Edit: Thanh Xuân.
Tóc gáy Lâm Sơ cũng dựng thẳng, chợt cảm thấy lạnh lẽo, trên cổ tay lại nóng bỏng giống như dội dầu sôi lên, trọng tâm cô ép xuống, hai chân cố định bất động: "Trầm quản lí, không cần không cần, xe buýt sắp tới rồi!"
Trầm Trọng Tuân cau mày lại: "Tôi có lời muốn nói với em, hoặc là buổi tối sẽ tìm em?"
Lâm Sơ có mắc chứng cuồng loạn chớp mắt, cô cực kỳ không muốn nghe Trầm Trọng Tuân cái gọi là "Nói", tầm mắt phiêu đến tài xế bên trong xe, cô lại may mắn tưởng hẳn là không phải mình cho là như vậy, Trầm Trọng Tuân lôi kéo cô đi về phía trước, Lâm Sơ hơi do dự một chút, lập tức bước theo.
Bên trong xe và bên ngoài xe là hai nơi hoàn toàn khác nhau, Lâm Sơ chợt cảm thấy được sống lại, phía sau trên lưng nhơm nhớp dính đầy mồ hồi, máy điều hòa thổi 2 phút mới hong khô. Cô vụng trộm gãi gãi hai con muỗi trên đùi, nghiêng mắt nhìn lén Trầm Trọng Tuân đang lật xem văn kiện.
Một lát sau Trầm Trọng Tuân lại lấy di động gọi điện thoại, chậm chạp không thấy anh "Có chuyện nói" lúc trước, Lâm Sơ đành phải chuyên tâm nhìn chằm chằm trước cửa sổ xe, ngẫu nhiên tò mò liếc mắt nhìn nhau với tài xế trong kính chiếu hậu.
Chạy được một nửa đường xe, Trầm Trọng Tuân mới cúp điện thoại, lại tiếp tục cúi đầu lật xem văn kiện, Lâm Sơ nghĩ đến anh đã không chú ý đến cô, ai ngờ anh lại mở miệng lúc này: "Hôm nay tôi bận công việc một chút, buổi tối rất khuya mới về Trử Tiền, đợi xong việc sẽ xuống dưới tìm em."
Lâm Sơ muốn nói lại thôi, xúc động muốn cho Trầm Trọng Tuân đừng đến tìm cô, nhưng nói đến bên miệng cô lại miễn cưỡng nuốt xuống, dù sao đối phương cũng là cấp dưới lãnh đạo Thành Thủ, cô không thể làm hai bên lúng túng.
Một đường không nói chuyện tới nội thành, Trầm Trọng Tuân có chuyện quan trọng trong người, không đưa Lâm Sơ tới hoa viên Quan Cẩm được, mà là dừng xe ở ngã ba đường gần đơn vị, đối diện thì có xe buýt chạy thẳng đến hoa viên Quan Cẩm.
Lâm Sơ nói cảm ơn, vòng qua xe hơi đi về phía con đường đối diện, Trầm Trọng Tuân lại gọi cô: "Lâm Sơ, lưu số điện thoại của tôi vào, lúc cần có thể gọi điện thoại cho tôi."
Lâm Sơ nhạt nhẽo đáp một tiếng, chạy chậm đuổi theo xe buýt ở phía xa xa.
Xe đang đi phía trước, Trầm Trọng Tuân lắc lắc cổ nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ nhảy lên xe buýt.
Sau khi xe buýt quẹo qua một khúc cua thì hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này Trầm Trọng Tuân mới xoay cổ về, nhíu mi tính toán.
Anh không thể nói rõ khi nào mình có tâm tư với Lâm Sơ, chẳng qua là Lâm Sơ nhất định đã phát hiện, cho nên mới bịa ra một người bạn trai giả, cũng vì vậy chứng minh Lâm Sơ không thích anh. Trầm Trọng Tuân không khỏi mất mát, xuôi gió xuôi nước mấy thập niên, anh chưa bao giờ thất bại, bây giờ lần đầu nếm phải loại tư vị này, cũng không hơn gì.
Hồi lâu tới công ty, anh lên tinh thần, theo mọi người tiến vào phòng họp.
Đám người chờ lục tục đến, hôm nay lần đầu tiên tiến hành hội nghị hạng mục chiêu thương lúc trước, nhiều công ty tham dự, cả bên trong phòng họp không còn chỗ ngồi. Trợ lý lấy tư liệu đưa tới tay Trầm Trọng Tuân, nhỏ giọng giới thiệu: "Lần này có tập đoàn khách sạn Nam Hồ, tập đoàn ẩm thực Nam Quý."
Cậu liên tục báo bảy tám cái tên, Trầm Trọng Tuân đã sớm duyệt xong tờ giấy đầu tiên, ngắt lời cậu: "Khách sạn Nam Hồ, khách sạn gần cảnh khu Trữ Tiền kia, có phải thuộc tập đoàn bọn họ không?"
Trợ lý gật đầu một cái: "Phải, năm trước kiến trúc Hằng Quảng lấy được nhóm mảnh đất kia, trong đó bao gồm mảnh đất này."
Trầm Trọng Tuân lại chỉ về phía tập đoàn Nam Quý, hỏi: "Lần này Nam Quý phái ai tới?"
Trợ lý trả lời: "Quản lí bộ phận thị trường và Phó quản lí." Nghĩ lại một chút, anh lại thêm một câu, "Phó quản lí Trình Kiều An là con rể chủ tịch bọn họ." Tiếp tục giới thiệu tình hình cụ thể trong chốc lát, hội nghị chính thức bắt đầu.
Trầm Trọng Tuân hết sức chăm chú tập trung vào công việc, lấy được thông tin cụ thể tham dự hội nghị, thời gian bất tri bất giác đã qua hơn phân nửa.
Bên kia Lâm Sơ rốt cục tìm được một phòng điều kiện tốt hơn khách sạn ở gần hoa viên Quan Cẩm, thuê phòng một tuần giảm tám phần trăm, cô dự định một gian phòng khách, gọi điện thoại báo cho Diệp Tĩnh biết, cuối cùng lại hỏi cô về chuyện Trầm Trọng Tuân.
Diệp Tĩnh trả lời: "Vậy mà cậu cũng biết, giữa trưa cậu chân trước đi chân sau anh ấy đã tới rồi, anh ấy cho là cậu có bạn trai, lập tức tớ thuận tiện nói một câu, tớ nghĩ một hết một buổi trưa, có phải anh ấy thật sự đang theo đuổi cậu không? Cậu cự tuyệt anh ấy?"
Lâm Sơ nhịn không được kể lại tình huống mấy giờ trước, Diệp Tĩnh cười nói: "Đó không phải rất tốt sao, trước giờ không phải cậu không thích dây dưa không dứt khoát sao, nếu thật sự không thích, trực tiếp cự tuyệt là được rồi!"
Lâm Sơ nhíu mày nói: "Ai nói tớ không thích dây dưa." Cô nhỏ giọng nói, "Hơn nữa, anh ấy cái gì cũng chưa nói, tớ cự tuyệt như thế nào? Ngộ nhỡ là tớ tự mình đa tình thì sao?"
Phàm là đối phương làm rõ với cô, Lâm Sơ không nói hai lời sẽ gặp nói rõ ràng, chẳng qua là cô dù sao cũng là một cô gái, da mặt mỏng, dưới loại tình huống mập mờ này, cô cũng không thể nào mở miệng được.
Lâm Sơ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không thể trăm phần trăm xác định ý tứ của Trầm Trọng Tuân, định không suy nghĩ lung tung nữa, đón xe buýt về Trử Tiền.
Lúc đợi ở trạm xe buýt để đón chuyến tiếp theo, người đợi xe cùng cô cũng không nhiều. Mọi người gần như đều không chịu được nóng bức, liên tiếp nhìn thời gian trên màn hình di động, hai tay không ngừng quạt gió, Lâm Sơ buồn bực mà thở không nổi, không ngừng nói khổ thân.
Xe buýt chậm chạp không đến, có người bên cạnh hỏi thăm: "Sao lại thế này nhỉ? Tuyến xe đổi thời gian?"
"Ai biết, cũng đợi 20 phút rồi, chờ một chút."
Lâm Sơ gọi tới gọi lui, lại không ngừng vỗ vào cánh tay, từ từ trốn được sau bóng râm trạm xe buýt, vừa đi về phía sau bụi cây, vừa quan sát thời gian xe buýt tới.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cô nghe được trong bụi cây truyền đến âm thanh tất tất tác tác.
Nơi này người ở rất thưa thớt, trước sau hai đoạn đều quốc lộ đều dựa vào núi dựa vào rừng cây, ở đoạn giữa này mới có một chỗ đang xây một tiểu khu tầm trung, mùa đông trời tối sớm, khi đó sau khi Lâm Sơ tan tầm chờ xe, tâm luôn hoảng loạng, bây giờ nghe thấy âm thanh như vậy, nhất thời cô rợn cả tóc gáy, rời khỏi bóng râm, đi về phía trạm xe buýt.
Ai ngờ mới đi vài bước, âm thanh phía sau lưng dường như nổ tung, một loạt cây cối lay động, hơi phát run, người trong trạm xe cũng nghe thấy được động tĩnh, đều rối rít theo tiếng quay đầu. Lâm Sơ không khỏi nhìn lại phía trong rừng, loáng thoáng thấy được màu da một con vật khổng lồ đang di chuyển, trong chốc lát chỉ thấy trong lá cây rậm rạp lộ ra một cái đầu to lớn, thở hổn hển chen ra bên ngoài, Lâm Sơ cả kinh, "A" một tiếng lập tức chạy về phía trạm xe buýt, một giây tiếp theo đã thấy con vật khổng lồ bỗng chốc chen ra ngoài, thân mình to lớn, nhắm ngay thân thể đang di động của Lâm Sơ, thẳng tắp vọt tới, người ở trạm xe buýt lập tức kêu to.
Lâm Sơ hai chân không bằng bốn chân, đảo mắt tiếng thở hổn hển đã xuất hiện ở sau lưng, ở mọi người thét chói tai và hốt hoảng chạy thục mạng, đột nhiên cô cảm thấy trên lưng căng thẳng, một cỗ khí nóng hầm hập trực tiếp phun thẳng đến, ngay sau đó cảm xúc ấm áp dán trên thắt lưng, da đầu Lâm Sơ run lên, lập tức thất thanh thét chói tai, hoảng sợ kêu lên một tiếng chớp mắt cô bị đụng ngã lăn trên mặt đất, con vật to lớn phóng qua cô, lập tức chạy trốn về phía trước, mọi người thét chói tai nhường đường, toàn bộ hình ảnh hỗn loạn không chịu nổi.
Năm phút sau cảnh sát giao thông và phóng viên chạy tới, mọi người hoảng hồn chưa tỉnh, sau đó giành lên trước miêu tả tình huống lúc đó.
Lâm Sơ trốn trong góc, mặt nhìn về phía bảng quảng cáo, toàn bộ cổ đều đỏ lên, có người chỉ vào cô nói với cảnh sát giao thông: "Vừa rồi chính là cô ấy bị đụng vào."
Camera phóng viên lập tức nhắm ống kính vào Lâm Sơ, Lâm Sơ né tránh lần nữa, cả người đều tựa như đốt, giống như bị mặt trời nướng cháy khét.
Rốt cuộc xe buýt ở xa xa chạy tới, Lâm Sơ chỉ nghe cảnh sát giao thông đang nói: "Con đường phía trước vừa mới khơi thông, cho nên xe chậm chút mà." Tiếng bước chân ổn định đi theo lại đây, sống lưng Lâm Sơ cứng đờ, lập tức nhảy lên trên xe buýt, phía sau các phóng viên gọi hai tiếng để ở ngoài cửa, hai tay Lâm Sơ che mặt, rúc vào trong góc, lại nghe có người kêu: "Tìm được rồi, ở phía trước!" Đám kia phóng viên bị người khác lôi xuống, thấy Lâm Sơ dường như không muốn hợp tác, định dời mục tiêu đi, lại đồng loạt chạy về phía trước.
Lâm Sơ một đường mặt đỏ tới mang tai, mặt và cổ giống như ở rỉ máu, người cùng chờ xe lúc trước dường như sống sót sau tai nạn, tán gẫu nói liên miên tình hình xảy ra lúc trước đó, còn có người ở nơi nào an ủi Lâm Sơ, hỏi cô có té bị thương hay không, Lâm Sơ lắc đầu một cái, dựa vào cửa kính xe nhắm mắt giả chết.
Thật vất vả về tới Trử Tiền, cô hung hăng thở hắt ra, sau khi trở lại khách sạn Diệp Tĩnh cả kinh một hồi: "Cậu té sao? Sao trên đùi không dính bụi, trầy da?"
Vẻ mặt Lâm Sơ đưa đám nói xong, trên mặt Diệp Tĩnh giật giật, nhịn nửa ngày thật sự nhịn không được, ngã trên giường ôm bụng cười to, sắc mặt tái nhợt lập tức chuyển biến tốt.
Đầu bên kia rốt cục Trầm Trọng Tuân đã xong hội nghị, lại theo mọi người đi ăn.
Trong khách sạn ghế lô trù quang lần lượt thay đổi, thức ăn nóng hổi bưng lên, có người ngại ồn ào, tắt TV, Trình Kiều An nâng chén kính rượu, luân phiên khách sáo nịnh hót, Trầm Trọng Tuân đứng dậy đáp ứng, sau khi uống được ba chén mới ngồi xuống một lần nữa.
Anh cũng không nghĩ tới Trình Kiều An còn trẻ như vậy, cử chỉ cách nói năng lại thành thục lão luyện, không có chút non nớt nào, lúc tới cũng phải xuống một phen công phu, thăm dò tất cả chi tiết hạng mục chiêu thương lần này, nói chuyện với nhau cũng không phí sức, Trầm Trọng Tuân có ấn tượng rất tốt với anh ta.
Rượu quá ba lần, anh đứng dậy đi toilet một chuyến, sau khi ra ngoài đi qua sảnh trước, trong lúc vô ý liếc mắt một cái lên TV treo bên cạnh tu rượu, nhìn thấy tin tức khi anh lại cau mày, bước chân không khỏi chậm lại.
Con đường kia Lâm Sơ về nhà tất phải đi qua, khi phóng viên phỏng vấn thế nhưng quay đến trạm xe buýt, hình ảnh thoáng một cái đã qua, đột nhiên xuất hiện một đạo bóng lưng, gầy teo nho nhỏ núp trong góc bảng quảng cáo, phóng viên nói: "... Cũng không có người bị thương, chẳng qua là đụng phải một cô gái..." Một chuỗi dài lời nói sau đó hình ảnh lại cắt lần nữa, quay lại chuyện quan trọng nhất phát hiện tràng quốc lộ.
Trầm Trọng Tuân không kiên nhẫn tiếp tục nhìn xuống, bận rộn không ngừng lấy điện thoại di động ra, lập tức bấm dãy số của Lâm Sơ.
Lâm Sơ vừa mới tắm xong, cuộn tròn ở đầu giường sờ vùng da bị trầy trên đùi, lại đặt đồng hồ báo thức trên di động, dặn dò Diệp Tĩnh ngày mai rời giường sớm. Chuông di động vang trên tay cô run lên, chưa cài đặt đồng hồ báo thức xong đã bị cắt đứt, Lâm Sơ nhìn chằm chằm một chuỗi số xa lạ, chậm chạp nhận, câu nói đầu tiên nghe được đó là: "Em bị lợn đụng?"
Trong phút chốc Lâm Sơ đặng duỗi chân, cọ đụng một cái chỗ bị xướt da, đau rát như kim châm truyền đến, cô mặt đỏ tai hồng, lắp bắp nói: "Anh... Anh nói cái gì!"
Trầm Trọng Tuân chỉ nói: "Ba tiếng sau tôi trở về, em đừng ngủ trước, tôi xem em một chút!" Dứt lời, anh lập tức cúp điện thoại.
Trầm Trọng Tuân đã có chút say, sau khi vào ghế lô lại uống một hồi lâu, giả bộ chống đỡ hết nổi, luân phiên xin khoan dung cáo từ. Mặc dù mội người có sắp xếp tiết mục cuối cùng, nhưng cũng nghe qua tíh tình của anh, vì vậy cũng không miễn cưỡng, sau khi tan cuộc chỉ cùng người phụ trách đi về Trử Tiền trước.
Trầm Trọng Tuân vừa lên xe, lập tức ra lệnh tài xế: "Lái nhanh một chút, đến khách sạn mà buổi trưa hôm nay tới."
Tài xế lập tức nhanh chóng chạy xe, đi xuyên qua dưới bóng đêm dày đặc.
Trầm Trọng Tuân mở ra cửa kính xe, sau khi gió thổi vào rượu cũng tản đi hơn phân nửa, mạnh mẽ chống tinh thần không để cho mình nhắm mắt, một lúc lâu rốt cục cũng tới khách sạn, anh gấp không thể đợi xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía lầu 3, dự đoán cảnh tối lửa tắt đèn bên trong, suy nghĩ một chút, anh vẫn lấy di động ra bấm số, hồi lâu mới nghe thấy đầu kia nhận, giọng nói mơ hồ mềm mại: "A lô..."
Trầm Trọng Tuân cười cười: "Ngủ? Là tôi."