Làm Chú Khó Lắm

Chương 77: Gạt Người Lại Thành Gạt Mình






Một trận giông tố cuối cùng cũng hạ màn dưới sự tỉnh lại của Dương Quang, cho dù thế nào thì đây đã là kết cục tốt.
Triệu Đông không nhịn nổi nữa mà gào khóc, Tuần Thành cười khẽ không nói gì, nhưng hốc mắt cũng lặng lẽ đỏ lên.
Dương Quang nhìn bọn họ, lại nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên, trong lòng cũng chất chứa biết bao cảm xúc.
Đời này hắn tính toán nhiều như vậy, cũng chỉ vì muốn có được một kết cục như thế.
Đáng tiếc tâm tình giờ phút này không thể chia sẻ với bé con kia.

Nếu như có khả năng, trong lúc sinh thời bí mật này Dương Quang không định cho Dương Hi Ngôn biết.
Em không cần biết ở nơi không có em tôi bị thương nặng đến thế nào, thậm chí là cận kề tử vong.

Em chỉ cần biết tôi còn sống ngày nào thì vẫn luôn ở bên em ngày đó.
Đây là tình yêu bá đạo Dương Quang tự nhận định.
Vì hắn vẫn luôn nghiêng đầu nên không thấy được ánh mắt của những người khác trong phòng bệnh đang chột dạ nhìn nhau.
Không ai dám nói với hắn đứa nhỏ kia đã từng đến rồi.

Hắn cho rằng mình đã giấu diếm được, nếu một ngày nào đó bị đâm thủng thì sẽ có phản ứng thế nào đây?
“Hi Ngôn…”
Nửa đêm trong bệnh viện tĩnh lặng không một tiếng động, vì thế một tiếng gọi khẽ này lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Tư Đồ Lỗi phức tạp nhìn thiếu niên gầy gò bước đến dưới ánh trăng.

Hắn có chút đau lòng sự cố chấp của đối phương, nhưng lại không có biện pháp khác.
“Thương thế của chú hai nhóc hồi phục rất tốt, không cần lo lắng, tối nay sẽ không tỉnh đâu.”
Hắn cố ý cho thêm thuốc có chứa thành phần an thần cũng chỉ vì để đứa nhỏ này đến thăm không cần phải cẩn thận như vậy nữa.


Một người cho là mình đã giấu thật cẩn thận, một người vờ như không biết gì hết, người đứng xem như hắn thôi cũng thấy mệt.
Đáng tiếc ý tốt của hắn không nhận được lời hồi đáp.
Vẻ mặt Dương Hi Ngôn không hề có biểu tình lướt qua hắn, vẫn lạnh băng như trước.
“Nhóc…” Tư Đồ Lỗi nghẹn lời, những lời hắn đã chuẩn bị xong khi đối diện với ánh mắt như thể nhìn người xa lạ kia lại không thể nào cất nên lời.
Không phải hắn không biết đứa nhỏ này ghi thù, nhưng dù thế nào tên đầu têu vẫn là Dương Quang chứ.

Bọn họ đâu có ý xấu, tốt xấu gì cũng là những người nhìn đứa nhỏ lớn lên, sao lại có thể làm ra chuyện không thấu hiểu tình người như thế?
Xoa xoa trán, Tư Đồ Lỗi cạn lời thở dài một hơi.

Kệ đi, hai con người này thích giày vò thế nào thì cứ làm đi, có cố hết sức vẫn không lấy lòng được, hắn cũng lười quản tiếp.
Dương Hi Ngôn lẳng lặng nhìn Tư Đồ Lỗi đi xa, vẫn trầm mặc như trước, ánh mắt cậu bình tĩnh chỉ khi nhìn thấy người đang nằm trong phòng bệnh mới gợn lên chút sóng.
Hắn gầy rồi…
Cậu ngồi xuống bên giường, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ lướt qua từng đường nét trên gương mặt quen thuộc kia.

Một tay khác của Dương Hi Ngôn buông lỏng bên hông siết chặt lại, con ngươi đen tuyền khóa lại quá nhiều thứ không ai có thể nhìn ra, chỉ cảm giác được con ngươi kia tối tăm, sâu thẳm như màn đêm.
“Chú hai…”
Giọng nói khàn khàn run rẩy, mà người nằm trên giường bệnh lại không rên một tiếng.
Thân hình thiếu niên chậm rãi cúi xuống, dường như trên lưng cậu là sức nặng không cách nào thừa nhận nổi.

Cậu tha thiết nhìn Dương Quang, tìm kiếm nơi nương nhờ.
Trán chạm trán, sự ấm áp lan tỏa xua đi băng lạnh, Dương Hi Ngôn cắn môi, lông mi khẽ rung như đang giãy dụa.
Thời gian này cậu trải qua khó khăn hơn bất kì lúc nào khác, đêm đêm không yên giấc, lại không thể gặp mặt.

Phải vờ như không có việc gì tiếp điện thoại của hắn, phải chú ý đến việc làm ăn của Diệm Bang, cậu muốn trưởng thành hơn, vì vậy cậu thậm chí còn không thể để lộ ra sự yếu ớt của mình.
Chú hai… chú hai… Sao chú có thể khiến em đau như vậy? Sao chú có thể!
Dương Quang mẫn cảm phát hiện ánh mắt Tư Đồ Lỗi nhìn hắn hình như có gì đó không đúng.

U oán như vậy, người nào không biết còn cho rằng Dương Quang đã làm gì hắn!
“Mày muốn nói gì?” Nhân dịp Tư Đồ Lỗi đến kiểm tra phòng bệnh, Dương Quang hỏi hắn.
“Không có.”
“Hửm?” Dương Quang nhíu mày, có chút buồn cười, “Vậy mày dùng ánh mắt oán phu đó nhìn tao là làm sao? Không lẽ vị nhà mày cuối cùng đã phát hiện ra bộ mặt thật của mày nên quăng mày rồi?”
“Cút, mày mới thất tình!” Tư Đồ Lỗi tính khí xấu trợn trắng mắt, hắn cảm thấy bản thân học xấu theo Thiệu Phong rồi, nếu không sao lại giống như mẹ già thế này?
Nhất là bộ dáng không có việc gì lúc Dương Quang gọi điện cho Dương Hi Ngôn, Tư Đồ Lỗi nhìn thấy mà hận đến nghiến răng.
Dựa vào cái gì đồng lõa bọn họ bị đứa nhỏ ghi hận, mà cái tên đầu sỏ này lại có thể ung dung tự tại, không có một chút tự giác nào!
Càng nhìn càng chướng mắt, ánh mắt Tư Đồ Lỗi đảo một vòng, đột nhiên kéo ghế đến ngồi cạnh giường Dương Quang, nhìn hắn bằng vẻ mặt sâu hiểm khó dò.
“Dương Quang.”
“Hả?”
“Mày xuất viện đi!” Dưỡng thương gì đó làm ở nhà cũng được, huống chi còn có một bác sĩ gia đình gọi đến gọi đi lúc nào cũng được thế này.
“Không được.” Tuy rằng hắn không biết vì sao Tư Đồ Lỗi lại muốn đuổi người, Dương Quang không hiếu kỳ nhưng cũng không định phối hợp, hắn chỉ chỉ lồng ngực vẫn quấn băng kín mít nói: “Ít nhất phải đến lúc tháo được cái này ra rồi nói.”
Nghĩ đến thật là tốt đẹp.
Tư Đồ Lỗi bĩu môi, “Mày cho rằng có thế giấu Hi Ngôn đến lúc nào?” cho dù thân thể Dương Quang cường tráng khôi phục nhanh, nhưng muốn cắt chỉ ít nhất cũng phải mười ngày nữa, cộng thêm bao nhiêu ngày trước đó, Tư Đồ Lỗi không biết Dương Quang lấy tự tin ở đâu cho rằng có thể giấu Dương Hi Ngôn lâu như vậy.

Huống chi có cắt chỉ thì vết thương cũng không hoàn toàn bình phục.
Dương Quang có chút do dự.

Thật ra trong lòng hắn không hề giống như bộ dáng ‘đã có dự tính trước’ bên ngoài, dù là thái độ ngày càng bình tĩnh của Dương Hi Ngôn khi gọi điện thoại mấy hôm nay, hay thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn, tất cả đều khiến trong lòng Dương Quang bất ổn…
Đột nhiên Dương Quang híp mắt, con ngươi sắc bén khóa chặt người đang ngồi bên giường.
“Có phải Hi Ngôn biết cái gì rồi không?” Hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng hoặc hắn đã bỏ qua chuyện gì đó.
Tư Đồ Lỗi bị nhìn đến sởn tóc gáy nhưng không hề biểu lộ chút nào lên mặt.
“Sao tao biết được?” Tư Đồ Lỗi nhún vai, vẻ mặt vô tội, “Tao còn bận ‘hầu hạ’ mày đây, làm gì còn thời gian quan tâm người khác? Nếu mày lo lắng không bằng hỏi thẳng đứa nhỏ nhà mày…” Hắn khựng lại rồi bổ sung: “Mày không định giấu mãi không nói đó chứ?”
Tư Đồ Lỗi có chút bất ngờ, lúc này thẳng thắn thành khẩn không phải là xong rồi sao? Còn gạt tiếp nữa…ai dám đảm bảo đứa nhỏ kia có thể tiếp tục nhịn xuống.
Nói thật thì giữa người yêu mà giấu diếm nhiều như vậy, Tư Đồ Lỗi hoàn toàn không tán thành.

Đây cũng là lý do vì sao hắn chờ mong nhìn thấy Dương Hi Ngôn có chút phản kháng với chuyện này.
Nghĩ đến nếu như Mạc Tĩnh Thành gặp chuyện thế này lại tìm trăm phương ngàn kế giấu hắn, Tư Đồ Lỗi đã có xúc động muốn cầm dao giải phẫu người ngay lập tức.
Tư Đồ Lỗi nói: “Mày nên thành thật với nhóc hơn, tao thấy Hi Ngôn không hề yếu ớt như mày nghĩ, nếu như sau này nhóc biết…”
“Nhóc sẽ không biết.”
Khóe mắt Tư Đồ Lỗi co rút, nhắc nhở hắn, “Đừng có nói lời võ đoán như thế, trên đời không có bức tường nào không lọt gió.”
“Chỉ cần mày không nói, vậy gió sẽ không lọt.” Dương Quang liếc hắn, cảnh cáo nói: “Đừng nghĩ tao không biết khi trước mày nói với nhóc cái gì, chuyện lần này không giống.”
Trong lời nói của Dương Quang ngập tràn đau lòng, luyến tiếc, “Lần trước bị bắt cóc, suốt một khoảng thời gian dài nhóc vẫn luôn mơ thấy ác mộng.

Nếu như tao lại nói chuyện này, nhóc lại ngủ không yên.

Những chuyện đã qua rồi cũng không cần thiết cho nhóc biết khiến nhóc lo lắng.

Dù sao sau này chắc là sẽ không xảy ra vấn đề như vậy nữa đâu.”
“Vậy mày cũng cam đoan sau này không giấu tụi tao cái gì luôn đi.” Nghĩ đến đây Tư Đồ Lỗi lại có chút nóng máu, bạn bè tốt nhiều năm chẳng lẽ không đáng tin tưởng vậy sao?
“Tao sẽ cố hết sức.” Thấy hắn vẫn bất mãn, Dương Quang cười cười, “Được rồi, tao cam đoan, nếu như có chuyện gì không tự mình giải quyết được tao sẽ nói sớm với tụi mày.”
Vậy nghĩa là chuyện có thể giải quyết thì đừng hòng được biết?
“Tùy mày, tao lười quản.” Dương Quang không biết hối cải, Tư Đồ Lỗi cũng không muốn nhiều lời nữa.

Hắn quen biết Dương Quang không phải ngày một ngày hai, cũng biết tính tình của con người này, bĩu môi không nói nữa.
Muốn tự chống đỡ đến thế thì cứ chống đỡ đi, dù sao người mệt cũng không phải Tư Đồ Lỗi hắn!
Cho dù Dương Quang có tình nguyện hay không thì năm ngày sau vẫn phải xuất viện.
Không lộ diện quá lâu, đừng nói là Dương Hi Ngôn, sợ rằng những ánh mắt đang nhìn vào Diệm Bang đều sẽ nghi ngờ, huống chi có một vài chuyện giải quyết càng sớm càng tốt.
Lúc nhìn thấy Dương Hi Ngôn ở cửa Tất Viên, Dương Quang vẫn cảm thấy cậu gầy đi quá nhiều.

Hắn vừa mở cửa xe ra bé con kia đã bước nhanh đến đón, bộc lộ ra toàn bộ sự nhớ nhung của mình.
Khi Dương Quang cho rằng Dương Hi Ngôn sẽ ôm chặt lấy hắn, bé con chỉ yên lặng đứng trước mặt hắn, nhìn hắn, khẽ cười với hắn.
“Tôi về rồi.”
Cả hai đều dùng ánh mắt miêu tả hình dáng của đối phương từng chút một, quá nhiều tình cảm chất chồng nơi đáy mắt.
Dương Quang vươn tay, Dương Hi Ngôn tự nhiên mà nắm lấy, tựa như biết bao lần trước đây, hai người sóng bước cùng nhau.
Dương Hi Ngôn chẳng thèm nhìn đến những người phía sau Dương Quang.
“Hi Ngôn…”
Vừa lên đến phòng, thân thể mảnh khảnh của thiếu niên dán đến gần.

Dương Quang vẫn luôn quan sát thái độ của Dương Hi Ngôn, đương nhiên sẽ phát hiện sự thay đổi của cậu.

Người gần như điên cuồng mà gặm cắn môi hắn hoàn toàn không giống bé con trước đây.

Dương Quang chỉ cho rằng tách nhau ra lâu quá nên đối phương nhớ nhung và có chút giận dỗi vì hắn đi mãi không về mà thôi.
Hắn cho rằng có thể lừa người, thật ra chỉ đang tự lừa mình.
“Đừng gấp, Hi Ngôn đừng gấp…” Dương Quang nỗ lực buông lời trấn an giữa những lúc hít thở, đôi tay vỗ về tấm lưng căng cứng của cậu, “Đừng gấp Hi Ngôn…tôi về rồi…không đi nữa…sau này có đi đâu cũng dẫn em theo…” Hắn không chú ý đến, cho dù là thân mật như vậy, nhưng cơ thể Dương Hi Ngôn không hề dán sát vào hắn.

Đến cả lúc ôm hắn cũng cố ý tránh phần ngực ra.
“Nói dối!”
Người đang liều mạng hôn Dương Quang đột nhiên ngừng động tác lại, âm thanh không lớn không nhỏ vang lên bên tai hắn.

Cơ thể Dương Hi Ngôn run rẩy, bàn tay đặt trên cổ Dương Quang hết nắm chặt rồi lại buông lỏng, dường như đang đè nén điều gì đó xuống.
“Hi Ngôn…” Âm thanh của Dương Quang có chút bất ổn, tràn ngập áy náy và một chút chột dạ.

Hắn nâng cằm Dương Hi Ngôn lên, nhìn vào đôi mắt đen tuyền kia, ôn nhu nói: “Tôi xin lỗi Hi Ngôn, tôi bảo đảm thật sự không có lần sau nữa.”
Dương Hi Ngôn nhìn hắn, vẫn luôn nhìn hắn, con ngươi trong veo kia tựa như muốn nhìn thấu nơi sâu nhất trong lòng người đàn ông trước mặt cậu, khiến Dương Quang cảm thấy có chút hoang mang.
Khi hắn định nói gì đó, đột nhiên Dương Hi Ngôn mỉm cười, ý cười chậm rãi tràn ra từ đôi môi, vẻ mặt trở nên nhu hòa.
“Được.” Cậu gật đầu, không chút do dự.
“Hi Ngôn.” Dương Quang cũng cười theo, muốn ôm cậu vào lòng, đột nhiên cơ thể lại cứng đờ, “Ặc, Hi Ngôn, có chuyện này phải nói với em…” Đáy mắt Dương Quang có chút chột dạ.
“Dạ?” Dương Hi Ngôn bày ra tư thế nghi hoặc, ánh mắt lặng yên quét về phía ngực hắn, Dương Quang muốn nói gì, trong lòng cậu biết rõ.

Ánh mắt cậu tối đi, tiếc là Dương Quang không nhìn thấy.
“Mấy hôm trước ở nước ngoài bị thương một chút, không nguy hiểm đến tính mạng…” Nhìn vào mắt Dương Hi Ngôn, lời giải thích của Dương Quang có chút vấp váp, “Thật sự chỉ là vết thương nhỏ thôi, đã tốt rất nhiều rồi…”
“Ở đâu?” Khi Dương Quang cho rằng Dương Hi Ngôn sẽ hoảng hốt bối rối, sẽ bày ra vẻ mặt hoang mang thì bé con kia chỉ sửng sốt một lúc rồi nhẹ giọng hỏi ra hai chữ.
Dương Quang cởi áo ra một chút, lộ ra nơi vẫn còn quấn băng, “Sợ em lo lắng nên vẫn không nói với em…”
“Em biết.” Nếu không phải vết thương nằm ở nơi không giấu được, người đàn ông này cũng sẽ không thành thật như vậy.
Dương Hi Ngôn vươn tay chạm nhẹ vào nơi đó hỏi: “Có đau không?”
“Vẫn tốt, vết thương không sâu lắm.” Cẩn thận quan sát biểu tình của cậu, tuy rằng Dương Hi Ngôn cúi đầu nên Dương Quang không nhìn rõ lắm, nhưng hơi thở bình ổn của đối phương khiến hắn biết Dương Hi Ngôn hẳn là không tức giận.

Dương Quang thở phào một hơi, lại không yên tâm mà hỏi: “Giận tôi sao? Chuyện lần này thật sự là ngoài ý muốn, tin tôi.”
Dương Hi Ngôn lắc đầu rút tay về, đầu ngón tay mềm nhẹ khẽ men theo vuốt ve sườn mặt của người đàn ông.
Chú hai…bao giờ mới có thể không lừa em nữa?
Có chút buồn bã, có chút xót xa không muốn để Dương Quang nhìn ra, Dương Hi Ngôn khẽ gọi “Chú hai…” Rồi dựa sát vào người Dương Quang nhưng vẫn tránh đi chỗ ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Ở bên em, đừng đi đâu nữa.”
Em không thể chịu đựng nổi lần thứ hai nữa!
“Được.”
Dương Quang cũng ôm lấy cậu, dùng sức như hận không thể hòa tan cậu vào thân thể mình.
Hi Ngôn, em có biết hay không, tôi cũng rất sợ hãi!
May mà…