Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 45




Edit: Thanh Hưng
Chủ nhật ngày này mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Lâm Sơ đưa lưng về phía cửa sổ, giơ cánh tay che mắt, mẹ Lâm ở bên ngoài gọi: "Rời giường, chúng ta đi mua quần áo!"

Lâm Sơ mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, mí mắt chính là không mở ra được.

Mẹ Lâm vén tay áo lên, vọt vào phòng ngủ của Lâm Sơ, không nói hai lời đi tới vén chăn của cô lên, khí lạnh lập tức chui vào trong chăn, Lâm Sơ rét đến run lên, nhắm mắt lại lấy lòng: "Mẹ con chỉ nằm thêm một lát thôi, chỉ nằm thêm một lát thôi!"

Mẹ Lâm không bị chiêu trò này của cô dụ dỗ, trên tay dùng sức kéo, chăn bông "Ào" một cái rơi khỏi giường, Lâm Sơ cuộn tròn người, trong miệng kêu "Ô ô", làm cho mẹ Lâm dở khóc dở cười: "Tốt lắm tốt lắm, nghe lời, nhanh lên một chút, mẹ đi mua cho con mấy bộ quần áo, con xem một chút mấy cái treo trong tủ quần áo của con kia, chỗ nào giống như cô gái nhỏ nên mặc chứ!" Dứt lời, bà lập tức cầm chăn bông đi tới ban công, lau sạch sẽ lan can, rồi phơi chăn lên.

Sáng sớm húp cháo ăn tương, Lâm Sơ nửa mở mắt, nuốt từng chút từng chút, uống xong một bát cháo, rốt cuộc cô mới tỉnh táo lại, trở về phòng ngủ thay áo ngủ, kéo cánh tay mẹ Lâm dạo phố.

Quảng trường mua sắm ở Trữ Tiền cách nhà Lâm Sơ khá xa, hai mẹ con phải đi bộ (di.da.l.qy.do) một đoạn đường, mới lên một chiếc xe buýt, thật lâu mới tới nơi đó.

Xung quanh là chuỗi cửa hàng san sát nối tiếp nhau, có rất nhiều bộ trang phục màu sắc khác nhau làm cho người ta hoa cả mắt, từ trước đến giờ mẹ Lâm vẫn luôn đi dạo phố với các chị em, mắt thẩm mỹ đã luyện tới trình độ nhất định, chọn lựa vài món áo khoác, mặc trên người Lâm Sơ nhìn rất có tinh thần.

Lâm Sơ không thích: "Không đủ dày, như vậy bên trong phải mặc thêm vài chiếc áo len nữa."

Mẹ Lâm trừng mắt nhìn cô: "Con nhóc này, thế nào lại bắt chước những bà già như chúng ta thế, bên trong mặc một chiếc áo là được, nếu là thật sự cảm thấy lạnh, thì dán thêm một miếng giữ ấm là được!"

Lâm Sơ há miệng, nào có người mẹ nào lại hại con gái như thế chứ, bất đắc dĩ mẹ Lâm lại thích cô mặc bộ đồ này, trả tiền xong trực tiếp cắt mác, để cho cô mặc đi dạo phố, Lâm Sơ kéo kín khăn quàng cổ, lấy ra dũng khí liều chết, vọt vào trong gió rét ào ào.

Thời gian còn sớm, mẹ Lâm định dẫn cô đi dạo cửa hàng bán đồ lót, thuận tay mua đồ lót mới: "Quần lót mặc lâu sẽ phải đổi, áo lót trước kia con cũng mua hàng tiện nghi rẻ tiền, bây giờ là người lớn, cũng cần mua đồ khá hơn một chút!" Bà để nhân viên bán hàng giúp một tay giới thiệu, chọn lựa mấy kiểu áo lót xinh đẹp có thể tôn ngực.

Thật ra thì tâm tư mẹ Lâm rất đơn giản, con gái mất việc mất tình yêu, buổi tối nhất định núp ở chỗ nào đó mà đau lòng, bà không muốn để cho Lâm Sơ trở nên tiêu cực, phương pháp đơn giản nhất để lấy lại tự tin, chính là để cho mình trở nên xinh đẹp, lần nữa lấy lại lòng tin từ trong ánh mắt của người khác phái.

Lâm Sơ không biết tâm tư của mẹ Lâm, chỉ thấy tốn nhiều tiền thì đau lòng vô biên, sau khi mua tầm bốn, năm cái túi, cô không nhịn được hỏi: "Mẹ, có phải mẹ trúng số độc đắc hay không?"

"Trúng số độc đắc ư?" Mẹ Lâm nói: "Còn không phải là vì muốn trang điểm xinh đẹp cho con à, mẹ mà trúng số độc đắc, đầu tiên là ly hôn với cha con, một mình mẹ ôm tiền sống qua nửa đời sau!"

Lâm Sơ bĩu môi, đột nhiên thấy mẹ Lâm chỉ về đằng trước, cười: "Ai, làm thế nào lại trùng hợp như vậy á, bà cũng ra ngoài đi dạo phố à?"

Đối diện là một dì xa lạ, lôi kéo một cậu nhóc đi tới: "Thật là khéo, đây không phải là vì lễ trung thu ư, ra ngoài đi dạo một vòng!" Bà ấy lại nhìn về phía Lâm Sơ, cười nói: "Đây chắc là con gái của bà rồi, dáng dấp thật là xinh đẹp!"

Mẹ Lâm cười nói: "Nơi nào xinh đẹp chứ, một chút cũng không hiểu chuyện, cả ngày muốn tôi quan tâm. Con bé tên Lâm Sơ!" Nói xong, bà lại đánh giá cậu nhóc kia một chút, nụ cười thỏa mãn muốn ngừng cũng không ngừng được: "Đây là con trai bà sao? Tôi nhớ lúc đó cậu ấy mới thấp như vậy." Mẹ Lâm đưa tay khoa tay múa chân đến phía trên eo ếch: "Mới chớp mắt một cái đã lại lớn như vậy rồi, vóc dáng cũng cao, giống như lão Phương nhà bà, gương mặt cũng thật anh tuấn, tôi nhớ cậu ấy tên là tiểu Hào đúng không?"

Mẹ Phương vui mừng: "Phương Hào, 1-2-3-4 chính là cái kia, thằng bé ấy à, ăn nhiều nên cường tráng!"

Phương Hào gật đầu cười nói: "Dì ạ!" Lại nhìn Lâm Sơ gật đầu một cái, Lâm Sơ học theo, làm theo một lần, hai người phụ nữ (lqd) trung niên hàn huyên mấy câu, lập tức tay dắt tay, hợp thành đội đi dạo phố.

Vừa mới bắt đầu Lâm Sơ cũng không thấy gì khác thường, bốn người đi vòng quanh quảng trường mua sắm một lượt, đảo mắt đã tới buổi trưa, mẹ Phương lại đề nghị cùng nhau ăn cơm, vào khách sạn, bà ấy kéo Lâm Sơ ngồi xuống bên cạnh mình, vỗ tay của cô bắt đầu hỏi dài hỏi ngắn, Lâm Sơ mới phát hiện có gì đó kỳ lạ, len lén liếc mắt nhìn mẹ Lâm đang chuyên tâm xem thực đơn một cái, trong lúc thu hồi tầm mắt lại vô tình liếc nhìn người tên là Phương Hào kia.

Phương Hào hình như vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, sau khi thấy thế lập tức cười cười, lại rót cho mẹ Lâm một ly trà, tiếp theo là Lâm Sơ và mẹ Phương.

Sau khi đưa thức ăn lên mẹ Phương vẫn còn đang đặt câu hỏi: "Tiểu Lâm còn chưa từng quen bạn trai ư?"

Vấn đề hơi quá, hai bên hình như cũng không quen thuộc đến mức này. Mẹ Lâm có kỹ xảo trả lời: "Hiện tại không có bạn trai!"

Lâm Sơ than thở trong đáy lòng, không tìm được cơ hội nói rõ tình huống với mẹ Lâm, lại không thể ngay mặt nói ra sự thật, tránh cho khiến mẹ Lâm khó chịu, rối rắm nửa ngày, cô nuốt cơm cũng không trôi.

Phương Hào ngược lại rất chăm sóc cho cô, tùy ý chỉ vào mấy món ăn, nói một chút cách làm, điều hòa không khí trên bàn cơm. Ăn được không sai biệt lắm, Lâm Sơ đột nhiên nhận được điện thoại của Trầm Trọng Tuân, đầu kia hỏi: "Đang ở nhà ông bà nội em sao? Anh đã đến Trữ Tiền."

Lâm Sơ che điện thoại nhỏ giọng trả lời: "Đang ở bên ngoài với mẹ em!" Không nói được mấy câu, Phương Hào đã đứng lên đi thanh toán, mẹ Lâm thúc giục cô theo sát, lại trợn mắt trừng điện thoại di động của cô, trách cô không lễ phép.

Lâm Sơ ngượng ngùng cúp điện thoại, vừa định đuổi theo mấy bước nói chuyện với mẹ Lâm, mẹ Phương đã lại tới gần.

Trên lối đi bộ vang lên âm thanh giòn tan của lá rụng bị giẵm lên, Lâm Sơ dùng sức ấn điện thoại di động, không biết đang làm gì, mẹ Lâm có ý kiến với biểu hiện của cô, không ngừng đẩy cánh tay của cô, rồi nói với mẹ Phương: "Nếu không chúng ta đi nơi nào đi dạo đi, để hai đứa nhỏ này tự mình đi chơi?"

Mắt thấy mẹ Phương sẽ lập tức đồng ý, Lâm Sơ vội vàng nhấn mấy nút cuối cùng, điện thoại mẹ Lâm có tiếng chuông tin nhắn reo.

Mẹ Phương nói: "Được chứ, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo đến tối, hiếm khi mới được gặp mặt, cơm tối cũng ăn chung đi!"

Nhưng không nghĩ mẹ Lâm lại đột nhiên lúng túng cười một tiếng, không biến sắc liếc Lâm Sơ một cái, chỉ nói mấy chữ "Nha", hăng hái rõ ràng đã giảm xuống, rồi lại không thể đột ngột tạm biệt.

Lâm Sơ hé miệng cười trộm, tiếp tục đi sau mông hai bà, căn bản không để ý tới những lời mẹ Lâm nói lúc trước, mẹ Lâm ngược lại cũng không lên tiếng nữa, mẹ Phương nói mấy câu, lại bị mẹ Lâm đi vòng.

Giờ phút này mẹ Lâm thật sự muốn gõ đầu Lâm Sơ ra, ngày hôm qua bà vẫn còn nhiệt tình tính chuyện với mẹ Phương qua điện thoại di động, hiện tại nếu nói con gái bà đã có bạn trai, bà còn mặt mũi nào nữa, đến lúc đó lại bị truyền một vòng trong đám chị em, bà ra cửa cũng cần đeo khẩu trang rồi.

Nén giận một đường, rốt cuộc mẹ Lâm cũng không nói gì, chỉ là nhiệt tình không còn nữa, đến cuối cùng chỉ mua một đôi giày đã nói phải về, mẹ Phương nói: "Thế nào sớm như vậy a, cùng nhau ăn cơm tối đi!"

Mẹ Lâm không biết lấy cớ gì, vẫn là Lâm Sơ giúp bà giải vây: "Dì à, con phải quay về nội thành làm việc, giờ này mà còn không về thì ngay cả cơm tối cũng không kịp ăn đâu!"

Đây cũng là sự thật, cũng không phải lừa gạt, xe Phương Hào dừng ở bên cạnh quảng trường mua sắm, mấy người lại đi vòng qua, mẹ Phương nhất định muốn đưa họ về nhà, mẹ Lâm không từ chối được, tức giận nhéo nhéo cánh tay Lâm Sơ, cách áo lạnh dày cộm, không đụng tới nửa phần da thịt.

Trên đường chạy nhanh trở về, mẹ Phương vẫn như cũ thân thiết lôi kéo Lâm Sơ, đề tài đã chuyển đến Phương Hào, quả nhiên là người cùng một nhà, trong lời nói của mẹ Phương đều là kiêu ngạo.

"Học nghiên cứu sinh xong cũng không dùng vào việc gì, năm nay mới ra làm việc, cũng may là vận khí tốt, công việc coi như như ý, mỗi tháng cũng có thể có tám | 9000 tiền lương, mới vừa khởi điểm ấy mà, không vội vàng được!"

Sau khi chạy qua dải đất phồn hoa, con đường càng ngày càng hẹp, khắp nơi trên đất đều là khói bụi, có vài chiếc xe công trình đang chạy tới chạy lui, mẹ Phương chỉ vào một khu vực đang thi công: "Nhìn đi, nơi này chính là tiểu Hào thiết kế đấy."

Mẹ Lâm giật mình nói: "Ơ, đây không phải là cùng một dải với cảnh khu kia sao, tiểu Hào thật là giỏi!"

Phương Hào vội vàng khiêm tốn: "Không phải không phải, con chỉ là trợ thủ, trợ giúp cho sư phụ mà thôi."

Đang nói chuyện, trong khu vực đang thi công lại có mấy chiếc xe chạy ra, đi đầu là xe công trình, rầm rầm đi ra bên ngoài, bụi bặm cuốn một đường, đi theo phía sau là mấy chiếc xe riêng, dường như có lãnh đạo vừa tới xem xét qua.

Con đường nhỏ hẹp, hai chiếc xe đi ngược hướng nhau bởi vì xe công trình bị kẹp ở giữa mà ngừng lại, Phương Hào cũng dừng xe, quay đầu nhìn về phía sau, đường đã thực sự bị chặn, cũng có một chiếc xe MiniBus và một chiếc xe hơi đang từ từ lui về phía sau, âm thanh xi nhan cũng vang lên.

Mẹ Phương đang thắc mắc vì sao chủ nhật lại còn có nhiều xe cộ đi lại như thế, phía trước đột nhiên có một người đàn ông (di.da.l.qy.do) giày Tây đi tới, vỗ vỗ xe công trình, sau khi nói mấy câu với tài xế, lại từ từ đi tới xe của Phương Hào.

Phương Hào lập tức hạ cửa xe, hô một tiếng "Quản lí Trầm", anh ta và Trầm Trọng Tuân từng có duyên gặp mặt vài lần, anh (TTT) cũng không nhớ chính xác tên của anh ta (PH), chỉ vuốt cằm nói: "Là cậu à, đường bị tắc rồi, cậu xem có thể tránh sang bên phải một chút hay không, để cho chiếc xe phía sau cậu kia. . . . . ." Anh còn chưa nói hết, đột nhiên lại nhìn thấy Lâm Sơ và mẹ Lâm ngồi ở đằng sau, sững sờ một chút mới nói: "Để chiếc xe kia có thể đi được."

Phương Hào lập tức làm theo, thận trọng chuyển tay lái, Lâm Sơ ngồi ở giữa mẹ Lâm và mẹ Phương, không tiện mở miệng, mẹ Lâm nhìn Trầm Trọng Tuân một cái, lại tức giận trợn mắt nhìn Lâm Sơ, đợi xe ngừng lại, xe phía sau cũng chậm rì rì đi về phía trước, giao thông đang được từ từ khai thông.

Bởi vì đi tới địa phận của mình, Phương Hào có chút tự hào: “Ban đầu khi có ý định xây dựng nơi này con cũng có đề nghị, nơi này đường tương đối hẹp, giao thông không tốt lắm, chẳng qua lãnh đạo của con lại cho là bên kia là khu náo nhiệt, không tiện lắm, cho nên vẫn quyết định xây ở nơi này, mỗi dịp lễ luôn có hai ngày bị kẹt xe, đi đường khác cũng được, chỉ là phải đi đường vòng, những tài xế kia cho tới bây giờ cũng không chịu lãng phí một chút thời gian nào, lần này ngược lại càng phiền toái hơn."

Anh ta đang hứng khởi nói, ngoài cửa xe đột nhiên lại có âm thanh vỗ vào xe, chỉ thấy Trầm Trọng Tuân gõ mui xe một cái, nhìn về chỗ ngồi phía sau cười nói: "Dì, muốn ngồi xe của con không? Xe của con đỗ ở cuối cùng, chỉ cần chuyển hướng là có thể trực tiếp đi tới nhà dì."

Mẹ Lâm sững sờ, mặc dù không vui mừng, nhưng vừa đúng lúc kiếm cớ rời đi, lập tức nói mấy câu với mẹ Phương, lôi kéo Lâm Sơ xuống xe, để lại Phương Hào và mẹ Phương hai mặt nhìn nhau, bộ mặt không hiểu.

Mới vừa đi tới nơi không nhìn thấy xe nhà họ Phương nữa, mẹ Lâm lập tức gõ Lâm Sơ mấy cái, cực kỳ tức giận: "Con nói rõ ràng cho mẹ, a, cố ý làm mẹ mất mặt có phải hay không!"

Lâm Sơ ôm cánh tay bị bà gõ uất ức nói: "Con lại không biết mẹ muốn dẫn con đi xem mắt, cái người này sao lại không chịu hỏi con một câu chứ!"

"Hỏi con ư? Còn không phải là để ý đến mặt mũi của con, sợ con đau lòng, con thì tốt rồi, đùa bỡn ba mẹ con, mới nói chia tay, vào lúc này lại tốt rồi? Con là có ý gì!"

Trầm Trọng Tuân cau mày đi ở phía trước, biết được trực giác của mình không sai, nhưng vẫn có chút giận Lâm Sơ, quyết định không đi cứu cô, trực tiếp mở cửa xe ra, lễ phép mời mẹ Lâm lên xe.

Sau khi mẹ Lâm ngồi vào trong xe thì không hề lên tiếng nữa, Lâm Sơ lấy lòng mấy câu, thấy bà không để ý tới mình, lại đi nói chuyện với Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân lại trả lời không mặn không lạt, chỉ thỉnh thoảng nói với mẹ Lâm một câu, ba người họ lọt vào lúng túng, Lâm Sơ rơi vào tình thế khó xử, Trầm Trọng Tuân chỉ nói chuyện với mình mẹ Lâm, mẹ Lâm thì ai cũng không để ý, một đường kỳ cục đi đến cuối lầu, không khí đã tới điểm đóng băng.

Lúc này mẹ Lâm mới liếc mắt nhìn Trầm Trọng Tuân một cái, không thể không thừa nhận so sánh anh với Phương Hào, ngoại hình càng thêm xuất chúng, khí thế cũng hoàn toàn khác biệt, một điểm quan trọng nhất là, chức vụ của anh rõ ràng cao hơn Phương Hào. Trái tim hư vinh của mẹ Lâm đỡ được một chút tức giận, bà nói: "Đã tới tận đây rồi, buổi tối ở chỗ này ăn cơm đi, trong nhà có đồ ăn."

Lời này là nói với Trầm Trọng Tuân, Lâm Sơ ngẩn người, vừa định thay anh cự tuyệt, ai ngờ Trầm Trọng Tuân đã mỉm cười mở miệng: "Vậy thì quấy rầy dì rồi!"