Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 5




Khi Lâm Sơ bước đi bắp chân vẫn còn rất đau, thậm chí có một lần cô nghĩ cơ thịt trên đùi đã gãy nát, giẫm bước tiếp theo thì chân căng ra một chút, trong lòng hoảng sợ. 

Lãnh đạo từng gọi điện báo cho cô nghỉ ngơi thêm vài ngày, Lâm Sơ nói không có việc gì, chống đỡ tới thứ tư phải đi làm.

Cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé, trong đơn vị dốc hết sức lực, kể từ tháng Giêng năm ngoái, trải qua một vòng lại một vòng phỏng vấn sát hạch sang lọc, mà còn trong những ngày tuyết rơi lạnh nhất chịu mùi hôi thối xúc sạch tuyết khỏi đống rác, nhịn suốt nửa năm cô mới được tuyển chính thức, trong đó khó khăn không ít vì bị người khác nói, khi nửa đêm thường xuyên trốn trong chăn khóc, thỉnh thoảng kể khổ với Diệp Tĩnh, rốt cuộc Diệp Tĩnh phải chuyển đề tài về đời sống tình cảm của cô. Lâm Sơ đau khổ dày vò, rốt cuộc ở trong ngành có một thế giới nhỏ bé của riêng mình, bày biện đồ đạc trên bàn làm việc, còn có một chậu hoa nhỏ phòng tia bức xạ, cô phải bảo hộ thật tốt.

Nếu không có bối cảnh, cũng chỉ có thể chịu khó làm việc, trước mặt lãnh đạo tạo một ấn tượng tốt, Lâm Sơ không muốn mười năm sau vẫn làm vài việc vặt vãnh, làm tin vắn viết bản thảo diễn thuyết, vĩnh viễn cũng chỉ có thể giữ tiền tiền ít ỏi sống qua ngày, ở thành phố Nam Giang toàn là nhà cao tầng, không mua nổi một không gian để đứng.

Lâm Sơ hít sâu một cái, giữ vững tinh thần đi vào văn phòng, các đồng nghiệp lập tức hoan hô, ôm lấy cô hỏi, còn nói phóng viên muốn phỏng vấn cô.

Lâm Sơ hàn huyên cùng bọn họ một lát, bắt đầu kiểm tra công việc mấy ngày nay, mở máy tính nhìn diễn đàn một chút, mới phát hiện nick mình bị quản lý đổi thành “Nữ hiệp”, Lâm Sơ dở khóc dở cười, lập tức viết một chuỗi văn bản gửi đi, chỉ một lát nhận được một đống hồi âm, Dương Thuần Bối càng kích động, nói thẳng muốn cùng cô kết nghĩa kim lan. 

Buổi trưa khi ăn cơm Lâm Sơ lại trở thành tiêu điểm, những đồng nghiệp phòng ban khác đều chen lại đây, trước mặt Dương Thuần Bối nói lời cảm ơn, còn nói mời cô ăn cơm tối, Lâm Sơ cảm ơn từ chối nói: “Buổi tối tôi có hẹn.”

Dương Thuần Bối nháy mắt ra hiệu: “Bạn trai?”

Lâm Sơ chỉ cười không đáp, Dương Thuần Bối lại đến gần bên tai cô nhỏ giọng nói: “Ai, thật ra mấy ngày nay vẫn có phóng viên muốn tới đây phỏng vấn cô đó, nhưng bị lãnh đạo từ chối, cô có nhớ anh chàng phóng viên báo chiều Nam Giang lái xe lần trước không? Anh ấy cũng muốn phỏng vấn cô.”

Lâm Sơ nhíu mày cười hỏi: “Tôi có gì tốt để phỏng vấn?”

Dương Thuần Bối đẩy cánh tay của cô: “Cô đã quên hàng năm thành phố đều phải bình chọn nhân vật anh hung hay sao? Lúc đó cô cứu nhiều người như vậy, có cơ hội đắc cử, Giang Tấn nghĩ muốn giúp cô viết một bài tin tức.”

Lâm Sơ vừa nuốt xuống một ngụm cơm, nghe vậy suýt nữa phun ra, vừa ho khan vừa xua tay khước từ, bị nghẹn mặt đỏ tai hồng, cuối cùng chạy trối chết, Dương Thuần Bối vội vàng đuổi theo, âm hồn bất tán quấn tới chiều, nhưng không cách nào thuyết phục được cô.

Mấy ngày nay Lâm Sơ đã bị quấy nhiễu đến cực điểm, bạn học trung học và đại học gọi điện hỏi không ngừng, vài diễn đàn trên mạng đã công bố tư liệu cá nhân của cô, từ lâu cô đã ứng phó không nổi, nếu lại nhận phỏng vấn, phố lớn ngõ nhỏ mọi người đều biết, cô không muốn nổi tiếng.

Khi tan tầm Dương Thuần Bối lại gọi điện hỏi tiếp, Lâm Sơ ngạc nhiên nói: “Làm sao cô biết số điện thoại của tôi?”

Dương Thuần Bối đắc ý nói: “Nhà cô ở chỗ nào không ai biết, hỏi thăm một số điện thoại di động thì đâu có khó khăn!”

Lâm Sơ có chút bực mình, vừa thu dọn đồ đạc vừa kiên nhẫn ứng phó, khi đi đến tầng dưới cùng thanh âm của Dương Thuần Bối hình như gần bên người, ngước mắt quả nhiên thấy cô hung phấn vẫy vẫy tay, đứng bên cạnh là một người đàn ông mặc áo màu đen thân hình cao lớn, diện mạo có vẻ khôi ngô cùng dáng người hung dữ không hợp chút nào, Lâm Sơ liếc mắt một cái, đột nhiên nhớ tới Diệp Tĩnh thường xuyên nói bên miệng “Bắp chân thịt”.

Khuôn mặt Lâm Sơ mang theo nụ cười, bước tới chào hỏi, Dương Thuần Bối lập tức giới thiệu: “Anh ấy là Giang Tấn, tôi đã nói qua với cô, làm một cuộc phỏng vấn rất nhanh, sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu.”

Lâm Sơ đã bắt đầu tức giận với cô, trên mặt cũng không thể hiện rõ: “Ai, tôi thật sự không muốn lên báo, người nhà tôi không biết chuyện này, tôi không muốn làm cho bọn họ lo lắng!”

Dương Thuần Bối cũng không nản lòng, miệng lưỡi lưu loát luân phiên oanh tạc, chặn trước mặt Lâm Sơ nhất định không cho cô đi, nhưng Giang Tấn chỉ nhàn nhã đứng một bên, mỉm cười nhìn Lâm Sơ đang nhẫn nại ở bên kia. 

Lâm Sơ nhìn người khởi xướng, trong lòng tức giận, vẻ mặt nén giận đến phát cáu, phía trước đột nhiên hai nhân viên vệ sinh vội vàng quýnh lên chạy tới, bảo vệ cũng đi theo phía sau gọi điện thoại, la to: “Đúng vậy, thi thể ở trong bãi rác!”

Lâm Sơ còn chưa nghe rõ, Giang Tấn lại biến sắc, lập tức chặn bảo vệ đang gọi điện thoại lại, bảo vệ lảo đảo một chút, miệng mắng một câu, trong ký túc xá có mấy người đi xuống, Lâm Sơ nhận ra trong đó có vài lãnh đạo, đoàn người chẳng quan tâm nói chuyện, vội vàng chạy về phía khu rác. Giang Tấn không nghĩ ngợi gì, lập tức đuổi theo.

Dương Thuần Bối gọi Giang Tấn vìa tiếng, thì đã không thấy bóng dáng anh đâu, kéo Lâm Sơ về phía trước rồi đuổi theo, Lâm Sơ muốn rút cánh tay ra, Dương Thuần Bối nói: “Đi thôi, đi xem vói tôi, vừa rồi hình như nói cái gì ‘thi thể’? Nhất định có chuyện lớn rồi, đi mau!” Dứt lời, cô kéo Lâm Sơ về phía trước.

Lâm Sơ bị cô kéo vài bước, bắp chân bắt đầu bị chuột rút, gương mặt không còn giọt máu, dùng sức đẩy cô ra, xoay người đỡ bắp chân. Dương Thuần Bối do dự nói: “Làm sao vậy?”

Lâm Sơ khoát tay: “Chân tôi đau, tự cô đi đi!” Nói xong cô đứng lên, nhón đầu ngón chân, nhẹ nhàng xoay xoay, nhưng vẫn còn một lực co thắt đau đớn liên tục không dứt kéo tới. Dương Thuần Bối sốt ruột đi tìm Giang Tấn, thấy Lâm Sơ nói không có việc gì, thì lập tức chạy lại.

Lâm Sơ bắt đầu lo lắng không yên cho cái chân mình, lúc trước khi tỉnh táo bị chuột rút xoay xoay xoa nắn thì tốt liền, nhưng lúc này giống như bị chuột rút khi ngủ say, ngay cả trái tim đều đau theo, một hơi không hơn không kém. Cô đang muốn vỗ vỗ chân, đột nhiên trước mặt một bóng mờ phủ xuống, một người mặc tây trang đi tới trước mặt, nói một câu: “Hãy ngồi xuống!”

Lâm Sơ ngẩng đầu vừa nhìn thấy, giật mình.

Trầm Trọng Tuân đứng cách đó không xa đi tới bên xe, bước hai bước thấy phía sau không có động tĩnh, nhìn lại, thấy Lâm Sơ vẫn ngồi yên tại chỗ, chống đầu gối trừng mắt nhìn bóng lưng anh, anh xoay người trong nháy mắt ánh mắt lại đột nhiên thay đổi, giả vờ như không có việc gì.

Trầm Trọng Tuân có vẻ do dự, quay lại bế cô lên, một lát đi tới bên cạnh xe, anh mở cửa phía sau, đỡ Lâm Sơ ngồi xuống.

Lâm Sơ bật thốt lên: “Không cần anh đưa tôi……” Nói chưa xong bả vai bị đè lại, cái ót suýt chút nữa đụng vào trần xe, mông đã dán trên ghế dựa.

Trầm Trọng Tuân nói: “Tự mình xoa chân.”

Lâm Sơ lập tức ngồi dậy xoa nắn, bắp chân dường như đã co rút đau đớn đén tê liệt, cô xoa vài cái mạnh hơn, nhưng không thấy hiệu quả. Trầm Trọng Tuân nhíu mày, ngón tay khẽ nhúc nhích, do dự nhìn đôi chân mảnh khảnh, suy nghĩ một chút, anh rút hai tờ khăn giấy trên bảng điều khiển, quay lại trước mặt Lâm Sơ, vô thanh vô tức ngồi chồm hổm xuống, hai tay cách khăn giấy đỡ đầu gối và mắt cá chân của cô, cẩn thận từng li từng tí nâng lên.

Lâm Sơ kinh hãi, chân giãy giụa theo bản năng, Trầm Trọng Tuân dùng sức đè lại, nói: “Như vậy có vẻ tốt hơn một chút, cô có muốn đi bệnh viện kiểm tra chút không?”

Lâm Sơ quái dị xem xét hai tờ khăn giấy phủ trên đùi, trên bắp chân đầy vết bị muỗi đốt, mắt cá chân không biết bị loại côn trùng nào cắn, các đốt đỏ bắt đầu có mủ. Sắc mặt Lâm Sơ đỏ ửng, nửa ngày mới cảm thấy cẳng chân đã đỡ hơn một chút, “Không cần, hình như tốt hơn rồi.”

Trầm Trọng Tuân nghe vậy, lập tức rút tay về, Lâm Sơ chưa chuẩn bị anh nhanh như thế, cẳng chân còn chưa kịp phản ứng, hình như lại có chút đau đớn.

Trầm Trọng Tuân gấp hai tờ khăn giấy lại, ném lên mặt trên bảng điều khiển, lại lấy hai túi quà trên ghế lái phụ, đưa cho Lâm Sơ nói: “Mấy ngày nay vẫn không rảnh, lẽ ra nên đến thăm cô sớm một chút, không biết các cô tan sở sớm như vậy, may mắn gặp được, hôm đó cảm ơn cô, cầm!”

Lâm Sơ ngây ngất, cười gượng nhận lấy túi quà, khách sáo nói: “Anh không cần cảm ơn, đó là việc nên làm, hôm đó là tôi không tốt, chỉ biết nghĩ cho bản thân, sau nhớ lại thì vô cùng may mắn, may mắn khi nghe theo anh!”

Trầm Trọng Tuân mặt không biến sắc nhíu mày, khóe miệng khẽ cong lên, một lát thì thu lại, giống như ảo giác. Anh gật gật đầu: “Như vậy không muộn, có cần cái gì thì nói với lãnh đạo của cô, tập đoàn sẽ chịu trách nhiệm tất cả chi phí trị liệu của cô.”

Dứt lời, anh đi vòng bên kia, ngồi vào ghế lái, nhưng vẫn không nhúc nhích nhìn Lâm Sơ trong gương chiếu hậu. Lúc này Lâm Sơ mới kịp phản ứng, vội vàng nhường đường, xe đã chạy đi.

Lâm Sơ đỏ mặt tai hông than thở: “Quái nhân!” Cô cúi đầu nhìn nhìn cẳng chân, nhớ tới động tác của Trầm Trọng Tuân, không khỏi căm giận, làm như mình bị ghét bỏ. 

Sau khi trăm cay nghìn đắng trở lại phòng trọ, cô tùy ý ăn chút mì ăn liền, rồi lấy quần áo đi tắm rửa.

Phòng vệ sinh cực kỳ đơn sơ, bồn cầu cũ nát không chịu nổi, trên bồn rửa tay đầy rỉ sắt, máy nước nóng phía trên bồn cầu, hai mặt vách tường một nửa được ốp lát gạch men sứ, khi tắm bọt nước văng khắp nơi, toàn bộ trong phòng tắm đều mờ mịt sương mù.

Lâm Sơ vô ý làm vỡ bọc mủ trên mắt cá chân, khẽ kêu một tiếng đau quá, vội vàng tắm sạch sẽ, cô trở về phòng, trước khi ngủ cô mát xa cẳng chân một chút, chắc ngày mai có thể khỏi hẳn.

Ngày hôm sau trở lại đơn vị, nhưng thấy vài vị lãnh đạo quen mắt đã xuất hiện, Lâm Sơ cảm thấy kỳ lạ, cho rằng lại có hạng mục mới, đến giữa trưa cô mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Các đồng nghiệp từ bên ngoài trở về, nói: “Chắc mọi người không biết, ngày hôm qua ở khu rác đã phát hiện một thi thể nữ, cảnh sát phong tỏa hiện trường, nghe nói băng ghi hình đều lấy đi hết, còn dẫn vài người về đồn hỏi tiếp.”

Lâm Sơ không khỏi kinh ngạc, có đồng nghiệp còn không dám tin: “Thật hay giả, giết người?”

Đồng nghiệp uống một hớp nước, lập tức miêu tả tình hình cụ thể.

Chiều hôm qua, nhân viên vệ sinh đang rửa sạch vật dụng phế thải thì phát hiện bên trong đống rác nhỏ có một khối nữ thi, thì hoảng hốt kêu đồng nghiệp và bảo vệ đến, bọn họ lại vừa báo cảnh sát vừa báo cho cấp trên biết, khi trời tối một đám phóng viên kéo tới, người dân gần đó cũng chen chúc lại xem.

Đồng nghiệp nói: “Khu rác thải người bình thường không vào được, ra vào đều có bảo vệ kiểm tra, cảnh sát nghi ngờ là do nội bộ chúng ta vứt xác, cũng không biết rốt cuộc như thế nào nữa, hiện tai nơi đó còn một đống người chen chúc, đoán chừng buổi chiều lại có phóng viên tới.”

Nghe tin các phóng viên hoàn toàn không đợi được đến buổi chiều, sáng sớm đã có vài xe phỏng vấn đợi ở gần khu rác và ký túc xá. Buổi trưa Lâm Sơ ăn cơm thì nghe được một ít tin tức nho nhỏ, cũng không biết là thật hay là giả.

Dương Thuần Bối ngồi bàn bên cạnh gọi điện thoại, giọng điệu có chút lo lắng: “Anh đừng cúp máy, muốn thuyết phục tôi, thì cho tôi hỏi một câu, cũng không phải bí mật gì, tử thi kia là ai, không phải là người ở đơn vị chúng tôi chứ?”

Không biết bên kia nói gì, Dương Thuần Bối gật gật đầu: “Ah, vậy là tốt rồi, nếu không làm tôi sợ muốn chết.” Cúp điện thoại, cô quay sang đồng nghiệp đối diện nói: “Không phải đơn vị chúng ta, hình như gọi là Lưu Hồng Mai, ở khu nhà nông dân cách hai con đường, anh ấy là chồng cô ấy muốn đi nhận thi thể!”

Lâm Sơ dừng động tác lại, đồ ăn ngậm trong miệng, không thể tưởng tượng nổi nghiêng đầu nhìn Dương Thuần Bối.