Chương 26: Ngực không đồng nhất
(cái tên chương thấy ám muội qúa)
Sáng thứ hai, bầu không khí trong tập đoàn Anh Lan rất khắc nghiệt, dẫn đầu chất vấn Âm Mật Vi chính là Vương đổng sự."Không biết Âm tổng có thể nói cho mọi người biết lý do cùng tiêu chuẩn chọn người mới hay không?" Trong tay Vương đổng sự cầm tư liệu của diễn viên mà hắn chọn trúng nhưng lại bị Âm Mật Vi trả về, căm giận nói.
Âm Mật Vi mỉm cười: "Chỉ có một, phù hợp với khí chất vốn có của 'cùng ngươi tránh mưa'."
"Cô!" Vương đổng sự bị Âm Mật Vi làm nghẹn nói không ra lời, tức giận ngồi xuống.
"Âm tổng, cô muốn thử phương thức mới tôi không phản đối" Trần đổng sự lấy xuống mắt kính, xoa xoa mi tâm: "Nhưng nếu như tiền vốn cùng tài trợ đều không thu lại được thì phải làm sao?"
Trần Tiên Minh suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.
Trong đại sảnh lầu một của Anh Lan đã sắp thành hàng dài, đạo diễn chịu trách nhiệm thử vai cùng thợ trang điểm được chia làm năm tổ, Triển Nhan chịu trách nhiệm giám sát, tư liệu của mõi người tham gia đều được cẩn thận truyền xuống, đạo diễn lại phải chịu trách nhiệm đề cử người mà mình cho rằng có tiềm năng nhất.
Âm Mật Vi dẫn Trần Tiên Minh đến chỗ đạo diễn Bội Phồn, ông Bội Phồn nói với Âm Mật Vi: "Hôm nay có vài diễn viên cũng khá vừa ý."
Âm Mật Vi theo Trần Tiên Minh ngồi xuống, nam diễn viên vừa thử vai Nguyên Tuấn mới ra khỏi vị trí, thì một người mặc áo sơ mi trắng khác liền đi tới.
Vị diễn viên này dáng người thanh tú, áo sơ mi trắng cài đến cúc thứ hai, đeo kính râm cùng mũ lưỡi trai, mặc dù không thấy rõ ánh mắt, nhưng cả người lại có vẻ vô cùng phiêu dật thanh tú.
Không chỉ ông Bội Phồn, mà ngay cả Âm Mật Vi cũng cảm thấy hai mắt loé sáng, người mới này bất luận là khí chất hay phong thái, đều cùng Nguyên Tuấn thân sĩ tiêu sái trong sách kia vô cùng phù hợp.
Nam nhân diễn viên nghe ông Bội Phồn chỉ thị xong, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa tay đỡ lấy viền kính râm kéo xuống.
Âm Mật Vi đột nhiên cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc.
Nhưng mà...
Lúc nam nhân diễn viên tháo kính râm xuống, Âm Mật Vi ngây ngẩn cả người, ở đây làm gì có Nguyên Tuấn, rõ ràng chính là Thời Sở Yêu giả trai.
Thời điểm trong đầu nảy sinh ý nghĩ này, Âm Mật Vi vẫn không thể tin tưởng, nhưng mà khi ông Bội Phồn để cho diễn viên đăng ký tham gia, nàng quả nhiên đã nghe được ba chữ Thời Sở Yêu.
Âm thanh vững vàng, trầm lắng, nhưng bộ dạng vẫn là yêu nghiệt như vậy.
Thời Sở Yêu sao lại tới tham gia ứng tuyển nhân vật nam chính?
Thời Sở Yêu tất nhiên là không kinh ngạc khi gặp Âm Mật Vi ở đây, trong nháy mắt cùng ánh mắt Âm Mật Vi đối diện liền dùng góc độ mà người ngoài không dễ phát hiện nháy mắt với Âm Mật Vi, rồi ngay lập tức liền đem tầm mắt nhìn qua một bên, không nhìn Âm Mật Vi nữa.
Bàn tay Âm Mật Vi ôm trước ngực không tự giác nắm chặt ống tay áo, cho dù Thời Sở Yêu thích hồ đồ coi như xong đi, vậy mà lại hồ đồ đến loại tình trạng này, cô ta cuối cùng muốn làm gì?
Ông Bội Phồn mỉm cười, cao thấp đánh giá Thời Sở Yêu một phen, đưa một phần lời thoại cho Thời Sở Yêu: "Thời tiểu thư, cô thử xem đoạn kịch bản này đi."
Thời Sở Yêu nhận lấy, chỉ xem khoảng một phút, liền buông kịch bản, nhắm mắt lại, lời thoại của Nguyên Tuấn từ trong miệng chậm rãi phát ra, giọng nói Thời Sở Yêu vẫn ổn định mà trầm thấp, giống như ngọc châu một viên lại tiếp nối một viên nhấp nhô giữa không trung sau đó rơi xuống, rồi rơi đến mặt đất lại nhẹ nhàng mà bật lên, cho đến khi tung tóe đến lòng người nghe.
Ngắn ngủn ba bốn câu nói xong, Thời Sở Yêu chỉ dựa vào thanh âm suy diễn đã khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nín thở tập trung suy nghĩ, sau nửa phút trầm lặng, ông Bội Phồn vỗ tay đầu tiên, sau đó các nhân viên công còn lại tác cũng đều tán thưởng đứng lên, ngay cả Trần Tiên Minh luôn luôn bắt bẻ cũng lộ ra mỉm cười, một bên vỗ tay một bên nghiêng đầu nói với Âm Mật Vi bên cạnh: "Tôi thấy cái này xem như không tệ, nữ giả nam, không phải là đang hot nhất hiện nay sao, đàn ông yêu thích thì phụ nữ cũng yêu thích."
Âm Mật Vi miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Nguyên Tuấn dù sao cũng là thiếu niên tuấn tú, nếu như dùng nữ diễn viên, chỉ sợ sẽ giảm tỷ suất người xem là phụ nữ."
"Đừng lo lắng a, âm hưởng rất tốt," ông Bội Phồn vừa nói xong lại hướng Âm Mật Vi chuyển điện thoại, "Theo khả năng của mình thì tôi thấy video thử vai của Thời tiểu thư chỉ mới mười phút đồng hồ mà thôi, cô xem một chút mức độ ảnh hưởng này đi. Âm tổng tôi thấy Thời tiểu thư này sẽ trở thành một diễn viên tiêu điểm trong tiêu điểm."
"Hiện tại tuyển nam chính còn chưa kết thúc, sau lại kết luận sớm như vậy." Âm Mật Vi không nhanh không chậm mà nói một câu, lại cầm qua bản ghi chép của Triển Nhan lật xem.
Trần Tiên Minh lại nói: "Âm tổng, không cần sợ đổi mới, tôi ủng hộ cô, làm công tác tư tưởng cho bọn vương đổng tự tôi sẽ đi làm, cô chỉ cần dùng tốt những người mới này là được rồi."
Âm Mật Vi bất động thanh sắc: "Tôi cũng không cảm thấy Thời tiểu thư là người thích hợp để chọn."
Khi Thời Sở Yêu đi ra chỉ cần liếc nhìn biểu tình của Âm Mật Vi một cái đã biết rõ Âm Mật Vi sẽ làm trái lại mọi người, Âm Mật Vi làm sao sẽ đồng ý để cô tham dự vào 'cùng ngươi tránh mưa' đây?
Sau lần trước trở về từ nhà cô, chỉ sợ là Âm Mật Vi tránh cô còn không kịp a.
Thời Sở Yêu thầm cảm thấy buồn cười, Âm Mật Vi không phải lấy đá đập lên chân mình sao. Rõ ràng là muốn sửa cũ thành mới, nhưng mà sắp đến bước cuối này, lại quay trở về điểm xuất phát rồi.
Xem ra, thành kiến Âm Mật Vi đối với cô, cũng không phải là sâu bình thường rồi.
Đợi đến lúc buổi thử vai chấm dứt, Thời Sở Yêu liền xuất hiện ở cửa ra vào Trần Tiên Minh, cung kính chào hỏi Trần Tiên Minh. Thời Sở Yêu vốn là vui sướng đến kinh tâm động phách (rung động lòng người), mặc dù là đã thấy đủ loại nữ minh tinh thì Trần Tiên Minh cũng không khỏi thêm vài phần cẩn thận.
"Trần tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Thời Sở Yêu khẽ vuốt cầm, nới rộng cổ áo phong cảnh như ẩn như hiện, "Lúc trước chợt nghe nói rất nhiều tác phẩm mà ngài đầu tư, đều là tuyệt tác."
Trần Tiên Minh được mỹ nhân như Thời Sở Yêu lấy lòng, tất nhiên là vô cùng vui sướng, liên tiếp cười nói: "Đâu có đâu có, Thời tiểu thư quá khen." Tiếp theo, tránh không được lại đối với mỹ mạo của Thời Sở Yêu bắt đầu tâng bốc.
Thời Sở Yêu đáp lại thoả đáng, cũng không chú ý thoáng nhìn qua Âm Mật Vi xuất hiện cách đó không xa, Thời Sở Yêu nhất thời cao hứng, mỉm cười hướng Trần Tiên Minh vươn tay: "Trần tiên sinh, lại tự giới thiệu một lần nữa, tôi là Thời Sở Yêu, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác."
Trần Tiên Minh thụ sủng nhược kinh: "Sẽ... Sẽ có cơ hội." Thuận thế cầm ngón tay Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu tất nhiên biết hành vi của mình bị Âm Mật Vi nhìn như cái gì rồi, cô chính là hiếu kì, nếu như cô ở ngay trước mặt Âm Mật Vi làm những chuyện như thế, Âm Mật Vi sẽ có phản ứng như thế nào.
"Trần đổng, năm phút sau còn có cuộc họp." Âm Mật Vi bất ngờ đi đến bên cạnh Trần Tiên Minh, lễ phép nhắc nhở.
Trần Tiên Minh lúc này mới phản ứng tới, thoáng chốc liền buông tay Thời Sở Yêu ra, nói xin lỗi: "Xin lỗi tôi bận rồi không tiếp được. Thật xin lỗi." Rồi nói với Âm Mật Vi: "Tôi đi liền đây."
Triển Nhan đúng lúc dẫn Trần Tiên Minh đi ra cửa chính đại sảnh.
Thời Sở Yêu đưa mắt nhìn bóng lưng Trần Tiên Minh, khóe mắt nhìn Âm Mật Vi suy nghĩ, vẻ mặt lúc này của nàng rất thú vị, giống như là tức giận, lại giống như không sao cả.
"Cô là đang làm cái gì đây?" Âm Mật Vi thấp giọng hỏi Thời Sở Yêu, xung quanh lui tới rất nhiều nhân viên, nên Âm Mật Vi cố gắn hạ thấp âm thanh.
Thời Sở Yêu cười như không cười: "Làm cái gì là làm cái gì?"
Âm Mật Vi nhìn chằm chằm Thời Sở Yêu không nói lời nào.
Thời Sở Yêu làm ra bộ dáng như đột nhiên nhớ tới, lại làm ra vẻ mặt nghi hoặc: "Em là hỏi tôi tại sao lại tới thử vai, hay là..."
Thời Sở Yêu hạ giọng, kề sát bên tai Âm Mật Vi nói: "Hay là hỏi tôi tại sao phải cùng Trần đổng nắm tay?"
Âm thanh Thời Sở Yêu trầm thấp lại êm dịu, trong giọng nói lại lộ ra vẻ mập mờ thích thú.
Âm Mật Vi liếc nhìn Thời Sở Yêu, nhấc chân muốn rời khỏi, Thời Sở Yêu ngăn nàng lại, mỉm cười nói: "Tức giận?"
"Tôi không cần phải giải thích tâm tình của tôi với chị, chỉ là nếu như muốn tôi nói vậy thì đang trong giai đoạn thử vai lại cùng với cấp cao trong công ty thân cận, không chỉ đối với mình không có lợi mà cũng sẽ mang đến rắc rối cho công ty." Tầm mắt Âm Mật Vi nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh nói.
Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, khóe miệng cong giơ lên: "Trong tập đoàn Anh Lan còn có người trên em sao? Tôi nhớ là, tôi với em không chỉ có nắm tay qua, mà còn..."
"Còn như thế nào?" Âm Mật Vi mắt lóe lên một cái, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh.
Thời Sở Yêu lơ đễnh, chỉ nhẹ nhàng cười cười, đột nhiên nắm tay Âm Mật Vi, dùng vô cùng thân sĩ hôn lên mu bàn tay Âm Mật Vi, giương mắt lên thấp giọng nói: "Tôi sẽ không chỗ công cộng này tiết lộ bí mật của em."
Âm Mật Vi rút về bàn tay, ôm khuỷu tay mắt lạnh nhìn Thời Sở Yêu: "Tôi nghe không hiểu chị đang nói cái gì."
"Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian có thể từ từ nói." Thời Sở Yêu cười cười, lại đeo lên kính râm lần nữa, đem ánh mắt giấu phía sau kính, "Ví dụ như, ở studio, hoặc là ở phòng hóa trang."
Âm Mật Vi bình tĩnh: "Chị đối với việc được chọn có lòng tin như vậy?"
Thời Sở Yêu khóe miệng hiện lên nụ cười: "Chẳng lẽ em không tin tưởng sao?"
Âm Mật Vi không trả lời.
Thời Sở Yêu lại nói: "Không bằng chúng ta đánh cược đi, nhìn xem tôi có thể không thể để 'cùng ngươi tránh mưa' tỷ suất người xem phá 5 hay không."
Âm Mật Vi nói: "Tôi chưa từng có ý định để chị tham diễn."
Thời Sở Yêu cười cười, trước khi đi xoay người để lại sườn mặt cho Âm Mật Vi: "Tôi cũng không nói nhất định phải ở công ty của em quay diễn, người sản xuất gọi Dương Thấm Ngư kia, hình như là bạn cũ của em a."
Thời Sở Yêu nói xong, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng linh hoạt mà đưa cho Âm Mật Vi một cái nháy mắt, rồi lập tức xoay người rời khỏi.
Dương Thấm Ngư?
Dương Thấm Ngư vậy mà tìm tới Thời Sở Yêu?
Trong nội tâm Âm Mật Vi thoáng lộp bộp một cái, còn chưa bình tĩnh lại thì ông Bội Phồn đã đi tới nhìn theo bóng lưng Thời Sở Yêu nói: "Âm tổng, cô thật sự không có ý định dùng Thời tiểu thư sao, tuy rằng tôi không có quyền can thiệp vào quyết định của cô, nhưng tôi thật sự hy vọng cô có thể cân nhắc nhiều đến cô ấy."
Âm Mật Vi nhìn ông Bội Phồn: "Diễn viên bị ông khai trừ hợp đồng tôi cũng thấy không ít, ngược lại là thật sự chưa gặp qua người ông đặc biệt thích ý."
Ông Bội Phồn cũng không để ý cười cười: "Có lẽ Thời tiểu thư chính là người này."
Âm Mật Vi sửng sốt một chút, ông Bội Phồn lại không coi ai ra gì nụ cười hình như có hàm ý vô cùng.
Thời Sở Yêu bất luận là ở nơi nào, mỹ mạo cô ấy luôn chói mắt nổi bật đều đủ để cho mình trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, chỉ cần cô ấy hơi nghiêm túc một chút thì bất cứ kẻ nào cũng sẽ dễ dàng trở thành tù binh của cô ấy.
Ví dụ như, Trần Tiên Minh sau khi được Thời Sở Yêu lấy lòng liền lâng lâng.
Còn có dùng lời thoại xuất sắc đã bắt được Bội Phồn đạo diễn.
Cho dù là những người cao cao tại thượng, thanh cao lỗi lạc, thì dưới mị lực của Thời Sở Yêu trong phút chốc liền giống như biến thành người bình thường dễ dàng khám phá cùng khống chế rồi.
Âm Mật Vi cảm thấy nội tâm có chút không thoải mái, sau khi cùng ông Bội Phồn tạm biệt, liền đã đi khỏi đại sảnh.
Nói không rõ cảm giác trong nội tâm là gì, nhưng Âm Mật Vi biết rõ nhất định có liên quan đến Thời Sở Yêu.
Loại này tâm tình, có thể là ngay lúc Thời Sở Yêu chủ động nắm tay Trần Tiên Minh thì nàng liền nảy mầm rồi, cũng có thể là lúc Thời Sở Yêu nói ra tên Dương Thấm Ngư đã âm thầm sinh trưởng, nhưng bất luận là loại nào, Âm Mật Vi đều không muốn.
Không muốn tiếp cận Thời Sở Yêu, cũng không muốn Thời Sở Yêu tiếp cận nàng.
Lúc càng không muốn nhìn đến Thời Sở Yêu, thì bóng dáng của cô ấy lại xuất hiện trong đầu.
Thật không muốn một chút xíu nào.
..........
Yeah!!! Vi Vi ghen rồi kìa. Ai đoán được chương kế Vi Vi biết được cái gì mai mình up thêm chương nữa! hehe