Làm Chú Khó Lắm

Chương 20: Hai Cha Con Hồng Môn






Đối với bọn Dương Quang, thời gian ăn mừng năm mới cũng chỉ có hai ngày, vẫn luôn có rất nhiều chuyện cần phải để tâm, bao gồm cả việc tặng quà năm mới đã đủ khiến bọn họ bận rộn vài ngày.
Nhiều năm như vậy Dương Quang chỉ đến thăm nhà của ông ba Hồng một lần, năm ấy cha nuôi dẫn hắn đi làm quen.

Đây đã là chuyện của mấy năm trước, hai năm gần đây nếu Dương Quang muốn gặp ông ba Hồng cứ đến tiệm trà tìm người.

Có lẽ ông chú ngây người trong tứ hợp viện* yên bình tĩnh mịch lâu rồi nên luôn cảm thấy cô đơn!
Dương Quang không ngờ lại đụng phải hai cha con ông hai Hồng ở đây, vừa dừng xe lại đã thấy ông hai Hồng và Hồng Vân Bằng bước ra cửa.

Triệu Đông vốn còn đang hi hi ha ha, vừa nhìn thấy hai người họ lập tức căng chặt dây thần kinh, những người khác cũng nhìn trừng trừng, mang theo ý định muốn lấy khí thế đè bẹp đối phương.
Thấy ông hai Hồng híp đôi mắt nhỏ nhìn về hướng này, Triệu Đông khuyên Dương Quang: “Anh cả, hay chúng ta đợi một lát rồi vào.”
Dương Quang liếc cậu ta, mặt không cảm xúc mở cửa xe.

Ông hai Hồng đã nhìn thấy bọn họ, nếu như bây giờ trốn trong xe sẽ khiến lão già này cho rằng hắn sợ mất.

“Yo, anh cả Diệm cũng đến hả, trùng hợp ghê.” Người đầu tiên mở miệng chào hỏi là Hồng Vân Bằng.
“Ừ trùng hợp thật.” Dương Quang nhìn gã, lại nhìn ông hai Hồng mắt sáng rực lửa bên cạnh, khách sáo mỉm cười: “Chúc mừng năm mới chú hai.”
Không giống với ông ba Hồng nhã nhặn, vóc người ông hai Hồng đã lùn lại còn béo, luôn thích híp mắt nhìn đời nhưng lại khiến người khác khó mà quên được cái nhìn ấy.

Tầm mắt lão đảo qua đám người Dương Quang, lớp da trên môi khẽ động đậy nhếch lên, cười như không cười hỏi: “Đến chúc Tết ông ba nhà chú hả?”
“Đúng vậy.” Dương Quang chỉ huy đàn em mang đồ trên xe xuống, không thèm nhìn đến biểu cảm chợt trở nên khó coi của lão, trên mặt ngập tràn nét cười thản nhiên, nói: “Lợi nhuận năm nay không được tốt, quà tặng cũng không nhiều lắm.”
“Vậy sao?” ông hai Hồng hừ lạnh một tiếng, ám chỉ nói: “Cách kiếm tiền có nhiều, thanh niên trai tráng cũng đừng bảo thủ quá!”
“Chú hai dạy phải.” Nhìn như khiêm tốn, nhưng tiếc rằng nụ cười của Dương Quang chưa từng thay đổi, hắn nói: “Cha nuôi hay dạy bảo tôi, nói tôi tứ chi phát triển hơn cái đầu bướng bỉnh này, người khác khó mà sai sử.

Nhưng cũng vì nguyên nhân đó cha mới giao Diệm Bang cho tôi.” Nét cười càng khắc sâu hơn, Dương Quang liếc nhìn vẻ mặt xanh mét của ông hai Hồng, nói một câu hai nghĩa: “Dù sao tôi cũng không có ý nghĩ gì quá lớn lao, bảo vệ tốt Diệm Bang, không phá hủy tâm huyết của cha nuôi là được rồi, ai dám đụng đến giới hạn của tôi, tôi chặt tay kẻ đó.”
“Yo yo, khẩu khí không nhỏ ha!” Đôi mắt ông hai Hồng híp lại thành một đường thẳng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lời nói mang theo chút châm biếm: “Mới không gặp bao lâu, ‘anh cả Diệm’ ngày càng có triển vọng!”
“Chú hai đừng cười tôi.”
Thấy sự hung tàn trong ánh mắt lão, Dương Quang thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Tôi nào dám xưng cái gì anh cả trước mặt chú, cha nuôi đi sớm, tôi vẫn còn trẻ, không hiểu biết nhiều lắm, còn mong chú dạy bảo nhiều hơn.” Lời nói tràn ngập sự kính trọng, đáng tiếc biểu tình trên mặt lại không được như thế.
Ông hai Hồng không dễ chọc, nhưng không có nghĩa Dương Quang thật sự không dám chọc.

Người không đụng đến tôi, tôi không đụng đến người, hắn không phải là kẻ chỉ biết trốn tránh.
“Nhóc con Diệm đến rồi!” Vào lúc bầu không khí giữa hai người trở nên giương cung bạt kiếm, ông ba Hồng đã được thông báo vội chạy ra.
Y nhìn vẻ mặt giận dữ của ông hai Hồng, lại nhìn sang nụ cười lạnh lùng của Dương Quang, trừng hắn một cái, quở trách: “Thanh niên trẻ tuổi nóng nảy cái gì?”
Dương Quang nhún vai, vẻ mặt vô tội, “Con chỉ đến chúc Tết thôi, không biết đắc tội chú hai chỗ nào, vừa bị dạy dỗ rồi.”
“Dạy dỗ thế nào?” ông chú xụ mặt, nhìn có vẻ rất tức giận, nói: “Bậc con cháu nhỏ tuổi như mày, chú hai chỉ điểm vài câu cũng vì mặt mũi của cha nuôi mày, không phân biệt được tốt xấu nữa sao?” Y dạy bảo Dương Quang xong lại quay sang trấn an ông hai Hồng, “Được rồi, ông so đo với thằng nhóc ranh làm gì, đừng để người ta nói Hồng Môn chúng ta bắt nạt người nhỏ.”
Lời này nghe ra có chút cậy già lên mặt với người khác, nhưng ông hai Hồng thích nghe, trong mắt lão Dương Quang chẳng qua chỉ là thằng nhóc ranh.

Ông hai Hồng liếc Dương Quang một cái, có chút khinh thường nói: “Tôi so đo với nó cái gì! Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày, có ngày ăn khổ!”
“Thật ngại quá anh cả Diệm, cha tôi hơi thẳng tính.” Hồng Vân Bằng cũng góp tay hòa giải, gã cười cười với Dương Quang, giúp đỡ khuyên bảo ông hai Hồng: “Cha thật là, cho dù muốn chỉ bảo cũng nên chọn lúc khác chứ, mới đầu năm mới mà, hoàn cảnh không thích hợp chút nào.”
Có người đưa thang đến, Dương Quang cũng không phải không xuống được, hắn rũ mắt đắp thêm một chút khiêm tốn lên mặt, nói với ông hai Hồng: “Chú hai không chấp nhặt với tôi, tôi cũng không xem chú là người ngoài nên mới dễ nổi nóng, những lời chú hai dạy bảo tôi sẽ ghi nhớ.”
“Hừ! Nhớ thật thì tốt!” ông hai Hồng cười lạnh, xoay người bước vào xe, Hồng Vân Bằng khoát tay với Dương Quang, nói: “Anh cả Diệm đừng để ý, cha tôi không giận anh dâu, ngày khác có thời gian cùng ra ngoài chơi đi!”

“Được!” Dương Quang sảng khoái nhận lời, nhìn theo cha con bọn họ rời khỏi, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ông hai Hồng dù đã cách một lớp kính thủy tinh.
Lần này xem như hắn hoàn toàn bị ông hai Hồng ghim trong lòng rồi.
.
“Thằng nhóc mày phát điên cái gì vậy?” Mãi đến khi vào nhà ngồi xuống rồi, ông ba Hồng mới mở miệng, lạnh lùng quan sát hắn, hỏi: “Thật sự muốn đối cứng với ông hai sao?”
“Con nào dám chứ?” Dương Quang cũng ngồi xuống, nửa thật nửa giả than phiền: “Chú hai bán thuốc phiện bên chỗ con, ít nhất cũng phải chào hỏi với con một tiếng chứ, làm như thế thành ra thuộc hạ của con không lo chuyện làm ăn nhà mình, chạy cả đi đẩy mạnh tiêu thụ giúp chú hai, lợi nhuận năm nay cũng phải ít hơn ba phần so với năm ngoái.

Chú ta chê con tặng ít quà, cũng không nghĩ cho con, phải có đồ thì mới tặng được chứ!”
“Ông hai bán thuốc phiện bên chỗ mày?” ông ba Hồng ngờ vực nhìn hắn, hỏi: “Mày có chứng cứ ông hai làm không? Sao chú không biết gì hết?”
Dương Quang bĩu môi nói: “Con tận mắt nhìn thấy thuộc hạ của mình đây, nửa năm trước không chịu an phận, con xử lý một người mới tạm thời trấn áp được bọn họ, vừa đến cuối năm lại ngựa quen đường cũ rồi.”
Hắn nói với ông ba Hồng: “Thành phố S lớn như vậy, chú hai coi trọng vị trí nào, nếu không muốn nhúng tay, chỉ cần nói một tiếng con sẽ giúp ngay! Nhưng không được buôn bán ở địa bàn Diệm Bang!”
“Được rồi, chuyện này để chú hỏi thăm giúp mày.” Ông ba Hồng biết vấn đề nghiêm trọng, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn, bảo đảm với Dương Quang: “Nếu chuyện này do ông hai làm, chú sẽ nói ông ấy thu tay.” Thứ nhất chuyện này sẽ khiến mối quan hệ của hai bên xấu đi.

Thứ hai y nhìn thanh niên mặc dù vẫn còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn lại ngày càng trầm ổn trước mặt mình, lòng thầm nghĩ thằng nhóc này không hổ là lão Kỳ tự tay chọn ra.

Nếu gây sự thì Hồng Môn cũng không chiếm được lợi ích gì.
“Vậy cảm ơn chú.”
Từ lúc nhìn thấy cách hành xử của ông chú trước mặt ông hai Hồng vừa nãy, Dương Quang đã biết ông ba nhất định sẽ không ngồi yên nhìn hắn và ông hai Hồng giương cung bạt kiếm với nhau.
Hiện tại lôi kéo thêm được phần giúp đỡ nào đối với Dương Quang đều là chuyện tốt.
“Cảm ơn chú có tác dụng gì?” Ông ba Hồng nhìn sang quà cáp bọn Triệu Đông mang vào, uống một ngụm trà lại chỉ bảo cho Dương Quang: “Mấy chuyện quan trọng trong Hồng Môn chủ yếu vẫn do ông hai quyết định, con trai ông ta cũng có thể góp được vài lời, đám trẻ tụi mày ở chung cho tốt, đám lão già chúng ta cũng đỡ mệt tâm.”
Thật ra mà nói, ông ba Hồng bị kẹp ở giữa cũng rất khỏ xử, mặc dù y không thích phong cách làm việc của ông hai Hồng, nhưng đó vẫn là người trong nhà, không nên mâu thuẫn với nhau chỉ vì người ngoài.

Dương Quang lại là con nuôi của bạn tốt, đối xử với y cũng không tồi.

Chỉ cần không chạm đến vấn đề nguyên tắc, ông ba Hồng vẫn có thể đứng ra làm người hòa giải, nhưng đáng tiếc đôi bên đều không phải đèn cạn dầu.
“Con biết rồi, sẽ nói chuyện với cậu Hồng nhiều hơn.”
“Chỉ nói chuyện?”

Dương Quang cười cười, có chút bất đắc dĩ: “Có muốn quen thân hơn chỉ sợ chú hai không chịu.”
“Cái này còn phải xem bản lĩnh dỗ người của mày.” Ông chú nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói: “Thằng nhóc mày cũng không phải kiểu mất não, không cần chú nhiều lời nữa, chú có thể giúp mày một lúc nhưng không thể giúp được cả đời.

Nếu cứ vươn tay ra ngoài mãi, ông hai cũng không bỏ qua cho chú được.”
“Con hiểu.” Đây là lời nói thật lòng của ông chú, Dương Quang không thể không nghe.

Hắn nói: “Con sẽ cố gắng hết sức để chú không phải khó xử, nếu có chỗ nào làm sai mong chú khoan dung nhiều hơn.

Chú cũng đừng khách sáo, cứ như cha nuôi con đi, cần mắng cứ mắng, con không ghi hận đâu.”
“Nói còn hay hơn hát!” Ông ba Hồng cười như không cười nói: “Tính tình thằng nhóc mày đâu phải chú đây không biết, chú mà mắng mày không chừng mày lại chửi chết sau lưng thì sao.”
“Nào có! Người khác mắng, con nhất định sẽ có ý kiến, nhưng chú mắng là vì tốt cho con, cũng giống như chú nói, con không phải người không phân tốt xấu.” Dương Quang cũng tươi cười, hắn biết ông chú đang cảnh cáo hắn, những việc hắn làm sau lưng y đều biết.
Còn có thật sự biết hay không, Dương Quang làm biếng đi nghiên cứu, cho dù biết cũng có liên quan gì đâu? Mọi thứ còn chưa bắt đầu, đến cả mấy người thân tín như Tuần Thành cũng không hiểu dụng ý của Dương Quang, càng đừng nói đến người khác.
Thấy hắn không biến sắc chút nào, động tác uống trà của ông ba Hồng chợt dừng, y buông ly trà đánh giá hắn: “Vẫn luôn cảm thấy thằng nhóc mày thay đổi không ít, hai năm trước mày đâu để tâm nhiều đến vậy, đột nhiên nghiêm túc lên thật khó mà thích ứng được.”
Dương Quang xem lời y nói như câu khích lệ, hắn cười nói: “Ai rồi cũng phải trưởng thành.”
“Đúng vậy.” Ông ba Hồng thở dài nhìn thanh niên chín chắn trầm ổn trước mặt mình, rồi lại nhìn bầu trời xa xôi ngoài hiên nhà, thoạt trông có chút tịch mịch, “Chớp mắt một cái đã nhiều năm như vậy rồi…”
Y chợt trở nên đa cảm, tựa như đang nhớ về chuyện xưa.

Dương Quang cũng không làm phiền y, yên lặng ngồi thêm một chốc rồi ra về.
Thật ra ông chú có gì cần phải buồn thương cơ chứ? Có thể sống đến độ tuổi này, còn có cơ hội thỉnh thoảng nhớ về những chuyện đã qua, so với nhiều người khác, nhất là những người lăn lộn trong giới xã hội đen này, đã xem như rất may mắn rồi.
Đến cả Dương Quang còn không có phúc đến vậy!