Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp

Chương 37: Thủ Đoạn




Chương 37: Thủ Đoạn!

Âm thanh của Thời Sở Yêu vừa nhẹ nhàn vừa trong suốt. Âm Mật Vi thoáng cái liền đẩy cô ra, đi tới mở cửa lạnh lùng nói với Thời Sở Yêu: "Chị nên đi rồi, Thời tiểu thư."

Triển Nhan nghe được động tĩnh liền đi đến nhìn nhìn Âm Mật Vi, lại nhìn Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu nhẹ nhàng cười, nói: "Đợi em a." Sau đó quay người rời khỏi, lưu lại một nụ cười thần bí cho Triển Nhan.

"Âm tổng, đây là..." Triển Nhan nhìn qua bóng lưng đã đi xa của Thời Sở Yêu lộ vẻ nghi hoặc, đang muốn xoay người tìm đáp án từ chỗ Âm Mật Vi thì vừa ngẩng đầu đã thấy nàng BA~ một tiếng đóng cửa lại. Làm nàng không khỏi líu lưỡi, làm thư kí của Âm Mật Vi lâu như vậy, nàng vẫn là lần đầu thấy cô ấy lạnh lùng như vậy.

Bất quá lá gan của người phụ nữ tên Thời Sở Yêu kia cũng khá lớn a, dám làm cho Âm Mật Vi tức giận.


Thời Sở Yêu nghênh ngang mà khiêu chiến Yến Tuyết Trì giờ lại quang minh chính đại đắc tội Âm Mật Vi, cô ta cho mình là gì đây?

Triển Nhan lắc đầu, cúi đầu xử lý tài liệu trong tay.

Họp báo lần này Anh Lan đem toàn bộ bố trí ở đại sảnh, rất nhiều người nổi danh trong giới làm phim đều đến tham dự, mà truyền thông lớn nhỏ trong nước lại càng không thể thiếu. Theo kế hoạch thì Thời Sở Yêu với tư cách là diễn viên chính mà xuất hiện. Sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng cô sẽ theo lối nhỏ đi đến hội trường. Ngay lúc đó thì gặp phải Yến Tuyết Trì trước một bước chắn trước người.

"Tôi không biết họp báo lần này cô sẽ tham gia." Thời Sở Yêu nhìn Yến Tuyết Trì nói, lúc này cả hành lang đều tụ tập các diễn viên sẽ xuất hiện, nhưng cách đường đến khán đài còn một đoạn này lại chỉ có hai người bọn họ.


Vì để cho diễn viên có thể có một chút thời gian để điều chỉnh tốt trạng thái của mình mà đạo diễn chỉ để lại ánh đèn sáng lờ mờ này,. Mà ánh đèn nhu hòa kia khi rọi lên gương mặt giả dối của Yến Tuyết Trì lại đặc biệt dữ tợn.

"Cô cho mình là ai chứ? Làm sao chuyện gì cũng đều bị cô biết được?" Yến Tuyết Trì cười lạnh một tiếng, nhắc váy đi lên một bước nói, "Tôi nhắc cô một câu, tất cả các lần họp báo ra mắt tác phẩm mới của Anh Lan tôi đều tham gia, lấy thân phận tiền bối để tham gia, cô hiểu không?"

Thời Sở Yêu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Yến Tuyết Trì. Yến Tuyết Trì trước khi quay người cũng nhìn chằm chằm vào cô nói: "Đừng cho là tôi không biết tâm tư của cô, cô cũng không nhìn một chút Anh Lan bây giờ là thiên hạ của ai. Triển Nhan có thể giúp cô một lần, nhưng không giúp được cô cả đời." Yến Tuyết Trì nói xong liền đi đến lối vào, hít sâu một hơi, mỉm cười chuẩn bị lên khán đài.


"Tiếp theo, xin mời nhất tỷ Yến Tuyết Trì, Yến tiểu thư." Yến Tuyết Trì lạnh lùng cười cười, Thời Sở Yêu muốn áp trận này à, nàng không để cho cô ta thực hiện được.

Yến Tuyết Trì nhấc làn váy, giẫm giày cao gót đi, vừa bước lên bậc thang thứ nhất thì lưng bỗng nhiên bị đẩy một cái. Cả người mất thăng bằng ngã nhào vào bàn dài, cô ngẫng đầu, trước mặt tất cả đều là chân cùng giầy.

Trên đỉnh đầu, đã sớm bị đèn flash chiếu sáng. Yến Tuyết Trì thấy vậy liền bày ra mỉm cười đẹp nhất.

Trên dưới khán đài đều nhao nhao bàn luận, còn đám truyền thông liền đem màn ngoài ý muốn này ghi lại. Việc nữ minh tinh té ngã còn hấp dẫn người đọc hơn nhiều so với mấy tin tức kia.

Yến Tuyết Trì còn chưa kịp đứng lên, thì Thời Sở Yêu đã từ phía sau nàng đi đến. Vẻ mặt kinh ngạc lễ phép ngồi xổm xuống, nâng dậy Yến Tuyết Trì, nói khẽ: "Yến tiểu thư, cẩn thận trượt."
Yến Tuyết Trì nghiến răng nghiến lợi, theo góc độ mà truyền thông nhìn không thấy hung hăng liếc Thời Sở Yêu , nhỏ giọng nói: "Là cô đẩy tôi đây, cô đây là chồn cho gà chúc tết."

Thời Sở Yêu mỉm cười, ưu nhã lại có phong độ: "Mau dậy đi, Yến tiểu thư, trên mặt đất rất lạnh nằm sấp lâu sẽ khiến người hâm mộ của cô thương tâm nha."

Trước mắt mọi người, Yến Tuyết Trì tất nhiên không thể làm gì quá phận, chỉ có theo Thời Sở Yêu đem nàng nâng dậy, đã cố gắn làm người tốt vậy mà lại để cho Thời Sở Yêu đoạt đi danh tiếng.

"Thời tiểu thư, vừa rồi xảy ra chuyện gì" Một phóng viên lớn mật hỏi Thời Sở Yêu vấn đề lớn của mọi người.

Thời Sở Yêu mỉm cười, liền lấy micro từ trong tay người chủ trì nói: "Tôi cũng không biết, ngươi có thể hỏi Yến tiểu thư."
Phóng viên lập tức lại hướng Yến Tuyết Trì hỏi, Yến Tuyết Trì bởi vì vừa rồi ngã một cái mà kiểu tóc rối loạn, quần áo cũng đầy bụi, lúng túng cả buổi, cuối cũng cũng không có biện pháp nói nguyên nhân là nàng muốn giành quyền lên khán đài trước Thời Sở Yêu.

Bầu không khí thoáng cứng lại, lấy kinh nghiệm phong phú của người chủ trì cũng không biết nên xử lý như thế nào, vẻ mặt gượng cười muốn nói lại thôi.

Thời Sở Yêu cười khẽ, tiếp nhận micro trong tay người chủ trì nói: "Yến tiểu thư suy nghĩ chu toàn, lo lắng tôi lên sân khấu sẽ khẩn trương, nên đi cùng tôi. Chắc có thể là do chúng ta rất lâu không đi cùng nhau nên nhất định là cô ấy quá kích động mới có thể như thế, mọi người bỏ qua vấn đề này đi a, nói về tác phẩm mới có được không?" Hiện trường liền phát ra tiếng cười khẽ, người chủ trì đúng lúc ngắt lời, thuận lợi chuyển chủ đề.
Yến Tuyết Trì lấy lí do thân thể không khỏe rời khỏi sân khấu. Đến phần phóng viên đặt câu hỏi khâu, liền có một nam nhân phóng viên đột nhiên giơ lên mấy tấm ảnh chụp trong tay nói: "Tôi muốn hỏi Thời tiểu thư, lựa chọn nhân vật như Nguyên Tuấn, có phải là muốn phân rõ giới hạn với hình tượng trước kia, để người xem có một cái nhìn mới?"

Nam phóng viên vừa nói xong thì ảnh chụp trong tay cũng truyền trong truyền ra.

Nhân viên công tác cũng lấy một phần vừa nhìn vừa cẩn thận đưa đến cho Thời Sở Yêu, thấp giọng nói: "Cô có thể không trả lời, tôi lập tức gọi Khương Phàm đến xử lý."

Thời Sở Yêu cúi đầu nhìn thoáng qua, nhận ra là ảnh chụp của bộ phim trước kia cô từng tham gia. Phóng viên kia đem ảnh như vậy có ý gì đã rõ rành rành.

"Không cần làm phiền Khương Phàm." Thời Sở Yêu lạnh lùng cười cười, "Tôi có thể tự mình ứng phó."
Vừa dứt lời, Khương Phàm liền đi nhanh tới, đem ảnh chụp ném xuống đất nói: "Hai bộ phim này không có chút liên quan gì, Thời tiểu thư có quyền không trả lời, mời đổi lại câu hỏi"

Triển Nhan ở dưới đài nhìn lên, nói với Âm Mật Vi: "Âm tổng, không nghĩ tới Thời tiểu thư còn có thể bình tĩnh như thế, rời khỏi sân khấu lâu như vậy mà nàng còn vẫn không xuống sắc."

Âm Mật Vi không sao cả nhìn Thời Sở Yêu cười, thở ra một hơi nói: "Kêu bảo an đem phóng viên kia ra ngoài, cô cũng đi giải quyết một chút đi. Còn nữa, đem ảnh mới truyền ra còn có bộ phim kia đều tra rõ ràng cho tôi"

Ttển Nhan rời khỏi không bao lâu đem theo điện thoại tới nói: "Hiện tại bộ phim kia chỉ có nguyên hán là còn giữ, hắn cũng là dùng di động quay lại một đoạn đó."

"Là phim gì?" Âm Mật Vi hỏi.

Triển Nhan khó xử lấy điện thoại di động ra: "Tôi vừa xem một chút, có hơi không chừng mực, không biết lúc quay những thứ này Thời tiểu thư có biết rõ tình hình lúc đó hay không, theo thời gian quay đoạn video này thì cô ấy vừa mới vào trường học. Theo phóng viên kia nói, lúc ấy chiếu phim cũng chỉ ở một bộ phận nhỏ, căn bản không có mấy người biết bộ phim này, tổng cộng copy hơn ba trăm bản."
Âm Mật Vi tiếp nhận điện thoại, nhìn nhìn, hình ảnh trong video mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ đó là Thời Sở Yêu. Cô ấy vốn xinh đẹp sáng lạn, đây chỉ là một đoạn ngắn, lại như hoa hồng nở rộ, tươi đẹp lại mê người.

Cũng khó trách, lại bị nhớ kỹ mà lấy ra.

"Tìm xem là ai ở sau lưng giở trò" Âm Mật Vi lại nói , "Không có lửa làm sao có khói."

Triển Nhan gật đầu: "Tôi sẽ đi thăm dò."

Khi Thời Sở Yêu từ phía sau khán đài đi ra thì đúng lúc gặp Âm Mật Vi ở ngoài phòng hoá trang, cô đi đến trước mặt Âm Mật Vi, hỏi: "Em cũng thấy những bức ảnh kia sao?"

Âm Mật Vi cúi đầu lật văn kiện trong tay, vừa đi vừa nói: "Ảnh chụp gì?"

"Là..." Thời Sở Yêu suy nghĩ một chút lại nói, "Không có gì."

Thời Sở Yêu không biết làm sao vốn đối với những bức ảnh kia không để ý đến, nhưng khi nhìn thấy Âm Mật Vi lại nghĩ đến có khả năng nàng cũng có thể nhìn thấy nó thì nàng sẽ nghĩ như thế nào đây?
Âm Mật Vi dừng lại, nhìn Thời Sở Yêu: "Chị bây giờ là nghệ sĩ của Anh Lan, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, hy vọng chị có thể theo những lời mình từng nói mà làm, không lưu lại nhược điểm cho người khác."

Thời Sở Yêu mỉm cười: "Cảm ơn em."

Âm Mật Vi khép lại tài liệu, quay người rời khỏi: "Không có gì."

Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi đi vào thang máy, đột nhiên cảm giác độ xinh đẹp của Âm Mật Vi ở trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.

Âm Mật Vi chính là người phụ nữ cao quý ưu nhã như vậy, giống như mặt trời chiếu sáng giữa không trung, lại luôn cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái lại thanh nhã.

Âm Mật Vi cũng không để ngươi làm gì cũng sẽ không khiến ngươi cảm giác ý lại nàng, đây là cách ứng sử của Âm Mật Vi, càng là thói quen của nàng.

Nhưng Âm Mật Vi lại không biết phương thức này lại để cho Thời Sở Yêu càng không thể tự kìm chế.