Chương 28: Quá giày vò người rồi!
Đối với Thời Sở Yêu mà nói, hôn có rất nhiều ý nghĩa, tuyệt đối không chỉ giới hạn trong thế tục bình thường nhất, điểm này lúc dùng trên người Âm Mật Vi là có sức thuyết phục nhất.
Thời Sở Yêu đem Âm Mật Vi đến một nơi yên lặng vắng vẻ, lúc Thời Sở Yêu hôn Âm Mật Vi đến hô hấp rối loạn thì xung quanh cũng chỉ có một vài người đi qua mà thôi.
"Chị làm gì..." Âm Mật Vi kéo cánh tay Thời Sở Yêu, miễn cưỡng chống đỡ thân thể để không bị trượt xuống, nhưng mà Thời Sở Yêu cũng không chịu nhúc nhích giống như bạch tuộc khoá chặt chẽ ở trên người Âm Mật Vi.
Thời Sở Yêu nhẹ nhàng thở bên tai Âm Mật Vi: "Em không biết tôi đang làm cái gì sao?"
Âm Mật Vi lạnh lùng nhìn Thời Sở Yêu.
Nếu là người khác đã sớm bị ánh mắt lạnh lùng đó của Âm Mật Vi bức lui ba thước, nhưng mà Thời Sở Yêu nào phải người bình thường, Âm Mật Vi càng biểu hiện cách người ngàn dặm, Thời Sở Yêu lại càng muốn đến gần, sau đó bất chấp mọi thứ mà đứng ở trong phạm vi an toàn mà mình xác định, thỏa thích thưởng thức vẻ mặt giận dỗi lại bất đắc dĩ của nàng.
Âm Mật Vi lạnh lùng hỏi: "Bao nhiêu?"
"Em đã trả tiền rồi" Thời Sở Yêu mỉm cười buông Âm Mật Vi ra, lui ra bên ngoài, "Nụ hôn của em rất mê người."
Âm Mật Vi không thèm để ý đến Thời Sở Yêu, chỉ nói nói: "Chị đã cho rằng đã thanh toán xong vậy mời trả lời vấn đề của tôi. Trước kia chị có phải từng kí hợp đồng với Anh Lan hay không?"
Thời Sở Yêu biết rõ chỉ cần mình một lần nữa bước vào giới giải trí, chuyện quá khứ cũng tránh không được bị đào ra, chỉ là không nghĩ tới Âm Mật Vi lại biết nhanh như vậy.
Âm Mật Vi ôm khuỷu tay nhìn Thời Sở Yêu, cũng không che giấu: "Đúng vậy."
Thời Sở Yêu vuốt vuốt tóc: "Em đã điều tra, vậy hẳn là biết rõ vì sao lại còn muốn tới hỏi tôi?"
Âm Mật Vi nói: "Tôi muốn nghe chính miệng chị nói."
Thời Sở Yêu thoáng nở nụ cười, nhìn Âm Mật Vi không nói một lời mà hướng cửa chính quán bar đi đến, Âm Mật Vi hơi sững sờ lập tức đuổi theo, ngay lúc Thời Sở Yêu sắp bước vào quán bar thì lên tiếng nói: "Thời tiểu thư, chị không phải nói muốn tôi phải trả tiền sao?"
Thời Sở Yêu dừng lại, nhìn Âm Mật Vi từ trên xuống dưới một lượt, nâng khóe miệng: "Có lẽ tiền em phải trả là không đủ." Dừng một chút, hơi người đến trước mặt Âm Mật Vi hạ giọng nói: "Không nên ở nơi như thế này mà nói chuyện đó, rất dễ khiến người ta hiểu lầm."
Âm Mật Vi lúc này mới phát hiện xung quanh quả thật có tốp năm tốp ba người đang nhìn chằm chằm vào các nàng.
Ở trước cửa quán bar thảo luận vấn đề trả tiền hay không trả tiền, đúng là làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
Âm Mật Vi khẽ cắn môi: "Cho dù là khiến cho người ta hiểu lầm cái gì, cũng là do chị gây ra."
Thời Sở Yêu không sao cả nói: "Tôi không có gì a, từ khi sinh ra đã nghèo hèn, không nhà lại không có anh em, lại càng không phải là nhân vật nổi tiếng cao quý."
Thời Sở Yêu nói xong liền đi vào quán bar, Âm Mật Vi đứng ở cửa, vào không được mà ra cũng không xong.
Âm Mật Vi mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Thời Sở Yêu ở trước mặt nàng luôn xinh đẹp động lòng người, bộ dáng tùy ý phóng khoáng, bất luận nàng mặt lạnh cũng được, ăn nói lạnh nhạt cũng tốt, Thời Sở Yêu hết thảy đều chỉ cười cười, nhưng không nói một lời mà rời khỏi như hôm nay vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Thời Sở Yêu vì sao lại không muốn trả lời? Là do tức giận vì dò xét quá khứ của nàng?
Âm Mật Vi nhìn sàn nhảy đây cửa thủy tinh hậu nhân âm thanh huyên náo sàn nhảy, dừng bước.
Khi Thời Sở Yêu trở lại quầy bar thì Dương Thấm Ngư đang cùng bartender trò chuyện được lửa nóng, thấy Thời Sở Yêu liền nhảy dựng lên cười nói: "Không nghĩ tới người cô hẹn lại là Âm Mật Vi, các người rất quen thuộc?"
Thời Sở Yêu cười khẽ: "Ngươi nói là loại quen thuộc nào?"
Dương Thấm Ngư cũng không hỏi nữa, chỉ lôi kéo Thời Sở Yêu vào sàn nhảy: "Cùng tôi khiêu vũ đi."
Thời Sở Yêu đang cảm thấy có chút buồn bực, liền sảng khoái mà đáp ứng lời mời của Dương Thấm Ngư, hai người vốn chỉ là trong đám người theo âm nhạc lắc lư, nhưng lúc âm nhạc đẩy nhanh tiết tấu thì kỹ thuật nhảy của Dương Thấm Ngư cùng Thời Sở Yêu lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Dương Thấm Ngư dáng người cao gầy thẳng tắp, tướng mạo sắc sảo rõ ràng, tóc dài tán loạn trên vai, cả người gầy gò tĩnh mịch, ở giữa tiếng nhạc lại giống như những sợi tuyết theo gió phiêu động, mà khuôn mặt Thời Sở Yêu lại cực kì xinh đẹp, đôi chân dài linh hoạt lại vũ mị, hai người một linh động một yên tĩnh, phối hợp cùng nhau lại cực kỳ đẹp mắt.
"Thời tiểu thư đến gia nhập đoàn làm phim của tôi đi?" Dương Thấm Ngư lúc gần sát gương mặt Thời Sở Yêu bỗng nhiên thấp giọng chậm rãi nói.
"Không phải là không nói đến công việc sao?" Thời Sở Yêu khiêu mi.
Dương Thấm Ngư thoáng mỉm cười, xoay người, giữ chặt tay Thời Sở Yêu đem cô ấy kéo đến bên cạnh mình: "Cùng cô làm việc hiệu suất nhất định rất cao."
Thời Sở Yêu bất động thanh sắc cười nói: "A, đúng không? Vậy có phải muốn trả thù lao cho tôi gấp đôi hay không đây?"
Dương Thấm Ngư nói: "Cô sẽ trở thành nữ diễn viên có thù lao cao nhất dưới tay tôi, mặt khác, tôi sẽ để cô không chỉ có gặt hái từ thù lao."
Thời Sở Yêu biết rõ Dương Thấm Ngư không phải chỉ tùy tiện nói một chút, dựa vào năng lực làm đạo diễn cùng dẫn dắt ngôi sao thực lực của Dương Thấm Ngư, cô dựa vào cây cầu như Dương Thấm Ngư để quay về ngành giải trí một lần nữa hầu như không có vấn đề gì.
Nhưng mà, nếu như đáp ứng Dương Thấm Ngư cũng có nghĩa là hoàn toàn cùng Âm Mật Vi đứng ở vị trí đối lập.
Sao lúc này trong đầu lại xuất hiện Âm Mật Vi?
Thời Sở Yêu âm thầm thở dài, chợt nhớ đến Âm Mật Vi hình như không có theo cô cùng đi vào.
Thời Sở Yêu nghĩ đến bộ dáng Âm Mật Vi cùng bầu không khí trong quán bar hoàn toàn không thích hợp, trong nội tâm lại mơ hồ có chút bất an.
Dáng vẻ Âm Mật Vi cao quý ưu nhã như vậy, có thể có người nổi lên tâm tư không bên có với nàng hay không?
Thời Sở Yêu nghĩ như vậy, động tác liền ngưng lại, còn chưa đợi Dương Thấm Ngư hỏi có chuyện gì xảy ra, liền nghe đám người tốp năm tốp ba bên ngoài sàn nhảy bàn tán rồi.
"Ai nha, mấy người uống rượu say kia đến bảo an cũng không biết làm sao!"
"Đem cô gái kia khi dễ đến khóc bù lu bù loa, ngay cả điện thoại báo cảnh sát cũng không kịp gọi."
"Đừng nói nữa á..., chuyện này cũng thường xảy ra..."
Thời Sở Yêu sững sờ, khi phục hồi lại tinh thần liền bỏ lại Dương Thấm Ngư chạy ra ngoài.
Trong đầu chỉ có hai từ, cô gái, bị khi dễ.
Thời Sở Yêu đầu tiên đem những chữ này cùng Âm Mật Vi liện hệ với nhau.
Quả nhiên có một đám người vây quanh ở cửa, bên trong cả hai tầng, còn đông nghịt kéo dài đến cả dưới đường, Thời Sở Yêu căn bản thấy không rõ bên trong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe được tiếng người khóc.
Thời Sở Yêu hơi nhón chân, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, trước mặt toàn đều là đầu người phập phồng.
Thời Sở Yêu đột nhiên cảm thấy tim như bị nhéo chặt, nếu như người bị đám người này vây quanh chính là Âm Mật Vi, người đang khóc chính là Âm Mật Vi, người bị khi chính là chính là Âm Mật Vi, vậy phải làm thế nào đây?
Thời Sở Yêu cắn môi, cảm thấy hối hận không thôi, là cô hẹn Âm Mật Vi đến loại địa phương này, lại tùy hứng mà bỏ lại Âm Mật Vi một mình rời khỏi.
Nếu như Âm Mật Vi gặp chuyện không may, như vậy tên đầu sỏ gây nên chính là cô rồi.
Thời Sở Yêu chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người, như thế nào cũng không che giấu được khí lạnh dưới đáy lòng.
"Chị đang tìm cái gì?" Đột nhiên giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến.
Thời Sở Yêu sững sờ, âm thanh này...
Quay đầu lại nhìn, người xuất hiện trước mặt quả nhiên là Âm Mật Vi, nàng đứng đấy duyên dáng yêu kiều như một đoá hoa sen, vẻ mặt hờ hững.
"Em..." Thời Sở Yêu chỉ cảm thấy tâm như bị chì đè ép thoáng chốc liền nhõm rồi không ít, cô lấy lại bình tĩnh, bày ra vẻ mặt như ngày thường, điềm tĩnh nói với Âm Mật Vi, "Em vẫn chưa đi?"
Âm Mật Vi quay đầu lại liếc nhìn đám người: "Vốn muốn đi, nhưng nhìn thấy một cô bé bị một đám nam nhân khi dễ nên tôi giúp đỡ báo cảnh sát."
Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, thầm nghĩ, Âm Mật Vi thật sự không biết nguy hiểm là cái gì.
"Người tốt cũng làm rồi em nên thỏa mãn a." Thời Sở Yêu cố ý nói xong, Âm Mật Vi cảm giác từ trước đến nay rất có năng lục, cũng không tiếc rẻ mà giúp đỡ.
Điểm ấy cùng Thời Sở Yêu đúng là cách một trời một vực.
Thời Sở Yêu chưa từng quản chuyện không nên quản, chứ đừng nói đến là làm việc thiện, chỉ cần cô không lòng muốn khi dễ người khác thì đã xem như vô cùng may mắn rồi, làm sao còn có người mong mỏi nhận được sự đồng tình từ chỗ Thời Sở Yêu?
Đúng là rất hiểu bản thân mình nên Thời Sở Yêu mới cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, cô tại sao lại để ý tới an nguy của Âm Mật Vi như thế ?
Chẳng lẽ bởi vì nếu như Âm Mật Vi bị người không có địa vị khi dễ, có thể khiến cho phần khi dễ của mình bị giảm đi?
"Tôi đang đợi chị." Âm Mật Vi xem nhẹ Thời Sở Yêu trêu chọc, bình tĩnh nói.
Thời Sở Yêu sững sờ: "Đợi tôi?"
Âm Mật Vi gật đầu: "Vì việc tự ý điều tra chuyện quá khứ của chị, xin lỗi."