Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 29




Edit: Thanh Hưng

Một tay Trầm Trọng Tuân đặt lên đỉnh đầu Lâm Sơ, hơi dùng lực một chút, để cho đầu cô thoáng ngẩng lên, cũng nghiêng hơn nửa người lại gần.

Lâm Sơ khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, khi đôi môi dính sát nhau, hô hấp của cô cũng ngừng lại.

Xung quanh đều là một màu đen kịt, không thấy nửa phần bóng người, cảm giác rất khác với khi bị ánh đèn chiếu rọi, trong không gian bị tấm màn đen bao phủ, lần này cảm giác an toàn nhiều hơn một chút, vùng kiến trúc cao ngất kia giống như một tấm lá chắn, chặn hết những ánh mắt dò xét của người khác (didalqydo) ở bên ngoài.

Trầm Trọng Tuân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Sơ lên, dò xét chạm chạm môi, lại phát hiện đối phương không có một chút phản ứng nào. Liếc nhìn mới phát hiện hai mắt cô trợn rất tròn, khẩn trương đến ngay cả nháy mắt cũng không. Trong cổ họng Trầm Trọng Tuân phát ra một tiếng cười nhẹ, ngón tay đặt ở trên gò má cô cũng nhẹ nhàng ma sát, lại nâng đầu cô lên một chút, chiếm lấy môi của cô, kiềm chế mà tỉ mỉ hôn lên.

Lâm Sơ ngừng thở, trong không gian yên tĩnh dường như nghe được nhịp tim có tiết tấu phập phồng cổ động. Xúc cảm ấm áp trên môi, mỗi một động tác của anh đều mang theo cẩn thận che chở, giống như rất sợ cô bị hù dọa.

Lâm Sơ không chống đỡ được bao lâu, lúc hai bên tai đều nhuộm hồng, rốt cuộc cô cũng tháo xuống phòng bị, hòa vào hô hấp của đối phương, mang theo sức lực thình lình ập đến, ở trong nháy mắt cô lơi lỏng, đôi môi đã bị nuốt hết.

Lâm Sơ bất ngờ, kêu rên nhắm chặt đôi mắt, hơi thở xa lạ nồng đậm ùn ùn kéo đến, cô theo bản năng chống đỡ lên lồng ngực của Trầm Trọng Tuân, da thịt phía dưới lòng bàn tay chỉ cách một chiếc áo thật mỏng, xúc cảm nóng bỏng cứng rắn quấn lấy tay của cô, ngăn cũng không ngăn nổi.

Bàn tay đặt trên đỉnh đầu Lâm Sơ từ từ trượt, vòng lên đầu vai của cô, ôm cô kéo sát lại gần. Trầm Trọng Tuân càng phát giác được Lâm Sơ rất gầy yếu, bả vai giống như bóp một cái là vỡ, thân thể nhỏ bé bị ép thành tờ giấy, anh đã khép chặt như vậy, nhưng vẫn cảm thấy trong ngực trống rỗng, Trầm Trọng Tuân không khỏi hơi dùng sức, khiến cho Lâm Sơ hoàn toàn rơi vào trong ngực của anh, hai người tựa sát đến gió thổi không lọt.

Trầm Trọng Tuân phảng phất như vừa đói vừa khát, nâng cằm Lâm Sơ lên, giống như là muốn nuốt luôn cả gương mặt cô vào trong miệng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, khi chạm vào cái lưỡi mềm mại thì hô hấp của anh cũng rối loạn, dồn dập giống như là trái bom sắp nổ tung trong đêm hè nóng ran, không biết tới lúc nào, chạm đến điểm nào, sẽ đạp tan không khí xao động bất an, nhất là khi nghe âm thanh nghẹn ngào yếu ớt trong cổ Lâm Sơ kia, Trầm Trọng Tuân bỗng chốc không thể khắc chế được nữa, không tự chủ được mà đặt tay lên eo của cô, vòng eo của cô vô cùng nhỏ nhắn, anh sợ mình chỉ hơi chút dùng sức, là có thể bẻ gãy.

Lâm Sơ nhíu chặt lông mày, sợ hãi né tránh dây dưa trong miệng, chỉ là hơi thở của Trầm Trọng Tuân đã mãnh liệt tràn ngập vào từng ngóc ngách, Lâm Sơ không thể lui được nữa, tránh không thể tránh, mỗi nơi mà lưỡi anh chạm tới đều giống như bị điện giật, Lâm Sơ dần dần tê dại, đã mất tri giác, chỉ có thể bị động mặc anh dây dưa, bên tai loáng thoáng có thể nghe được tiếng nuốt làm cho người ta xấu hổ, máu nóng dồn lên mặt, Lâm Sơ nóng đến đầu váng mắt hoa, cô sắp điên rồi.

Lại không biết người đang cố ôm cô trong ngực kia, mới thật là sắp điên rồi.

Hai cánh tay Trầm Trọng Tuân càng khép lại chặt hơn, cánh tay vòng ở trên eo của cô không tự chủ được mà di chuyển, bàn tay đặt ở trên vòng eo không có một chút thịt thừa, cong đầu ngón tay bấu thật chặt vào da thịt cô. Trầm Trọng Tuân khó có thể hít thở, máy điều hòa không khí ong ong ở trước mặt anh đã mất công hiệu, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, anh không khống chế được sức lực của mình, càng hôn càng sâu, càng ôm càng chặt, đến cuối cùng anh lại nhấc Lâm Sơ lên, giống như muốn vứt bỏ trở ngại, dời đến cạnh mình.

Tiếng kêu của Lâm Sơ càng lúc càng lớn, trong giây phút cái mông rời khỏi ghế ngồi, rốt cuộc cô cũng chống cự, nơi xa đột nhiên chiếu tới một luồng ánh sáng, từ xa đến gần, làm cho cô run rẩy, quả đấm hung hăng rơi vào đầu vai Trầm Trọng Tuân.

Rốt cuộc Trầm Trọng Tuân cũng tỉnh thần, khẽ buông lỏng sức lực, Lâm Sơ lập tức chạy trốn, phía trước bỗng có một chiếc xe hơi xuất hiện trong tầm mắt, đèn xe sáng rỡ làm lộ rõ chiếc xe ẩn núp trong bóng tối, đảo mắt lại "Vèo" chạy qua góc khuất này, mang theo ánh sáng nhức mắt, không chút lưu tình kéo hai người từ trong bóng tối về ánh sáng rõ ràng như ban ngày, lại từ ban ngày ném về bóng tối nóng rực.

Lâm Sơ từ đầu đến chân, đỏ như nhỏ ra máu, cô thẹn quá thành giận, khẽ kêu một tiếng rồi đấm về phía Trầm Trọng Tuân, lại dùng sức đẩy Trầm Trọng Tuân đang muốn lần nữa dựa gần lại ra xa, hoảng hốt xoay người muốn mở cửa xe.

Trầm Trọng Tuân túm hai vai của lại, dễ như trở bàn tay kéo cô quay lại, không để ý Lâm Sơ giãy giụa mà lần nữa kéo cô vào trong ngực, khàn khàn nói: "Em tức giận à?"

Lâm Sơ đỏ mắt đẩy anh ra, mắc cỡ muốn tìm một cái hố chôn mình, vừa nghĩ tới chiếc xe chạy qua bên cạnh kia, mà bọn họ lại đang ở bên trong xe làm chuyện này, cô đã sợ hãi không ngừng được, vừa tức lại vừa giận.

Lâm Sơ giọng căm hận nói: "Anh thật ghê tởm, mau buông tôi ra!"

Trầm Trọng Tuân dán sát vào mặt của cô, thận trọng cắn một ngụm, Lâm Sơ lập tức quay mặt đi, ngắt cánh tay của anh buộc anh buông tay.

Trầm Trọng Tuân nhỏ giọng nói: "Đừng nóng giận, là tôi không nhịn được." Anh ấn chặt đầu Lâm Sơ, còn nói: "Đao Đao, em đánh tôi hai cái đi, đừng nóng giận nữa."

Lâm vừa nghe thấy hai chữ "Đao Đao", đầu óc như muốn nổ tung ra, giống như có cái gì đó đang nhanh chóng thay đổi, mà cô lại không hề có quyền quyết định.

Trầm Trọng Tuân cúi đầu liếc nhìn cô một cái, ngập tràn trong chóp mũi đều là hơi thở êm ái, anh vô cùng thỏa mãn, nói: "Tôi không tốt, hù dọa em rồi. Lúc về em nói lại với mẹ một tiếng có được không? Chuyện xem mắt kia có thể gác lại, hiện tại đã có tôi rồi."

Anh vẫn luôn nhớ điểm này, Lâm Sơ tức giận tới mức muốn đập xe.

***

Mặt đỏ tai hồng trở lại chung cư, Lâm Sơ cũng không chào hỏi, trực tiếp xuống xe. Trở lại phòng ngủ ngồi máy điều hòa không khí một lúc, cả khuôn mặt vẫn còn như thiêu như đốt, hiện giờ cô đang tức giận Trầm Trọng Tuân, một ít hận này đủ để cô niệm cả đêm, nếu như cô thật sự là một cây đao, nhất định sẽ róc xương lóc thịt Trầm Trọng Tuân, nhưng rốt cuộc là cô hận cái gì, cô lại hoàn toàn không nói rõ ra được.

Trầm Trọng Tuân rõ ràng hơn cô, hai người trong xe quên tình, Lâm Sơ bị người khác đánh vỡ, tự nhiên cảm thấy mất hết mặt mũi, khó tránh khỏi thẹn quá thành giận. Anh lại làm sao không xấu hổ, trước lúc đèn xe chiếu tới, anh đã phát hiện thân thể có biến hóa nào đó, lễ giáo từ trước bị quẳng ra sau đầu, Trầm Trọng Tuân tự mình kiểm điểm lại, ngước lên trần nhà suy nghĩ cả đêm, trong đầu mơ màng độn độn chỉ có mùi hương của Lâm Sơ, tự kiểm điểm lại thất bại.

Ngày hôm sau anh căn đúng thời gian đi tới hoa viên Quan Cẩm, chờ giây lát, quả nhiên trông thấy Lâm Sơ đi từ trong chung cư ra ngoài, anh lập tức mở cửa xe, Lâm Sơ lại chỉ hung hăng liếc anh một cái, cấp tốc bỏ chạy về phía cửa chính của chung cư.

Trầm Trọng Tuân sững sờ, gần như không thể nhận ra ngoắc ngoắc môi, vội vàng đuổi theo cô.

Lâm Sơ đâu thể chạy nhanh bằng anh, hai ba bước đã bị anh tóm lấy, Trầm Trọng Tuân nhìn cô, cũng biết cô đang xấu hổ, không khỏi cảm thấy yêu thương, cũng không nhắc lại một chữ nào về chuyện hôm qua, chỉ nói: "Tôi đưa em đi học, đừng tự mình chạy tới chạy lui, cẩn thận bị cảm nắng đấy."

Lâm Sơ cúi thấp đầu nhăn nhó một hồi, do dự không biết có nên tiếp tục kiểu cách hay không, nếu như nhanh như vậy đã tha thứ cho anh, thế chẳng phải là mình quá tùy tiện rồi ư? Nhưng nếu tiếp tục tức giận, cô lại muốn tức những gì, tối hôm qua rõ ràng là cô ngầm cho phép, ít nhất trách nhiệm cũng phải chia đôi.

Trầm Trọng Tuân không cho cô thời gian suy tính, đã kéo cô trở về trong xe, Lâm Sơ bị gió lạnh của điều hòa thổi vào, lập tức khôi phục thần chí, ngồi nghiêm chỉnh, quyết định thuận theo tự nhiên, không tiếp tục rối rắm nữa.

Da mặt hai người cũng dầy lên, cứ coi như không có việc gì xảy ra, một đường đi đi ngừng ngừng, thật lâu mới tới lớp học thêm bên cạnh Nam Hồ, Trầm Trọng Tuân gương mặt xanh tím đưa Lâm Sơ vào tòa nhà lớn, nói: "Em chuyên tâm đi học, tan lớp tôi lại tới đón em, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Lâm Sơ liếc nhìn gương mặt của anh, chần chừ nói: "Nếu không anh cứ đi về nghỉ ngơi đi, buổi tối tôi tự kiếm chút gì ăn là được."

Trầm Trọng Tuân nói: "Không được, chúng ta phải hẹn hò!"

Lâm Sơ buồn cười, kiềm chế ý cười trên khóe môi, nói: "Hẹn hò không cần như vậy, cũng có thể chậm lại một chút, trước (lqd) tiên anh cứ dưỡng thương cho tốt đi, nếu không anh cũng không tiện đi làm."

Cô hao hết miệng lưỡi, thật lâu sau mới thuyết phục được Trầm Trọng Tuân, dời thời gian hẹn hò lại vào cuối tuần, Trầm Trọng Tuân có thể dưỡng thương cho thật tốt, Lâm Sơ cũng có đầy đủ thời gian để tự chui ra khỏi hố cát, nếu không cô sẽ có cảm giác xa cách.

Thời gian giữa hai lớp học bổ túc có chút eo hẹp, lúc chuyển từ phòng học này sang phòng học kia, bên trong lớp học bổ túc to như vậy cũng đều là tiếng người huyên náo, rất nhiều người ra ra vào vào, có người tới đăng ký có người tới phỏng vấn, tất cả đều dồn vào thứ bảy mà tiến hành.

Lâm Sơ hết sức chuyên chú đi học, chữ viết trên hai bản ghi chép trong laptop đã chi chít chằng chịt, cô cũng không bắt chuyện với các bạn học khác, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình, tan lớp lúc các bạn học đều tụ tập một chỗ cười cười nói nói, chỉ có cô và đồng học cá biệt chạy tới trước mặt giáo viên đặt câu hỏi, từ khảo chứng đến tình thế vào nghề, cố gắng nắm vững tất cả các tin tức cần thiết.

Sau khi tan lớp trời chiều buông xuống, Lâm Sơ tùy tiện ăn một chút đồ ở phụ cận, lại đi siêu thị mua một đống thức ăn, chậm rì rì ngồi lên xe buýt, báo lại cho mẹ Lâm tình huống học bổ túc, lại nghe mẹ Lâm nói: "Lần trước con cũng nói như vậy rồi, nhưng là con có tiền án, sau đó mẹ lại nghĩ tới nghĩ lui, lời của con cũng không nhất định đáng tin, không làm được chính là gạt mẹ, lại để cho con tránh được một lần, bây giờ luôn đi!"

Lâm Sơ bất đắc dĩ: "Con lừa mẹ việc này làm gì, con lại không được lợi gì!"

"Vậy mẹ hỏi nó một chút nhé?"

Lâm Sơ nghe, vội la lên: "Đừng hỏi mà, loại chuyện như vậy mẹ chạy đi hỏi, con sẽ rất mất thể diện!"

Mẹ Lâm suy nghĩ một chút, cái này cũng có lý, lúc nam nữ lui tới đàng gái nên cao ngạo chút, không thể để cho đàng trai coi thường được.

Mẹ Lâm che dù xuyên qua đường nhỏ, ý vị sâu xa giáo dục Lâm Sơ như thế nào cùng người lui tới, giương mắt lại thấy trên đất trống trước cửa tiểu khu dừng một chiếc xe, Trầm Trọng Tuân đóng cửa xe, cầm túi mua hàng trong siêu thị đi vào trong chung cư, nhìn liếc qua một chút, mẹ Lâm đã thấy được rất rõ ràng xanh xanh tím tím trên mặt anh.

Mẹ Lâm kinh ngạc há hốc miệng, lập tức toát ra rất nhiều ý niệm, đáy lòng nảy sinh hoài nghi, câu chuyện bắt đầu chuyển sang nhân phẩm của đàng trai: "Đàn ông trưởng thành nhất định phải thành thục ổn trọng, chỉ có học sinh mười mấy tuổi mới có thể làm ra loại chuyện đánh nhau như vậy!"

Lâm Sơ nghe mà không giải thích được, luôn mồm phụ họa nói đúng, mẹ Lâm từ từ đi tới lầu ba, trong miệng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, cũng không định nói chuyện nhìn thấy Trầm Trọng Tuân cho Lâm Sơ, chỉ tính toán về sau sẽ thường xuyên tới nơi này, dễ dàng bí mật quan sát.

***

Ban đêm Lâm Sơ vùi ở trên giường làm bài tập, trong laptop đang chiếu phim Mỹ, cô toàn tâm toàn ý, mắt nhìn chằm chằm đề mục, lỗ tai nghe diễn viên nói chuyện, tiếng "Tích tích" vang lên sáu lần, Lâm Sơ mới đánh dấu lại phần đang học, chậm rì rì mở chim cánh cụt ra, tin tức trong khung chỉ có hai chữ: cuộc gọi video.

Lâm Sơ nhíu nhíu mày, còn chưa trả lời, yêu cầu gọi video đã được gửi tới.

Trong màn hình Trầm Trọng Tuân đã đổi một cái áo sơ mi trắng, không biết ngồi ở nơi nào, bối cảnh xung quanh đều là tường, tím bầm trên mặt qua webcam đã phai nhạt đi một chút.

"Em đang làm gì đấy?" Âm thanh hình như cũng hơi khác một chút.

Lâm Sơ giơ giơ vở, nói: "Học kế toán."

Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, cũng giơ một tập tài liệu lên nói: "Tôi đang làm việc."

Lâm Sơ "À" một tiếng: "Vậy có chuyện gì không?"

"Không có việc gì." Lâm Sơ vừa định nói tắt video, Trầm Trọng Tuân lại nói: "Vậy em học tiếp đi, video cứ để đấy."

Lâm Sơ trợn mắt: "Không cần chứ?"

Trầm Trọng Tuân nhỏ giọng nói: "Mở đi, sẽ không ảnh hưởng tới việc học tập của em đâu."

Mặc dù Lâm Sơ cảm thấy quái dị, nhưng cũng không cự tuyệt, tiếp tục dựa vào đầu giường xem sách, thỉnh thoảng len lén liếc màn hình một cái, chỉ thấy Trầm Trọng Tuân đang chuyên tâm xử lý tài liệu trong tay, đầu không ngẩng mắt không liếc, Lâm Sơ lầm bầm một tiếng, cũng dần dần thu hồi tâm trí.

Thời gian chậm chạp trôi qua, quyển sách nhẹ lật, âm thanh điều hòa thỉnh thoảng chợt vang lên, thỉnh thoảng lại yên tĩnh, ban đêm ở thành phố Nam Giang mây tía túm tụm, từng ngóc ngách đều đang trình diễn vở kịch cuộc sống bên ngoài vui mừng bên trong khô khan, một nhà đoàn tụ hoặc là chia lìa, tình nhân chia tay hoặc là thân mật, trong bệnh viện có bi hoan ly hợp, lối đi bộ có tranh cãi linh tinh, chỗ cao nhất trên máy bay lại không thể thấy rõ kịch tình ở dưới kia, con đường cách sông cách núi, bụi rậm quanh tường cao, thành phố làm cho người ta vui cười khóc lóc, vừa bị ngăn cách, vừa được dẫn dắt, cũng không ai biết kế tiếp sẽ là cái gì.

Rốt cuộc Lâm Sơ cũng gập quyển sách lại, vừa nhấc mắt, lập tức thu được tầm mắt không kịp né tránh của Trầm Trọng Tuân vào trong mắt, Lâm Sơ giật mình trong lòng, cười nói: "Tôi xong rồi, định đi ngủ!"

Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, nói nhỏ một tiếng: "Ngủ ngon".

***

Cuộc sống rất tốt đẹp.

Lâm Sơ có công việc, có chỗ ở, có thức ăn, có động lực để cho cô tiến tới, còn có một đoạn tương lai cho cô mong đợi.

Chủ nhật không thể lãng phí, Lâm Sơ dậy sớm học bài, sau khi ăn xong bữa sáng lại lật lại bài thi kế toán, buổi trưa quét dọn vệ sinh, buổi chiều tự mình chạy đi xem phim, lúc Trầm Trọng Tuân gọi điện thoại tới cô nói dối: "Tôi đang đọc sách."

Trầm Trọng Tuân không quấy rầy cô nữa, tranh thủ thời gian xử lý công vụ trong tay.

Ban đêm hai người lại tiếp tục gọi video, âm thầm làm việc của mình, trong lúc đó Internet bị ngắt một lần, hình ảnh của Lâm Sơ cố định bất động, Trầm Trọng Tuân lập tức gọi điện thoại tới: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"

Lâm Sơ chạy tới phòng khách tắt modem, lại lần nữa bật lại, nói: "Không có gì, modem không tốt lắm, tôi vừa bật lại lần nữa rồi." Lại oán thầm trên gáy Trầm Trọng Tuân cũng có mắt à, rõ ràng vẫn luôn làm việc, thế mà lập tức có thể phát hiện mạng của cô bị ngắt.

Chủ nhật vui vẻ rốt cuộc cũng phải kết thúc, Lâm Sơ đeo balo lệch vai trên lưng, tiếp tục sáng sớm bận rộn.

Một vòng công việc mới lại bắt đầu, Thành Thủ tổ chức hoạt động tình nguyện, trong tiết trời nóng nực mọi người bắt đầu hối hả ngược xuôi, Lâm Sơ cũng tiếp nhận một đống lớn hoạt động, loay hoay đến trời đất mù mịt.

Hiện tại là ngày hè nóng bức khó tan, trong đơn vị tiếng oán than của mọi người dậy đất, nhưng mệnh lệnh của lãnh đạo không thể từ chối, đồng phục cho người tình nguyện đã được quyết định, áp-phích tuyên truyền và tờ rơi cũng đã được thiết kế, cùng với đủ loại chuyện vụn vặt khác cộng lại, ngay cả Tiết Quyền xuất quỷ nhập thần cũng bị buộc ở trong đơn vị, mọi người đi sớm về tối, không còn có thời gian nhàn hạ.

Dương Thuần Bối bắt được Lâm Sơ trong phòng ăn, oán trách với cô rằng Giang Tấn lại mất tích rồi, thần thần bí bí nói: "Chắc là lại đi chỗ nào “nằm vùng” rồi, lúc trước cũng gửi tin nhắn cho tôi, nhưng cái gì cũng không nói, điện thoại di động thì vẫn luôn tắt máy." Suy nghĩ một chút, lại nói: "Đúng rồi, anh ấy muốn tới Đài Truyền Hình làm việc, trước kia cũng luôn vội cái này."

Lâm Sơ cười nói: "Đài Truyền Hình tốt hơn tòa soạn báo nhiều."

Dương Thuần Bối gật đầu một cái, lại đề cập tới các Đài Truyền Hình lớn của thành phố Nam Giang với Lâm Sơ.

Lâm Sơ không nói cho Dương Thuần Bối rằng, lúc trước Giang Tấn cũng đã gửi tin nhắn, nói anh ta đang ẩn núp bên trong một xưởng sản xuất đen ở ngoại ô Nam Giang, Lâm Sơ nhìn tin nhắn kia mà tâm thần không yên, cô không muốn có liên lạc gì với Giang Tấn nữa, nhưng cô lại không thể ngăn cản hành vi đơn phương của anh ta.

Trầm Trọng Tuân cũng không nhắc một chữ nào tới chuyện của Giang Tấn, Lâm Sơ cũng không rõ anh có biết hành tung của Giang Tấn hay không, trái lo phải nghĩ cô vẫn quyết định nói cho Trầm Trọng Tuân, bên đầu điện thoại kia chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, hình như không muốn nghe được tin tức về Giang Tấn từ trong miệng Lâm Sơ, Lâm Sơ ngượng ngùng.

Giữa tháng, rốt cuộc hoạt động tình nguyện cũng bắt đầu tiến hành, Lâm Sơ đi theo các đồng nghiệp ra đường tuyên truyền, đứng dưới mặt trời chói chang phát truyền đơn, hơn ba trăm người tình nguyện trải rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ, gian hàng ven đường tấp nập người ra người vào.

Bên kia "sắp xếp" những người tình nguyện đang vì dân chúng thành phố Nam Giang mà cung cấp các loại phục vụ tư vấn bảo đảm quyền lợi khi mua phòng ở, các đơn vị ở Thành Thủ dốc hết toàn lực, hai ngày nghỉ lại tổ chức cho người tình nguyện đi về phía viện dưỡng lão, cô nhi viện trình diễn thăm hỏi, tất cả mọi người đều vội thành con quay.

Trầm Trọng Tuân quay một vòng trước quầy phục vụ tư vấn nhà ở, gọi điện thoại hỏi Lâm Sơ: "Đang ở đâu?"

Lâm Sơ không yên lòng: "Viện dưỡng lão...... Ai ai, cái rương kia dời đến nơi nào đây, ăn ở bên trong!"

Trầm Trọng Tuân cười cười, biết cô loay hoay không thể phân thân, nói mấy câu thì cúp điện thoại, lái xe tìm đến viện dưỡng lão.

Xa xa đã nghe thấy tiếng cười đùa bên trong, những người tình nguyện của Thành Thủ đều mặc đồng phục, có người thay mấy người già chuyển thức ăn, có người tụ tại giữa sân chỉ huy xếp hàng, nhiếp ảnh gia đang bắt góc độ.

Lâm Sơ đứng ở phía trước hàng ngũ, sửa sửa quần áo sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ chốc lát sau đã cất tiếng hát vang, dõng dạc hát một ca khúc cách mạng, cảm xúc của các cụ già dần dần bị cuốn theo, cùng nhau đánh nhịp ngâm nga.

Liên tiếp hát xong ba ca khúc đầu tiên, bên trong viện dưỡng lão vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Sơ phất tay quạt gió, sau khi đám người tản ra mới nhìn thấy Trầm Trọng Tuân đứng trong bóng râm, trên tay cầm một bình nước, không nhanh không chậm đi về phía cô.

Lâm Sơ chưa bao giờ công khai gặp mặt anh như thế này, vì vậy khi Trầm Trọng Tuân đưa nước suối tới, cô lập tức có tật giật mình quét mắt nhìn xung quanh, rất sợ bị các đồng nghiệp nhìn thấy. Nhưng trước mặt mọi người, Trầm Trọng Tuân mặc âu phục đi giày tây thực sự quá bắt mắt, sớm có đồng nghiệp nhận ra anh, lễ phép lên tiếng gọi "Quản lí Trầm".

Trầm Trọng Tuân gật đầu đáp lại, nhấc nước suối trong tay lên hỏi: "Không uống ư?"

Lâm Sơ ngượng ngùng nhận lấy, mở nắp bình uống một hớp, cổ họng cũng dễ chịu hơn, cô ngẩng đầu uống một ngụm lớn, Trầm Trọng Tuân nhắc cô uống chậm một chút, lại lấy khăn giấy ra để cho cô lau mồ hôi.

Lâm Sơ nuốt nước xuống, nói: "Không cần, các đồng nghiệp nhìn thấy thì không hay!"

Trầm Trọng Tuân nhíu nhíu mày, giơ tay lên, làm bộ muốn thay cô lau mồ hôi, Lâm Sơ vội vàng đoạt lấy khăn giấy, vừa định trách cứ anh, lại thấy Trầm Trọng Tuân xoay người, đi tới cái rương bên cạnh, từ bên trong lấy ra mấy bình nước suối, lại lấy tới mấy bịch khăn giấy, từ từ chia cho đồng nghiệp của Lâm Sơ.

Người người đều được hưởng thụ loại đối xử này, Lâm Sơ lại không hề nổi bật nữa, cô không khỏi thở phào một cái.

Sau khi xử lý xong công tác khắc phục hậu quả, mọi người sức cùng lực kiệt, đau khổ cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Sơ cũng mệt mỏi không chịu nổi, sau khi ngồi lên xe thì không nhịn được mà oán trách: "Loại thời tiết quỷ này, rõ ràng dự báo thời tiết nói sau trung tuần sẽ hạ nhiệt, đúng là có giảm một chút, trong thời gian này cũng có một trận mưa, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả á!"

Trầm Trọng Tuân cười cười, lại đưa tới một bình nước, Lâm Sơ thu tiếng nói, "Ừng ực ừng ực" uống xuống, làm thế nào cũng không hết nóng, gương mặt vẫn bị đỏ bừng một mảng.

Lâm Sơ không đói bụng, cũng không muốn đi ăn cơm, Trầm Trọng Tuân bèn dẫn cô đi ăn kem, trong cửa hàng bánh ngọt đều là tình nhân, Trầm Trọng Tuân cởi tây trang ra, ngồi cùng Lâm Sơ ở vị trí bên cạnh cửa sổ.

Lâm Sơ múc kem hỏi anh: "Anh thật sự không ăn sao?"

Trầm Trọng Tuân lắc đầu một cái, Lâm Sơ cười: "Hiện tại tốt hơn một chút rồi, ăn xong cái này chúng ta đi ăn cơm đi!" Mặc dù cô không đói bụng, nhưng Trầm Trọng Tuân luôn luôn ăn cơm.

Trầm Trọng Tuân giống như biết được suy nghĩ của cô, nụ cười trên mặt không khỏi sâu hơn một chút, anh cũng không muốn Lâm Sơ mệt nhọc, sau khi ăn kem xong thì dẫn cô sang cửa hàng đồ ăn nhanh ở cách vách tùy ý ăn một ít, sau khi lấp đầy bụng thì thấy bây giờ cô không có tinh lực đi "hẹn hò", Trầm Trọng Tuân không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời tiễn cô trở về Trữ Tiền.

Lâm Sơ đã ba tuần chưa về nhà, hôm nay bởi vì hoạt động tình nguyện, cô xin ban đào tạo nghỉ, thừa dịp sắc trời còn sớm, định về nhà một chuyến. Rốt cuộc mẹ Lâm cũng có thể gặp được Lâm Sơ, sáng sớm đã đi chợ mua một đống đồ ăn, dặn dò cô ngồi xe cẩn thận, để ý ví tiền và điện thoại di động.

Lâm Sơ cầm điện thoại di động không ngừng lên tiếng, chọc cho Trầm Trọng Tuân liên tiếp ghé mắt, cô không khỏi nói (di.a.l.qy.do) với mẹ Lâm: "Tốt lắm tốt lắm, con phải sang xe rồi, về nhà lại nói." Lúc này mẹ Lâm mới cúp điện thoại.

Thật lâu sau mới về tới Trữ Tiền, trời chiều buông xuống, đã đến giờ cơm. Lâm Sơ bảo Trầm Trọng Tuân cho cô xuống xe ở đầu đường, giải thích: "Nếu mẹ tôi mà thấy anh, tối nay tôi cũng không cần ngủ nữa, bà ấy nhất định sẽ dài dòng một ngày một đêm."

Trầm Trọng Tuân có thể tưởng tượng được cảnh tượng Lâm Sơ miêu tả, cũng không có không vui, chỉ túm tay của cô nhéo nhéo, dặn dò: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ trở lại đón em quay về."

Tiễn Lâm Sơ đi, Trầm Trọng Tuân từ từ đi về chỗ ở, trong lòng tính toán sáng sớm ngày mai sẽ đi đón Lâm Sơ, để có thể ở chung với cô lâu hơn một chút.

Xe lái đến bên ngoài khu chung cư, Trầm Trọng Tuân nhìn thấy trên chỗ đất trống anh vẫn đỗ xe đã có một chiếc xe đỗ ở đó rồi, không khỏi kỳ quái, xoay tay lái đi tới bên kia đất trống.

Lúc đi đến dưới lầu anh đã nghe thấy trên lầu có động tĩnh, ông bà nội Lâm Sơ nói: "Lái xe từ từ thôi, đi đường cẩn thận!"

Có tiếng bước chân "Đăng đăng" đi xuống dưới lầu, người nọ đáp lại: "Biết, ông nội bà nội, ông bà mau vào nhà đi!"

Trầm Trọng Tuân mở cửa chính ra, lại liếc về phía sau một cái, người nọ đã đi xuống khúc quanh, bước chân không nhanh không chậm, bộ dáng đã hơn 30 tuổi, ăn mặc một thân hưu nhàn, đeo một chiếc mắt kính lịch sự. Sau khi nhìn thấy Trầm Trọng Tuân anh ta mỉm cười tỏ ý chào, chậm rãi đi xuống lầu.

Trầm Trọng Tuân giật mình đứng tại chỗ, so sánh gương mặt anh ta với gương mặt trong tấm hình cũ, năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết, bộ dáng vẫn tuấn lãng như cũ, chỉ là trong phong cách có nhiều hơn mấy phần chững chạc kín kẽ, thời gian thần kỳ như thế.