Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 17




Edit: Thanh Xuân.

Lâm Sơ mơ hồ ngủ, chậm rãi hỏi: "Ai vậy?"

Trầm Trọng Tuân thấp giọng nói: "Tôi, Trầm Trọng Tuân."

Lâm Sơ nghe vậy, nhất thời tỉnh táo, Trầm Trọng Tuân còn nói: "Có thể xuống dưới không? Tôi nhìn em một chút."

Lâm Sơ lập tức nói: "Không tiện."

Trầm Trọng Tuân dừng một chút, còn nói: "Vậy tôi đi lên?"

Lâm Sơ ngưng trệ, dường như thở hổn hển hai cái thật mạnh, trong loa truyền đến tiếng quát phong  thanh, Trầm Trọng Tuân không thể nghe thấy cười cười, một lúc lâu mới nghe thấy một trận tất tất tác tác, Lâm Sơ nghiến răng nghiến lợi: "Tôi xuống dưới!"

Rèm cửa sổ lầu ba vụng trộm nhấc lên một đường may, Lâm Sơ hí mắt nhìn một chút, lại tức giận buông rèm cửa sổ ra, nhanh chóng thay áo ngủ chạy xuống lâu, tóc xoã tung lộn xộn.

Trầm Trọng Tuân đứng ở cửa khách sạn, bên trong ánh đèn mờ tối, loáng thoáng nhìn thấy nhân viên phục vụ ngủ gà ngủ gật trước quầy lễ tân, đối diện cửa chính là một chiếc TV nhỏ đang chiếu phim, hình ảnh cắt vài đoạn, đột nhiên khúc quanh tối mờ xuất hiện một bóng người, thoáng một cái đã kéo dài, đi về phía bên này.

Trầm Trọng Tuân kéo cửa kính ra, hơi lạnh phả vào, anh nhìn về phía Lâm Sơ tóc tai lộn xộn, còn có đôi mắt tức giận, không khỏi cong môi: "Đi vào trong xe, tôi có lời muốn nói với em."

Tài xế đã bị Trầm Trọng Tuân rời đi, bây giờ đang ngồi trong quán ăn đối diện khách sạn ăn cái gì đó. Trầm Trọng Tuân mở cửa ghế phó lái để cho Lâm Sơ đi vào, một lúc lâu hai người ngồi vào chỗ của mình.

Trầm Trọng Tuân hỏi: "Buổi chiều xảy ra chuyện gì? Sao lại đụng phải lợn?"

Dưới đáy lòng Lâm Sơ yên lặng quát to một tiếng. Buổi chiều đoạn quốc lộ kia lật xe, xe vận tải chở bảy tám con lợn bị đũng ngã lăn ven đường cách đó không xa, mấy con lợn kia đi trên đường quốc lộ, có từ trong rừng chạy đi, cảnh sát giao thông chạy tới hiện trường chỉ huy giao thông, nhưng lại không kịp bắt được toàn bộ mấy con lợn, Lâm Sơ bất hạnh bị tập kích, càng không may còn bị đài truyền hình quay vào khi đang trốn ở góc biển quảng cáo. Cô giả bộ bình tĩnh: "Không có gì, anh tìm tôi có việc gì không?"

Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, nhìn chằm chằm gò má cô nhìn một lát, Lâm Sơ như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, bất an giật giật mông, cách cửa xe gần một chút. Trầm Trọng Tuân đột nhiên mở miệng: "Lâm Sơ, tôi có thể thổ lộ với em không?"

Lâm Sơ nghẹn họng nhìn trân trối: "Không..."

Còn chưa nói hết, đã bị Trầm Trọng Tuân ngắt lời: "Anh rất thích em!"

Lâm Sơ cứng ngắt cười một tiếng: "Cảm ơn." Cô căng thẳng tim đập như trống bỏi, thấy Trầm Trọng Tuân đang đợi cô đáp lại, dứt khoát nói, "Trầm quản lí, ông bà nội của tôi cũng rất thích anhi, tôi cũng vẫn xem anh như trưởng bối mà tôn trọng, anh rất tốt!"

Câu nói anh tốt lắm phát ra, vẻ mặt Trầm Trọng Tuân chậm rãi quy liệt, Lâm Sơ không ngừng cố gắng: "Lúc trước anh đã đã cứu tôi, tôi vẫn rất cảm kích anh, sự nghiệp anh thành công, lại lấy việc giúp người làm niềm vui, là tấm gương của tôi, tôi thật sự tôn trọng anh như trưởng bối."

Trầm Trọng Tuân khoát tay áo một cái, dường như hơi rượu xông lên, có chút đau đầu, trong đầu không ngừng cuồn cuộn hai chữ "Trưởng bối", anh khàn giọng nói: "Năm nay anh ba mươi."

Lâm Sơ cười: "Tôi biết, tôi nhìn thấy anh, thì nghĩ đến một chú họ bà con xa của tôi, ngày lễ ngày tết mọi người sẽ làm khách, năm nay chú ấy cũng ba mươi."

Trầm Trọng Tuân cụp mắt, cúi đầu nói: "Được, anh hiểu được, em đi lên đi, ngủ sớm một chút."

Lâm Sơ liếc mắt nhìn thời gian trên bàn, cô còn có thể ngủ bốn tiếng, gật đầu tạm biệt: "Vậy tôi lên lầu trước, anh đi đường cẩn thận."

Trầm Trọng Tuân mỉm cười lên tiếng trả lời, đưa mắt nhìn cô đi vào cửa kính.

Lâm Sơ gần như bỏ chạy trở về lầu ba, vừa vào phòng khách đã vỗ ngực, buồn bực ngã về phía giường nhỏ. Chợt nghe trên một cái giường khác Diệp Tĩnh chậm rãi mở miệng: "Trầm Trọng Tuân?"

"A." Lâm Sơ mở đèn đầu giường đăng, "Cậu còn chưa ngủ?"

Diệp Tĩnh lắc đầu: "Ngủ không được, ngày mai lại phải đi về." Trở lại nơi có Trình Kiều An. Diệp Tĩnh hỏi, "Nửa đêm anh ấy tìm cậu làm cái gì?"

Lâm Sơ chui vào trong chăn, thở dài hai tiếng cũng không trả lời, Diệp Tĩnh nói: "Thổ lộ? Cậu cự tuyệt anh ấy?"

Lâm Sơ cũng không giấu diếm, chỉ gật đầu một cái, cũng không nói rõ.

Diệp Tĩnh xoay người nhìn chằm chằm trần nhà, nhíu mày nói: "Kỳ thật tớ cảm thấy anh ấy rất tốt, dáng dấp thật không tệ, xứng đôi với cậu, còn là một quản lí, thoạt nhìn có vị chững chạc, sao cậu không thử một chút?"

Lâm Sơ ôm chăn lắc đầu, gặp Diệp Tĩnh lại nhìn qua, nhìn chằm chằm cô muốn đáp án, cô đành phải bất đắc dĩ trả lời: "Anh ấy quá già rồi!"

Diệp Tĩnh ngẩn ra, "A? Già?"

Lâm Sơ gật đầu một cái, "Anh ấy đã ba mươi, giống như cậu nói, còn là một quản lí, quản lí dân bảo an là dạng gì? Cả ngày đều ở trên bàn rượu, không đến mười năm thì đã có bụng bia, mặc dù tớ không có ngoại hình, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có yêu cầu về mấy thứ này, cảnh đẹp ý vui ai cũng thích, hơn nữa ——" Cô suy nghĩ tìm từ, nói, "Anh ấy rất giống lãnh đạo, ở trước mặt anh ấy, tớ sẽ nghĩ về trường học, thầy chủ nhiệm bình dị gần gũi như thế nào, cũng là thầy chủ nhiệm."

Diệp Tĩnh bất đắc dĩ cười một tiếng: "Lý do này của cậu thật không được tự nhiên, nghĩ quá xa đi. Được rồi, cậu nghĩ quá xa, điều kiện của anh ấy tốt như vậy, cậu ở cùng với anh ấy sẽ tốt hơn, cũng không cần vất vả mỗi ngày viết tin vắt bản thảo diễn thuyết, muốn điều đi bộ phận nào, anh ấy giúp một tay cũng có thể đi, là hậu phương cho cậu ở đơn vị, không phải đều có chuyện như vậy hay sao?"

Lâm Sơ cười cười: "Thật ra thì tớ rất nguyện ý có hậu phương để tớ dựa vào, điều kiện tiên quyết là tớ thích đối phương, nói đi nói lại, tất cả lý do này đều là căn cứ vào "Không thích", nếu thích, đâu có nhiều lý do như vậy?"

Diệp Tĩnh nghe xong, nhất thời không tìm được cách nói phản bác, suy nghĩ cẩn thận cũng thật sự là quá để ý mà, cô thầm nghĩ Lâm Sơ quá mức lý trí, ngay cả nếm thử cũng không muốn, đổi lại là cô, nhất định gật đầu đồng ý, tình cảm tự nhiên có thể từ từ bồi dưỡng, cuối cũng nếu như thực sự không thích, thì chia tay, đáng tiếc Lâm Sơ không phải là cô.

Sáng hôm sau, hai người rời giường sớm, ra khỏi khách sạn trên đường vẫn không có một bóng người, cửa hàng điểm tâm sáng cũng mới vừa mở cửa. Đợi nửa ngày mới đợi được một chiếc xe, bên trong xe đồng hồ tính tiền thiết bị chỉ đường đầy đủ mọi thứ, còn có trên đầu xe tài xế tự lắp chữ "Xe taxi". Lâm Sơ cò kè mặc cả, cuối cùng thành công tiết kiệm được hơn mười đồng, xe trực tiếp chạy về nội thành.

Thân thể Diệp Tĩnh còn yếu, vùi ở ghế sau ngủ một đường đến hoa viên Quan Cẩm, lại giành thanh toán tiền xe với Lâm Sơ trước, hai người tìm được khách sạn, phòng khách cũng coi như rộng mở, chẳng qua là trang hoàng rất đơn sơ. Lâm Sơ nói: "Vùng lân cận tớ cũng đã tìm, thì nhà này tương đối sạch sẽ, giá tiền cũng tiện nghi, trước hết cậu ở vài ngày, rất nhanh có thể về nhà."

Diệp Tĩnh không rảnh ghét bỏ nơi này, trực tiếp nằm lên trên giường.

Lâm Sơ tìm bà chủ, đóng nhiều tiền một chút, nhờ bà đúng giờ đưa cơm trưa lên lầu, lại trở về tới hoa viên Quan Cẩm dọn dẹp một hồi, cô mới vội vàng đón xe tới đơn vị.

Đầu kia Trầm Trọng Tuân một đêm chưa ngủ, ánh mắt rõ ràng mỏi mệt không chịu nổi, cúi mí mắt rồi lại ngủ không được, ý thức ngược lại càng lúc càng thanh tỉnh. Anh nhìn thấy Lâm Sơ nắm túi âu phục của anh, mặc cho người đi đường chỉ trỏ, nhất quyết không buông tay, dáng vẻ trong mắt ngấn nước mắt điềm đạm đáng yêu, hoàn toàn không giống bộ dạng lạnh như băng lúc mặc sườn xám, cũng không giống như châm chọc anh lúc ở Nam Hồ, đảo mắt lại cầm di động tính toán thiệt hơn.

Trầm Trọng Tuân ngoắc ngoắc môi, rốt cục từ trên giường đứng dậy, vào toilet sửa sang một chút, sau đó tới công ty xử lý công việc, bận rộn cả một ngày, không còn rảnh rỗi suy nghĩ lung tung.

Công việc của Lâm Sơ lại lu bù lên, sau khi tan tầm phóng tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, trở về phòng thuê dùng nồi cơm điện ninh sườn hoặc là canh gà, mặc dù hương vị không ngon, nhưng có thể vào miệng. Chăm sóc Diệp Tĩnh ăn cơm, cô lại ôm quần áo bẩn của Diệp Tĩnh ôm về phòng trọ giặt sạch, ngày hôm sau lại đưa cho cô ấy, tiện đường mua chút hoa quả mang theo, tiền trong thẻ gởi ngân hàng nhanh chóng giảm xuống.

Có một ngày Diệp Tĩnh hăng hái, ra cửa đi dạo một vòng, sau khi trở về trả tiền phòng lại cho Lâm Sơ, Lâm Sơ cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, Diệp Tĩnh còn nói: "Một ít thức ăn kia, về sau tớ trả lại cho cậu!" Cô biết ngày thường Lâm Sơ rất tiết kiệm, ngay cả hoa quả cũng không nỡ mua, tiền gởi ngân hàng thật vất vả mới tiết kiệm được một ít, còn phải thường xuyên giúp đỡ người tiêu tiền như nước như cô.

Lâm Sơ liếc mắt nhìn cô một cái: "Ăn coi như xong, đừng giả vờ khách sáo với tớ!"

Diệp Tĩnh ngượng ngùng cười một tiếng, cũng không nói thêm nữa.

Đảo mắt thứ sáu, sau khi tan tầm Lâm Sơ đưa Diệp Tĩnh về nhà, trên đường thiên đinh vạn chúc, lúc đi về cô nhận được điện thoại của Giang Tấn, nhất thời có chút không nhớ nổi đối phương.

Giang Tấn nói với cô: "Sao cô lại tan việc sớm như vậy? Hồi Trử Tiền?"

Lâm Sơ nói: "A, phải!"

Tiếng  xe buýt báo vang lên, xuyên qua điện thoại truyền đến tai Giang Tấn, Giang Tấn bất động thanh sắc nhíu mày: "Như vậy, đúng rồi, ngày mai tôi chuyển nhà, sẽ ở gần chỗ cô, lục khu Quan Đường, về sau có rảnh tìm cô ăn cơm, cô cũng đừng từ chối!"

Lâm Sơ cau mày lại, ngoài miệng lại đáp: "Không có, có thời gian tôi mời anh ăn cơm."

Hai người nói vài câu, Lâm Sơ có chút không yên lòng, luôn miệng ứng vài tiếng "Được", âm thầm bấm đốt ngón tay chạy đến sau cửa xe, dứt khoát nói chen vào chỗ đó trước, miễn cho đến lúc đó lại không xuống xe được.

Hơn nữa ngày mới cúp điện thoại, Lâm Sơ bị đám người xô đẩy, rốt cục nghe thấy được không khí trong lành, cô cũng quên mất nội dung  đáp lại trong điện thoại lúc trước.

Ngày hôm sau thứ bảy, mặt trời ẩn núp vào trong đám mây, nhiệt độ vẫn quanh quẩn ở ba mươi tám độ, bầu trời âm u càng thêm oi bức, cả hàng cây ngô đồng cũng yên lặng.

Sáng sớm Trầm Trọng Tuân đã rời giường, vùi ở phòng bếp ăn điểm tâm, lại bận rộn nấu cơm trưa, tầm mắt thủy nhìn chăm chú dưới lầu, nhưng không nhìn thấy bóng dáng kia đâu, một lát sau anh tự giễu cười, hứng thú rã rời trở lại thư phòng, lập tức tập trung tinh thần vào công việc.

Bận rộn mấy mấy giờ, Trầm Hồng Sơn gọi điện thoại tới nói: "Hôm nay A Tấn chuyển nhà, con gọi điện thoại hỏi một chút, đừng để cho nó cả ngày lộn xộn!"

Trầm Trọng Tuân lập tức gọi cho Giang Tấn, sau khi kết nối được hỏi: "Hôm nay cháu chuyển nhà? Cậu có chút việc, nên không tới giúp cháu được, có chuyện gọi điện thoại về nhà."

Giang Tấn cười nói: "Không cần giúp, cháu cũng thu thập xong rồi. Ai đúng rồi, cậu có biết khách sạn nào gần đây có thức ăn tương đối ngon không?"

Trầm Trọng Tuân hỏi: "Cháu muốn lên khách sạn?"

"Không phải." Giang Tấn trả lời, "Buổi tối cháu mời bạn ăn cơm, tính gọi đồ ăn bên ngoài."

Trầm Trọng Tuân cau mày lại, "Cháu lại quen người lung tung, còn làm ra trò như vậy?"

Giang Tấn không vui nói: "Cái gì lung tung, cháu mời bạn ăn một bữa cơm thì làm sao, hơn nữa, người kia là Lâm Sơ, cậu cũng không phải không có ấn tượng, cô ấy còn phối hợp cậu cứu người nữa!"

Trầm Trọng Tuân sửng sốt, buông tập văn kiện trong tay xuống, trầm giọng nói: "Lâm Sơ? Tối nay cô ấy ăn cơm ở đó?"

"Đúng vậy!" Giang Tấn vội vàng tìm khách sạn lân cận, không kiên nhẫn nhiều lời với anh, có lệ vài câu thì cúp điện thoại.

Trầm Trọng Tuân cau mày ngồi nửa ngày, cầm lấy văn kiện một lần nữa, phê phê họa họa một trận, thủy chung cảm thấy nội dung mấu chốt cũng không chốt được, dứt khoát ném văn kiện sang một bên, cầm áo khoác đi ra cửa, sau khi lên xe lập tức chạy về nội thành.

Cuối cùng Giang Tấn tìm được một khách sạn, xách về một đống đồ ăn, ném vào phòng bếp cho ra đĩa, lại gọi điện thoại cho Lâm Sơ, trực tiếp hỏi: "Bây giờ tôi tới đón cô?"

Lâm Sơ đang ở trên mạng sàng chọn lớp học bổ túc, gần nhất có một vài đồng nghiệp ở bên ngoài bổ túc, cô không thể lùi bước trước, mười năm sau vẫn làm một vài công việc lặt vặt, nếu không có bối cảnh, cô chỉ có thể cố gắng nâng cao mình, chẳng qua là không biết nên chọn chương trình học nào, lại không biết rõ chương trình học nào sau này có thể giúp thăng chức, đang lúc buồn rầu, thì nhận được cuộc gọi mạc danh kỳ diệu của Giang Tấn, "Anh đón tôi? Anh muốn làm gì?"

Giang Tấn cười nói: "Cái gì làm gì, không phải nói hôm nay đến uống rượu chuyển nhà sao, cô cũng đừng mang hồng bao theo, cái này không thịnh hành, trực tiếp mang người đến là được."

Lâm Sơ sửng sốt, loáng thoáng nhớ tới đoạn đối thoại vội vàng hôm qua, lúng túng nói: "Thực xin lỗi, tôi có chút việc, có thể không đi được!"

Giang Tấn không vui: "Đừng thả bồ câu cho tôi (*), tôi vừa làm một bàn đồ ăn, lúc này cả người đều là mồ hôi, chuẩn bị một chút, tôi tắm rửa xong thì tới đó đón cô, cúp!"

Lâm Sơ kêu "Này này" hai tiếng, lập tức gọi lại, muốn lừa anh rằng mình ở Trử Tiền, nhưng mà đầu kia lại chậm chạp không người nào nhận nghe.

Giang Tấn không đếm xỉa di động trên bàn không ngừng reo, bày một bàn đồ ăn, lại mở một chai rượu đỏ để sang một bên. Mười lăm phút sau lập tức ra cửa, chỉ chốc lát sau đã tới dưới lầu chỗ ở Lâm Sơ, gọi điện thoại thông báo cô xuống lầu.

Lâm Sơ tìm lấy cớ: "Vừa rồi chưa kịp nói, tôi ở Trử Tiền!"

Giang Tấn cười: "Đừng đùa tôi, mau xuống dưới, ngày hôm qua lúc gọi điện thoại cho cô, xe buýt báo điểm dừng cũng không phải nói như vậy!"

Lâm Sơ sửng sốt, vừa định tìm lấy cớ nữa, thì nghe Giang Tấn nói: "Cô muốn tôi lên đó tìm cô? 1102 đúng không? Lần trước cô nói cho tôi biết hộp thư cảu cô!"

Lâm Sơ không thể làm gì, đành phải để anh chờ một lát, hơn nữa ngày mới chậm chạp từ trong thang máy bước ra, kéo lê dép, một thân đồ mặc ở nhà.

Giang Tấn quan sát kỹ cô từ trên xuống dưới, cảm thấy mỹ mãn nói: "Lên xe." Ném mũ bảo hiểm cho cô, đợi cô sải bước tới, vội vàng xông ra ngoài.

Không bao lâu thì tới lục khu Quan Đường, tiểu khu kiểu cũ lâu năm, đường nhỏ quanh co có chút rắc rối phức tạp, hai bên đường nhỏ xanh biếc cũng um tùm như những nơi khác, nhiều thảm thực vật đều bám qua sáu tầng lầu chung cư.

Giang Tấn dẫn cô lên trên lầu, giới thiệu nói: "Bên ngoài thoạt nhìn rất cũ nát, bên trong cũng coi như sạch sẽ, ta thay đổi một số vật dụng, trước hết sống một thời gian, chờ kiếm được tiền sẽ tìm nơi tốt hơn. Tiểu khu chỗ cô giá bao nhiêu?"

Lâm Sơ trả lời: "Có chút đắt, căn phòng kia của tôi cũng chỉ có thể nằm, vẫn là căn phòng thô sơ, tám trăm đồng một tháng, cũng may vị trí không tệ."

Chỉ chốc lát sau hai người tới tầng cao nhất, đều ngấm một tầng mồ hỏi mỏng, trước cửa lờ mờ một bóng người, Giang Tấn dọc theo bậc cầu thang cuối cùng ngửa đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Lâm Sơ theo sau đi lên, thuận thế nhìn lại, sửng sốt chỉ nghe người nọ nói: "Có thời gian, ngẫm lại vẫn là tới xem cháu một chút!" Nói xong, tầm mắt chuyển về phía Lâm Sơ vẫn còn đang sửng sốt, Trầm Trọng Tuân cười nói, "Xin chào, tôi là cậu Giang Tấn!"