Làm Chú Khó Lắm

Chương 71: Thẳng Thắn Với Bạn Bè






Cuối cùng Thiệu Phong cũng về nước.
Nói là cuối cùng, vì y về nước trễ hơn thời gian đã dự tính.

Dù sao đó cũng là sân khấu cuối cùng của y, không thể làm qua loa cho xong, thế nên thời gian đành kéo dài mãi.
Thiệu Phong vừa trở về lập tức liên lạc với Dương Quang, nên mấy con người thật lâu rồi chưa gặp nhau đều rút thời gian cùng tham gia buổi tụ họp.
Theo lý mà nói lần tụ họp này đáng lẽ không giống khi trước.

Dù sao mọi người đã có người trong lòng, cùng dắt tay nhau đến là chuyện bình thường.

Vậy mà ngoại trừ Tư Đồ Lỗi và Mạc Tĩnh Thành ra, những người khác đều đi một mình.
Khi bị tra hỏi duyên cớ, phản ứng của mọi người cũng khác nhau.
Thiệu Phong nói: “Anh ấy không rảnh.” Gọn gàng lưu loát lại vô cùng dễ hiểu.
Còn về việc có bận thật hay không…Nghe nói vị tổng giám đốc nào đó chơi trò tập kích, cầu hôn lãng mạn trước mặt con dân thiên hạ, đáng tiếc thất bại rồi.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thiệu Phong, Mạc Tĩnh Thành và Tư Đồ Lỗi cũng không dám hỏi nhiều, thức thời chuyển ánh mắt sang Nghiêm Phong.
Trải qua một khoảng thời gian phục hồi, trên cơ bản chân của Nghiêm Phong đã không thành vấn đề, dù sao cũng là con ruột, ông cụ nhà hắn có ác hơn nữa cũng không thể đánh hắn tàn phế được.
Mạc Tĩnh Thành hỏi: “Sao không dẫn thầy Tạ đến?”
Nghiêm Phong nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh ấy nói mình cứ luôn nói sai, có đến cũng chỉ khiến Dương Quang bực bội.”
Thật ra vị trong nhà hắn cũng không nhát gan đến vậy, chỉ là không hiểu sao ở trước mặt Dương Quang y cứ như chuột gặp mèo.

Hay là thân phận đại ca xã hội đen tạo áp lực cho y?
Chân tướng chỉ có một: Dương Quang đã từng đánh thầy Tạ.
Có lẽ là bị ảnh hưởng tâm lý, dù sao Dương Quang ra tay cũng mang theo vài phần quyết đoán tàn bạo.

Không giống với nắm đấm rơi xuống người, đấm vào người là gãy xương đổ máu, còn cái tát của Dương Quang chỉ có sự đau đớn và sợ hãi.

Hơn nữa ánh mắt của hắn quá sắc bén, tựa như lưỡi đao rạch vào người, một thầy giáo yên phận thủ thường sao có thể chịu được áp lực này.

Tư Đồ Lỗi mở miệng bênh vực kẻ yếu, nói với Dương Quang: “Mày coi mày dọa người ta đến mức nào kìa?”
Dương Quang bĩu môi không nói lời nào, nhưng nhìn ý tứ của hắn cũng biết trong lòng đang nghĩ rằng: không đến càng tốt.
“Sao mày không dẫn Hi Ngôn theo?” Vốn cho rằng hai người ngả bài với nhau xong nhất định sẽ là tình huống cùng vào cùng ra, không nghĩ rằng Dương Quang chỉ đến một mình.

Tư Đồ Lỗi nhìn ra phía sau hắn, có chút hoài nghi.
“Không tiện dẫn nhóc theo.” Dương Quang trả lời, mấy người ở đây đều nhìn về phía hắn.
“Không tiện?” Tư Đồ Lỗi nhíu mày, cố ý kéo dài âm điệu.

Mấy người bọn họ đều nhìn đứa nhỏ kia khôn lớn, có cái gì mà tiện với không tiện? Dường như nghĩ đến điều gì đó, con ngươi của Tư Đồ Lỗi xoay chuyển, cười đến vô cùng sâu xa.
Treo lên mặt vẻ ‘tao hiểu mà’, hắn vỗ vai Dương Quang, có chút tiếc nuối nói: “Không ngờ mày vừa nghĩ thông suốt đã phát triển nhanh đến vậy, chạy thẳng đến gôn luôn, tao còn cho rằng mày cần trợ giúp nữa cơ!”
“Thu cái suy nghĩ hạ lưu của mày về đi.” Nếu Tư Đồ Lỗi dám dùng mấy cái thứ thuốc kì quái lên người hắn hoặc là bé con kia, nhất định Dương Quang sẽ không tha cho hắn.
“Không có…” Bị trừng một cái, vẻ mặt của Tư Đồ Lỗi hơi ngượng ngùng, hắn nhìn về phía Mạc Tĩnh Thành, y chỉ im lặng ném lại cho hắn hai chữ: Đáng đời!
Mạc Tĩnh Thành vốn cũng định trêu ghẹo vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Dương Quang cũng thức thời mà im lặng.

Y hất cằm với Nghiêm Phong, ý nói hắn hỏi xem làm sao?
“Không tiện là…” Nghiêm Phong bị Mạc Tĩnh Thành giật dây, vừa đánh giá nét mặt của Dương Quang vừa đoán: “Mày có chuyện muốn nói với tụi tao? Nhưng không tiện để Hi Ngôn biết?”
“Ừ.” Dương Quang thu hồi tầm mắt, trở về bộ dạng bí hiểm nhìn ly rượu trước mặt, im lặng thật lâu.
Không phải không muốn nói, là chưa nghĩ ra nên nói thế nào.
“Trước khi mày nghĩ ra nên mở miệng thế nào, tao có thể hỏi một vấn đề không?” Thiệu Phong vẫn luôn không nói nhiều, vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề.

Y hỏi Dương Quang: “Về việc tao nhiều chuyện, mày có hối hận không?”
Sau khi trở về y mới được nghe Kỷ Mặc Ưu kể lại chi tiết toàn bộ quá trình.

Thiệu Phong thấy bọn họ giống như đang giúp Dương Hi Ngôn ép Dương Quang phải thỏa hiệp.
Mặc dù kết quả của hiện tại xem như không tồi trong mắt mọi người, nhưng đó chỉ là góc nhìn của người ngoài cuộc.

Không phải người trong cuộc, vĩnh viễn không có tư cách bình luận.

Lời châm chọc ai cũng biết nói, nhưng đó lại không phải là bạn bè.
“Tao…chưa từng nghĩ đến vấn đề này…”
Dương Quang không ngờ Thiệu Phong sẽ hỏi như thế, vẻ mặt hắn cũng trở nên mờ mịt.
Hối hận không? Nếu Thiệu Phong không nhúng tay vào, có lẽ hắn và Dương Hi Ngôn vẫn sẽ rối rắm mãi như thế cho đến một ngày hắn chết đi mới có thể rõ ràng hết thảy.
“Vậy tao đổi cách hỏi.” Dường như muốn cho Dương Quang thời gian giảm xóc, Thiệu Phong cố ý dừng một lúc, y nhìn Dương Quang, hỏi ra vấn đề đã từng được đặt ra nhưng chưa từng nhận được đáp án: “Không phải mày không muốn chấp nhận Hi Ngôn, là không thể chấp nhận nhóc?”
“Đúng.” Lần này, Dương Quang không còn trầm mặc nữa.
Thiệu Phong lại hỏi: “Tại sao?”
“Nếu như tao chết, nhóc cũng sẽ chết.”
“Dương Quang?” Âm thanh ngạc nhiên cùng với nghi ngờ đến từ ba người còn lại.
Dương Quang nhìn bọn họ, phất tay ngăn lại âm thanh hỏi han của bọn họ.

Hắn hỏi: “Tụi mày có nằm mơ không?”
Nghĩ ngợi thật lâu, Dương Quang cảm thấy kể lại những gì hắn đã trải qua bằng phương thức này cũng tốt.

Đừng nói người khác, đến cả đương sự là hắn cũng cảm thấy quá mức khó tin, nếu như người khác nói, hắn cũng không tin đâu.
Bọn họ phải tin tưởng, tiếp nhận, sau đó mới có thể phối hợp.

Vì thế hắn nhất định phải nói cho bọn họ biết nguyên nhân.
“Vớ vẩn! Ai không nằm mơ?” Tư Đồ Lỗi cảm thấy Dương Quang vừa hỏi một vấn đề hết sức ngớ ngẩn.
“Vậy tụi mày đã từng có một giấc mơ giống nhau chưa? Cùng một khung cảnh, cùng là những con người đó, tựa như băng ghi hình phát đi hết lần này đến lần khác, chỉ có thể nhìn kết cục trong mơ không ngừng lặp lại?”
Mọi người rơi vào suy tư.
Thiệu Phong và Nghiêm Phong nói: “Không có.”
Tư Đồ Lỗi và Mạc Tĩnh Thành cũng lắc đầu.
Nghiêm Phong hỏi: “Chuyện mày muốn nói với tụi tao có liên quan đến cảnh trong mơ của mày?”
“Đúng.” Dương Quang nhếch môi gật đầu dưới ánh mắt không tán đồng của bọn họ.
Dương Quang nói: “Tao biết tụi mày không tin, giống như lúc đầu tao hỏi tụi mày có tin vào vận mệnh không, tụi mày cũng trả lời y hệt.”

“Mày muốn tụi tao tin cái gì?” Nhắc đến vấn đề liên quan đến mê tín cổ hủ, Tư Đồ Lỗi có chút tức giận, “Cho dù có mơ thấy một giấc mơ lặp lại vậy thì sao? Mơ là mơ, hiện thực là hiện thực…”
“Vậy nếu như những chuyện trong mơ biến thành sự thật thì sao?”
Tư Đồ Lỗi cứng miệng, sau đó hoài nghi nhìn hắn, “Sao có thể?”
“Sao lại không thể?” Dương Quang chỉ mỉm cười, cũng không định thuyết phục Tư Đồ Lỗi tin mình.

Hắn biết Tư Đồ Lỗi có sự kiên trì của một người làm nghiên cứu khoa học.
Nhưng đừng quên rằng, “Trên đời này không có chuyện gì là không thể.”
Không để ý đến Tư Đồ Lỗi muốn phản bác, Dương Quang nhìn về phía mấy người đang trầm mặc bên kia.
“Nói tiếp đi.” Nghiêm Phong đẩy mắt kính, đôi mắt phía sau vô cùng nghiêm túc cẩn thận, rõ ràng hắn định nghe xong rồi mới có kết luận.
“Mày mơ thấy gì?” Thiệu Phong chỉ quan tâm đến trọng điểm.
“Tao không tin giấc mơ, nhưng tao tin mày.” Dường như lời Mạc Tĩnh Thành nói mới là lời nên nói giữa bạn bè.
“Được rồi, tao không tin, nhưng không ngại nghe thử.” Nếu những người khác đã có hứng muốn biết, vậy Tư Đồ Lỗi chỉ đành thỏa hiệp, thuận miệng hỏi một câu: “Mày mơ bao lâu rồi?”
“Gần mười năm rồi.”
“Mười năm?”
Mấy người vốn cho rằng chuyện không có gì lớn đều trở nên nghiêm túc hơn.
“Mơ cùng một giấc mơ mười năm…” Giọng nói của Nghiêm Phong ngập ngừng, hỏi Tư Đồ Lỗi: “Vấn đề này hình như có hơi nghiêm trọng?”
“Có thể…” Tư Đồ Lỗi suy nghĩ, sau đó liếc nhìn Dương Quang, “Mày thật sự nằm mơ mười năm rồi? Ác mộng sao?”
“Đúng.”
“Nhưng mà thái độ của mày…” hắn đánh giá Dương Quang một lúc, nghiêm túc tỉ mỉ, “Sao tao thấy không bình thường?”
Vẫn là rất khó để tin, nhưng lời nói xuất phát từ miệng của Dương Quang, mấy người bọn họ cũng bán tín bán nghi.
Chưa có ai trải qua tình huống này, nhưng đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu việc này xảy ra trên người mình… một ác mộng mơ suốt mười năm, người bình thường có thể nói ra bằng thái độ phớt tỉnh như vậy sao?
Tư Đồ Lỗi xác nhận lần nữa: “Mày không bịa chuyện thật chứ?
Dương Quang suy tư một lúc rồi nói: “Nếu như chín năm hơn bảy tháng chưa tính là mười năm, vậy thì tao bịa chuyện.”
“Mày nhìn cái gì?” Thấy Tư Đồ Lỗi vẫn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt Dương Quang trở nên bất thiện.
“Không có gì.”
“Không có gì?” Dương Quang không tin, “Không có gì vậy mày nhìn tao như kiểu nhìn bệnh nhân tâm thần là sao?”
“Cái này mày cũng nhìn ra được?” Tư Đồ Lỗi sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Xem ra vẫn bình thường lắm.”
Mạc Tĩnh Thành ngồi bên cạnh nghe vậy thì trừng hắn một cái, sau đó y quay đầu nhìn Dương Quang, trong mắt có thêm sự lo lắng.
Y hỏi Dương Quang: “Mày vẫn ổn chứ?”
Dương Quang nhíu mày, hai con người này ở chung lâu rồi cách suy xét vấn đề cũng đồng hóa nhau hay sao? Hắn nhún vai, nói đùa: “Mặc dù tao không đi khám bệnh nhưng tao nghĩ chắc là vẫn bình thường.”
“Chắc là?”
“Phải xem mày phân biệt người bình thường và người bất thường thế nào.”
Tư Đồ Lỗi bĩu môi nói: “Người bình thường nếu gặp ác mộng quá ba lần sẽ đi khám.”
Hắn đã nhìn thấy không ít người vì nằm mơ mà tóm chặt bác sĩ không buông, sợ mình mắc bệnh nan y.
Thông thường với những người như thế, bác sĩ sẽ kê đơn cho bạn.

Nhưng chỉ cần là người có chút kiến thức về thuốc cũng sẽ biết mấy loại thuốc đó chỉ là mấy loại vitamin thêm chút thuốc an thần thôi.
Tư Đồ Lỗi ghét nhất hai loại bệnh nhân.

Một là có bệnh không trị, tin tưởng bản thân mình bách độc bất xâm, nhưng hiện giờ kiểu người này cũng ít gặp rồi.

Còn một loại người không bị bệnh nhưng cứ nghi ngờ mình mắc bệnh, xã hội phát triển quá nhanh, áp lực sinh tồn của con người ngày càng lớn, ai mà không có một chút vấn đề tâm lý không muốn người khác biết cơ chứ.
Vấn đề của Dương Quang cũng được xem như một loại bệnh tâm lý, nhưng nếu thật sự nằm mơ mười năm vậy cũng nói rõ hắn thật sự có vấn đề.
Tư Đồ Lỗi hỏi Dương Quang: “Rốt cuộc mày nằm mơ cái gì?”
“Mơ thấy tao và Hi Ngôn…” Trong nháy mắt đồng tử giãn to ra, Dương Quang nhìn Tư Đồ Lỗi, vẻ mặt cơ hồ không đổi sắc phun ra hai chữ, “Chết rồi.”
Nơi đây là một quán bar vô cùng náo nhiệt, cho dù có đóng chặt cửa phòng bao riêng vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc mơ hồ từ bên ngoài.

Nhưng không phải vì âm thanh bên ngoài quá lớn, mà do trong phòng trở nên quá yên tĩnh.
Sau khi nói ra câu đó, Dương Quang vẫn uống rượu không ngừng.

Những người khác không cản hắn, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt không quá tốt.
Tư Đồ Lỗi cảm thấy có lẽ bọn họ không nên hỏi tiếp nữa, nhưng nếu không hỏi gì cả thì không có cách để giải quyết.
“Nếu giải thích theo phương diện tâm lí học, giấc mơ đại biểu cho tiềm thức của con người.


Những thứ nhìn thấy trong mơ có thể là nỗi sợ, có thể là mục tiêu hướng đến, tóm lại là những chuyện không có khả năng nhìn thấy trong hiện thực hoặc những người hoặc vật không thể chạm đến.” Tư Đồ Lỗi phân tích bằng âm thanh vô cùng bình thường, lại mang theo ý an ủi mà vỗ vai Dương Quang nói: “Đừng lo lắng, ai cũng sợ chết, có lẽ vì nguyên nhân này mà…”
“Không.” Dương Quang cắt ngang lời hắn, không ngẩng đầu lên nói, “Tao nói rồi, những chuyện tao mơ thấy đều trở thành sự thật.”
“Ví dụ?”
“Mở đầu là cái chết của anh hai và chị dâu tao, Hi Ngôn sẽ đến nhà tao, ở cùng với tao, sau đó… yêu tao…”
Thiệu Phong nhíu mày nói: “Kể chi tiết hơn một chút.”
Dương Quang gật đầu, vén lên bức màn hồi ức hắn không muốn nhớ lại kia.
“Trong mơ anh hai và chị dâu tao gặp tai nạn máy bay, Hi Ngôn được luật sư dẫn đến trước mặt tao, là người thân duy nhất của nhóc tao không thể không nhận, vì thế nhóc ở lại Tất Viên.

Nhóc rất yên tĩnh, yên tĩnh đến khác thường.

Sau đó tao đưa nhóc đến chỗ Tư Đồ Lỗi mới biết nhóc mắc chứng tự kỷ, không chữa hết, vì vậy tao không quản nhóc nữa…”
“Còn dính đến tao nữa hả?” Tư Đồ Lỗi miết cằm, vừa suy tư vừa hỏi Dương Quang: “Không phải những cảnh tượng kì lạ? Tất cả đều giống với hiện thực, tụi tao sẽ xuất hiện trong cuộc sống của mày và Hi Ngôn sao?”
“Ừ.” Một câu nói của Dương Quang mang hai tầng ý nghĩa, “Hoặc là mày có thể hiểu theo hướng tao và Hi Ngôn ở một hiện thực khác có một câu chuyện khác.”
“Chân thực đến vậy sao?” Tư Đồ Lỗi hoang mang, nói với Dương Quang, “Nói tiếp đi.”
“Hi Ngôn trong giấc mơ rất sợ tao, tao cũng không thích bé con này lắm, vì vậy số lần giao tiếp với nhóc hoàn toàn không nhiều.

Trong Tất Viên có người chăm sóc cho nhóc, tao cũng không quản nữa.

Hi Ngôn im hơi lặng tiếng mà trưởng thành, mãi đến năm mười tám tuổi, mãi đến khi tao chết…”
Thiệu Phong kinh ngạc nhìn đôi tay cầm ly rượu của người đàn ông vẫn luôn trầm ổn bên cạnh mình run rẩy, cũng vì vậy mà y muốn ngăn hắn lại, “Khó chịu thì đừng nói nữa.”
“Để tao nói hết.” Dương Quang lắc đầu, hít sâu một hơi, nói với bọn họ: “Tao cần tụi mày giúp đỡ.

Dù tụi mày nghe xong có cảm nhận gì, xem như chuyện vô căn cứ cũng được, nói tao lo bò trắng răng cũng được, tao chỉ hi vọng tụi mày có thể phối hợp với kế hoạch sắp tới của tao.

Hi Ngôn quá mẫn cảm, tao không muốn nhóc phát hiện ra chỗ nào không thích hợp.”
Mấy người bọn họ gật đầu, Dương Quang cười cười, thế nhưng độ cong đôi môi kia tựa như bị vật nặng kéo xuống, có chút miễn cưỡng, “Điều tao thấy vô cùng kì lạ trong mơ đó là tao với Hi Ngôn vốn không thân thiết.

Cùng ở chung dưới một mái nhà nhưng số lần gặp mặt nhau còn ít hơn tao gặp mặt đàn em.

Số lần nói chuyện có thể đếm hết trên một bàn tay.

Tao không biết vì sao nhóc lại yêu tao, có lẽ do thế giới của nhóc vẫn luôn đóng kín, lúc đầu tao cứu nhóc khiến nhóc hiểu lầm loại tình cảm này là tình yêu… Sau khi tao chết nhóc từng đi tìm người chủ mưu phía sau báo thù, khi ấy đáng ra nhóc không hề biết gì về bắn súng và quyền thuật, tao chưa từng tìm người dạy nhóc những thứ ấy, nhưng nhóc lại thành công! Thành công rồi, cũng bị thương, lảo đa lảo đảo trở về, trong tang lễ của tao… hôn tao… sau đó nổ súng tự sát…”
Dương Quang nói: “Bởi vì giấc mơ này, ban đầu tao đã từng do dự có nên đón Hi Ngôn về từ tang lễ của anh hai không, thế nhưng đám họ hàng của anh ta chẳng có ai đáng tin, tao chỉ đành đưa về… Lúc trước tụi mày luôn nói tao quá nghiêm khắc với nhóc, thật ra tao không dám đối xử với nhóc quá tốt, sợ nhóc sẽ không phân rõ được tình cảm của mình, sẽ rơi vào… Những năm tháng nhóc sống chung với tao, không có chuyện nào giống trong giấc mơ, bao gồm cả việc tao đưa nhóc đến trường, mời thầy giáo, dẫn dắt nhóc bước vào Diệm Bang, còn cả việc đưa nhóc đi sau đó…Tao đã thử thay đổi mọi thứ, nhưng mà…”
“Hi Ngôn đến Tất Viên và yêu mày, hai chuyện này không thay đổi!”
“Đúng.”
Nghiêm Phong nghi hoặc, hỏi Dương Quang: “Chỉ vì hai chuyện này mà mày cảm thấy kết quả sẽ giống trong mơ, có qua loa quá không?”
Dương Quang cười khổ nói: “Tao không thể cược! Cũng không dám cược.”
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của bọn họ, Dương Quang cười cười, “Tụi mày cũng tin, đúng không?”
Nếu chỉ là giấc mơ thì không cần phải lo lắng như vậy, nhưng nếu như bản thân đã từng trải qua những sự việc đó thì sao?
Nếu là mơ, có thể gọi là tiên đoán.

Nhưng nếu bản thân đã trải qua, vậy gọi là…vận mệnh!