Suốt bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên Dương Quang gửi thiệp cho Hồng Môn, nhưng rõ ràng ông hai Hồng không định cho hắn mặt mũi.
Kim Cung, trong phòng bao xa hoa nhất, người đẩy cửa bước vào không phải ông hai Hồng, mà là con trai lão Hồng Vân Bằng.
Dương Quang không có gì bất ngờ.
Mấy năm nay ngoại trừ việc thỉnh thoảng ra ngoài uống rượu cùng nhau, trên chuyện làm ăn hai người cũng có qua lại vài lần.
Quả thật như ông ba Hồng dự đoán lúc đầu, hai năm nay con người này đã chậm rãi đứng vững gót chân ở Hồng Môn.
Mặc dù bên ngoài vẫn cảm thấy gã lưu manh, không đáng tin, nhưng dính đến công việc lại rất tháo vát.
Từ việc Hồng Vân Bằng đến cuộc hẹn thay ông hai Hồng có thể nhìn ra được phân lượng của gã trong Hồng Môn.
Nhưng Dương Quang nghĩ cũng có khi do ông hai Hồng căn bản không muốn nhìn thấy hắn mà thôi.
Cửa vừa mở, Hồng Vân Bằng đã xuất hiện với gương mặt tươi cười: “Xin lỗi anh cả Diệm nha, cha tôi không được khỏe nên bảo tôi đến, không để ý chứ?”
Dương Quang cười cười, “Không để ý, vốn tôi nên đến tận nhà thăm hỏi, nhưng nơi như Hồng Môn người tùy tiện như tôi quả thật không dám vào, chỉ đành hẹn ở đây.
Ngồi đi!”
“Anh cả Diệm nói vậy sao được? Chúng ta đều là bạn cũ, anh đến Hồng Môn chơi, chúng tôi nào dám làm gì kia chứ?”
Hồng Vân Bằng liếc mắt một cái rồi ngồi xuống, bảo tiêu gã mang theo tự động đứng sau lưng, đảm đương nhiệm vụ phông nền trang trí.
Hồng Vân Bằng nhìn quanh phòng bao một vòng nói: “Mời khách nơi tốt như vậy, anh cả Diệm muốn bàn chuyện quan trọng gì với cha tôi sao?”
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.” Dương Quang cười khách sáo, Tuần Thành rót rượu cho hắn, rồi xoay sang rót rượu cho Hồng Vân Bằng.
Cần bàn chuyện về giao dịch bang phái, Dương Quang tĩnh lược hết mấy lời khách sáo hư tình giả ý, nói thẳng vào chủ đề: “Có chuyện làm ăn muốn bàn với chú hai.”
“Chuyện làm ăn?” Ánh mắt Hồng Vân Bằng chợt thay đổi, gã ta xáp đến gần cười nịnh nọt, “Anh cả Diệm lại có mối làm ăn nào tốt muốn giới thiệu sao? Hay là thay đổi ý kiến, đồng ý hợp tác với bên tôi rồi?”
“Đoán sai rồi.” Dương Quang thản nhiên nhìn gã, nhếch khóe mối: “Là chuyện liên quan đến thành Tây.”
“Thành Tây à.” Biểu tình của Hồng Vân Bằng có chút ngượng ngùng, chậm chạp trở về chỗ ngồi, ánh mắt gã không còn tập trung nữa, tùy ý hỏi, “Thành Tây thì có chuyện làm ăn gì?”
“Cậu Hồng cần gì phải giả ngốc chứ?” Dương Quang cười cười cầm ly rượu nhấp môi, thế nhưng lại mang theo một chút cảm giác ngập tràn sát khí, nói: “Người khác không phạm tôi, tôi cũng không phạm đến người khác! Chuyện thanh trừng Hổ Bang cũng là bọn họ chọc đến tôi trước, hiện giờ lại có người tiếp tục chọc đến, tuy nói Diệm Bang tôi không có thành tựu gì to lớn, nhưng cũng không nhịn nổi sự khiêu khích của đám tôm tép mãi được.
Nếu để người trong giới biết còn cho rằng thành Đông sắp đổi chủ rồi.”
Lúc ấy thanh trừng Hổ Bang quả thật là do có người náo loạn ở địa bàn của hắn, lúc Dương Quang ra tay cũng dùng lý do quang minh chính đại này.
Nhưng ai lại không biết hắn đã có âm mưu từ lâu cơ chứ?
Vẻ mặt tươi cười của Hồng Vân Bằng thể hiện rõ nét biểu tình ‘tôi hiểu mà’, tầm mắt lại rơi xuống cánh tay băng bó buông lơi của Dương Quang, hỏi: “Xem ra lại có đám nhãi con bang phái nào đó chọc giận anh cả Diệm sao? Lại chuẩn bị thanh trừng hả?”
Gã cũng cầm ly rượu lên, một chốc ngửi, một chốc lại nhấp môi, giơ ngón cái cho Dương Quang: “Rượu ngon, vẫn là lây phúc của cha tôi nên mới được đến chỗ anh cả Diệm uống.”
“Cậu Hồng thích thì một lát mang hai bình về đi.”
“Vậy tôi cảm ơn trước nhé.” Không nhận quà tặng không, vì thế nếu đã nhận đồ của người ta rồi thì có vài chuyện cũng nên nói rõ ràng.
Hồng Vân Bằng nói: “Thành Tây quả thật loạn đủ lâu rồi, cha tôi cũng có nhắc đến chuyện này, nhưng ông ấy nói nếu đuổi tận giết tuyệt quá mức chỉ sợ sẽ phản hiệu quả.”
Đây là ý từ chối rồi.
Nhưng Dương Quang sao lại không biết Hồng Môn mơ ước thành Tây đã lâu chứ, có khi ông hai Hồng đã trù tính xem ngày nào sẽ độc chiếm thành Tây, nên mới không muốn hợp tác với Diệm Bang.
“Vậy sao?” Dương Quang cười nhẹ một tiếng, dường như rất có hứng thú với ly rượu trong tay, hắn chăm chú nhìn chất lỏng trong ly, “Khối thịt béo ở thành Tây ai cũng muốn độc chiếm, nhưng thành phố S từ trước đến nay không phải nơi chỉ có một bang phái lên tiếng là được.”
Dương Quang ngẩng đầu nhìn Hồng Vân Bằng, ý cười vẫn đọng trên khóe môi, ánh mắt lại thêm phần ngoan độc tàn bạo: “Mặc dù tôi không có dã tâm đó, nhưng lòng báo thù lại không nhỏ.
Mấy bang phái nhỏ bé kia nếu đã đụng đến tôi, tất nhiên phải trả giá lớn.
Nếu ông hai Hồng không có hứng thú, vậy chuyện đuổi tận giết tuyệt này một mình Diệm Bang tôi làm cũng không sao.”
Sắc mặt Hồng Vân Bằng có chút khó coi, ánh mắt gã nhìn Dương Quang nhiều thêm một phần nghiền ngẫm, hòa bình giữa Hồng Môn và Diệm Bang hiện tại vẫn không thể đánh vỡ, gã biết, Dương Quang biết, ông hai Hồng cũng biết.
Hơn nữa, là một người cầm quyền trẻ tuổi, hắn hạ thấp mình vào những lúc thích hợp, nhưng sau đó lại bộc lộ tài năng giữa cái nhìn khinh thường miệt thị của mọi người.
Hồng Vân Bằng qua lại vài năm với Dương Quang, gã cho rằng mình xem như cũng hiểu biết hắn, thế nhưng một Dương Quang gây sự bất chấp thế này thật sự gã chưa từng thấy.
Chẳng lẽ thật sự tức giận rồi?
Suy nghĩ một lúc, gã an ủi: “Anh cả Diệm đừng giận, chuyện này quả thật là do đám bang phái hỗn tạp kia không biết thời thế, cũng không phải Hồng Môn chúng tôi không muốn quét dọn sạch sẽ.
Dù sao việc này cũng là việc lớn, tôi không làm chủ được, còn phải hỏi ý cha, khi về tôi sẽ thuật lại nguyên văn lời anh nói, quyết định thế nào cha tôi nói một tiếng là xong.
Nhưng mà…” Gã dừng một chút, tiêm mũi dự phòng cho Dương Quang trước, “Anh cũng biết tính ông, mấy chuyện cố kỵ vẫn rất nhiều, không giống người trẻ chúng ta, chỉ cần xung động lên muốn làm thế nào cũng được.”
Đối với mấy lời vừa khen ngợi lại ngầm mỉa mai này, Dương Quang vờ như không biết, ánh mắt lóe lên, hắn buông ly rượu, ngẩng đầu lên vừa gật gù vừa cười với Hồng Vân Bằng: “Vậy làm phiền cậu Hồng chuyển lời rồi, dù sao mấy ngày nay cũng đang lo chuyện này, khi nào quyết định thì báo với tôi.”
“Gấp như vậy sao?”
Dương Quang lạnh lùng cong khóe môi, “Tôi sợ đêm dài lắm mộng, lại gặp sự cố nữa!”
“Vậy được.” Đến cả rượu Hồng Vân Bằng cũng không uống tiếp, gã đứng lên nói, “Vậy tôi nhanh chóng trở về báo cho cha, lần sau lại hẹn anh.”
“Ừ, đợi tin của cậu.”
Tiễn bước Hồng Vân Bằng, ý cười trên mặt Dương Quang cũng tiêu tán, nhìn Tuần Thành đứng bên kia làm phông nền, hắn hỏi: “Anh đoán xem ông hai Hồng dám đánh cược việc tôi có thật sự ra tay không?”
“Nhất định không dám.” Tuần Thành ngẩng đầu cười khổ, “Bang chủ thật lớn gan, lại dám uy hiếp Hồng Môn.”
“Thì sao chứ? Ông hai Hồng cũng không dám trở mặt với tôi, nếu đánh nhau thành phố S nhất định sẽ loạn, cũng không phải không có người quản.”
Tuần Thành bình luận: “Tổn thất của địch tám trăm, tự mình tổn hại một ngàn.”
Dương Quang nhún vai, “Chỉ trách lão già chết tiệt kia không đặt tôi vào mắt, còn tự xem bản thân là nhân vật quan trọng.”
Kỳ thật nói về quy mô, Diệm Bang và Hồng Môn không hề cách biệt nhau quá xa, chỉ vì Hồng Môn đều là những ông lão thuộc thế hệ ông Kỳ, căn cơ vững hơn, uy tín trong giới cao hơn bọn Dương Quang mà thôi.
Hắn còn quá trẻ, mặc dù vài năm nay đã bùng nổ tên tuổi mình ra, nhưng chung quy vẫn không có lực ảnh hưởng như ông hai Hồng.
Ở thành phố S, Hồng Môn và Diệm Bang là sự tồn tại kiềm chế lẫn nhau.
Hai bên đều muốn diệt trừ đối phương thật nhanh, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thành phố S hiện tại nhất định không cho phép một thế lực xã hội đen nào nắm trùm một mình, cho dù Hồng Môn có suy sụp thì cũng sẽ có bang phái khác được nâng đỡ lên.
Hơn nữa nếu hai bên đánh nhau, không cần biết kết quả thế nào, bên còn tồn tại chỉ sợ cũng sẽ bị chính phủ thanh trừng rất nhanh.
Mỗi một thành phố có quy tắc riêng, lăn lộn trong giới xã hội đen lại càng phải tuân thủ quy tắc hơn, có lẽ vì nguyên nhân này mà ông hai Hồng mới nhịn xuống việc thằng nhóc đời sau như Dương Quang nhảy nhót trước mặt lão mà không xuống tay.
Vì vậy trước khi Phong Khởi nắm được thành Bắc, Hồng Môn và Diệm Bang đều phải nhịn xuống như nhau.
.
Lần đầu tiên Nghiêm Phong gọi Dương Quang đến trường là vì Dương Hi Ngôn đánh nhau, không nghĩ rằng việc như thế sẽ xảy ra lần thứ hai.
Chỉ có điều đối tượng đánh nhau lần này đổi thành cháu của Nghiêm Phong, Nghiêm Huy.
Đứa nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh năm đó lớn rồi, tính tình loi nhoi cũng bớt lại không ít.
Mặc dù vẫn vô cùng hoạt bát, nhưng lời nói việc làm đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Nhóc vẫn không thích Dương Quang, nhưng sự chán ghét không còn hiện rõ trên mặt nữa.
Nghiêm Huy bị hỏi nguyên nhân đánh nhau, vẻ mặt nhóc vô cùng tủi thân.
“Con đâu có nói câu gì xấu…” Trước tiên thanh minh việc lần này không phải do mình khởi xướng đã, Nghiêm Huy lên án hành vi sai phạm của Dương Hi Ngôn trước mặt hai người lớn, “Lần này là do đột nhiên cậu ấy… mấy ngày rồi cũng không để ý đến con… chỉ cần con nói chuyện cậu ấy sẽ trừng con… nói là ghét con… còn nói nếu cứ quấn lấy cậu ấy sẽ đánh con.” Kết quả đánh thật.
Nghiêm Phong hỏi Nghiêm Huy: “Hi Ngôn đã nói đừng quấn lấy nhóc nữa, sao không nghe lời?” Đối với đứa cháu nhà mình cứ như cái đuôi chạy vòng quanh Dương Hi Ngôn mấy năm nay, Nghiêm Phong ít nhiều gì cũng có chút bất mãn.
Mặc dù nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhưng dựa vào đâu mà cháu của Nghiêm Phong lại thành vỏ quýt cho cháu của Dương Quang chứ?
“Con nghĩ cậu ấy nói đùa mà!” Nghiêm Huy trừng Dương Hi Ngôn, nói: “Đâu phải lần đầu như thế, ai ngờ cậu ấy nói ra tay là ra tay thật!”
Nghiêm Phong quan sát nhóc, “Đánh không lại còn nói gì nữa? Võ thuật học với cha nhóc đâu?”
“Con…” Âm thanh của Nghiêm Huy yếu hẳn xuống, nhóc học không ít, nhưng quên cũng rất nhanh, lại không hay luyện tập, nào phải đối thủ của Dương Hi Ngôn đã luyện quyền mấy năm!
Thấy nhóc cúi đầu tự suy xét lại bản thân, tầm mắt Nghiêm Phong lại chuyển sang phía Dương Quang vẫn luôn tươi cười, nói: “Cháu nhà mày có tiền đồ quá nhỉ!”
“Có từ sớm rồi.” Xem lời hắn nói như câu khen ngợi, Dương Quang đề nghị hắn: “Nên ném người về cho cha nó luyện thêm đi, thân thủ kém quá.”
Thấy vẻ mặt hắn vui sướng khi có người gặp họa, mặt mũi Nghiêm Phong rớt đầy đất, đẩy mắt kính khó chịu nói: “Đó là chuyện nhà tao, không cần mày lo lắng.”
Dương Quang nhún vai, lúc này mới nhìn đến Dương Hi Ngôn, hắn hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Từ lúc bước vào văn phòng, tầm mắt đứa nhỏ chưa từng rời khỏi hắn, mặc dù chỉ tùy ý liếc qua nhưng hắn vẫn không bỏ lỡ sự khẩn trương dưới đáy mắt của cậu.
Đứa nhỏ lắc đầu, cảm giác được Dương Quang không có ý trách cứ, nỗi niềm bất an mới chậm rãi tan đi.
Chỉ cần chú hai không tức giận, thì không cần hoảng hốt nữa.
“Người bị đánh là Nghiêm Huy, mày hỏi sai người phải không?” Nhắc nhở cái tên không biết tự giác, hắn quan sát Dương Quang, “Người nhà của người bị hại còn ở đây nè, mày làm phụ huynh có phải nên cho tao một câu trả lời không?”
“Câu trả lời gì?” Cũng không phải ngày đầu tiên hai đứa nhỏ cãi nhau, Dương Quang không lo lắng chút nào.
“Lần này không giống.” Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Nghiêm Phong nhìn Dương Hi Ngôn vẫn không mở miệng, nói với Nghiêm Huy: “Kéo áo lên cho chú Dương của nhóc nhìn một chút.”
Dương Quang mím môi, mặc dù không quá tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo áo lên, tố cáo với Dương Quang: “Chú nhìn đi, ra tay ác như vậy.”
Quả thật là thế, một mảng xanh tím lớn, nhìn không giống chỉ là hậu quả của việc trẻ con vui đùa.
Quan sát một chốc, Dương Quang có chút đăm chiêu nhìn sang đứa nhỏ vẫn luôn im lặng bên cạnh.
Dương Quang hỏi: “Có gì muốn nói?” Hắn ngừng một chút, lại bổ sung, “Không phải nói với chú.” Là nói với Nghiêm Huy.
Hiểu được ý hắn, đứa nhỏ suy nghĩ một lát rồi quay sang Nghiêm Huy, đôi mắt đen trong vắt, âm thanh trong trẻo: “Tôi sẽ không xin lỗi đâu!”
“Cậu…” Nghiêm Huy trừng Dương Hi Ngôn.
Dường như sợ không đủ kích thích, đứa nhỏ nói: “Nếu cậu còn quấn tôi nữa, tôi vẫn sẽ đánh cậu.”
“Cậu nói… cái gì…” Nhiều năm như vậy lần đầu tiên bị cảnh cáo chính thức, Nghiêm Huy biết đây không phải trò đùa, cũng không cách nào xem như trò đùa được.
Cuối cùng vẫn phải trưởng thành, không còn là đứa nhỏ chỉ biết khóc biết náo loạn năm ấy nữa, mặc dù rất giận nhưng nhóc biết nên hỏi rõ nguyên nhân.
“Vì sao?” Nhóc vẫn luôn cho rằng mình là người bạn duy nhất bên cạnh Dương Hi Ngôn lâu như vậy, hai đứa sẽ luôn ở chung vui vẻ!
Nhưng đáng tiếc, nhóc không nhận được đáp an.
Đợi thật lâu cũng chỉ thấy Dương Hi Ngôn im lặng đứng cạnh Dương Quang, không hề có ý nói nhiều thêm một câu, Nghiêm Huy bất lực dời ánh mắt sang Nghiêm Phong.
“Chú…” Đến cả âm thanh của nhóc cũng trở nên run rẩy.
Đối với đứa nhỏ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió mà lớn đến hôm nay, Dương Hi Ngôn là sự thất bại lớn nhất nhóc gặp phải.
“Chú không giúp được.” Nhìn đáy mắt Nghiêm Huy đã ngấn nước, Nghiêm Phong thở dài một hơi nói: “Hi Ngôn có lựa chọn của mình.”
Sự tình hắn đoán ra cuối cùng cũng được chứng thực, Nghiêm Phong nhìn Dương Quang, không có ý trách cứ, cũng không có ý xin lỗi.
Làm một người thầy tốt, hắn đưa ra lời khuyên cho đứa nhỏ, nhưng quyền lựa chọn chỉ nằm trong tay cậu.
Thấy Nghiêm Huy lộ vẻ cô đơn, Nghiêm Phong hỏi Dương Hi Ngôn: “Có hối hận không?”
“Không!”
Dương Quang hỏi: “Quyết định rồi?”
“Dạ.” Đứa nhỏ gật đầu không do dự, kéo tay Dương Quang nói: “Chú hai, chúng ta về thôi.”
“Được, về thôi.” Dương Quang đứng lên nhìn Nghiêm Huy một cái, hỏi Nghiêm Phong: “Cần tao dẫn sang chỗ Tư Đồ Lỗi không?”
“Không cần đâu.” Nghiêm Phong đẩy đẩy kính, thấy Dương Quang định đi mới nhớ còn chưa giải quyết xong chuyện hai đứa nhỏ đánh nhau, hắn nghiêm túc nói với cả hai: “Đánh nhau là không đúng! Về nhà mỗi đứa viết một ngàn chữ kiểm điểm, thứ hai giao lại!”
“Dạ.” Dương Hi Ngôn không vui, Nghiêm Huy không nói lời nào.
Nghiêm Phong đứng tại chỗ, nhìn người bạn chơi với nhau nhiều năm chậm rãi đi xa.
Dương Hi Ngôn không quay đầu lại, một lần cũng không.
Ra khỏi trường học, Dương Quang cúi người nhéo mặt đứa nhỏ, “Ngốc thật.”
Đứa nhỏ ngây thơ ngẩng đầu nhìn Dương Quang.
Dương Quang hỏi: “Không muốn lợi dụng nó?” Nhịn thằng nhóc kia nhiều năm rồi đến bây giờ mới từ chối, sao hắn không hiểu cơ chứ?
Dương Hi Ngôn lắc đầu, khép nửa mắt lại, chỉ nói một câu: “Con không thích cậu ấy.”
Dương Quang nhìn cậu, cười như không cười, đứa nhỏ ngập ngừng một lúc nói: “Cậu ấy có giúp con.” Đồng nghĩa với việc thừa nhận rồi.
“Giúp nhóc cái gì?”
“Người khác mắng con, cậu ấy giúp con.” Đứa nhỏ nắm chặt tay hắn, cố gắng ngẩng đầu muốn nhìn rõ biểu tình của Dương Quang, đứa nhỏ hỏi: “Chú hai, chú có giận không?”
“Không có, có gì để giận?” Dương Quang thản nhiên nhìn cậu, sau đó lại nhìn về phía trường học, nhớ đến vẻ mặt không đồng ý của Nghiêm Phong khi nãy, Dương Quang cười cười, không biết đang nói cho mình nghe hay nói cho đứa nhỏ nghe.
“Nghĩ cho kĩ, quyết định rồi sẽ không quay đầu lại được nữa.”
Đứa nhỏ kéo tay hắn, cùng hắn nhìn về quần thể kiến trúc kia, lắng nghe tiếng đọc sách vang lên lanh lảnh, thật lâu thật lâu…
“Chú hai, chúng ta đi thôi.”
Từ đó thiên đường sóng bước cùng địa ngục, dù có đi xa hơn nữa, bóng dáng nhỏ bé theo sau vẫn luôn không rời không không bỏ.