Lắm Chuyện

Chương 21: Thật sự sụp đổ (1)




Trần Tỷ:

Thật sự sụp đổ.

Hơn hai giờ sáng, Đường Tự Đình gọi cho tôi một cuộc điện thoại, chuông reo rất lâu, tôi còn tưởng mình đang mơ, với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Tôi nheo mắt nhìn cái tên đang sáng trên màn hình rồi giật mình tỉnh dậy ngay lập tức, đến khi tiếng chuông sắp kết thúc rồi tôi mới bắt máy, thật ra là trượt nút trả lời trong vô thức.

Tôi không biết vì sao anh ấy lại gọi cho tôi muộn như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì đó? Trong lòng tôi thầm đoán rất nhiều khả năng nhưng Đường Tự Đình vừa mở miệng tôi đã nghe ra được anh ấy đã uống quá nhiều, giọng nói còn đang lâng lâng.

Nghĩ cũng đúng, nếu như không phải uống quá nhiều thì chắc chắn anh ấy sẽ không gọi điện cho tôi.

Nhiệt độ ban đêm ở Nội Mông chỉ có 10 độ, trước đó tôi đã tra cứu online một vài thông tin du lịch ở Nội Mông, vì vậy mấy ngày nay Big Data liên tục đề xuất cho tôi, không phải là cẩm nang du lịch Nội Mông tháng 8 hoặc tháng 9 thì cũng là thời tiết ở Nội Mông, lúc đề xuất thời tiết cho tôi hôm qua tôi cũng đã thấy, quả thật khá là lạnh.

Tiếng gió ở đầu bên kia của Đường Tự Đình rất lớn, âm thanh phát ra từ trong loa giống như bị gió trên đồng cỏ thổi qua nên bị lệch đi, hơi giống như avatar WeChat mới đổi của Đường Tự Đình, một vài bông hoa cách tang đang nghiêng đầu, ba bông màu đỏ xen lẫn với hai bông màu trắng, góc dưới bên phải còn có một nửa bông màu hồng.

Tôi hơi ngạc nhiên, thế mà tôi lại nhớ trên đó có bao nhiêu bông hoa.

Tôi hỏi Đường Tự Đình có chuyện gì, điều khiến cho tôi không ngờ tới là Đường Tự Đình gọi điện cho tôi để hỏi về những lời ngu xuẩn anh ấy từng nói sau khi uống say hồi tôi học năm hai.

Cơn giận của tôi cũng không biết đến từ đâu, có lẽ là vì câu hỏi của Đường Tự Đình khiến cho tôi nhớ lại trước đây.

Lúc đó là lần đầu tiên Đường Tự Đình ăn cơm với ký túc xá bọn tôi, anh ấy uống quá nhiều, ba người trong ký túc xá bọn tôi liên tục cụng ly với Đường Tự Đình, muốn cản cũng không cản được. Bọn họ đều uống không ít, thằng ba cũng mất trí nhớ tạm thời, có lẽ chỉ có mình tôi nhớ những gì Đường Tự Đình thề thốt, tôi có thể xem như là người duy nhất tỉnh táo.

Bốn người bọn họ vốn không thường uống rượu, tửu lượng đã yếu còn ra gió, cuối cùng đi một hàng ngang trở về, một mình tôi kéo bốn người, may mà gặp được bạn học nên gọi bọn họ lại giúp đưa người đi.

Lần đó Đường Tự Đình nâng ly trên bàn rượu, lập lời thề với ba người còn lại trong ký túc xá bọn tôi: "Sau này nếu tôi mà chia tay Trần Tỷ, tôi sẽ tự thiến, tự chấm dứt chính mình."

Lời nói ngu ngốc như vậy, tôi biết khi anh ấy nói lời đó đã thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc bọn tôi sẽ chia tay, tôi của khi đó cũng không nghĩ đến.

Tình cảm lúc ban đầu luôn nồng nhiệt nhất, yêu nhau biết bao nhiêu chứ, cho dù có thêm 800 cân nước vào cũng không thể pha loãng được nồng độ như thế.

Vậy nên làm sao có thể chia tay được?

Thế nhưng nước không thể pha loãng chứ thời gian thì có thể, hôm nay rút một ít, ngày mai rút một ít, ngày dài tháng rộng, ngày qua ngày, tổng cộng đã bảy năm trôi qua.

Những gì tôi có thể nghĩ đến bây giờ cũng chính là khả năng này.

Sau đó Đường Tự Đình còn muốn nói gì đó trong điện thoại, tôi có thể đoán được đại khái nhưng lại không để anh ấy nói ra.

Tôi ngắt lời anh ấy trong điện thoại, gọi anh ấy bằng danh xưng mà đã lâu rồi tôi không gọi, anh Tự.

Đường Tự Đình hơn tôi hai tuổi, trong hai năm đầu tôi luôn gọi anh ấy là anh, đặc biệt là trên giường, mỗi lần gọi anh ấy như vậy, cơ thể anh ấy như bén lửa, cũng khiến cho tôi nóng đến run rẩy.

Hình như đã lâu lắm rồi tôi không gọi anh ấy như vậy, quả nhiên anh ấy không nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng thở và tiếng gió.

Điện thoại áp vào tai lâu nên hơi nóng, tôi đang nghĩ xem một thời gian nữa có nên đổi điện thoại mới hay không.

Tôi biết bây giờ Đường Tự Đình không tỉnh táo, tôi cũng không tỉnh táo.

Có lẽ sau khi trở về, tôi nên tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Đường Tự Đình mới được, mặc dù tôi cũng không biết bọn tôi phải nói những gì.

-

-

Ngày thứ ba sau khi tôi về nhà là Tết Trung thu, buổi trưa chụp hình xong, tôi trực tiếp bị mẹ tôi gọi về.

Mẹ tôi hỏi trong điện thoại rằng Đường Tự Đình có rảnh không, tôi nói anh ấy bận.

Tôi biết Đường Tự Đình đã từ Nội Mông trở về, Diêu Diêu đã đăng lên vòng bạn bè, công ty bọn họ đang có ba ngày nghỉ.

Mỗi dịp Tết Trung thu trước đây, nếu như Đường Tự Đình không về quê thì anh ấy sẽ đón Trung thu với tôi, buổi trưa tôi đưa anh ấy về nhà ăn bữa cơm với ba mẹ tôi, buổi tối bọn tôi sẽ về nhà đón Trung thu cùng nhau.

Tôi mang theo mộc nhĩ và nấm mà Hề Hữu cho, còn cả một giỏ cua lông mà người khác cho về nhà, từ khi tôi một mình dọn đến nhà mới vẫn chưa nấu nướng bao giờ, một chai giấm đã mua bây giờ còn chưa mở ra.

Về đến nhà, tôi thấy mẹ tôi đã hấp một nồi cua lông rồi, nói là người khác cho.

Mẹ tôi cất cua tôi mang theo vào tủ lạnh, bảo buổi tối tôi mang về ăn cùng Đường Tự Đình, còn dặn tôi không nên ăn nhiều vì thứ này quá lạnh, tôi gật đầu "Vâng" một tiếng, vâng xong mới nhận ra tôi hoàn toàn không phát ra âm thanh, sau đó lại gật đầu.

Mẹ gọi tôi vào bếp bưng thức ăn: "Sao vậy, cứ lơ tơ mơ thế."

"Có lẽ là do hơi mệt." Tôi nói.

"Trung thu còn tăng ca chụp hình chắc là mệt thật, chơi ở nhà Hề Hữu thế nào?"

"Khá là vui."

Tôi lại kể cho mẹ nghe về chuyện của ba Hề Hữu, trước đây mẹ tôi là y tá nên quen biết người trong bệnh viện, bà ấy nói sau này có thể giúp đỡ hỏi các chuyên gia trong lĩnh vực này xem sao.

Vừa nói xong chuyện của Hề Hữu thì chuông cửa vang lên, tôi rửa tay rồi ra mở cửa.

Tôi cứ tưởng là người đến tặng quà cho ba mẹ tôi, không ngờ lại là Đường Tự Đình, anh ấy đang đứng ngoài cửa.

Tôi đứng đó sững sờ hồi lâu, Đường Tự Đình đã gầy đi, cũng đen đi, tóc đã cắt ngắn hơn, đây là cảm nhận đầu tiên của tôi.

Khi gặp lại, thứ vắt ngang trước mắt hai người bọn tôi là một khoảng thời gian trống rỗng không dài không ngắn, sau cảm nhận đầu tiên, trong không khí vẫn còn lại một chút xấu hổ.

Suy cho cùng thì hai đứa bọn tôi cũng đã sống với nhau bảy năm rồi, sau khi chia tay bạn trai cũ lại đến nhà tặng quà vào dịp Trung thu, dường như người khác sẽ không như vậy.

Sau cuộc điện thoại đó, Đường Tự Đình không gọi lại cho tôi nữa, ngày hôm sau tôi còn tưởng rằng mình chỉ nằm mơ.

Sau đó mở điện thoại lên và nhìn thấy sự tồn tại của cuộc điện thoại đó, nhìn ghi chép cuộc gọi của Đường Tự Đình, tôi mới nhớ lại tiếng gió và tiếng hít thở vô cùng chân thật đêm hôm trước.

"Sao... anh lại đến đây?" Tôi đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào mặt Đường Tự Đình trong vài giây.

"Hôm nay là Trung thu, anh đến tặng ít quà cho chú và dì." Đường Tự Đình ngược lại rất tự nhiên, xách theo hộp lớn túi nhỏ đi vào, tôi liếc mắt một cái, có rất nhiều thứ được mang về từ Nội Mông.

Ba tôi từ phòng đọc sách đi ra, điều thần kỳ là lần này ba tôi thế mà lại không coi Đường Tự Đình như không khí, nói một câu: "Đến rồi à, mang theo gì thế."

Ba tôi chưa bao giờ nói chuyện với Đường Tự Đình như vậy, có lẽ ông ấy nói xong cũng tự mình cảm thấy không thoải mái nên quay đầu vào bếp giúp mẹ tôi làm việc.

Đường Tự Đình mang đồ vào đặt ở phòng khách, tôi tuỳ tiện chỉ vào ghế sofa bảo anh ấy ngồi, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay, thật ra vừa nãy tôi mới rửa tay trong bếp xong, cuối cùng chà xát hồi lâu đến mức ngón tay sắp sửa đỏ bừng mới tắt vòi nước.

Từ phòng tắm đi ra, mẹ tôi đang nói chuyện với Đường Tự Đình, mẹ tôi hỏi công việc của anh ấy có bận không.

Đường Tự Đình nói rằng rất bận, buổi tối phải quay lại tăng ca, có việc gấp cần anh ấy xử lý.

Mẹ tôi bảo anh ấy chú ý sức khỏe nhiều hơn, tôi cho rằng Đường Tự Đình sẽ thuận theo đó đáp lại vài câu khách sáo, kết quả là anh ấy lại thở ra một hơi, đặt tay lên đầu gối, dáng vẻ trông vô cùng mệt mỏi, sau đó nói với mẹ tôi hồi lâu về việc gần đây bận rộn thế nào, còn nói là hơi mệt, đôi khi cảm thấy rất kiệt sức.

Đường Tự Đình lại thay đổi tư thế, bàn tay đan lại đặt lên chân, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt còn có tia máu.

Đây hẳn là cảm nhận thứ hai sau khi tôi gặp Đường Tự Đình, lồ ng ngực xót xa không nói rõ được, chỉ một chốc đột ngột thế thôi, sau khi tôi nhận ra thì đứng đó trở tay không kịp...