổi lời thề. Cũng từng thân cận da thịt, coi như tối nay không làm chuyện này thì hai nàng cũng sẽ trải qua cùng nhau suốt quãng đường còn lại. Bây giờ thực hiện bước cuối cùng, cũng không phải vì hoàn thành loại nghi thức nào đó, mà đem sự giao phó cuối cùng dành cho đối phương.


“Ừm… Ừm!” Kêu rên ngắn ngủi rồi từ từ kéo dài, tỏ rõ Thẩm Mộ Ca chân chính lột xác. Từ bây giờ, nàng triệt để trở thành thê tử của Diệp Phiêu Diêu.


Diệp Phiêu Diêu sâu sắc thăm dò vào thân thể Thẩm Mộ Ca, ngay chỗ cội nguồn cực nóng lần lượt đẩy nàng lên đỉnh cao. Cái cảm giác muốn chết không được, muốn sống không xong, vừa đau lại vừa ngứa, trước đây nàng chưa bao giờ được cảm thụ tư vị thoải mái này. Trong lòng rung động đi kèm thân thể phấn khởi càng lúc càng tăng nhanh, khóe mắt Thẩm Mộ Ca lần nữa rơi lệ.


“Phiêu Diêu, ta yêu nàng, rất yêu nàng.” Trước mặt trắng xóa một mảnh, chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng, chính là hai mắt Diệp Phiêu Diêu đang nhìn nàng.


Vô số lần mê man thậm chí muốn lùi bước từ bỏ, chính là đôi mắt này, dùng kiên định cùng với vẻ mặt chấp nhất nói với nàng, bất luận con đường phía trước khó khăn cỡ nào, cho dù mất đi tất cả, cũng có người này bồi tiếp nàng. Thẩm Mộ Ca từng sợ sệt, nhưng lại bị Diệp Phiêu Diêu quét mất không thấy tăm hơi, nàng càng ngày càng dũng cảm, quyết tâm khiêu chiến quyền sở hữu uy.


Liếm láp môi Thẩm Mộ Ca, Diệp Phiêu Diêu nỉ non: “Ta cũng yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng, một đời cũng không đủ.”


Âm thanh nhỏ vụn tràn ngập khắp phòng, Diệp Phiêu Diêu không học theo phương pháp trong tập tranh, mà dùng thủ pháp ôn nhu truyền thống, bảo thủ nhất tiến vào. Nàng yêu thương vô hạn, mỗi một tấc đều cẩn thận, mãi tới tận phần cuối, nàng không chỉ đưa Thẩm Mộ Ca lên đỉnh cao, mà còn đem tất cả yêu thương của mình dâng tặng.


Đầu ngón tay khống chế Thẩm Mộ Ca, nhưng mị lực của nàng cũng khống chế tâm mạch Diệp Phiêu Diêu, nhịp tim đập cũng bởi vì nàng. Diệp Phiêu Diêu bật cười, từ khi nhìn thấy Thẩm Mộ Ca thì trái tim này đã không còn thuộc về bản thân nữa rồi. Mà từ khi đó đến nay, Diệp Phiêu Diêu đã từng thử nhiều lần quên Thẩm Mộ Ca, dùng thù hận kết liễu đoạn nghiệt duyên này. May mà, thời khắc bốn mắt nhìn nhau, trái tim Diệp Phiêu Diêu vẫn thành thật nhất, Thẩm Mộ Ca luôn luôn tồn tại trong đó.


Nhất định Thẩm Ngữ Cầm không ngờ bản thân kích động phạm sai lầm lại trở thành chất xúc tác thành toàn cho Hoàng tỷ và tỷ phu, mà lúc này nàng phải khổ sở suy nghĩ làm thế nào nói những lời trong lòng, đồng thời tìm phương hướng cho con đường phía trước. Vẫn không biết làm thế nào đối mặt với Lục Thành Nhan, bây giờ đã tìm được nguyên nhân, nếu thật sự động tình thì nên đưa ra lựa chọn. Muốn bên nhau ở cùng một chỗ, nàng phải nhanh chóng bày tỏ cõi lòng với Lục Thành Nhan. Còn muốn nhẫn tâm chặt đứt phần ân tình này, đưa Lục Thành Nhan rời khỏi hoàng cung.


Cho dù loại kết quả nào, đều khiến Thẩm Ngữ Cầm khó có thể mở miệng. Nhưng nàng nhớ lời Hoàng tỷ, chuyện này không còn là chuyện riêng của một mình nàng, vì vậy mặc kệ kết cuộc gì, đều phải nghe Lục Thành Nhan có ý kiến gì. Vừa vặn nàng cũng muốn biết thái độ Lục Thành Nhan đối với mình. Từ trước tới giờ đều do Thẩm Ngữ Cầm ép buộc Lục Thành Nhan, bắt cóc nàng đến kinh thành, hơn nữa không nói lời nào biến nàng thành thái giám đi theo bên cạnh mình, lại mượn danh nghĩa buộc nàng giúp mình giải độc. Nói cho cùng, hết thảy đều do Thẩm Ngữ Cầm thúc đẩy, Lục Thành Nhan chỉ bị động phối hợp, thậm chí là luồn cúi. Hiện tại, Thẩm Ngữ Cầm  mở miệng hỏi ý kiến, có phải nàng sẽ tránh không kịp hay không?


Thẩm Ngữ Cầm cười khổ, rốt cuộc đến lúc bản thân phải thưởng thức cảm giác này. Cẩn thân từng li từng tí suy đoán tâm ý của đối phương, lo lắng không biết đối phương có yêu thích mình hay không? Đồng thời cũng lo đối phương không có tình cảm gì. Nhất thời cười nhạt khổ não, vẻ mặt này luân phiên xuất hiện trên mặt Thẩm Ngữ Cầm, không thể kéo dài thêm, cho người gọi Lục Thành Nhan tới.


“Tiểu… Lục Thành Nhan, ta có mấy lời muốn hỏi ngươi.” Thẩm Ngữ Cầm thấy Lục Thành Nhan đối với mình vẫn duy trì dáng vẻ sợ sệt, không thể làm gì khác bất đắc dĩ mở miệng trước.


Lục Thành Nhan hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Thiên Thành công chúa chính thức gọi tên nàng. Lục Thành Nhan cẩn thận ngẩng đầu nhìn mặt Thẩm Ngữ Cầm, ngoài dự liệu phát hiện một tia cô đơn ai oán. Vẻ mặt này gần như chưa bao giờ xuất hiện trên mặt Thẩm Ngữ Cầm, trong đầu Lục Thành Nhan đột nhiên nhất thu.


Nàng bước nhanh tới bên người Thẩm Ngữ Cầm, sốt ruột nói với nàng: “Xảy ra chuyện gì mà Công Chúa khổ sở như vậy?”


Thẩm Ngữ Cầm không nói, còn đang cân nhắc làm sao để thăm dò tâm ý của Lục Thành Nhan.


Nhưng nhìn vào mắt Lục Thành Nhan, loại trầm mặc này càng thêm thống khổ. Không nói lời gì nắm chặt tay Thẩm Ngữ Cầm, mang theo thương tiếc nói: “Có phải gặp chuyện gì khó giải quyết không? Công Chúa nói ra đi, cho dù ta không có cách giúp Công Chúa giải quyết, ít nhất cũng có thể thay Công Chúa phân ưu.”


Lục Thành Nhan cứ ôn nhu, quan tâm một cách vô tâm như vậy làm Thẩm Ngữ Cầm từng bước trầm luân. Thời điểm Hoàng tỷ lên đường đi hòa thân ở Đại Liêu, cũng là thời khắc nàng bắt đầu âm u, lúc nào Lục Thành Nhan cũng tìm đủ biện pháp hống nàng vui vẻ, để nàng rơi vào lưới tình. Cũng bởi vì vậy ba chữ ‘Lục Thành Nhan’ âm thầm lặng lẽ mọc rễ trong lòng Thẩm Ngữ Cầm.


“Lục Thành Nhan, nếu ngươi có thể lựa chọn, ngươi sẽ tiếp tục ở lại trong cung hay trở về Giang Nam?” Thẩm Ngữ Cầm cúi đầu nhìn tay mình bị nắm chặt, rồi chậm rãi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Lục Thành Nhan.


Không có chương pháp gì, cũng không tiếp tục nhớ tới những mưu trận công tâm. Trong mắt Thẩm Ngữ Cầm dần dần bị tầng sương mù bịt kín, nàng nghẹn ngào mở miệng, chỉ vì muốn biết đáp án trong lòng Lục Thành Nhan. Thế nhưng nàng cũng rõ ràng, từ đầu đến cuối, Lục Thành Nhan không hề tự nguyện. Nếu được phép chọn, có thể người trước mặt sẽ rời đi không quay đầu nhìn lại một lần. Đột nhiên Thẩm Ngữ Cầm phát hiện trí nhớ của mình đặc biệt tốt, nàng vậy mà còn nhớ thời điểm Lục Thành Nhan mới vào cung, cả ngày mặt mày ủ rũ muốn rời cung, cũng nhớ lại nàng xoa eo dựa vào lí lẽ biện luận, kết quả bị ném vào Tập Viện.


“Ta không biết. Nếu như Công Chúa để ta chọn, đương nhiên ta muốn về nhà.” Lục Thành Nhan bị vấn đề Thiên Thành công chúa hỏi làm cho mê man, không biết trong hồ lô của Công Chúa bán thuốc gì.


Thẩm Ngữ Cầm nghe vậy, sắc mặt buồn bã, muốn giật tay khỏi tay Lục Thành Nhan, nhưng càng cố sức càng bị nắm chặt. Không muốn nhìn Lục Thành Nhan, Thẩm Ngữ Cầm đành phải cúi đầu, đờ ra nhìn chằm chằm tay hai người.


“Nhưng… Trong lòng ta lại không muốn đi.” Lục Thành Nhan than nhẹ một tiếng, nói ra ý nghĩ thật sự trong lòng.


Kỳ thực nàng cũng xoắn xuýt, khi phát hiện mình đối với Thiên Thành công chúa có ý nghĩ không đúng, lúc nào cũng tự nhắc nhở chính mình không được ảo tưởng. Nhưng bản thân lại không thể nào khống chế được, đặc biệt khi đối mặt với Thẩm Ngữ Cầm, Lục Thành Nhan càng không cách nào ngụy trang. Nếu không phải Công Chúa hỏi mình, có lẽ cả đời này không bao giờ Lục Thành Nhan có thể nói ra. Nàng biết rõ mình phải về nhà, nhưng cuối cùng Công Chúa đã đồng ý thả người xuất cung thì trái tim nàng lại không muốn rời khỏi.


Trái tim Lục Thành Nhan đã ở lại nơi này, rơi vào người trước mặt. Lục Thành Nhan vẫn chưa biết đây có phải là yêu thích hay không, nhưng nó hoàn toàn khác với cảm giác nhớ mong, chờ đợi được gặp Diệp Phiêu Diêu, phải nói là khác một trời một vực. Nàng muốn được gặp Diệp Phiêu Diêu, nhưng chỉ dừng lại ở cảm giác thưởng thức đối phương, hoặc có hơn là hình tượng mà nàng muốn hướng tới. Còn với Thẩm Ngữ Cầm thì lúc nào Lục Thành Nhan cũng muốn được ở cạnh, càng lâu càng tốt, dù một đời cũng không cảm thấy dài.


Nước mắt nóng bỏng nhỏ xuống mu bàn tay Lục Thành Nhan, Thẩm Ngữ Cầm vẫn cúi đầu, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng nói: “Ngu ngốc!”


Có người ở trong cung song túc song phi, vui vô cùng. Cũng có người bất kể ngày đêm, ngàn dặm xa xôi từ biên quan chạy tới kinh thành, chỉ vì một phong thư của Diệp Phiêu Diêu. Diệp lão nhị rất ít khi rời khỏi Phi Diệp sơn trang, từ khi Diệp Thành Nhất mất tích, hắn luôn an vị trấn giữ sơn trang, chuẩn bị trong ngoài trên dưới. Không phải lão Tứ xảy ra chuyện, Diệp Phiêu Diêu gửi thư thỉnh cầu hắn đến đây giúp đỡ, hắn cũng không dễ dàng xuống núi.


Rốt cuộc Quý Vị Nhiên cũng nhìn thấy Nhị thúc, vui mừng trên mặt không thể giấu được. Sắp xếp tốt cho Nhị thúc cùng những người đi theo, Quý Vị Nhiên nôn nóng chờ mong hừng đông đến nhanh. Trời sáng, Diệp Phiêu Diêu sẽ tới cùng Nhị thúc hội hợp, đến lúc đó có thể cứu Tứ thúc.


Thừa dịp màn đêm thăm thẳm, Quý Vị Nhiên không hề ủ rũ, bởi vì nàng còn một nhiệm vụ trọng yếu vẫn chưa hoàn thành. Liên tục mấy ngày theo dõi cũng chưa phát hiện Lục Ngự Phong có gì bất thường nhưng nàng không dễ dàng bỏ cuộc. Nàng muốn ngày mai Diệp Phiêu Diêu xuất cung, có thể báo cho nàng thêm một ít tin tức về Lục gia trang, cho nên tối nay vẫn thay y phục dạ hành.


Vốn dĩ không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng Quý Vị Nhiên lại phát hiện nửa đêm Lục Ngự Phong âm thầm ra ngoài. Hành động vào canh giờ này chắc chắn không tầm thường, huống hồ đây cũng là lần đầu tiên trong nhiều ngày nàng theo dõi, vì vậy Quý Vị Nhiên không chút do dự bám theo.


Công lực Lục Ngự Phong thâm hậu, cộng thêm hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh, làm sao không phát hiện có người theo đuôi mình. Nhưng hắn không vội vàng ra tay, muốn im lặng quan sát xem người luôn nhìn hắn chằm chằm không tha là người phương nào.