Chương 12: Coi chừng váy bị vò nát rồi
Sau khi Thời Sở Yêu đưa Thi Mạn Nhu đến cao ốc tài chính tiếp tục làm việc liền quay trở về, tuy rằng tối hôm qua bị giấc mơ kỳ quái kia quấy nhiễu, nhưng mà nhờ vào việc mua sắm điên cuồng quả thực là giảm bớt không ít.
Khi đi ngang qua quán cà phê, Thời Sở Yêu xuống xe, hướng nhân viên phục vụ gọi một ly cà phê Mocha đặc biệt đậm đặc, sau khi vừa đi ra ngoài, liền thấy Âm Mật Vi ở phía đối diện cũng sắp đi đến quán cà phê. Âm Mật Vi mặc bộ váy màu hồng cánh sen, mang kính râm, khuyên tai kim cương trên vành tai lấp lánh dập người, Âm Mật Vi khí chất hạng nhất, chẳng qua chỉ là từ trên xe xuống mua cà phê mà thôi, cả người lại tự nhiên mà toả ra khí tràng của nữ đại minh tinh quay diễn trên đường phố.
Với bộ dạng không coi ai ra gì này của Âm Mật Vi, tất nhiên là không nhìn thấy cô rồi.
"A!"
Cơ thể Âm Mật Vi chợt bị bỏng, đồng thời đang dốc hết sức vũ bỏ cà phê trên y phục, bọt cà phê liền theo vạt áo, từ áo vẫn lan ra đến tất chân rồi.
"Cô sao lại không cẩn thận như vậy!" Triển Nhan từ phía sau chạy đến, vội vàng xem xét tình huống của Âm Mật Vi, Âm Mật Vi tháo kính râm xuống, ý bảo với Triển Nhan là không sao.
Cũng là lúc này, Âm Mật Vi thấy rõ người đứng ở trước mặt nàng, khiến nàng một thân toàn cà phê chính là Thời Sở Yêu.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi không cẩn thận, tay vừa rồi bị trượt một cái, liền..." Thời Sở Yêu vội vàng nói xin lỗi, ngoài mặt hiện lên tia chân thành nhưng lại là áy náy giả dối.
"Thì ra là Thời tiểu thư." Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, gương mặt Thời Sở Yêu vẫn như cũ sáng chói lại xinh đẹp như vậy, nhưng phía sau dáng dấp xinh đẹp đó lại là một trái tim có chất lượng không được tốt lắm.
Mặc dù Âm Mật Vi cảm thấy người bình thường sẽ không lỗ mãng đem cà phê rơi ra như thế, nhưng nếu như người này là Thời Sở Yêu, vậy đây cũng không phải là một chuyện không cách nào tưởng tượng.
"Không có nóng a, tôi bởi vì vội đi ra ngoài." Thời Sở Yêu vẫn đang giải thích, ân cần nhìn bộ váy màu hồng cánh sen của Âm Mật Vi trên đó còn có nơi có dấu vết cà phê đọng lại.
Âm Mật Vi ngồi thẳng lên: "Không sao, chẳng qua là một ít cà phê mà thôi."
Âm Mật Vi biết rõ, nếu lúc này mà tỏ ra tức giận, sẽ chỉ làm Thời Sở Yêu thấy càng có cảm giác thành tựu mà thôi, chỉ có thong dong trấn tĩnh mới là biện pháp tốt khiến cho Thời Sở Yêu giậm chân.
Âm Mật Vi nhìn nhìn Thời Sở Yêu, lộ ra mỉm cười nói: "Chẳng lẽ Thời tiểu thư đã sớm biết hôm nay sẽ đem cà phê đổ lên váy của tôi, nên đã sớm chuẩn bị xong đồ mới chờ tôi?"
Thời Sở Yêu cảm thấy Âm Mật Vi trả lời đầy khiêu khích, liền mỉm cười, giọng điệu nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn làm cho người ta suy nghĩ nói: "Có lẽ đúng là như vậy. Như vậy Âm tiểu thư tiếp nhận lời mời của tôi, hay là muốn một thân vết bẩn như vậy mà quay lại văn phòng?"
Dừng một chút lại nói: "Dù sao sẽ không phải là Âm tiểu thư căn bản không dám đi cùng tôi đấy chứ? Chúng ta chẳng qua là..."
Chúng ta chẳng qua là ngoài ý muốn hôn một cái mà thôi.
Âm Mật Vi, cô chắc sẽ không so đo lại nhát gan như vậy a?
Thời Sở Yêu tràn đầy chờ mong mà nhìn Âm Mật Vi, Triển Nhan tức thời không hiểu ra sao nhìn hai người, theo nàng biết, Âm Mật Vi chỉ là cùng người phụ nữ gọi là Thời Sở Yêu này từng gặp mặt một lần, đúng lúc đưa Thời Sở Yêu đi bệnh viện mà thôi.
Nhưng mà xem ra theo tình hình trước mắt, quan hệ giữa hai người hình như phức tạp hơn một chút.
"Cảm ơn, tự tôi có quần áo để đổi." Âm Mật Vi cũng không bị Thời Sở Yêu khiêu khích, nghiêng đầu ra hiệu với Triển Nhan.
Triển Nhan trở về xe nhìn nhìn, vẻ mặt khó xử quay lại nói nhỏ: "Quần áo dự bị lần trước bị tôi đem đến tiệm giặt quần áo, còn chưa có lấy về."
Âm Mật Vi hơi sững sờ, Thời Sở Yêu nhìn xẻ mặt Âm Mật Vi liền đoán được một nữa.
Hiện tại chính là giờ làm việc, mà biệt thự ở vùng ngoại ô của Âm Mật Vi cách trung tâm thành phố mất một giờ đồng hồ, nếu như phải đi về đổi, hiện tại nhất định là không kịp.
Lại nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Âm Mật Vi, hiển nhiên đang đợi nàng chính là một hội nghị trọng yếu rồi.
Âm Mật Vi làm sao sẽ lãng phí thời gian a?
"Người đại diện của Đào tiểu thư đang đợi sẵn rồi" Triển Nhan nhỏ giọng nói ở bên tai Âm Mật Vi, lại nhìn đồng hồ trên tay một chút, có chút sốt ruột, "Lần sau hẹn được chỉ sợ là nửa năm sau..."
Thời Sở Yêu giương lên khóe miệng, quay người đi đến trước quầy, lại lấy hai ly cà phê, tiện tay đưa ly cà phê sữa cho Âm Mật Vi, khẽ mỉm cười nói:
"Không nên từ chối ý tốt của tôi. Ly cà phê này, coi như là tôi nhận lỗi."
Âm Mật Vi nhận lấy cà phê, hút một hơi, hỏi: "Nhà của cô ở đâu?"
Thời Sở Yêu cười cười: "Mười phút."
Nhưng mà mười phút theo như lời của Thời Sở Yêu là mười phút đi tàu điện ngầm, lúc đi đến trạm tàu điện ngầm, Thời Sở Yêu quyết đoán ngăn cản ý niệm muốn đi theo trong đầu của Triển Nhan, chỉ mang theo một mình Âm Mật Vi rời khỏi.
Kỳ thật cho dù lái xe thì đến nhà Thời Sở Yêu cũng chỉ mất mười lăm phút mà thôi, nhưng mà thư kí toàn năng như Triển Nhan luôn luôn ở xung quanh quay trái lại xoay phải, thủy chung là bất tiện lại chướng mắt, nếu chuyện gì Âm Mật Vi cũng có thể để cho Triển Nhan làm thay, vậy cô còn có cơ hội gì để tiếp cận Âm Mật Vi đây?
Cho nên dùng tàu điện ngầm để tránh là cách làm vô cùng sáng suốt.
Từ nhỏ Âm Mật Vi đi đến đâu đều có người đưa đón, cho dù là lúc du học ở Thụy Điển cũng chưa từng đi giao thông công cộng, bởi vậy đối với phương tiện giao thông như tàu điện ngầm các loại là vô cùng lạ lẫm.
"Cô là lần đầu đi tàu điện ngầm sao?" Thời Sở Yêu lấy vé, đưa cho Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi thản nhiên nói: "Chỉ là thấy qua mà thôi."
Thời Sở Yêu cười rộ lên, trong lòng thầm nghĩ Âm Mật Vi thật đúng là cái đại tiểu thư không hơn không kém, hôm nay đi cùng cô chen chúc trên tàu điện ngầm, không biết có thể đem váy của nàng vò nát hay không.
Sắp tới giữa trưa, người trên tàu điện ngầm cũng không coi là nhiều, nhưng cũng chỉ có thể chứa đủ để đứng vững mà thôi. Thời Sở Yêu dẫn Âm Mật Vi đi vào toa hành khách, đứng lại ở chỗ gần giữa hai chỗ nối tiếp nhau, Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, trên mặt nàng cũng không có vẻ gì là cảm thấy khó chịu.
Cho dù có người tò mò nhìn đến vết bẩn trên người nàng, nhưng khi lúc ánh mắt chuyển đến trên mặt Âm Mật Vi đều bị dung mạo cùng khí chất của Âm Mật Vi làm cho sợ hãi.
Âm Mật Vi xuất chúng như thế, cho dù giờ phút này quần áo nàng tả tơi, cũng tuyệt đối là một đời mỹ nhân có thể khuynh quốc khuynh thành.
Toa hành khách đúng lúc lắc lư một cái, Thời Sở Yêu nhất thời không đứng vững, bỗng chốc hướng bên người Âm Mật Vi xiêu vẹo một chút, Thời Sở Yêu theo bản năng đưa tay bắt lấy tay Âm Mật Vi, nhưng lại không nắm vững, tay lặp tức đụng phải ngực Âm Mật Vi.
Nói như thế nào đây, Thời Sở Yêu trong phút chốc này, cảm giác được cũng không phải là quần áo mềm mại tinh tế trên người Âm Mật Vi, mà là thứ được giấu kín ở dưới lớp quần áo, nhìn không tới, lại có thể sờ được đến mềm mại.
Liền giống như bị đặt ở dưới mười bảy tầng đệm chăn đậu hà lan, chỉ cần làn da công chúa đủ mềm mại, thì cô luôn có thể cảm nhận được hình dạng của viên đậu hà lan kia, lớn nhỏ, còn có vị trí nghiêng lệch.
Lúc này, Thời Sở Yêu lại có thể cảm giác được đồ lót ở bên trong Âm Mật Vi làm bằng chất liệu gì, còn có hoa văn, hình dạng, thậm chí là vị trí đường cong, cũng rất rõ ràng, giống như đã bị lột sạch rồi hiện ra ở ngay trước mắt.
"Thời tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?" Âm Mật Vi nghiêng đầu nhìn Thời Sở Yêu, lại ngẩng đầu nhìn sang màn hình trong xe, "Sắp tới nơi rồi?"
Thời Sở Yêu lấy lại tinh thần, cười cười, cầm lấy cà phê trong tay nhẹ nhàng uống một ngụm: "Đừng gấp, rất nhanh sẽ đến."
...............
-_-|||, mõi lần gặp phải Yêu Yêu là Vi Vi bị ăn không ít đậu hủ a. Hết nhìn đến hôn bây giờ còn sờ nữa, hông biết mai mốt còn làm gì ngươi ta a. hehe
Hiện tại có thêm một edittor giúp mình nên sửa lại lịch post thành thứ 3,5,7 nha!