Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 21




Editor: Không thể nói

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Lâm Sơ vẫn có phản ứng bản năng, ra sức giãy cánh tay, thấy Trầm Trọng Tuân chỉ nới lỏng chứ không hề lung lay, cô lập tức hạ giọng: “Đừng kêu lên!”

Trầm Trọng Tuân hậu tri hậu giác phản ứng lại, lúc nãy anh siết quá chặt, làm Lâm Sơ muốn giãy ra, lần đầu tiên nhìn khuôn mặt thanh nhã của Lâm Sơ ở khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện trên gò má cô có mấy nốt tàn nhang nhỏ nhạt màu, ẩn dưới làn da bị phơi nắng đỏ lên, lại có một vẻ tươi sáng đáng yêu.

Lâm Sơ lại giãy dụa lần nữa, chống ở lồng ngực của anh, dùng sức đẩy một cái, vòng ôm lỏng hơn trước một chút.

Nhưng cũng chỉ vài giây ngắn ngủi, Trầm Trọng Tuân đã buông lỏng tay, trước ngực trống trơn khiến nhịp tim đang đập thình thịch cũng không kịp truyền đến chỗ Lâm Sơ. Anh vừa định mở miệng, Lâm Sơ liền dựng thẳng ngón tay đặt trên môi anh, khiến anh im lặng, rồi đi đến cửa lớn, nhìn chằm chằm mắt mèo, dán sát lỗ tai vào.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ngắt quãng, mẹ Lâm vừa gọi to tên Lâm Sơ, vừa trách cha Lâm: “Ông kéo tôi làm gì chứ, cút đi.”

Hai người chậm hơn Lâm Sơ nửa đoạn cầu thang, lúc cửa lớn đóng lại, mẹ Lâm mới chạy xuống từ tầng ba, bây giờ chạy xuống đoạn dưới, đã không còn thấy bóng Lâm Sơ đâu nữa, không khỏi tức giận, quyết tâm phải bắt được Lâm Sơ. Cha Lâm nhẹ giọng khuyên bảo, hai người đứng ở tầng hai lằng nhà lằng nhằng, tiếng cãi vã rót vào qua khe cửa, dội vào tai hai người đứng trong nhà.

“Ông xem tôi có đánh chết nó không, đủ lông đủ cánh rồi, không chịu nghe lời tôi nữa, ông có thả tay ra không, thả ra không hả!” Mẹ Lâm nổi giận đùng đùng, vừa đẩy vừa đánh cha Lâm.

Cha Lâm kéo tay bà đi lên tầng: “Bà xem bà đúng là, đã bao nhiêu tuổi rồi mà chuyện nhỏ như thế vừa mắng con lại vừa muốn đánh nó, bà muốn mắng thì về nhà mà mắng, đừng mắng trong nhà bố mẹ tôi, để hàng xóm nghe thấy lại cười cho.”

Cũng không biết câu nào đã chạm vào dây thần kinh của mẹ Lâm, bà lập tức đạp cha Lâm một cái, cười lạnh: “Nhà bố mẹ ông thì sao? Tôi nói cho ông biết, ngày mai tôi sẽ lại để cho nó đi xem mắt, gặp xong rồi thì lập tức kết hôn.”

Cha Lâm cũng chẳng để ý đến lời bà, chỉ ăn nói khép nép kéo bà đi lên tầng, lại thay đổi chiến thuật, lại cùng bà trách cứ Lâm Sơ qua loa, một lúc lâu sau mẹ Lâm mới không cam tâm tình nguyện đi lên tầng, dữ dằn nói: “Chạy rồi thì đừng có về nữa, có gan thì ngủ luôn ở ngoài đi.” Nói rồi bà chợt nhớ ra: “Vừa nãy nó chạy đi không xách túi theo phải không? Đi lên xem có phải nó không mang theo cái gì không, tôi xem nó chạy kiểu gì?”

Mẹ Lâm cao hứng, chợt nhận ra tất cả vẫn nằm trong lòng bàn tay bà, lại dẫn cha Lâm vội vàng đi lên tầng ba.

Lâm Sơ nhìn chằm chằm hướng hai người vừa đi qua cửa, sau khi sờ sờ khắp người thì buồn bã. Đúng là cái gì cô cũng không mang theo, cô cũng không nhớ rõ số điện thoại di động của bạn bè, muốn cầu cứu cũng không có cách, cũng không biết mất bao lâu mẹ Lâm mới nguôi giận.

Xoay người mới phát hiện Trầm Trọng Tuân vẫn đứng sát sau lưng cô, miễn cưỡng mới được khoảng một cánh tay, tầm mắt hai người chạm nhau, Lâm Sơ cười gượng chỉ chỉ cửa lớn: “Tôi làm cho mẹ tôi tức giận rồi, tính tình bà không tốt lắm...” Cũng không biết phải giải thích thế nào, cô hơi lúng túng.

Trầm Trọng Tuân không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng kết hợp mấy từ khóa quan trọng lại, anh có thể xác định bây giờ Lâm Sơ không có chỗ nào để đi, trong lòng hơi động, nói với cô: “Em ở lại chỗ tôi chờ một lát đi, chờ mẹ em hết giận thì lại quay về.”

Lâm Sơ thật sự không có can đảm đi dưới ánh mặt trời hung ác kia, nhưng cũng không muốn ở trong cùng một phòng với Trầm Trọng Tuân, nói: “Không cần đâu, giờ tôi về xem thử, Trầm quản lý, cảm ơn anh!”

Dứt lời, cô mở cửa đi ra ngoài, lại cười nói cảm ơn lần nữa, mới đóng cửa thay Trầm Trọng Tuân.

Lông mày Trầm Trọng Tuân xoắn lại, nhìn qua qua mắt mèo thấy cô đi xuống tầng dưới, suy nghĩ một lát, anh lại đi vào nhà bếp, đứng trước cửa sổ nhìn xuống, tìm mãi không thấy bóng dáng Lâm Sơ.

Lòng Trầm Trọng Tuân sáng tỏ, cầm lấy chìa khóa đi xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy Lâm Sơ đang ngồi xổm dựa vào hành lang ở sau cửa, đang vô cùng đáng thương đập muỗi trên đùi, từ xa đã nhìn thấy giọt mồ hôi trong suốt trên trán cô.

Lâm Sơ nhận ra có người đến, lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngặc nhìn Trầm Trọng Tuân nhanh chóng đi xuống sảnh, đi tới chỗ cô.

Trầm Trọng Tuân thở dài: “Dáng vẻ em ngồi xổm ở đây giống cái gì chứ, tôi còn không ngại bị em từ chối, lẽ nào em vẫn còn để ý? Nói gì thì chúng ta cũng được xem là bạn bè, em đừng nghĩ nhiều, lên chỗ tôi ngồi một chút, lát nữa thì quay về.”

Trong lòng Lâm Sơ có khúc mắc, luôn cảm thấy hơi kỳ quặc, nhưng Trầm Trọng Tuân không để cô từ chối lần thứ hai, kéo cánh tay cô đi lên tầng, Lâm Sơ giãy dụa: “Quản lý Trầm, tôi đứng đây một lát là được, khoảng nửa tiếng nữa sẽ về.”

Trầm Trọng Tuân chỉ nói: “Đừng cậy mạnh.” Anh liếc nhìn vẻ mặt Lâm Sơ, nói rằng: “Lên trên nghỉ ngơi một chút, cho dù là người khác tôi cũng sẽ không mặc kệ, vì thế em đừng nghĩ nhiều.”

Lâm Sơ nhớ tới cảnh tượng Trầm Trọng Tuân giúp đỡ cô ở lối đi bộ, thực sự là lấy việc giúp người khác làm vui, cô cũng không thể nói gì được, lại không chịu được mặt trời nóng bỏng ngoài kia, đành ỡm ờ theo anh lên nhà.

Hơi lạnh trong phòng phun xuống cuối cùng cũng làm lập trường của Lâm Sơ dao động.

Trầm Trọng Tuân nhặt hộp giữ nhiệt trên sàn lên, nói: “Hôm nay tôi làm sủi cảo, trước đây ăn ở nhà em hai bữa sủi cảo, định hôm nay làm để tặng lại.”

Lâm Sơ lập tức nói: “Vừa nãy tôi đột nhiên xông lại như thế, làm đổ hộp cơm của anh, xin lỗi, có phải đã hỏng hết rồi không?”

Trầm Trọng Tuân mở hộp giữ nhiệt ra, sủi cảo trong hộp đã nát nhừ, Lâm Sơ lại xin lỗi lần nữa, Trầm Trọng Tuân cười: “Không sao, tôi đi làm thêm một ít, vẫn còn một cân vỏ sủi cảo.” Nói rồi anh đi vào bếp: “Em đã ăn trưa chưa? Có muốn cùng ăn một ít không?”

Lâm Sơ ngồi xe mất hai giờ, miệng đắng lưỡi khô từ sớm rồi, vừa mệt vừa đói, lại bị cảm nhẹ, mũi bị nghẹt, bây giờ cả người khó chịu, cũng không nghĩ nhiều nữa, đáp: “Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.” Tạm thời không có ý nghĩ đi khỏi đây.

Trầm Trọng Tuân bảo cô tùy ý ngồi, lại bưng nguyên liệu làm sủi cảo trên bàn ăn ra phòng khách, ngồi xuống cạnh Lâm Sơ, mở ti vi, nói: “Tôi từ từ gói, em xem ti vi đi.”

Anh chủ động gợi chuyện, hỏi Lâm Sơ việc đoàn khảo sát sẽ đến vào tuần sau, Lâm Sơ trả lời đúng quy củ, lại nghe Trầm Trọng Tuân dò hỏi: “Sao mẹ em lại bắt em đi xem mắt? Đối tượng lần trước em hẹn hò, chính là người mà em nói là “bạn trai”?”

Từ lâu Diệp Tĩnh đã kể đầu đuôi câu chuyện cho Trầm Trọng Tuân, bởi vậy nên Lâm Sơ cũng không có ý phủ nhận hay giấu diếm, suy nghĩ một chút rồi nói luôn: “Mẹ tôi đúng là có ý này, cũng không có chuyện gì lớn.”

Trầm Trọng Tuân thả sủi cảo vừa gói xong lên bàn, sủi cảo trắng mập sắp xếp chỉnh tề, kích thước tương tự, động tác trên tay anh liền mạch, lại cầm lấy một cái vỏ sủi cảo, thả vào chút nhân thịt tương ứng, không nhanh không chậm nặn thành hình, trong chốc lát đã thả vào bên cạnh cái trước, hơn nữa còn điều chỉnh cho chúng xếp thành một hàng đều nhau.

Lâm Sơ âm thầm vẽ ra được một đường thẳng, thầm nghĩ cách bày sủi cảo kia có thể so với máy làm tự động, cô không khỏi liếc nhìn Trầm Trọng Tuân. Trầm Trọng Tuân chăm chú làm sủi cảo, thuận miệng giới thiệu nhân bánh: “Tôi cho thêm nấm hương, mộc nhĩ, măng, nhân sủi cảo lần trước mẹ em gói cũng như thế, tôi đoán là ông bà nội em thích ăn.”

Lâm Sơ gật đầu: “Ông bà tôi nhân gì cũng thích ăn, thật ra thì anh không cần mất công làm sủi cảo đâu, là anh giúp chúng tôi trước!”

Trầm Trọng Tuân thả cái sủi cảo cuối cùng lên bàn, trên bàn đã có bốn hàng bánh xếp chỉnh tề, còn lại một nửa vỏ sủi cảo, anh nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Sơ: “Tôi nấu cho em bát sủi cảo, trong tủ lạnh có nước và đồ uống khác, tôi hơi khát, em đi lấy giúp tôi, thích uống gì thì lấy, tay tôi bẩn.”

Lâm Sơ đã khát đến mức môi khô nứt, nhưng vẫn không thấy Trầm Trọng Tuân rót nước mời khách, cô cũng không tiện đòi hỏi, bây giờ nghe anh nói thế, cô càng khát, liền đứng dậy đi đến bên tủ lạnh trong nhà bếp, mở cửa nhìn thấy trong tủ có rất nhiều nước và nước trái cây các loại, Lâm Sơ hỏi: “Anh uống gì?”

Trầm Trọng Tuân mở máy hút mùi, rót hơn nửa bình nước sôi vào nồi, trong nhà bếp nổi lên khí nóng và tạp âm, anh nói: “Em uống gì tôi uống cái ấy, tùy ý.”

Lâm Sơ chỉ lấy ra hai bình nước suối đơn giản, đóng cửa tủ lạnh vào rồi vội vàng ngửa cổ uống nước.

Trầm Trọng Tuân đứng trước bếp gas, từ góc độ của anh vừa vặn nhìn thấy một bên mặt Lâm Sơ đang uống nước, ngẩng cao cổ, tóc dài buông xuống có vài sợi dính ướt sau gáy. Xem ra rất khát, cô quên cả khách sáo, nghe lời lấy nước, uống vừa vội vừa mạnh.

Khuôn mặt Trầm Trọng Tuân hiện lên nét cười nhàn nhạt, tầm mắt chuyển xuống đôi dép trên chân Lâm Sơ. Lâm Sơ vẫn mang đôi dép từ trong nhà ông bà nội trốn xuống đây, vào nhà lâu vậy rồi cũng không nhớ phải đổi dép, Trầm Trọng Tuân cũng không nhắc cô, chỉ lát sau nước nấu sủi cảo đã sôi, Trầm Trọng Tuân vừa dọn bàn, vừa gọi: “Lâm Sơ, làm giúp chút nước tương được chứ?”

Lâm Sơ đã uống nước xong, đóng nắp chai lại, nghe tiếng đi về phía bếp.

Trầm Trọng Tuân cầm cái muôi, vớt từng cái từng cái sủi cảo, động tác chậm rãi, nhưng lại giả vờ bận rộn, chỉ huy Lâm Sơ cầm cái nọ cái kia, cuối cùng Lâm Sơ nhìn thấy một loại tương quen thuộc trong đống tương ớt, cầm lọ thủy tinh lên vui vẻ nói: “Cái này mùi vị rất ngon, pha với giấm chua chua, ngọt ngọt, cay cay, rất khác biệt đấy.”

Trầm Trọng Tuân nói: “Vậy em pha thử xem.”

Lâm Sơ lập tức đi pha.

Hai bát sủi cảo lớn được bưng lên bàn, Lâm Sơ ngửi thấy hương thơm thì cảm thấy đói không chịu được, lề mề lâu như vậy, dạ dày cô không chịu được nữa, khách khí đơn giản vài câu rồi mặt dày ngồi vào bàn ăn.

Trầm Trọng Tuân chấm thử một miếng, khen: “Mùi vị rất đặc biệt, rất khá!”

Lâm Sơ cười: “Là mẹ tôi phát minh ra đấy, tôi pha còn hơi kém, mấy cái này phải có tỉ lệ nhất định.”

Trầm Trọng Tuân cười cười, vùi đầu bắt đầu ăn, chỉ lát sau môi đã sưng đỏ, lại uống hai hớp nước suối, rồi lại coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục chấm tương.

Sau khi ăn xong Trầm Trọng Tuân dọn dẹp bàn ăn, Lâm Sơ đứng bên cạnh do dự không biết có nên giúp không, đang do dự, thì nghe Trầm Trọng Tuân nói: “Em chưa thay giày.”

Lâm Sơ cúi đầu nhìn: “Hỏng rồi, em quên mất.” Xung quanh sàn nhà tựa như có vài vết nhàn nhạt, cô ngượng ngùng: “Đi đôi dép này quen rồi nên không phát hiện ra.”

Trầm Trọng Tuân cười: “Không sao, tôi rửa bát trước, nếu em đồng ý thì giúp tôi lau qua một chút? Cây lau nhà ở trong phòng vệ sinh.”

Anh đã mở miệng, nào có chuyện Lâm Sơ lại từ chối, vội vàng đồng ý, chạy đến nhà vệ sinh vắt cây lau nhà.

Trầm Trọng Tuân rửa bếp trong nhà bếp, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Sơ đang khom lưng lau nhà, lại thuận miệng hỏi vài việc vặt hàng ngày, cuối cùng Lâm Sơ đã không còn quy củ trả lời nữa, tựa như đã buông xuống mấy phần thấp thỏm bất an và lúng túng khi ở chung với Trầm Trọng Tuân.

Hai người lần lượt làm xong việc trong tay, đã qua nửa giờ, Lâm Sơ chảy chút mồ hôi, chạy tới phòng rửa tay rửa mặt, Trầm Trọng Tuân rút khăn tay đưa cho cô, nói: “Tôi vừa cắt dưa hấu, ra ăn một ít.”

Lâm Sơ lau nước trên mặt, cười nói: “Không được, bây giờ cần phải về rồi, mẹ tôi chắc là đã hết giận.”

Trầm Trọng Tuân nở nụ cười: “Vậy được, nếu mẹ em còn đuổi đánh em, có thể trở lại chỗ tôi.”

Câu nói đùa xuất phát từ miệng của Trầm Trọng Tuân khiến Lâm Sơ thấy thật kinh ngạc, nhưng cũng thoải mái hơn nhiều, chào tạm biệt rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên tầng ba.

Trầm Trọng Tuân đứng ở cửa chú ý động tĩnh trên tầng ba, sau tiếng mở cửa, chính là một tiếng gào hung ác, còn có giọng nói làm nũng lấy lòng của Lâm Sơ, Trầm Trọng Tuân ngoắc ngoắc môi, nhưng trong chớp mắt đã thu hồi lại nụ cười.

Mẹ Lâm quát: “Ngày mai sẽ xem mắt ở đây, lúc mười giờ sáng. Mẹ vừa liên lạc giúp con rồi, lần này con có nghe không hả, mẹ đã nói với con rồi,...” Lời nói còn lại khuất sau cánh cửa, Trầm Trọng Tuân cũng không nghe được.

Lâm Sơ thực sự hối hận vì đã chạy tới Trữ Tiền, cô cầu cứu ông bà nội, nhưng trong chuyện tìm đối tượng cho cô, lập trường của trưởng bối trong nhà đều nhất trí, ai cũng hi vọng Lâm Sơ sớm có đối tượng yêu đương.

Bà nội khuyên cô: “Con nhìn anh con xem, lớn hơn con hai tuổi, năm ngoái đã kết hôn, ngày xưa ở tuổi con, bác cả của con cũng đã có con rồi. Con nghe mẹ con thì không sai đâu, không có người mẹ nào lại hại con gái mình.”

Lâm Sơ cầu cứu không thành, chỉ có thể cúi đầu ủ rủ ở lại.

Cửa lớn phòng ngủ mở rộng, nhưng hơi lạnh chỉ quanh quẩn xung quanh. Cha Lâm và mẹ Lâm đều không nỡ dùng tiền ra ở khách sạn, liền trải chiếu trước cửa phòng ngủ, để Lâm Sơ ngủ ở chỗ mát mẻ, hai người họ ngủ chỗ khác.

Ban đêm cha Lâm nhẹ giọng bàn bạc với mẹ Lâm chuyện mua điều hòa, bị mẹ Lâm đập mạnh một cái. Trước kia ít khi Lâm Sơ ngủ trên sàn nhà, lăn lộn lúc lâu vẫn chưa ngủ được, trong tiếng tán gẫu lải nhải của cha mẹ mới ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, cả nhà thức dậy rất sớm, cha Lâm nghe theo lệnh của mẹ Lâm, về nhà lấy váy của Lâm Sơ mang đến, Lâm Sơ không thể phản kháng, đành đi thay váy ngồi chờ đối tượng hẹn hò xuất hiện.

Đối tượng lần này hơn Lâm Sơ năm tuổi, tốt nghiệp trường danh tiếng, hiện là giáo viên trường trung học, đang là nhân viên công chức dự bị. Chị em của mẹ Lâm có tư liệu của những thanh niên tuấn kiệt, đây chỉ là một trong số đó, nếu Lâm Sơ không hài lòng, còn có vô số người khác để lựa chọn, đúng là người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.

Lâm Sơ học thuộc phương thức liên lạc của đối phương như thường lệ, định đem cho Diệp Tĩnh giống lần trước, mẹ Lâm thấy thế lại rất hài lòng, nghĩ rằng cuối cùng Lâm Sơ cũng chịu nghe lời rồi. Đợi đến mười giờ, nhận được điện thoại của dì Ngô gọi tới, đoàn người đã đến ngoài khu phố cũ, nhưng không tìm được vị trí chính xác.

Cha Lâm đã đi chơi cờ, mẹ Lâm đành đi xuống lầu đón. Đi xuống tầng hai thì nhìn thấy một phòng đang mở rộng cửa, thấy kỳ lạ nên đến gần liếc nhìn, vừa hay có một người từ trong nhà đi ra, trong tay xách một cái hộp giữ nhiệt, sau khi thấy mẹ Lâm thì cười: “Dì à, dì là mẹ của Đao Đao ạ?”

Mẹ Lâm kinh ngạc: “Ơ, đúng là tôi, cậu là...”

Trầm Trọng Tuân cười: “Cháu mới chuyển đến đây được một tháng, vừa hay cũng xem như là cùng đơn vị với Đao Đao. Đúng rồi, lần trước ông bà nội mời cháu ăn sủi cảo, hôm nay cháu cũng tự làm ở nhà, đang định đem đến cho họ, không biết hai người họ có nhà không ạ?”

Mẹ Lâm mắt chữ A miệng chữ O: “Ơ, có... có, ở nhà.”

Bà lùi về sau một bước, không chút biến sắc đánh giá Trầm Trọng Tuân một chút. Quần tây phối hợp khéo léo với áo sơ mi trắng, mặt mày tuấn tú, cao to rắn chắc, nói chuyện lễ độ nho nhã, đúng là một nhân tài.

Chuông di động vang lên, mẹ Lâm tỉnh táo lại, chị em đầu dây bên kia chờ sốt ruột, mẹ Lâm nói thẳng: “Đến ngay đây.” tầm mắt đảo qua đảo lại theo bóng Trầm Trọng Tuân đang đi lên tầng.

Lâm Sơ nghe thấy tiếng chuông cửa thì trốn vào phòng ngủ, bà nội đi ra từ phòng bếp, gọi nàng một tiếng rồi ra mở cửa, thấy người đến là Trầm Trọng Tuân, bà nội kinh ngạc nói: “Tiểu Trầm, sao lại là cháu!?”

Trầm Trọng Tuân giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên, lặp lại lời giải thích, bà nội lập tức mời anh vào nhà, gọi Lâm Sơ ra pha trà.

Trầm Trọng Tuân nhìn chằm chằm Lâm Sơ đang chậm rãi đi ra từ phòng ngủ, hô hấp hơi ngừng lại.

Ngoài đồ diễn xuất và sườn xám, Trầm Trọng Tuân chưa bao giờ thấy cô mặc váy, giờ khắc này một thân váy lay động phủ xuống mắt cá chân, tóc dài vén ra sau tai trái, trên mặt không bị phơi nắng đỏ bừng, chỉ có phấn trắng say lòng người, lại có một vẻ quyến rũ mê người, khiến người ta muốn bảo hộ.

Lâm Sơ lên tiếng chào hỏi, bưng trà xanh cho Trầm Trọng Tuân, bà nội bưng hoa quả ra, ngồi xuống ghế sofa, nói: “Ông nội và cha nó đi chơi cờ rồi, cháu ăn đi.” Lại quay quạt điện về phía Trầm Trọng Tuân.

Trầm Trọng Tuân ăn ít hoa quả, sau khi trò chuyện mới biết mạch điện trong nhà Lâm Sơ đang tu sửa, bà nội oán giận trời nóng nực, sau khi sửa điều hòa cũng không có bao nhiêu hiệu quả, chỉ lát sau đã nghe tiếng mẹ Lâm nói chuyện bên ngoài, giọng nói càng ngày càng gần, bà nội vội đi mở cửa.

Mẹ Lâm và dì Ngô vào nhà trước, theo sau là một người đàn ông hào hoa phong nhã, dì Ngô cười nói: “Ôi dì à, đã lâu rồi cháu không gặp dì, dì càng ngày càng có tinh thần nhé, làm sao mà vẫn giống y như lúc sau tết thế.”

Bà nội rất vui mừng, lại nghe dì Ngô giới thiệu: “Ai da, đây là một đứa cháu của cháu, cháu đưa thằng bé đi mua chút đồ, vừa hay đi dạo tới đây, nhân tiện đến thăm mọi người.”

Bà nội vội mời họ vào nhà, Trầm Trọng Tuân đã đứng lên, bà nội giới thiệu: “Đây là Tiểu Trầm, hàng xóm của chúng tôi, mới vừa đưa đồ ăn đến đây, đứa nhỏ này thường hay giúp đỡ nhà chúng tôi.”

Trầm Trọng Tuân gật đầu với mọi người, liếc nhìn người đàn ông kia rồi cáo từ, đương nhiên bà nội giữ anh ở lại ăn cơm, Trầm Trọng tuân xua tay cự tuyệt: “Không được đâu ạ, buổi chiều cháu còn phải về nội thành một chuyến, nếu Lâm Sơ cũng đi, cháu có thể đưa cô ấy đi một đoạn.” Dứt lời liền chậm rãi đi xuống nhà.

Lâm Sơ bị mẹ Lâm kéo ngồi xuống ghế sofa, ở bên kia dì Ngô không ngừng khen ngợi Lâm Sơ, đề tài dần dần chuyển hướng lên người đàn ông kia, từng bước từng bước thực hiện quy trình xem mắt.

Lâm Sơ trăm đắng nghìn cay trải qua một buổi trưa, sau khi tiễn hai người kia đi lại bị mẹ Lâm kéo đến phòng ngủ tiến hành giáo dục, tung ra từng điều kiện của đối phương, vui vẻ nói: “Con xem đi, tuổi tác thằng bé vừa tầm, lại vừa mua nhà, trong nhà không có anh chị em khác, chỉ từng yêu đương hai lần, một người quy củ, một đối tượng tốt như vậy phải đi đâu tìm chứ.”

Lâm Sơ phờ phạc gật đầu, đột nhiên lại nghe mẹ Lâm hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Trầm ở tầng dưới kia ở cùng đơn vị với con?”

Lâm Sơ ngẩn ra: “Sao mẹ lại biết?”

Mẹ Lâm vỗ vai cô một cái: “Đừng quan tâm làm sao mẹ biết, con với cậu ta có quan hệ gì?”

Lâm Sơ trợn mắt: “Mẹ lại nghĩ đi đâu thế?”

Mẹ Lâm cười: “Mẹ đã nói với con rồi, mẹ cũng không phải người bợ đỡ như vậy, điều kiện chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất vẫn là con thích. Nếu con có đối tượng qua lại hoặc là người trong lòng, con có thể nói trực tiếp với mẹ, cho dù là nó đi thuê nhà thì mẹ cũng sẽ không xem thường người ta, chỉ cần là người có lòng cầu tiến thì chuyện gì cũng dễ nói.”

Lâm Sơ không biết mẹ Lâm đã nghĩ xa tận đâu rồi, nhất thời hơi dở khóc dở cười, gật đầu liên tục nói đúng.

Qua nửa giờ cuối cùng Lâm Sơ cũng được giải thoát, Diệp Tĩnh gọi điện thoại tới: “Tớ vừa đưa chị họ tớ ra ga tàu, chừng nào thì cậu trở về? Tớ muốn đến bệnh viện kiểm tra.”

Lâm Sơ trả lời: “Chắc khoảng ba giờ là đến, nếu không thì cậu về nhà nghỉ ngơi trước đi, hoặc là tự mình đi lấy số trước.” Quẳng điện thoại xuống, cô nói với mẹ Lâm một tiếng.

“Về sớm thế thì đi thế nào được, ở ngoài nắng như thế, cũng không gọi được xe.” Mẹ Lâm hơi không đồng ý.

Đột nhiên bà nội nghĩ ra: “Đợt một chút, để bà đi hỏi Tiểu Trầm, không phải cậu ấy nói buổi chiều cùng phải về nội thành à, xem cậu ấy có đi không.”

Lâm Sơ vội vã ngăn cản bà nội, lại bị mẹ Lâm kéo: “Hỏi một chút thì sao chứ, cũng tiện đường, đến lúc đó đưa chút tiền xe, con đổi xe cũng đổi muốn chết rồi.”

Lâm Sơ không kịp ngăn cản, chỉ lát sau đã nghe thấy bà nội gọi từ dưới: “Đao Đao, nhanh xuống đi, Tiểu Trầm xuất phát ngay bây giờ đấy.”

Lâm Sơ bị giục xuống lầu, thấy Trầm Trọng Tuân ăn mặc chỉnh tề, quả thật là trang phục đi ra ngoài, cũng không ngại làm phiền nữa, vẫy vẫy tay với bà nội, liền đi theo Trầm Trọng Tuân.