Vẫn luôn là như thế, vấn đề cũ được giải quyết thì vấn đề mới lại xuất hiện.
Một cánh cửa, ngăn cách hai con người.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Dương Quang tựa vào bức tường bên ngoài, con ngươi tối xuống.
Một chút mất tự nhiên trong nháy mắt cửa phòng đóng lại cũng tan đi.
Dương Quang không phải thằng nhóc chưa có kinh nghiệm, trường hợp gì cũng đã từng thấy, có lẽ hắn không thích ứng, nhưng cũng không thẹn thùng đến mức này.
Không để ý, thật sự có thể không để ý sao?
Dương Quang ngửa đầu, con ngươi sâu thẳm ảm đạm, Dương Quang biết có vài chuyện không thể để Dương Hi Ngôn phát hiện.
Hắn hít sâu một hơi, áp chế tâm tình trong mắt xuống mới mở cửa ra một lần nữa.
Không bất ngờ khi trong phòng chẳng có gì khác biệt so với lúc hắn rời đi.
Dương Hi Ngôn chỉ nằm đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn về hướng cửa phòng.
Lúc Dương Quang bước ra ngoài, trong mắt cậu không hề có trách móc hay buồn bã, dường như từ lúc Dương Quang nói ra lời thừa nhận kia, đứa nhỏ này có thể tiếp nhận bất cứ thái độ nào của hắn.
Ngồi vào bên giường lần nữa, Dương Quang nhìn cậu nhẹ giọng nói, “Đừng để bản thân tủi thân như vậy.”
Do dự một lúc, Dương Quang vươn tay men theo mép chăn đến gần thăm dò.
Từ lúc hắn rời đi đến giờ, vậy mà Dương Hi Ngôn lại cứng rắn nhịn xuống, nhưng hiện tại nguồn nhiệt dưới tay Dương Quang kia lại có dấu hiệu khôi phục.
“Chú hai.” Dương Hi Ngôn lắc đầu, bắt lấy tay hắn đẩy ra khỏi chăn.
Dương Quang cười cười, không kiên trì nữa, lại hỏi: “Không biết tự giải quyết sao?”
“Biết.” Dương Hi Ngôn nói: “Em không thích.”
“Cứ nhịn như vậy?” Thì ra chỉ vì nguyên nhân này, Dương Quang lắc đầu bật cười, hỏi: “Không khó chịu hả?”
“Không sao.” Quen rồi sẽ ổn thôi.
Dương Quang biết cậu còn có lời không nói ra, hắn bất đắc dĩ mắng: “Ngốc!”
“Em không ngốc.”
Hai tay ôm lấy cổ Dương Quang, dưới ánh mắt cưng chiều của hắn, Dương Hi Ngôn tiến đến gần gương mặt dịu dàng kia, liếm môi Dương Quang.
“Một lát lại khó chịu bây giờ.” Đối với kiểu hôn liên tục nhưng chẳng tính là đụng chạm này, Dương Quang không hề từ chối.
Kỳ thật có rất nhiều việc nếu như thay đổi cách nghĩ sẽ thấy không có gì quá rối rắm.
Khi trước hắn quen dùng thân phận phụ huynh để cư xử với Dương Hi Ngôn.
Phương thức suy xét thâm căn cố đế này muốn thay đổi rất khó, nhưng thật ra cũng đâu cần thiết phải có thay đổi gì quá lớn lao.
Người Dương Hi Ngôn hôn không phải là phụ huynh của cậu, Dương Quang nói những lời kia cũng không dùng thân phận phụ huynh để nói, không hề có bất cứ xung đột gì cả.
Sự cân bằng phải do bản thân điều chỉnh.
Dương Quang chỉ biết rằng hắn không thể xem Dương Hi Ngôn như đứa nhỏ được nữa, cậu có dục vọng, sẽ khó chịu.
Cho dù cậu ít nói, biểu tình cũng không nhiều, nhưng chuyện chính mắt Dương Quang nhìn thấy, cũng không thể tự lừa gạt chính mình được nữa.
“Không sao!” Lại là không sao!
“Tôi có sao!” Dương Quang vươn tay đè gáy Dương Hi Ngôn lại dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, đầu lưỡi hắn dễ dàng tách mở khớp hàm của đối phương sau hôn thẳng xuống, mang theo cả sự cường thế trước sau như một.
Những chỗ không thích ứng chậm rãi điều chỉnh dần, cứ mất tự nhiên mãi cũng không phù hợp với tính tình của hắn.
“Cái này mới gọi là hôn!” Hơi thở của thiếu niên có chút bất ổn, Dương Quang buông cậu ra, nhắm mắt áp chế cảm giác vừa bị khơi lên, mỉm cười liếc về phía Dương Hi Ngôn vẫn chưa hồi phục tinh thần, “Sau này đừng chọc tôi, đợi thêm một chút nữa, được không?”
“Dạ.”, Dương Hi Ngôn gật đầu, chui vào lòng Dương Quang, nhìn hắn không chớp mắt.
Cậu đợi chờ, cậu tin tưởng, vì thế khung cảnh cậu chẳng dám mơ mộng mới có thể trở thành sự thật.
Chú hai, sẽ không bao giờ đẩy em ra nữa đúng không?
Cậu muốn hỏi như thế, nhưng cũng biết sự thăm dò này đồng nghĩa với việc không tín nhiệm, sẽ khiến Dương Quang tức giận, vì vậy Dương Hi Ngôn có chút do dự.
“Làm sao vậy?”
Dương Quang nhìn thấy sự chần chờ trên mặt cậu: “Nghĩ cái gì cứ nói, cho dù là thân phận nào tôi cũng hi vọng em có thể thẳng thắn với tôi hơn.” Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Cái gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi tôi, chuyện hôm nay tôi không muốn có lần thứ hai.” Nhớ đến chuyện Dương Hi Ngôn chỉ vì nghe Tư Đồ Lỗi châm ngòi mà bày ra dáng vẻ lòng như tro tàn, Dương Quang khó tránh khỏi có chút không vui.
“Dạ!” Dương Hi Ngôn nắm tay nhìn thẳng vào mắt hắn, cam đoan thêm một lần nữa: “Em chỉ tin chú.” Dường như lo rằng cam đoan chưa đủ, cậu lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Chú hai, chú đừng giận.” Em sẽ sửa.
Dương Quang không chịu nổi giọng điệu đáng thương này của cậu, nhưng lần nào cũng phải nghe thấy, “Tôi không giận.” Hơi thở bình ổn lại, hắn xoa đầu Dương Hi Ngôn, cho dù bé con này đã không còn là một đứa nhỏ nữa, nhưng thói quen thế này hắn vẫn khó mà sửa được, may mà Dương Hi Ngôn không để ý.
Dương Quang nói: “Mặc kệ người khác nói gì, đừng tin tưởng dễ dàng quá, tai nghe mắt thấy vẫn có thể là lừa người…” Những chuyện có thể tin tưởng trên đời này vốn không nhiều, đến cả Dương Quang cũng không dám vỗ ngực cam đoan về sau không nói dối câu nào với Dương Hi Ngôn.
Chuyện sau này quá khó khăn, lời hứa hẹn không thực hiện được cũng không cần tùy tiện nói ra.
Nhưng có một vài điều Dương Quang vẫn đảm bảo với cậu được.
Dương Quang nói: “Sau này chỉ cần em không cố tình chọc tôi tức giận, làm những việc tôi không cho phép và tự làm tổn thương mình, tôi sẽ không tức giận.” Bao gồm cả sự không tin tưởng.
Nghe vậy, thiếu niên trong lòng lại cong mắt cười.
Bao nhiêu năm qua, chỉ có một việc khiến Dương Quang thật sự tức giận.
Vì việc đó hắn đánh cậu một bạt tai, cũng vì cái tát đó, mới ngăn chặn được việc thiếu chút nữa đánh vỡ cực hạn nhẫn nại của người đàn ông này.
Tư Đồ Lỗi đã từng nói chuyện này cho cậu nghe, vẻ mặt Dương Hi Ngôn bèn hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Dương Quang không biết rằng Tư Đồ Lỗi bán đứng hắn với Dương Hi Ngôn hết sức triệt để.
Những chuyện từ lúc hắn quen biết với Dương Quang, những chuyện nhỏ nhặt sau khi Dương Hi Ngôn rời đi, hắn kể hết toàn bộ với cậu.
Biết càng nhiều lại càng hiểu về con người này.
Đương nhiên cậu biết lần bảo đảm này cũng chỉ vì Dương Quang muốn cậu ít băn khoăn hơn, sống tùy hứng hơn một chút.
Tư Đồ Lỗi từng nói, Dương Quang không biết yêu, chỉ biết cưng chiều.
Sức nặng của cậu trong lòng hắn càng nhiều, mức độ khoan dung hắn dành cho cậu càng cao.
“Em cười cái gì vậy?”
Dương Quang vẫn cảm thấy nụ cười của Dương Hi Ngôn còn có ý tứ khác, hắn híp mắt hỏi: “Vui vậy sao?”
“Dạ.” Chưa từng vui như bây giờ.
“Chú hai…” Vùi đầu vào khuôn ngực rộng lớn kia, âm thanh của Dương Hi Ngôn có chút mơ hồ, “Chú sẽ không bao giờ đẩy em ra nữa, đúng không?” Cậu chỉ muốn nghe một đáp án khẳng định mà thôi.
“Ừ.” Dương Quang miễn cưỡng đáp lời: “Nếu em để ý như vậy, có thể gọi thẳng tên tôi.” Dù sao cũng phải thích ứng với nhau.
Tên?
Thiếu niên trong lòng sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Dương Quang hiếu kỳ, “Sao thế?”
“Không dám.”
Dương Quang bật cười, “Có liên quan gì.”
Thiếu niên trong lòng vẫn là lắc đầu, một lần lại một lần cất tiếng gọi: “Chú hai!”
Một xưng hô, một thân phận, chống đỡ cả vòm trời của cậu, là đại biểu cho cả một thành lũy tĩnh lặng mà kiên cố.
Trời không sụp, thành không đổ, chú hai vẫn ở đây, tất cả đều sẽ tốt đẹp.
“Em đó!” Dương Quang bất đắc dĩ, nhưng cũng không miễn cưỡng cậu.
Chuyện Dương Hi Ngôn không để ý, hắn cũng không cần thiết phải để ý.
Hắn vỗ nhẹ lưng người trong lòng nói: “Ngủ đi, tôi ở đây!”
“Dạ.”
Một đêm yên giấc.
.
Nếu Tuần Thành không nhắc nhở, Dương Quang thiếu chút nữa đã quên mất cuộc hẹn với Hồng Vân Bằng.
Hắn lại đến ‘Ngũ Vị Cư’, nhưng không hề giống bất kỳ lần nào trước đây, khi quản lý bên cạnh ông ba Hồng ra đón người cũng phải kinh ngạc khi nhìn thấy một hàng xe rầm rộ dừng bên ngoài.
Dương Quang không cảm xúc liếc y một cái, cùng Triệu Đông, Dương Hi Ngôn và mấy đàn em thân thủ không tồi bước vào ‘Ngũ Vị Cư’.
Hắn vừa đi vừa dặn dò thiếu niên bên cạnh: “Vào rồi đừng làm ẩu, tôi không nói em cũng không thể ra tay, biết chưa?” Vốn hắn không muốn dẫn theo Dương Hi Ngôn, nhưng nguyên nhân lại từ cậu mà ra, không dẫn theo thì khó mà nói được
“Dạ.” Dương Hi Ngôn nghe lời gật đầu theo đuôi Dương Quang.
“Ông ba, người đến rồi.”
Quản lý thông báo một tiếng, Hồng Vân Bằng và ông ba Hồng đang ngồi trong đình tán gẫu đều ngẩng đầu lên.
Thấy đoàn người bên phía Dương Quang, sắc mặt ông ba Hồng không tốt lắm.
Dằn ly trà xuống bàn thật mạnh, ông híp mắt nhìn đoàn người của Dương Quang đến gần, trào phúng nói: “Khí thế của anh cả Diệm lớn nhỉ, đến tiệm của tôi còn mang theo nhiều người như vậy, đến uống trà hay đến đập tiệm đây?”
“Đương nhiên là đến uống trà rồi, cậu Hồng mời mà.” Dương Quang không đặt sự tức giận của ông vào mắt, mang theo ý cười trên mặt mà ngồi xuống.
Triệu Đông và Dương Hi Ngôn đứng ở hai bên trái phải sau lưng hắn, những người khác đứng ngoài đình.
Dương Quang hỏi: “Chú ba sao thế? Giận đến như vậy?”
Ông ba Hồng không để ý đến hắn, nghe quản lý nhỏ giọng báo cáo, vẻ mặt ông tối đen co rúm những tưởng có thể vắt ra nước.
“Được lắm! Có bản lĩnh!” Ly trà trong tay cũng phát run, ông trừng Dương Quang, “Còn uống trà gì nữa? Kéo hết đám người bên ngoài của mày vào đi, anh cả Diệm muốn thế nào lão già bất tử đây cũng phụng bồi!
“Ồ, thì ra chú đang tức cái này…” Dáng vẻ như vừa bừng tỉnh hiểu ra, Dương Quang có chút buồn cười nhìn ông, nói: “Chú ba, đừng tức giận.
Nếu chú không vừa mắt thì tôi nói Triệu Đông đưa cháu tôi về, mọi người giải tán, tôi ở lại uống trà với chú, thế nào?
Lời hắn nói hay như hát, ngược lại ông chú sửng sốt một lúc, vẻ mặt lại ngập tràn hoài nghi, “Thằng nhóc mày có gan vậy sao?”
“Triệu Đông…”
“Được rồi.” Ngắt lời hắn, ông ba Hồng nhìn Dương Quang, lại nhìn Dương Hi Ngôn đứng sau hắn, bĩu môi nói: “Mày che chở con cái hơi quá rồi!”
Vẫn là lời trách cứ, nhưng đã bớt nóng nảy hơn khi nãy, ông ba Hồng lại nhìn sang Hồng Vân Bằng.
Hồng Vân Bằng vẫn luôn im lặng, giao tình giữa Dương Quang và ông ba Hồng không đến lượt gã xen mồm, vì vậy từ lúc Dương Quang bước vào, gã vẫn treo lên gương mặt tươi cười làm phông nền.
Dường như không hề chú ý đến hành động ra hiệu cho Hồng Vân Bằng của ông, vẻ mặt Dương Quang mang theo chút nuông chiều nói: “Đâu phải chú ba không biết, tôi không có con, đứa nhỏ này một tay tôi chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tôi còn chỉ định nhóc giúp tôi bảo vệ cho Diệm Bang cơ mà!” Ngụ ý là, tôi có bảo vệ thế nào cũng không quá đáng.
“Không tồi.” Ông ba Hồng đánh giá Dương Hi Ngôn, không nhịn được tán thưởng: “Kỹ thuật bắn súng tốt, tay chân nhanh nhẹn, rất giống với thằng nhóc mày!”
“Vậy sao?” Trên mặt Dương Quang nhiều thêm mấy phần tự hào, hắn cũng xoay đầu lại nhìn thiếu niên phía sau một cái, “Mọi người đều nói không giống tôi, vẻ ngoài không giống, tính cách cũng yên tĩnh hơn.”
“Cái đó gọi là trầm ổn!” ÔNg chú liếc nhìn Dương Quang một cái, có chút ghét bỏ: “Nói giống mày là đang khen mày đó! Thằng nhóc mày lúc trẻ lỗ mãng biết bao, có thể nuôi được một đứa nhỏ thế này, chỉ có thể nói nền tảng của đứa nhỏ không tồi.”
Ai cũng biết nói lời dễ nghe.
Mặc dù hắn biết có bao nhiêu thật giả trong đó, nhưng Dương Quang vẫn vui vẻ mà nghe.
Hắn vươn tay kéo thiếu niên bên cạnh mình, dạy bảo cậu: “Bé con này sao lại không để ý thế, tôi đâu có dạy nhóc vô lễ! Ông ba khen nhóc, còn không mau cảm ơn!”
“Cảm ơn ông ba.”
“Được, chú thích đứa nhỏ này, Vân Bằng.” Ông lên tiếng, lập tức có người đặt một cái rương lên bàn, sau khi Hồng Vân Bằng mở nắp rương ra thì xoay lại, để Dương Quang nhìn rõ tiền mặt được xếp đầy trong đó.
Ông ba Hồng nói: “Cái này là quà gặp mặt, lúc trước Vân Bằng không quen nhóc nên có chút mâu thuẫn nhỏ.
Hôm nay mời mọi người đến đây chủ yếu là để làm quen, miễn cho sau này lại xảy ra chuyện như thế, người trong nhà đánh nhau truyền ra khỏi cửa sẽ thành trò cười mất!”
Người trong nhà?
Trong mắt Dương Quang chợt xẹt qua sự sắc bén.
Hắn không nói gì, ánh mắt thản nhiên rơi xuống người Hồng Vân Bằng, gã lập túc cúi đầu khom lưng.
“Khi trước tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không nhận ra là cậu Ngôn đến, vô tình tạo nên xung đột mạo phạm đến cậu, còn mong anh cả Diệm và cậu Ngôn đừng chấp nhặt với tôi.”
Kỳ thật đây cũng là một nhân tài, chuyện ông hai Hồng qua đời đã dẫn đến trận bão táp lớn, nhưng đến nay Hồng Môn vẫn không có thay đổi gì quá nhiều.
Hồng Vân Bằng co được giãn được.
Khi trước kề vai sát cánh như bạn bè với Dương Quang, sau này hắn đè ép Hồng Môn, khi gã liên hệ với hắn lại tràn ngập khiêm tốn.
Gã chưa từng nhắc đến chuyện trước đây thế nào, người nhớ đến giao tình thì không cần bạn nhắc, người không nhớ thì có nhắc cũng vô dụng.
Hiện giờ Hồng Môn so ra kém Diệm Bang, nhưng nếu cho gã thêm vài năm nữa, ắt sẽ đuổi kịp Diệm Bang.
Dương Quang vẫn im lặng, bầu không khí trong đình đột nhiên có chút căng thẳng, Dương Quang vốn định diễn cho xong một màn hoà khí này, chỉ đáng tiếc… Ánh mắt sắc bén của ông ba Hồng nhìn hắn chằm chằm.
Ông nói: “Thằng nhóc Diệm, xem như chú nhìn mày trưởng thành, đừng có chơi trò quanh co với chú, được hay không được thì nói thẳng đáp án ra.”
Thu tiền biểu thị giải quyết trong hòa bình, không thu, vậy bước ra khỏi tiệm trà này, mối quan hệ cả hai nhà xem như chính thức trở thành đối địch.
“Chú ba, chuyện này chú không quản không được sao?” Ông ba Hồng nói huỵch toẹt ra cả rồi, đương nhiên Dương Quang không có cách nào diễn vai người qua đường được.
Dương Quang hỏi: “Không phải khi trước chú nói chuyện của người trẻ tuổi chú không nhúng tay vào sao?”
Hồng Vân Bằng không thể sống, cho dù có chuyện Dương Hi Ngôn bị thương hay không, Dương Quang cũng sẽ không giữ lại gã.
Vì vậy Dương Quang không định đem chuyện này thăng cấp thành phân tranh giữa bang phái.
Ông ba Hồng nói: “Nếu chú trẻ hơn mười tuổi, sẽ không quản chuyện sống chết của nó, ông hai không còn, chỉ còn vài người có thể quản lý Hồng Môn, chú không thể để cơ nghiệp của Hồng Môn hủy trên tay mình được.”
Ngụ ý chính là, không thể không ra mặt.
Dương Quang cười cười, khép nửa mắt giấu đi sự lạnh lùng không người nào thấy được.
“Không phải cậu Hồng mời tôi đến uống trà sao?” Dương Quang gõ gõ bàn, liếc nhìn Hồng Vân Bằng, “Để khách ngồi không thế này, không tốt lắm đâu?” Nghe vậy, sắc mặt ông ba có chút khó coi.
Ánh mắt ông sáng quắc nhìn chằm chằm Dương Quang một lúc, lạnh lùng nhếch khóe môi, phân phó quản lý: “Pha trà!”