Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 34




Edit: Thanh Hưng

Bên đầu điện thoại kia, Trầm Trọng Tuân nghe ra cảm xúc của cô không tốt, hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Lâm Sơ lấy lại tinh thần: “Không có gì!” Cô vặn đầu ngón tay, không biết có nên nên nói chuyện này cho Trầm Trọng Tuân không, trong đầu đột nhiên vang lên những lời Dương Thuần Bối nói với cô: “Cô còn có quản lí Trầm che chở cho cô, anh ấy là con trai của Trầm tổng”, nếu như nói cho anh biết, anh sẽ vì mình mà ra mặt sao?

Nhưng như vậy thì thứ nhất, lại thật như lời Dương Thuần Bối nói, giống như Lâm Sơ cô đã tìm được núi dựa chân chính, sau đó cũng sẽ có nhiều lời đồn đại truyền khắp đơn vị hơn.

Nhưng nếu gạt Trầm Trọng Tuân, một mình chịu đựng phần uất ức này, Lâm Sơ lại cảm thấy không cần thiết, cô đã đồng ý qua lại với Trầm Trọng Tuân, thì tại sao không để cho anh chia sẻ phiền não với mình, dù là núi dựa thì thế nào, cho tới bây giờ cô đều không phải là người thanh cao, cần gì phải cố làm ra vẻ thanh cao, nhưng Trầm Trọng Tuân có thể nghĩ xấu về cô hay không?

Đang do dự không quyết, đã lại nghe thấy Trầm Trọng Tuân nói: "Như vậy, em đến nội thành thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em, anh còn có việc bận, cúp trước nhé."

Lâm Sơ há miệng, không còn kịp nói thêm gì nữa, đầu kia đã chỉ còn lại âm thanh tút tút dồn dập, cô lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm, từ giờ tới lúc vào nội thành còn khoảng 3 giờ nữa, vẫn còn có đủ thời gian để cho cô nghĩ ra đối sách.

Từ đêm qua gặp chuyện không may đến bây giờ, đã trôi qua tất cả là mười hai giờ, phạm vi lan truyền của lời đồn đại vẻn vẹn chỉ ở trong mấy chục người trong đội, lãnh đạo cũng đã áp chế nghị luận, nhưng đám phụ nữ bát quái kia lại cứ như là uống phải thuốc kích thích, Lâm Sơ quét một vòng trong đám người đó, cuối cùng đã chọn được hai mục tiêu.

***

Đầu kia Trầm Trọng Tuân cúp điện thoại của (di.da.l.qy.do) Lâm Sơ, sau đó lại cầm một chiếc điện thoại di động dùng trong công việc khác lên, lập tức nhấn nút nghe, cung kính nói: "Chú Tiết."

Lão Tiết cười nói mấy câu, lại nói: "Sắp hết hai tháng rồi, ta chỉ muốn mau chóng đổi đơn vị khác cho thằng con kia của ta, tên đó vật không thành khí, cứ mặc kệ nó, lập tức nó sẽ cả ngày vô pháp vô thiên, còn nói muốn đi tham gia tuyển chọn làm minh tinh!"

Trầm Trọng Tuân cười cười: "Người trẻ tuổi có mơ ước là chuyện tốt, ngài đừng có gấp!" Anh nghĩ   nghĩ, lại nói: "Ngài nói hiện giờ Tiết Quyền đang công tác ở đâu?"

Lão Tiết nhắc lại một lần, Trầm Trọng Tuân nhíu mày, lập tức nhớ lại trong đơn vị của Lâm Sơ có một vị nam đồng nghiệp mới tới, thì ra là Tiết Quyền. Anh cười nói: "Được, cháu sẽ xem thử một chút xem nơi nào phù hợp với cậu ấy, rèn luyện nhiều thêm mấy năm, cậu ấy cũng sẽ hiểu chuyện hơn thôi!"

Lão Tiết hết than lại thở, lại khen anh và Giang Tấn một lần, lại mắng con trai của mình không có tiền đồ, cuối cùng nói: "Đúng rồi, không phải tối hôm qua có một buổi hội thảo đấy ư, sau đó xảy ra một ít chuyện, người bạn gái kia của cậu có phải tên là Lâm..... hay không."

Trầm Trọng Tuân ngồi thẳng người lên một chút: "Lâm Sơ."

Lão Tiết cười một tiếng: "Đúng đúng, chính là Lâm Sơ."

Ông nói đại khái chuyện tối ngày hôm qua một lần, Trầm Trọng Tuân không nói một lời, sắc mặt lại có chút tối tăm, cho đến khi lão Tiết nói: "Ta cũng là nghe người ta kể lại thôi, cụ thể là chuyện gì đã xảy ra thì ta cũng không rõ lắm, tóm lại là có chút ảnh hưởng tới danh tiếng của cô gái, lão Trương người kia từ trước đến giờ gan cũng lớn, khách sạn kia nói thế nào cũng là khách sạn tổ chức hội thảo, thậm chí ngay cả người trong thành phố Nam Giang cũng ở nơi đó nữa."

Trầm Trọng Tuân trầm giọng nói   câu cảm ơn, lại nói mấy câu mới cúp điện thoại.

Ba giờ sau đã tới nội thành, các đồng nghiệp lục tục xuống xe, Lâm Sơ chọn một vị trí gần bến xe đi xuống, Trầm Trọng Tuân đã gần đến nơi.

Đợi trong chốc lát, đã thấy xe của Trầm Trọng Tuân từ xa xa lái tới, Lâm Sơ ngồi vào trong xe, như không có chuyện gì xảy ra hàn huyên với Trầm Trọng Tuân mấy câu. Âm thanh Trầm Trọng Tuân vẫn có chút khàn khàn, hỏi: "Mới vừa rồi trong điện thoại chưa kịp nói xong với em, anh thấy tâm tình em không tốt lắm, bị phê bình rồi à?"

Lâm Sơ mím mím môi, dò xét nói: "Là tối hôm qua xảy ra chút chuyện."

Trầm Trọng Tuân nghiêng đầu nhìn cô một cái, yên lặng nghe Lâm Sơ tự thuật lại chuyện mà anh đã sớm được biết.

"Em vẫn luôn ở chung một chỗ với Hướng Dương, nhưng Dương Thuần Bối không chịu thừa nhận, nên đó chính là bằng chứng trá hình chứng minh là em làm ra chuyện như vậy!"

Trầm Trọng Tuân nhíu nhíu mày, bàn tay nắm chặt hơn mấy phần, tận lực để cho mình bỏ qua hai chữ "Hướng Dương" kia, suy nghĩ nói: "Các em không ai báo cảnh sát ư?"

Lâm Sơ gật đầu một cái: "Không ai, chuyện không rõ ràng, chúng em không thể nào báo cảnh sát."

Trầm Trọng Tuân ngoắc ngoắc môi, trong bụng sáng tỏ. Lâm Sơ lại thấp thỏm nói: "Chuyện này mặc dù không lớn, nhưng mà trong lòng em vẫn không quá thoải mái, anh xem ——" Cô lấy điện thoại di động ra, mở tới mục "Ghi âm", mở bản ghi âm cuộc đối thoại gần nhất ra, chính là những lời buổi sáng Dương Thuần Bối chính miệng thừa nhận với cô: "Em cố ý làm cái này, anh nói xem em nên làm thế nào?" Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn về phía Trầm Trọng Tuân.

Trầm Trọng Tuân giống như lại thấy được Lâm Sơ vào hôm biểu diễn ở Nam Hồ đó, trắng trợn trêu chọc anh, không hề sợ chết, vào thời khắc mấu chốt lại nghĩa vô phản cố xông ra ngoài, đùa bỡn khôn vặt hướng dẫn từng bước, cuối cùng lại nhát như chuột ù té chạy.

Lúc Lâm Sơ ghi âm lại đoạn thoại này, trong lòng sớm đã có chủ trương, trưng cầu ý kiến của Trầm Trọng Tuân, mục đích cũng không phải là muốn kéo một tòa núi dựa sao, nếu chọc giận lãnh đạo, tự nhiên đã có người tiếp ứng, tiểu nha đầu để ý quá nhiều, không tốt.

Trầm Trọng Tuân lại thích bộ dáng này của cô, cam tâm tình nguyện giả bộ mắc câu: "Em muốn làm sao thì cứ làm như thế đó đi, đừng lo lắng, đồng nghiệp của em ai không biết quan hệ của chúng ta, trong lòng lãnh đạo cũng đã có suy tính, không nể mặt tăng cũng phải xem mặt phật."

Lâm Sơ hài lòng, trong mắt rốt cuộc có ý cười.

Khó gặp được lúc cả hai người đều rảnh rỗi, Trầm Trọng Tuân dẫn Lâm Sơ đi xem một bộ phim, sau khi tan cuộc lại đi một nhà hàng ở lân cận ăn cơm, lúc dùng cơm Trầm Trọng Tuân chỉ lầm lũi ăn, cũng không thay Lâm Sơ gắp thức ăn, lo lắng cảm cúm còn chưa khỏi hẳn, sẽ lây cho Lâm Sơ.

Rốt cuộc Lâm Sơ cũng phát hiện ra có chỗ không đúng, cắn chiếc đũa hỏi: "Có phải anh bị cảm hay không? Nghe giọng lúc anh nói chuyện không đúng lắm."

Trầm Trọng Tuân nào chỉ là cảm, ít ngày trước còn sốt cao nhập viện, thành người chung phòng bệnh với Giang Tấn, anh nằm viện ba ngày, lúc này mới hơi khá hơn một chút: “Cảm vặt thôi, giờ cũng tốt hơn nhiều rồi!" Lại nói một chút về tình trạng gần đây của Giang Tấn.

Thân thể Giang Tấn đang trong quá trình khôi phục, náo loạn cũng dần dần ít đi, chỉ là việc này vẫn làm cho người ta khổ não.

Sau khi ăn xong Lâm Sơ trở lại hoa viên Quan Cẩm, sau khi vào nhà cũng không kịp nghỉ ngơi nữa, lập tức mở máy vi tính ra, tải bản chính của bản ghi âm trong điện thoại di động kia lên, kế tiếp lại sử dụng một phần mềm, tách nửa đoạn trước của đoạn đối thoại ra, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong đơn vị cho bọn họ nghỉ một ngày, Lâm Sơ tranh thủ thời gian một ngày này quét dọn phòng ngủ, giặt quần áo, ga giường, vui vẻ chờ đến ngày đi làm.

Tốc độ lan truyền của lời đồn thật sự nhanh?

Nếu một đoạn văn do chính miệng nói ra, do chính tai nghe được, thì còn phải cần thời gian nhất định để cho đại não phản ứng. Nhưng đối với lời đồn đại mà nói, đoạn thời gian vốn là quá ngắn để phản ứng này cũng có thể bỏ đi, lời đồn đại dừng lại ở trí giả, tản ra cho kẻ ngu, họ có thanh có sắc nghe sai đồn bậy, không bao giờ dùng não.

Lâm Sơ cắn chén nước, che giấu nụ cười đã nâng đến bên môi.

Bàn làm việc chếch sau lưng có ba người phụ nữ vây quanh, khe khẽ bàn luận mấy câu lập tức chuyển chủ đề lên Lâm Sơ, nội dung nghị luận một ít cũng không nghe rõ, nếu không phải trên ót Lâm Sơ mọc ra một con mắt, thì hoàn toàn cũng không biết mình đã trở thành tiêu điểm thảo luận trong phòng làm việc.

Cô điều chỉnh chiếc gương nhỏ bên cạnh máy vi tính một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm những người trong kính kia. Hình ảnh đột nhiên chợt lóe, Tiết Quyền từ cửa sau tiến vào đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, nhíu mày nhìn gương, thoải mái tự do đi về phía trước, Lâm Sơ "Pằng" một tiếng úp gương xuống, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục làm công việc trong tay.

Suốt cả một ngày, khắp các ngõ ngách trong đơn vị đều đang nghị luận về chuyện này, có vài người cũng không rõ nữ chính là ai, có vài người chỉ coi là giả, hoàn toàn không tin, những người còn lại, thành công đưa Lâm Sơ vào nhân vật bị tổn thương nhất trong đó, Lâm Sơ vui khi việc thành.

Gian nan chịu đựng qua hết một ngày, diện tích khuếch tán của lời đồn càng ngày càng rộng. Lúc tan việc Lâm Sơ nhận được điện thoại của Diệp Tĩnh, sau khi nghe mấy câu thì kinh ngạc nói: "Làm sao cậu biết?"

"Cậu đừng quan tâm làm sao tớ biết!" Diệp Tĩnh cực kỳ tức giận: "Cậu nói cho tớ biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra đi, cậu biết làm loại chuyện như vậy ư? Đánh chết tớ cũng không tin, dứt khoát giết tớ đi!"

Lâm Sơ buồn cười, kéo rèm cửa sổ trên xe buýt, núp ở trong bóng tối lần nữa tự thuật lại mọi chuyện một lần, Diệp Tĩnh nổi trận lôi đình: "Cái loại tiện nhân, ngày mai tớ sẽ tới đơn vị cậu, tớ sẽ đánh cho cô ta kêu cha gọi mẹ!" Lại tức giận không thể nhịn được: "Còn cậu nữa đồ ngốc này, cậu cứ ngậm bồ hòn như vậy ấy hả? Cậu ở trong quốc xí đến ngu si rồi phải không, hay là do cô ta có bối cảnh, nên cậu không dám vạch trần cô ta!"

Lâm Sơ bất đắc dĩ cười khổ, ý vị sâu xa nói: "Chuyện này đúng là  bị lãnh đạo áp xuống đấy, nếu như thật sự nói chân tướng ra, có phải muốn đưa tựa đề tin tức “Thông dâm không thành, ác ý đả thương người” lên hay không? Ai cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, họ Trương kia bị người ta đánh vỡ đầu còn không muốn truy cứu kìa. Tự tớ cũng đã nói cho các cô ấy biết sự thật, nhưng bọn họ lại không tin, tớ đây cũng có thể hiểu, đổi lại nếu tớ là người đứng xem, tớ cũng vậy sẽ không tin, tớ còn muốn đi khách sạn đó lấy camera theo dõi cơ, nhưng dùng thân phận của tớ mà đi lấy, nhất định sẽ kinh động đến lãnh đạo, cuối cùng xui xẻo không phải là chính bản thân tớ sao!"

Nhưng Lâm Sơ sẽ không vì vậy mà xong việc, chậm lại một ngày, lời đồn đại sẽ trở thành tin tức mà mọi người đều biết, cô sẽ không nể tình mà đi đến phá nát.

***

Giữa trưa hôm sau, Lâm Sơ canh thời gian đi phòng ăn ăn cơm, quả nhiên là trông thấy mấy người tiểu Tuệ tụ chung một chỗ dùng cơm, Dương Thuần Bối không có ở đây.

Cô cầm đĩa ngồi vào bàn bên cạnh, tiếng nghị luận của mấy người kia cũng biến mất, gật đầu lên tiếng chào hỏi cô, Lâm Sơ cũng cười cười. Ăn trong chốc lát, bụng còn chưa no, cô đã đứng dậy rời đi.

Những người kia thấy cô đi, lại tiếp tục nghị luận, mới nói  mấy câu, đột nhiên nghe một tiếng chuông reo: "Của người nào đấy? Nghe điện thoại đi chứ!"

Mọi người cùng lắc đầu một cái, có người đột nhiên thấy trên chỗ ngồi của bàn bên cạnh có một chiếc điện thoại đang lóe sáng, vội vàng đi tới cầm lên, ấn xuống một nút nói: "Là đồng hồ báo thức vang, đây không phải là Lâm Sơ......" Cô ta đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm tựa đề ghi âm, keyword chính là bát quái họ thảo luận hai ngày nay, cô ta hưng phấn nói: "Tới đây, Lâm Sơ ghi âm này!"

Ngoài miệng nói "Tới đây", nhưng cô ta lại chạy về, lập tức mở phần ghi âm ra:

"Cô nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô có biết nếu cứ như vậy, tôi sẽ là người phải đeo cái nồi đen này hay không, truyền đi tôi làm người thế nào đây!"

"Tôi thật sự không cố ý, tôi không biết ông ta là người như vậy, ông ta chỉ nói là đưa tôi trở lại, không ngờ sẽ phải...... Sẽ phải như vậy, sau khi tôi đập ông ta thì tôi thật sự sợ hãi, sau đó tôi lập tức bỏ chạy!"

"Lâm Sơ, chuyện đã như vậy, là tôi không đúng, tôi không có gan nói chuyện này ra!"

Nghe tới đây, mọi người đều trợn mắt há mồm, đang muốn phát biểu ý kiến, lại thấy Lâm Sơ từ bên ngoài vội vã chạy trở lại, chạy thẳng tới bàn bên cạnh cúi đầu tìm cái gì đó, người nọ khô cằn nói: "Lâm Sơ, cái này có phải điện thoại di động của cô hay không? Mới vừa rồi rơi xuống trên ghế rồi!"

Lâm Sơ thở phào một cái, cười nhận lấy: "Cám ơn nhé, thật may là các cô nhặt được!" Cô thuận tay nhìn màn hình một cái, nhìn thấy đoạn ghi âm kia bị phát hiện ra, biến sắc, khẩn trương nói: "Các cô đã nghe rồi?"

Những người kia cũng lúng túng gật đầu một cái, Lâm Sơ vội vàng nói: "Đừng nói ra ngoài!" Cô thấy các cô ấy không hiểu, còn nói: "Tôi rất muốn nói với người khác cái này, cũng do dự muốn đưa chứng cứ này ra, nhưng chuyện đã như vậy, quan hệ giữa tôi và Dương Thuần Bối cũng rất tốt, tôi không muốn khiến tất cả mọi người phải khó chịu."

Có người nghe vậy, căm giận nói: "Chúng tôi còn tưởng là thật sự có chuyện như vậy đấy, thì ra là không phải, Dương Thuần Bối còn có ý định giả bộ đáng thương, làm sao cô không nói ra sớm một chút đi!"

Lập tức có người phụ họa: "Đúng thế, mặc dù mọi người đều là bạn bè, nhưng cô cũng quá ngốc rồi, loại chuyện như vậy lại có thể tự mình nhận, cô không biết hiện tại người khác lan truyền về cô thế nào rồi đâu, Dương Thuần Bối cũng làm như không có chuyện gì!"

Lâm Sơ cười thầm mình khi nào thì thừa nhận chứ, trên mặt cũng không sao cả: "Thật sự không sao, các cô đừng có mà lèo bèo, tôi cũng không tốt, không nên lưu lại những lời này!"

Mọi người chỉ coi là cô thiếu gân, lòng đầy căm phẫn thay cô bất bình, nhất là tiểu Tuệ nói: "Tôi đã nói rồi, ngày đó rõ ràng tôi nhìn thấy cô đi cùng một người đàn ông, làm sao có thể đảo mắt lại cùng......" Cô ta cười khan một tiếng, lại hỏi: "Ai, người đàn ông kia là bạn trai cô à?"

Lâm Sơ trả lời: "Không phải, là bạn bè bình thường."

Những người kia lại tự động bổ não, ngàn dặm xa xôi tới thành phố Lâm gặp nhau, sao có thể là bạn bè bình thường đơn giản như vậy được.

Chỉ cách một ngày rưỡi, tình thế phát triển giống như vở kịch, bước ngoặt làm người ta chắt lưỡi hít hà, mọi người thầm lén nghị luận bộc phát kịch liệt, cũng có người nói Lâm Sơ tâm cơ nặng, ghi lại một đoạn đối thoại như vậy, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy cô vô tội, tâm cơ nặng hơn, cũng đáng giá đồng tình.

Lúc dư luận nghiêng về phía Lâm Sơ, Trầm Trọng Tuân cũng đã nhận được tin tức, nói tiếng cám ơn với bên đầu điện thoại kia, đối phương cười nói: "Quản lí Trầm khách khí rồi, Lâm Sơ nói thế nào cũng là cấp dưới của tôi, đáng tiếc mấy ngày hội thảo đó tôi lại không đi cùng, hoàn toàn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cái này không đúng, mới vừa cơm nước xong lại đã nghe nói cái này!"

Trầm Trọng Tuân thỏa mãn lòng trả thù cho Lâm Sơ, không để anh uổng phí thời gian, đợi hai ngày rốt cuộc chờ được Lâm Sơ có hành động. Anh ngoắc ngoắc môi, sau khi cúp điện thoại trong não bộ lại nhảy ra một đoạn video, lập tức đăng tải video này lên mạng, cùng phối hợp với Lâm Sơ, làm ít công to.

Bên kia, vài phong thư nặc danh cũng được đưa tới kỷ ủy thành phố Lâm, hối lộ thụ hối, bất động sản, xe cộ, danh sách người tình, cùng với sự kiện hai ngày trước, tất cả đều được ghi lại chi tiết ở bên trong.

Sau khi tan việc Lâm Sơ vùi ở trong phòng đọc sách, đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Tĩnh: "Cậu mở máy vi tính ra chưa? Mau đi nhìn, cậu hãy search top 5 từ khóa đứng đầu weibo đi!"

Lâm Sơ cắn đầu bút hỏi: "Cái gì à?"

Diệp Tĩnh hưng phấn nói: "Cậu xem đi thì biết, mới vừa rồi tớ nhàm chán lên weibo, ai biết lại phát hiện ra cái này!"

Lâm Sơ không giải thích được, thuận tay ấn vào weibo, theo lời Diệp Tĩnh nói tìm từ khóa, sau khi thấy tựa đề thì không khỏi sửng sốt một chút, nhịp tim cũng thình thịch không ngừng.

Trong video có một đường link dẫn đến một trang web nổi tiếng, ngắn ngủn một buổi chiều lượng xem đã vượt qua mười ngàn, hình ảnh bối cảnh rõ ràng chính là khách sạn thành phố Lâm kia, hai nhân vật chính thân mật đứng chung một chỗ, chờ thang máy đi thang máy, đi tới cửa phòng, nhiều lần đều lộ rõ mặt ra, cuối cùng là cảnh nữ chủ hoảng hoảng hốt hốt chạy ra, hình ảnh tới đây là hết.

Lâm Sơ nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ nghe Diệp Tĩnh cười to nói: "Thấy được tớ thật sự thoải mái, cậu nói đây là ai làm việc tốt đây? Nhất định là có thù oán với cái lão đầu mập này!"

Lâm Sơ gật đầu một cái, miệng há hốc nói: "Hi vọng lãnh đạo sẽ không cho là tớ làm!"

Lãnh đạo hoàn toàn không rảnh mà để ý tới cô, tình thế phát triển theo phương hướng không thể khống chế, một đơn vị quốc xí nho nhỏ không thể thắng được sức mạnh lực lượng dư luận của quảng đại quần chúng, chỉ qua một đêm, nữ chủ trong video đã bị mọi người tìm ra được, tựa đề bắt mắt được ghim ở trên đầu, đơn vị cũng gặp tai ương, người hiểu chuyện đều nói đây là quy tắc ngầm trong quốc xí, sau khi truy vấn tận gốc cũng có người nhìn thấu điểm kỳ lạ trong đó, một nhân viên tự xưng là hiểu rõ chân tướng thậm chí còn tố giác đã từng bị nam chủ tấn công hơn nữa còn bị gây áp lực không cho phép nói chuyện này ra.

Sau đó không lâu, còn có võng hữu tại diễn đàn nổi tiếng nào đấy phát bài viết, nói là một lãnh đạo họ Trương đã bị kỷ ủy điều tra, những bên có liên quan lại chậm chạp không lên tiếng tuyên bố, đề tài về tham ô sa đọa, bao nuôi tình nhân lần nữa trở thành trọng điểm thảo luận của đám người trên mạng.

Lâm Sơ cắn một cái bánh bích quy, ngơ ngác đếm số lượng đề tài thảo luận càng ngày càng nhiều, chỉ là mấy ngày mà thôi, thật giống như trời long đất lở, ngay cả nhiệt độ cũng bất ngờ giảm xuống, rốt cuộc cô cũng mặc chiếc váy mới hơn ngàn nguyên kia vào, khi mảnh vụn bánh bích quy rớt xuống, rốt cuộc Lâm Sơ cũng hoàn hồn, vội vàng phủi sạch sẽ.

Đã hai ngày nay Dương Thuần Bối không đi làm, sau khi chuyện xảy ra Lâm Sơ cũng chỉ có lúc tan việc mới liếc thấy cô ấy một lần, sau đó cô ấy xin nghỉ bệnh, bây giờ cũng không ai biết hành tung của cô ấy.

Lúc Lâm Sơ gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh thì trong giọng nói vẫn lộ ra mấy phần không đành lòng, lại bị Diệp Tĩnh hung ác mắng: "Tớ thấy cậu thật là ở trong quốc xí đến ngu si rồi, từ chức, lập tức từ chức ngay, loại phụ nữ này, trừ đáng đời ra thì tớ không thể nói thêm được cái gì!"

Lâm Sơ cứng họng, sau khi kết thúc khóa học bổ túc vào thứ bảy cô gọi điện thoại cho Trầm Trọng Tuân, nói: "Em cũng hận không thể lột da cô ấy, nhưng mà em cũng hiểu một đạo lý, mặc kệ làm chuyện gì, cũng nên để lại cho người khác một con đường sống, chỉ cần không phải thù nước hận nhà, thì cũng không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt. Dương Thuần Bối đúng là đáng ghét, nhưng trong clip ngay cả một câu cũng không nương tình, nói thật, trừ việc cô ấy xử (lqd) oan cho em này ra, cô ấy và người nọ căn bản cũng không thực sự xảy ra quan hệ tình dục, thậm chí ngay cả hôn môi cũng không có, thế mà lại bị gắn cái mác “người tình”!"

Cô thở dài: "Cũng không phải là em đồng tình với cô ấy cái gì, chỉ là chuyện nên làm em đã làm rồi, trong đơn vị cô ấy cũng không còn danh tiếng gì nữa, hiện tại các đồng nghiệp cũng đứng ở phía em, tương đương với việc cô lập cô ấy." Cô đá đá chân chờ xe buýt: "Thôi, ai bảo trước đó cô ấy không cân nhắc xem hành vi của mình có thể dẫn đến hậu quả gì, ai cũng phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình mà, phải không?"

Rốt cuộc Trầm Trọng Tuân cũng có cơ hội mở miệng, cười nhẹ nói: "Đúng!" Nói xong, lại ho khan vài tiếng.

Lâm Sơ hỏi: "Có phải anh lại bị cảm rồi hay không?"

Trầm Trọng Tuân nói giọng khàn khàn: "Không có, em lên xe rồi sao?" Âm thanh của anh không còn hơi sức: "Hôm nay không đi đón em, một mình em có thể trở về không?"

Lâm Sơ cười cười: "Dĩ nhiên có thể trở về!"

Lâm Sơ vội vàng chen lên xe, không tiếp tục trò chuyện nhiều với Trầm Trọng Tuân nữa, vội vã buông xuống một câu lập tức cúp điện thoại.

Sau khi về nhà thì vui vẻ tắm rửa, Lâm Sơ vừa lau tóc vừa nghe mẹ Lâm nói: "Dì Hướng của con cũng gấp ra bệnh rồi, thế mà Hướng Dương lại còn nói không muốn kết hôn nữa, ta thấy nó đúng là điên rồi!" Bà do dự một hồi lâu, lại mở miệng nói: "Con và Hướng Dương quan hệ tốt, khuyên nó một chút, hoặc là hỏi thăm một chút xem có phải nó vẫn còn không quên được Hân Hân không!"

Lâm Sơ chép chép miệng: "Chuyện tình cảm, người khác vẫn là đừng nên nhúng tay vào thì hơn!"

Mẹ Lâm vỗ đầu cô: "Con cho là ta muốn nhúng tay vào à, còn không phải là nể mặt mũi ba mẹ nó sao, con không biết người ta thương con thế nào đâu, lúc con cai sữa kia, vẫn là dì Hướng ôm con về nhà, nếu không con hoàn toàn không cai được!"

Lâm Sơ không muốn nghe nữa, liên tục nói đúng.

Ngày hôm sau cô nghe lệnh, hẹn Hướng Dương ra ngoài tâm sự, suy nghĩ một chút, lại quyết định chọn địa chỉ ở nhà ông bà nội, mua một đống trái cây mang đi, lại chỉ bỏ ra một phần, bà nội hỏi: "Cái này không cho chúng ta à?"

Lâm Sơ cười lắc lắc đầu: "Không cho!"

Buổi trưa Hướng Dương mới đến, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, Lâm Sơ không biến sắc chuyển đề tài đến cuộc sống riêng của Hướng Dương, bà nội cũng phụ họa nói đến tầm quan trọng của một nửa kia. Sau khi ăn xong nhị lão đi vào ngủ trưa, rốt cuộc Hướng Dương cũng lôi Lâm Sơ đến bên cạnh: "Điên rồi à?"

Lâm Sơ cười nói: "Đại ca, năm nay anh 36 tuổi rồi, đảo mắt sẽ đến bốn mươi, đàn ông 31 cành hoa, bốn mươi tuổi, có thể sẽ là đầu hói bụng bự, anh không phải một người có thể một mình trôi qua một đời, có phải còn nghĩ đến chị Hân Hân hay không?"

Hướng Dương trầm mặc không nói, chỉ đẩy đầu của cô một cái, Lâm Sơ lại hiểu ý anh ta, chẳng biết tại sao, tâm tình lại trầm xuống.

Hai người ra cửa đi xuống lầu dưới, Lâm Sơ không hề bám lấy đề tài lúc trước nữa: "Anh đi về đi, em có việc bận!"

Hướng Dương thấy cô dừng ở lầu hai, cười nói: "Hẹn anh là giả, em có mục đích khác!"

Lâm Sơ vung cái túi trong tay lên đuổi anh ta đi, nhấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau đã thấy Trầm Trọng Tuân ra mở cửa, sau khi nhìn thấy cô thì kinh ngạc nói: "Sao em lại tới đây?"

Lâm Sơ đổi giày vào nhà, đưa trái cây cho Trầm Trọng Tuân: "Mỗi lần trở lại em cũng đều tới chỗ này á!"

Trầm Trọng Tuân thầm nghĩ mỗi lần tới đây cô đều chỉ đi lầu ba mà thôi, suy nghĩ một chút, anh quyết định không nói ra, chỉ vội vàng không ngừng nhận lấy trái cây, hơi luống cuống tay chân: "Em ngồi trước đi, anh đi lấy nước cho em!"

Anh chạy vào phòng bếp để trái cây xuống, vừa định đi tới tủ lạnh, thì lại nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ.

Toà nhà cũ này chỉ có một mình anh có xe, Trầm Trọng Tuân không khỏi nhìn xuống dưới lầu, lại nhìn thấy chiếc xe đã từng nhìn thấy một lần kia từ từ dời khỏi chỗ đậu xe, đi về phía cổng, Trầm Trọng Tuân trầm mặt.

Lâm Sơ đứng ở cửa phòng bếp gọi mấy tiếng: "Trầm Trọng Tuân?"

Trầm Trọng Tuân xoay người, lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, nhỏ giọng nói: "Uống đi!" Lại hỏi: "Tới một mình sao?"

Lâm Sơ gật đầu một cái, uống vài hớp mới nói: "Em ăn cơm trưa ở nhà ông bà nội, anh có phải lại bị cảm hay không?"

Trầm Trọng Tuân ho một tiếng, lúc trước bị cảm còn không khỏi hẳn, nhiệt độ thay đổi, lập tức lại bị lại, cũng không biết từ khi nào lại chuyẻn sang ho khan. Anh không nói tiếng nào đi tới phòng khách, sau khi ngồi xuống lại hỏi: "Buổi chiều lại phải trở về ư? Không ai đưa em về à?"

Lâm Sơ kỳ quái lắc đầu một cái, lại thấy anh ngoắc ngoắc tay: "Em đi qua đây!"

Lâm Sơ đến gần mấy bước, mới vừa định ngồi xuống, đã bị Trầm Trọng Tuân một phen kéo qua, ngồi nghiêng ở trên đùi anh, đôi môi nóng lên, lập tức đã bị Trầm Trọng Tuân thâm nhập vào, cô theo quán tính ngửa ra sau, lại lập tức bị Trầm Trọng Tuân giữ chặt cái ót, dùng sức mút lấy.

Sức lực của Trầm Trọng Tuân quá lớn, so với ngày trước còn dữ tợn hơn gấp mấy lần, Lâm Sơ không chịu nổi nụ hôn của anh, hung hăng vỗ vỗ anh, lúc này Trầm Trọng Tuân mới thoáng chậm lại, lại vẫn giữ mặt của cô, không cho cô chạy trốn.

Cho đến khi Lâm Sơ mặt đỏ tới mang tai, càng ngày càng nóng, Trầm Trọng Tuân mới thả cô ra, lại hôn mấy cái trên mặt của cô, chọc cho Lâm Sơ ngứa ngáy.

Trầm Trọng Tuân nói giọng khàn khàn: "Thật xin lỗi, anh còn đang cảm!"

Lâm Sơ đỏ mặt muốn từ trên đùi của anh xuống, mới vừa há miệng, nhưng không nghĩ Trầm Trọng Tuân đột nhiên dán lên cổ của cô, xúc cảm ấm áp đánh úp tới cần cổ nhạy cảm, Lâm Sơ cả kinh khẽ gọi: "Trầm Trọng Tuân!"

Trầm Trọng Tuân ngậm một chỗ, mút vài hớp, Lâm Sơ cảm thấy toàn thân tê dại, cảm giác lạ lẫm khác thường bao trùm lên toàn thân, cô đẩy đầu Trầm Trọng Tuân một cái, còn nói: "Trầm Trọng Tuân, anh làm gì đấy!"

Trầm Trọng Tuân từng ngụm từng ngụm hôn lên cằm của cô, vì lý do cảm mạo, cặp mắt còn phiếm tia máu, nơi hốc mắt (di.da.l.qy.do) cũng có vài vệt đen đen. Anh buồn bực nói: "Anh bị bệnh, ít ngày trước đi một chuyến tới thành phó Lâm, tìm người lấy được camera theo dõi ở khách sạn, sau đó lại phối hợp với người khác......" Anh không muốn báo một số chuyện cho Lâm Sơ, tỷ như ngay từ đầu lão Trương đã bị lão Tiết theo dõi, lão Tiết là người báo cảnh sát, mượn tay anh mang camera theo dõi tới làm chứng cứ, sau đó lại mượn tay anh đăng video lên để lấy lại công bằng cho lòng người, Trầm Trọng Tuân cam tâm tình nguyện bị người lợi dụng.

Mắt hình như lại đỏ hơn một chút, Trầm Trọng Tuân nói thật nhỏ: "Những ngày này anh thì loay hoay, còn em ở đây làm cái gì? Lần trước em đi thành phố Lâm, làm sao sẽ ở chung một chỗ với Hướng Dương? Sao hôm nay lại “thuận tiện” đến thăm anh thế hả?"

Lâm Sơ ngẩn người, hô hấp nóng bỏng phun ở cần cổ, ngay cả sống lưng cũng không có gì chống đỡ nữa, thẳng tắp ngã xuống. Cô lắp bắp nói: "Anh...... Anh nói chuyện bình thường đi!"