Chương 43: Giữa Nữ Nhân
Từ rất lâu trước đây Thời Sở Yêu biết rõ da thịt Âm Mật Vi trơn bóng mềm nhẵn, nhưng đến khi dùng đầu ngón tay chạm đến cô mới chính thức cảm giác được da thịt nàng không chỉ vô cùng mịn màng mà còn có lực hấp dẫn chết người.
Chẳng qua đầu ngón tay chỉ lướt nhẹ qua lại giống như có ma lực thôi thúc phải đem cả bàn tay dán lên mới có thể giảm bớt khát vọng trong nội tâm. Giống như chỉ có thể dùng tay chạm đến mõi một tấc da thịt ngươi mới có thể tự nói với mình, như vậy nên biết thoả mãn không được tiếp tục thăm dò nữa.
Nhưng mà, chỉ mới chạm đến da thịt Âm Mật Vi đã có cmar giác không bình thường như thế nếu như chạm đến nơi khác sẽ lại là như thế nào đây?
Thời Sở Yêu bị ý nghĩ này doạ không nhẹ, vừa rồi cũng chỉ nói là muốn thăm dò bí mật trên thân thể nàng giờ lại khiến cho bản thân muốn ngừng cũng không được, không cách nào dừng tay.
Đơn giản là bởi vì, Âm Mật Vi là lão bà của kim chủ cô.
Nhưng chính là cô không nỡ buông tay, không nỡ để Âm Mật Vi thoát khỏi tay mình, không nỡ để nàng biến mất khỏi tầm mắt mình, cang không nỡ để một người yên tĩnh băng lãnh như nàng rời khỏi vòng tay ấm áp của mình.(Tự kĩ J)
Những thứ này, Âm Mật Vi biết không?
Thời Sở Yêu nghiêng đầu, ánh mắt cười như không cười nhìn Âm Mật Vi, khoé môi khẽ nhếch lên nụ cười mị hoặc. Thời Sở Yêu vẫn dùng ánh mắt mập mờ như thế mà nhìn thẳng vào mắt nàng, Âm Mật Vi biết Thời Sở Yêu nguy hiểm cũng biết trong nội tâm cô tuyệt đối đang tính toán kế hoạch xấu xa gì đó mà nàng không biết.
"Đều là nữ nhân?" Thời Sở Yêu nhẹ nhàng nỡ nụ cười, "Đều là nữ nhân nên tôi mới có thể hiểu em càng rõ a."
Âm Mật Vi bị Thời Sở Yêu lớn mật trêu ghẹo liền thoáng cái đỏ mặt, nàng thật sự không ngờ, không ngờ Thời Sở Yêu sẽ làm càn như thế, cô ấy cuối cùng muốn làm gì, chẳng lẽ cô ấy...
Trong lúc Âm Mật Vi thất thần đột nhiên cảm giác lưng một mảnh mát lạnh. Tay Thời Sở Yêu từ phía sau thâm dò về phía trước, từ từ cởi bỏ áo lông cừu trên cánh tay nàng, sau đó chẳng thèm liếc mắt đã ném sang bên cạnh.
Nữa người trên của Âm Mật Vi chỉ còn lại mõi áσ ɭóŧ.
Âm Mật Vi chỉ nhìn mà không đáp.
Đối với vấn đề, giữa nữ nhân với nữ nhân có phát sinh chuyện gì hay không nàng cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc không biết gì. Lúc tham gia yến hội của bằng hữu nàng cũng thấy không ít phu nhân nhà giàu cùng thiên kim tiểu thư dẫn theo bạn gái trang phục khá làm người khác chú ý lại có cử chỉ thân mật không giống bình thường.
Cũng không ít lần nàng lơ đãng bắt gặp các phu nhân tiểu thư ở nơi không ai chú ý mà ôm lấy bạn gái vong tình hôn môi.
Chuyện này, khi đó đối với Âm Mật Vi mà nói chẳng qua chỉ là phong cảnh, đều cười cười cho qua cũng không để trong lòng.
Lớn lên trong gia đình danh gia, đối với những những chuyện thế này thâm chí là hơn thế nữa Âm Mật Vi nhìn cũng chẳng lạ gì. Nàng luôn không thích nhìn đến việc riêng của người khác, cũng không muốn hỏi đến những chuyện không liên quan đến mình.
Cho nên đến tận bây giờ Âm Mật Vi mặc dù thấy không ít nhưng vẫn không hiểu rõ, hai cô gái hôn nhau sẽ đại biểu cho điều gì.
Theo như lời của Thời Sở Yêu thì đây là loại quan hệ gì?
Âm Mật Vi phát hiện những lúc Thời Sở Yêu gọi tên mình trong nội tâm sẽ xuất hiện một loại cảm giác khác thường. Tim giống như bị người khác dùng dây buộc lại, tuỳ ý để người khác chi phó nhưng lại không biết nguyên do.
Nàng bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, những lúc vô tình bắt gặp hai nữ nhân ôm hôn nàng tuy rằng đem tằm mắt dời đi nhưng bất giác lại sinh ra cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Cảm giác này tựa hồ lại giống như loại cảm giác mà Thời Sở Yêu mang đến.
Thời Sở Yêu nhìn bộ dáng Âm Mật Vi liền cảm thấy được dù nàng đã kết hôn nhưng lại ngây thơ, đơn thuần đến mức khiến cho người khác không đành lòng xuống tay.
Thế nhưng ý niệm muốn Âm Mật Vi đánh mất chính mình đã chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Thời Sở Yêu, cho nên hiện tại bất luận như thế nào cô cũng sẽ không dừng tay.
Rất muốn nhìn thấy bộ dáng Âm Mật Vi tóc tai tán loạn, trên người lưu lại dấu vết. Như thế nhất định là phong cảnh đẹp nhất thế giới.
"Sao không trả lời tôi?" Thời Sở Yêu khắc chế nội tâm, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Âm Mật Vi.
"Tôi không biết chị đang nói gì." Âm Mật Vi dựa cả người lên sô pha, động tác này khiến cho nội tâm nàng treo lơ lửng.
Thời Sở Yêu đưa tay bắt lấy sợi tóc đang rơi trên vai nàng, sau đó cuốn thành từng lọn nhỏ, cúi đầu đối diện Âm Mật Vi: "Giữa nữ nhân với nữ nhân có thể làm những chuyện giống như chồng em từng làm vậy, bởi vì càng hiểu em muốn gì."
Âm Mật Vi trấn tĩnh lại, nàng thật không thể chấp nhận được Thời Sở Yêu vậy mà lại nói trắng ra. Nàng đứng dậy cầm lấy áo khoác lại bị Thời Sở Yêu nắm lấy cổ tay, kéo kéo khoé miệng nói: "Em đang sợ cái gì?"
Âm Mật Vi cũng không thèm để ý đến cô: "Tôi sợ"
Thời Sở Yêu từ chối cho ý kiến, tay hơi dùng lực kéo nàng ngồi lại trên sô pha, cô nhanh chóng đem chân dạng trên đùi Âm Mật Vi, thân thế dựa trên người nàng, thả hơi thở lên cổ nàng "Hay là nói, em rất chung thuỷ với chồng?"
Âm Mật Vi nghe cô nói thế liền lạnh lùng cười: "Sao lại nói vậy?"
Thời Sở Yêu nói: "Nếu không phải em một lòng với hắn vậy tức nhiên em sẽ theo tôi về nhà, vậy vì cái gì em hiện tại đang ở nhà tôi?"
Ánh mắt Âm Mật Vi quét qua Thời Sở Yêu, còn chưa kịp mở nói chuyện cô đã duỗi thẳng cơ thể áp sát nàng. Âm Mật Vi đột nhiên cảm giác được trước người mềm mại, nội tâm liền cả kinh nhìn Thời Sở Yêu thì cô tựa như dây leo quấn lấy nữa người nàng.
Cái mèm mại kia như có như không mà quấn lấy thân thể nàng, khi thì ma sát cánh tay nàng, khi thì bờ vai. Chỉ cần là nơi mà cô chạm qua thì tựa như trúng phải ma chú mà nhen nhóm từng đoàn hoả diễm sau đó sôi trào khiến cho người ta khó có thể chống cự truyền đến từng tế bào thần kinh trên cơ thể. Âm Mật Vi cảm thấy như mình bị loại cảm giác này hoà tan, ngay lúc Thời Sở Yêu tới gần hô hấp nàng liền đông cứng lại.
"Phản ứng của em không giống như bình thường a, em chẳng lẽ đối với phương diện kia thật sự không hứng thú sao?" Vừa nói xong đầu ngón tay cô liền lướt qua đôi má Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi khắc chế rung động nơi nội tâm: "Tôi không cần phải trình báo việc riêng tư của mình với chị đi?"
"Phải không?" Thời Sở Yêu nghe Âm Mật Vi trả lời như thế liền cảm thấy như có một cây kim đâm vào tim. Dù sao cô ấy cũng là vợ người ta, việc riêng của cô ấy tự nhiên sẽ không liên quan đến cô.
Đạo lí này ngay từ khi nhận biết Âm Mật VI cô đã hiểu, nhưng hiện tại khi nhớ đến lại như nghẹn nơi cổ họng?
Nhưng so với bị Âm Mật Vi lạnh nhạt thì còn chuyện gì khiến người khác không chấp nhận được chứ.
Thời Sở Yêu đưa tay kéo nàng, khẽ nhếch khoé môi: "Em sao lại phải trách vẫn đề của tôi chứ? Theo như cách em nói thì, chúng ta đều là nữ nhân trao đổi một ít chuyện khuê phòng chắc không có vấn đề gì a?"
Thời Sở Yêu vừa nói xong thì thân thể cũng nghiêng sang một bên, Âm Mật Vi ngây người một lúc, ly rượu trong tay cũng lệch hướng, rượu trong ly cũng vẩy khắp người.
"Thực xin lỗi." Thời Sở Yêu nhìn chất lỏng màu đỏ sậm rơi trên da thịt tuyết trắng của Âm Mật Vi, nhất thời liền thất thần.
Từng giọt mang sắc thái mềm mại, mập mờ, lại không rõ mị hoặc dán lấy da thịt nàng, đem thân thể Âm Mật Vi bao phủ bởi một tầng màu sắc khó nói nên lời...
Âm Mật Vi thoáng một cái liền đẩy Thời Sở Yêu ra, từ từ đi tới phòng tắm.