Edit: Thanh Hưng
Lúc những lời nói linh tinh kia truyền tới tai Lâm Sơ, Lâm Sơ đang đào baidu chọn balo lệch vai.
Cái balo hiện tại này của cô đã dùng được hai năm, đáy balo cũng đã sớm bị mài hỏng, ban (di.da.l.qy.do) đầu mua hơn hai trăm nguyên, cô vẫn luôn không chịu đổi. Có lẽ là bởi vì bên cạnh nhiều hơn một người đàn ông, cô bắt đầu chú ý tới trang phục của mình, không cần cao nhã bao nhiêu, nhưng cũng không thể thất lễ, cũng coi như là tôn trọng Trầm Trọng Tuân.
Chị gái đồng nghiệp trong ngày thường coi như yêu thích Lâm Sơ, bát quái về cô là một việc, thích cô lại là một chuyện khác, vì vậy chị ta cọ lòng bàn chân, trượt ghế đến ngồi bên cạnh Lâm Sơ, nhỏ giọng nói chuyện nghe ngóng được lúc trưa cho cô biết.
Cuối cùng lại thử dò xét nói: "Tôi đương nhiên là không tin, không biết sao các cô ấy lại bịa đặt chuyện cô và con trai Trầm tổng chung một chỗ, có phải bởi vì chuyện bên Nam Hồ lần trước không?"
Lâm Sơ không biết nên khóc hay cười, cô thật bội phục những người phụ nữ có năng lực siêu quần trong đơn vị này, có thể biên soạn chuyện của cô thành một câu chuyện về kỳ nữ như vậy. Cô cười nói: "Đại tỷ, chị tin cái này à? Quá không đáng tin đi!"
Mặc dù cô phủ nhận, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, trong lòng chị gái đồng nghiệp cũng rõ ràng, mọi người nhiều nhất là thêm dầu thêm mỡ, không thể nào ngụy tạo được. Chị ta thấy Lâm Sơ kín miệng, không khỏi phẫn nộ, oán thầm một câu rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Lâm Sơ thu hồi nụ cười, cau mày.
Chuyện thế này không có lửa thì sao có khói, cô cũng không tin. Lâm Sơ tự nhận trong công việc hơn một năm nay, vẫn luôn xử sự khiêm tốn, không tranh công không giành danh tiếng, cho dù tham gia đoàn văn nghệ trong đơn vị, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn luôn âm thầm, vĩnh viễn đều đứng ở hàng cuối cùng. Cho dù giống như không có chí tiến thủ, nhưng trung dung chi đạo, vẫn là cách sinh tồn trong quốc xí mà cô luôn theo đuổi, dù là mưu cầu thăng chức phát triển, cô cũng chỉ muốn liều mạng dùng công tác để chứng minh năng lực của mình mà thôi.
Chuyện hội thảo mặc dù cũng làm cho cô có chút danh tiếng trong đơn vị, nhưng cuối cùng tiêu điểm của dư luận đã sớm chuyển đến trên người của Dương Thuần Bối, thời gian trôi đi nửa tháng, vẫn còn có người nhớ tới cô, hơn nữa còn lập ra lời đồn đại rất chân thật, là cố ý hay là vô tình, trong bụng Lâm Sơ khó yên, bởi vì nghi vấn nặng nề.
Bên phía Tiết Quyền có thể không cần để ý tới, thường ngày anh ta rất thích làm chút mập mờ, các đồng nghiệp chỉ là giả câm vờ điếc, cũng không phải không nhìn thấy.
Bữa tiệc lần đoàn khảo sát đến thăm kia, trừ hai người tổng quản lý của Thành Thủ, còn có hai người bên phía Tiểu Trâu kia, có phải là cô ấy lộ ra tiếng gió hay không, tạm thời không nói, trọng điểm bây giờ là ở Trầm Trọng Tuân.
Lâm Sơ cùng Trầm Trọng Tuân lui tới cực kỳ cẩn thận, cũng là bởi vì lo lắng lời đồn đại, mỗi lần Trầm Trọng Tuân tới đón cô, Lâm Sơ đều bảo anh dừng xe ở bên lề đường, bên ngoài người đến người đi, cũng sẽ không khiến người ta chú ý, còn nữa, số lần Trầm Trọng Tuân tới đơn vị đón cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, người bình thường lúc tan việc cũng sẽ không đi theo Lâm Sơ làm gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có trước đây khi lần đầu Trầm Trọng Tuân tới đón cô tan việc, bị Dương Thuần Bối gặp được. Thậm chí trong khách sạn Dương Thuần Bối còn nhắc tới quan hệ của Lâm Sơ và Trầm Trọng Tuân, chứng minh cô ấy vẫn còn ghi nhớ trong lòng, chỉ là chưa bao giờ nói với người khác.
Cho nên, ngọn nguồn dư luận là Dương Thuần Bối ư?
Tới giờ tan việc Lâm Sơ vẫn còn đang phỏng đoán, cũng có khả năng là lãnh đạo nói ra, nhưng nếu lãnh đạo nói ra, theo lý thì lời nói bên ngoài nên dễ nghe một chút, hiện tại người trong đơn vị đều coi Lâm Sơ như là gái hồng lâu.
Lâm Sơ thở dài, cho dù mặc bộ váy xinh đẹp này vào, cũng không làm cho tâm trạng của cô tốt lên được.
Cô không phải cái loại người biết nín nhịn chịu đựng, nếu nhân vật mấu chốt là Trầm Trọng Tuân, tất nhiên Lâm Sơ muốn cho anh biết, để tòa "Núi dựa" này phát huy công dụng.
***
Phòng xưa cũ lịch sự tao nhã, cộng thêm món ăn lại là dân dã mà nói, quá tươi đẹp, vô cùng ngon miệng, Lâm Sơ vừa ăn vừa nói: "Chuyện chính là như vậy, anh nói em nên giả vờ ngây ngốc hay là nên làm thế nào đây?"
Trầm Trọng Tuân giơ khăn ướt, xoa xoa khóe miệng dính tương của Lâm Sơ, chỉ nói: "Cái váy này rất xứng với em, hôm nay thật xinh đẹp!" Dừng một chút, lại nói: "Không phải nói trước kia em không xinh đẹp, trước kia cũng rất xinh đẹp!"
Lâm Sơ thấy buồn cười, trên mặt hơi nóng lên, cô tức giận nói: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh!"
Trầm Trọng Tuân thong thả ung dung nói: "Em đừng nghĩ quá nhiều, có lẽ lúc anh đón em đã bị những người khác thấy được, hoặc là lúc chúng ta hẹn hò không để ý đến người lân cận, dù là Dương Thuần Bối nói ra, cũng không sao hết, mọi người nói một thời gian thì sẽ phai nhạt đi, nếu như em quá để ý, ngược lại sẽ làm cho chủ đề của các cô ấy càng ngày càng nhiều."
Lâm Sơ cũng hiểu đạo lý này, nhưng cô vẫn có chút không tập trung, chần chờ nói: "Em chỉ cảm thấy kỳ quái, mặc dù trong đơn vị thường có các loại bát quái, nhưng phần lớn nội dung nói chuyện của các cô ấy cũng là ai có bối cảnh gia đình, người nào có quan hệ với lãnh đạo." Cô nhíu nhíu mày: "Em chỉ là một người làm văn thư nhỏ nhoi ở tầng thấp nhất, chưa từng có quan hệ gì với lãnh đạo, cũng ngay cả lợi ích của các cô ấy cũng không liên quan, huống chi trước đây, ngay cả em là ai họ còn không biết, hiện tại đột nhiên lại nói xấu, anh có thể hiểu hay không?"
Trầm Trọng Tuân lẳng lặng nhìn cô, Lâm Sơ nói ra trọng điểm: "Em rất bình thường, cho dù có nói xấu, chắc cũng là sơ lược, có thể nói nhìn thấy em ở trước xe của anh, nhìn thấy em trong bữa tiệc, mà không phải bẻ cong tất cả sự thật như thế, hình như là muốn chỉnh chết em, em suy nghĩ tròn ba ngày, thật sự là như vậy!"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng: "Nếu là như vậy, sao em lại vẫn dám mặc bộ váy này, không sợ bị người ta nói à?"
Lâm Sơ đảo đảo món ăn trong chén, bĩu môi nói: "Đây là style mới của năm nay, không đến mấy ngày nữa là sẽ phải mặc áo tay dài rồi, chờ đến sang năm thì lại thành cũ rồi, làm gì còn có giá trị hàng hiệu nữa? Em sẽ không lãng phí thế đâu!"
Hai người chung sống càng lâu, tính tình Lâm Sơ lại càng bộc phát ra hết, không có cố ý che giấu cùng dối trá nữa, cả người hoạt bát giống như nước hồ ngoài phòng, dưới gió mát ào ào, nước gợn nhàn nhạt lưu động, làm cho người ta không nhịn được nghĩ tới mặt hồ xao động, kích thích nhiều bọt sóng hơn.
Trầm Trọng Tuân thích Lâm Sơ cậy quyền cậy thế, lá mặt lá trái, điêu ngoa giảo hoạt thế này. Quả nhiên, Lâm Sơ lại nói: "Em nói này, nếu mọi người đều biết anh là con trai của Trầm tổng, có phải anh cũng nên phát huy công dụng của hàng hiệu rồi hay không?" Cô nói thẳng: "Em đã hạ quyết tâm mặc cái váy này ra gặp anh... Anh nên hiểu chứ, hả?"
Cái chữ "hả" kia nói thật dễ nghe, thận trọng giống như hồ ly tinh!
Trầm Trọng Tuân khó có được vui vẻ cười to, lúc tiếng cười tràn ra khỏi cổ họng anh nhìn thấy Lâm Sơ khiếp sợ trợn tròn mắt, vui mừng bộc phát không ngừng được, kéo Lâm Sơ vào trong ngực, hung hăng hôn vài ngụm lên mặt cô, trong lòng tràn đầy yêu thương không có chỗ phát tiết, chỉ muốn giam Lâm Sơ lại làm một vài chuyện.
Một hồi lâu hai người cũng trở nên mặt đỏ tới mang tai, Trầm Trọng Tuân là cười đến, Lâm Sơ là kìm nén đến. Trầm Trọng Tuân nghiêm mặt nói: "Anh là hàng hiệu, em là người tiêu thụ à? Cái ví dụ này......" Giảm giá trị thị trường của anh xuống, Trầm Trọng Tuân nhếch môi nói: "Anh hiểu ý của em, về sau em đừng quan tâm người ta nói cái gì nữa, tiếp tục làm tốt công việc của chính mình là được, trong lòng anh đã có tính toán!"
Lâm Sơ thở phào một cái, rốt cuộc cũng nói rõ với anh rồi.
Nếu nói Trầm Trọng Tuân là một người nhạy bén, vậy thì Lâm Sơ cũng không kém, qua chuyện này, Trầm Trọng Tuân mới phát hiện tuyệt đối không thể xem thường Lâm Sơ được, một viên chức nhỏ quanh năm chỉ công (lqd) tác ở tầng dưới chót nhất của quốc xí, vậy mà lại có thể quy toàn bộ tiền nhân hậu quả về một mối, có thể không nói rõ ra, nhưng lại biểu đạt được ý tứ của mình, vừa có thể đưa ra ý tưởng, lại làm cho bản thân có vẻ như không quan tâm đến, làm không tệ chút nào. Trầm Trọng Tuân quay kính xe xuống, từng cơn gió mát thổi qua, giống như đã nghĩ thông suốt về con người Lâm Sơ, đồng thời anh cũng hiểu rõ một vấn đề cực kỳ quan trọng, nếu anh có chuyện, cái vật nhỏ ích kỷ Lâm Sơ này sẽ lập tức phủi sạch quan hệ với anh.
***
Lúc Trầm Trọng Tuân chạy tới đường Ninh Tây đã qua mười một giờ, xung quanh vô cùng u ám, chỉ có vài chiếc đèn đường cô đơn đứng lặng dọc ven đường là phát ra ánh sáng.
Trầm Hồng Sơn đã chờ anh hồi lâu, vừa thấy anh vào cửa, đã lập tức bất mãn nói: "Ăn cơm mà ăn lâu như vậy?"
Trầm Trọng Tuân lạnh nhạt nói: "Rất lâu không gặp Lâm Sơ rồi, cho nên hơi lâu một ít."
Anh ngược lại vô cùng thẳng thắn, Trầm Hồng Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: "Mấy chuyện linh tinh gần đây chắc con cũng biết, chuyện của lão Trương dính dấp đến quá nhiều người, mọi người ít nhiều gì đều từng có tiếp xúc với lão ta, nên sẽ để lại không ít dấu vết liên quan đến vụ án, ta cũng vậy không ngoại lệ."
Trong lúc Trầm Hồng Sơn nhậm chức cục trưởng cục quy hoạch thành phố, quan hệ giao thiệp rộng, tuy rằng trong công việc ông cũng không có liên lạc gì với lão Trương, nhưng cả tỉnh chỉ có ngần ấy quan chức, cơ cấu giữa các nhân viên luôn có thiên ty vạn lũ quan hệ, ông không phải chưa từng thay người ta lôi kéo quan hệ, trong này truy tới truy lui, cũng bao gồm cả dây mạch của lão Trương.
Phàm là ở chức vị đó, cho dù muốn thanh liêm liêm khiết vô tư, cũng không thể sạch sẽ được như lúc sơ sinh con nít được.
Cuối cùng Trầm Hồng Sơn nói: "Muốn kéo ta xuống ngựa ư, không có dễ dàng như vậy đâu, hiện tại sợ nhất là còn có cái nhược điểm gì khác, bây giờ việc kêu gọi đầu tư của con là một chuyện khó giải quyết, lại là con trai của ta, không cẩn thận là có thể bị người bắt được bím tóc, ta lại nhắc nhở một lần nữa, mọi hành động đều càng phải cẩn thận hơn trước kia."
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, anh lại nói ra chuyện của Lâm Sơ.
Con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, những lời này dùng ở chỗ này có lẽ cũng không đặc biệt thích hợp, nhưng cũng có đạo lý của nó. Một nhân viên nho nhỏ, lại đồng thời dính líu đến con trai của lão Tiết, lão Trương, thậm chí là cả con trai của Trầm Hồng Sơn, vả lại còn vào thời khắc mẫn cảm nhất này, lão Trương bị tố giác, Trầm Hồng Sơn gặp phải điều chuyển nhân sự mới, tất cả tất cả, đều tựa như là một cái lưới lớn, vây tất cả mọi người vào trong đó.
Trầm Hồng Sơn suy nghĩ nói: "Con và Lâm Sơ tạm thời dừng lại trước đi đã, xem một chút đến cùng là có chuyện gì xảy ra lại nói, cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm."
Trầm Trọng Tuân không trả lời, chỉ nói: "Đây là Lâm Sơ nhắc nhở con đấy."
Anh lại theo như lời Lâm Sơ thuật lại đầu đuôi, sau khi Trầm Hồng Sơn nghe xong, không hề nghiêm mặt nữa, cười nói: "Tiểu cô nương này, ý tưởng nhiều như vậy, xem ra tâm cơ cũng thật nặng." Ngoài miệng nói như vậy, trên mặt cũng là dáng vẻ thưởng thức.
***
Đầu kia Lâm Sơ tuân theo lời nói của Trầm Trọng Tuân, chỉ coi như không biết chút nào, điều kiện tiên quyết để bị người nghị luận là có nhược điểm bị bắt được, Lâm Sơ nhét món váy hơn ngàn nguyên kia vào đáy hòm, thức khuya dậy sớm, cẩn trọng, nghiêm túc hoàn thành công tác của mình, đối xử với người khác càng thêm thành khẩn thân thiết, để cho người ta cũng không tìm ra những thứ khác để nói xấu nữa, chỉ có thể nói đi nói lại về ba người đàn ông kia.
Trầm Trọng Tuân cũng bận rộn với công việc của mình, chuyện của Trầm Hồng Sơn anh không giúp được gì, nên chỉ có thể giống như Lâm Sơ làm tốt bổn phận của chính mình, không để người khác tìm ra sai sót, hai người ngược lại rất ăn ý, liên tục một tuần đều chỉ liên lạc qua điện thoại, nhớ nhung ngược lại càng sâu đậm hơn.
Rốt cuộc chịu đựng đến thứ bảy, Trầm Trọng Tuân cũng không nhịn được nữa, ép buộc Lâm Sơ trở về Trữ Tiền hẹn hò với anh, Lâm Sơ cười nói: "Anh có thời gian à, ngày hôm qua còn nói tối hôm nay có bữa tiệc đấy!"
Trầm Trọng Tuân nói: "Anh tận lực kết thúc sớm một chút, buổi tối em tới thăm ông bà nội, anh đưa chìa khóa trong nhà cho em, em ở nhà chờ anh!"
Thật ra thì Lâm Sơ cũng có một chút nhớ anh, mặc dù cô không quá nguyện ý thừa nhận, suy nghĩ một chút, cô gắng gượng đồng ý.
***
Buổi tối ăn cơm ở nhà ông bà nội xong, lại bồi nhị lão nói chuyện một lát, Lâm Sơ theo thời gian bình thường cáo từ rời đi, xuống một tầng lầu lập tức lấy lấy chìa khóa từ trong hộp thư ra, chui vào phòng Trầm Trọng Tuân.
Một đấng mày râu lại có thể dọn dẹp phòng ốc không nhiễm một hạt bụi, thật sự hiếm thấy, Lâm Sơ mở ti vi, đông đi dạo tây đi dạo, từng ngóc ngách cũng đều không có bụi bặm, làm cô muốn giả trang hiền huệ cũng không được.
Cuối cùng lại làm cho cô phát hiện một chuyện rất kỳ quái, tất cả dép trong tủ giày đều là số lớn, chỉ có đôi trên chân cô này là số nhỏ, Lâm Sơ đứng bên cạnh tủ giày nghiên cứu một phen, tự luyến che miệng cười không ngừng.
Trầm Trọng Tuân quả nhiên về sớm hơn thời gian dự định, anh xách theo hai túi ny lon vào cửa, trên người đều là mùi rượu: "Anh mang cho em một ít thức ăn, có đói bụng không?"
Lâm Sơ nhận lấy túi, tổng cộng có sáu bảy hộp ny lon, thức ăn chín cùng trái cây đầy đủ mọi thứ, cô cắt một miếng trái cây ra ăn.
Lúc Trầm Trọng Tuân tắm xong đi ra, Lâm Sơ đã tiêu diệt gần hết trái cây rồi, cô đưa vài miếng cuối cùng cho Trầm Trọng Tuân, nói: "Mau ăn đi, em để dành cho anh đấy!"
Trầm Trọng Tuân cười cười, cắn một miếng sau đó đút chỗ còn dư lại vào trong miệng cho cô.
Nguyên một tuần không ôm Lâm Sơ, Trầm Trọng Tuân thật sự nhớ cô, vừa ôm cô đến trên đùi, Trầm Trọng Tuân lập tức thở phào một tiếng.
Lâm Sơ vẫn không quen ngồi ở trên đùi của anh, cảm (di.da.l.qy.do) giác cái tư thế này quá mức kỳ cục, nhưng Trầm Trọng Tuân thích thân mật không chút khe hở thế này, cô cũng không thể làm gì được.
Trầm Trọng Tuân hôn cô một lát, lại hỏi tình trạng gần đây trong đơn vị, những câu chuyện nghị luận linh tinh có vẻ như đã yên tĩnh hơn một chút, ai cũng không muốn lặp đi lặp lại một chủ đề không tiến triển chút nào như thế, Lâm Sơ nói xong những thứ này, lại nói ra một vài chuyện lý thú trong đơn vị, đồng nghiệp trong phòng cả ngày đều nói tới chuyện đứa bé và mẹ chồng, chuyện cười luôn là không ngừng. Trầm Trọng Tuân nghe một lát lại hôn cô vài ngụm, hai người ngồi trên ghế sa lon, trên TV lóe lên ánh sáng nhạt, nói ra tình cảm nhớ nhung dành cho nhau.