Chương 90: Cưỡng hôn
Tần Ý Nùng: "..."
Một người bạn không nghi ngờ sẽ vĩnh viễn đứng về phía bạn vô điều kiện, trước khi lâm trận đột nhiên phản bội là cảm giác như thế nào?
Tần Ý Nùng khó mà tin được nhìn Đường Nhược Dao một cái, Đường Nhược Dao không hề chột dạ không tránh ánh mắt của cô ấy, ngược lại gật đầu với cô ấy, khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Tần Ý Nùng thoáng khựng lại.
Hàn Ngọc Bình mất kiên nhẫn nói: "Mau lên đi, câu giờ cái gì? Lát nữa còn phải quay phim, tranh thủ thời gian."
Tần Ý Nùng thu cảm xúc lại, phe phẩy ống tay áo, khóe miệng thấp thoáng cong lên một nụ cười, nói: "Nói gì ạ?"
Hàn Ngọc Bình: "Ăn năn sám hối đó."
Tần Ý Nùng hừ cười thành tiếng, mấy câu nói chầm chậm chuyển động trêи đầu lưỡi tới mấy vòng, uể oải thốt ra: "Cháu có gì phải ăn năn sám hối chứ? Hôm qua cũng đã xin lỗi rồi, tổn thất của đoàn làm phim cứ ghi vào cho cháu, đừng được đằng chân lân đằng đầu, đạo diễn Hàn."
Thái độ của cô ấy đột nhiên cứng rắn, hơn nữa câu nào cũng có lí, đuổi giết khiến Hàn Ngọc Bình không kịp trở tay.
Hàn Ngọc Bình buột miệng nói: "Sao cháu có thể không biết xấu hổ thế chứ?"
Tần Ý Nùng "ha" một tiếng, mặt cười nhưng tim không cười: "Ngày đầu chú biết chuyện này sao?"
Cô ấy nói cho Hàn Ngọc Bình nghe, nhưng mắt lại nhìn sang Đường Nhược Dao, đôi mắt nước thu biết nói chuyện, đang chất vấn cô tại sao không giúp cô ấy, lại đi giúp người ngoài.
Người ngoài? Hàn Ngọc Bình là người ngoài?
Bản thân Tần Ý Nùng cũng ngây ra, trong lòng cô ấy đã vô thức coi trọng Đường Nhược Dao đến thế rồi sao?
Hàn Ngọc Bình ăn to nói lớn, nhưng muốn đấu miệng thì ông không thắng nổi miệng lưỡi linh hoạt lại không cần thể diện của Tần Ý Nùng, vội vàng làm ánh mắt cầu cứu với Đường Nhược Dao, ai ngờ Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng đang "nhìn nhau đắm đuối", không có thời gian cho ông một ánh nhìn.
Hàn Ngọc Bình: "..."
Ông biết mà, cặp tình nhân đầu giường cãi nhau cuối giường hòa tuyệt đối không đáng tin!
Hàn Ngọc Bình nặng nề khụ hai tiếng.
Đường Nhược Dao tỉnh táo từ canh mê hồn trong mắt Tần Ý Nùng, vội vàng nhìn sang Hàn Ngọc Bình. Hàn Ngọc Bình biết không trông chờ gì được từ cô, nhưng cơn tức này quả thật ông nuốt không trôi, đặc biệt là gặp phải đồng đội gà mờ như Đường Nhược Dao, cuối cùng ông vẫn lựa chọn phương pháp sở trường nhất của bản thân, một là tức giận, hai là mắng chửi.
Hàn Ngọc Bình mắng xong liền hùng hổ rời đi, trước khi đi còn vứt lại một câu: "Còn có lần sau thì rã đám luôn!"
Quan Hạm tiễn Hàn Ngọc Bình ra cửa, Tần Ý Nùng đỡ trán cười, mắt cong cong nhìn về phía Đường Nhược Dao.
Vẻ mặt Đường Nhược Dao trầm ngâm.
Tần Ý Nùng: "Đường..."
Đường Nhược Dao đứng lên, lạnh lùng nói: "Em cũng đi đây, cô Tần, lát nữa gặp."
Môi nhỏ của Tần Ý Nùng mím khẽ: "... Ừ."
Đường Nhược Dao và Quan Hạm sánh vai, khẽ gật đầu với Quan Hạm, bước đều đi ra ngoài.
Tần Ý Nùng nhìn theo bóng lưng Đường Nhược Dao, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại.
Đây là đang mềm nắn rắn buông sao?
Tần Ý Nùng nghi hoặc nghĩ.
...
"Đường Đường, cô Tần ra rồi." Tân Tinh vội vàng báo cáo với Đường Nhược Dao đang vùi đầu đọc kịch bản.
Đường Nhược Dao cũng không ngẩng đầu, khẽ trách một tiếng: "Lắm lời."
Tân Tinh tủi thân bĩu môi: "... Ờ." Không phải lúc trước ngày ngày chị nhìn chằm chằm người ta sao? Bây giờ lại không cần nữa? Cô nàng khổ quá, cái gì cũng không làm tốt, khi nào mới có thể trở thành Quan Hạm người ta đây.
Đường Nhược Dao tính toán trong lòng một lúc: "Ba ngày này, không, trong hôm nay, em đừng nhắc đến cái tên Tần Ý Nùng với tôi." Nếu không phải chẳng còn mấy ngày ở phim trường, Đường Nhược Dao ít nhất phải giận cô ấy ba ngày!
Tân Tinh: "Chị và cô ấy cãi nhau à?"
Đường Nhược Dao im lặng giây lát, nói: "Đại khái thế."
Tân Tinh hiểu rồi.
Phim trường hôm nay vô cùng lạnh lẽo.
Chỉ vì thiếu đi bóng người kề cận của Đường Nhược Dao mỗi khi quay phim xong, Tần Ý Nùng liền cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, trong lòng trống rỗng, ánh mắt cũng vô thức nhìn về phía Đường Nhược Dao.
Hàn Ngọc Bình: "Cắt."
Đường Nhược Dao nhanh như chớp buông lỏng bàn tay đang nắm tay Tần Ý Nùng ra, muốn đi sang một bên, Tần Ý Nùng đưa tay ra, nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.
Đường Nhược Dao không nhìn cô ấy, rũ mí mắt xuống, nhìn ngón tay trắng bóc trêи cổ tay, nhàn nhạt nói: "Cô Tần có chuyện gì sao ạ?"
Tần Ý Nùng ngây ra, bí từ nói: "... Không, em thì sao?"
Đường Nhược Dao ngẩng mắt, cho cô ấy một ánh mắt kì quái.
Rõ ràng là chị kéo tay em, nhưng lại hỏi em có chuyện gì hay không?
Tần Ý Nùng bối rối buông tay ra, nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi."
Đường Nhược Dao khẽ gật đầu, rời đi.
Hàn Ngọc Bình cách hai người không xa, nhìn thấy cảnh tượng Tần Ý Nùng thua trận, vui không biết giống thứ gì, đây gọi là gì? Nhân quả tuần hoàn, tất có báo ứng! Cũng coi như có người có thể trị cô ấy rồi!
Buổi sáng quay phim thuận lợi, trước giờ nghỉ trưa, Hàn Ngọc Bình gọi Đường Nhược Dao tới.
Đường Nhược Dao kính trọng nói: "Đạo diễn Hàn."
Hàn Ngọc Bình hỏi cô: "Cháu có phát hiện một chuyện?"
"Gì ạ?" Trong lòng Đường Nhược Dao bỗng dưng căng thẳng.
"Đừng căng thẳng, trạng thái cảm xúc hôm nay của cháu rất tốt." Hàn Ngọc Bình nói, " Nhưng cháu đang cãi nhau với Tần Ý Nùng trong đời thực."
"Cho nên ạ?" Đường Nhược Dao chưa phản ứng kịp.
Hàn Ngọc Bình hiếm thấy nở một nụ cười, nói: "Cháu không phát hiện bản thân trong phim ngoài đời khống chế cảm xúc rất thành thục, lực khống chế tốt hơn trước rất nhiều sao? Nếu là trước đây, cháu nhất định sẽ bị hiện thực ảnh hưởng, trạng thái quay phim sẽ tệ đi."
Đường Nhược Dao ngẩn ra, vui vẻ nói: "Cảm ơn đạo diễn Hàn."
Hàn Ngọc Bình cười nói: "Cảm ơn tôi làm gì? Tôi dạy cháu còn không nhiều bằng Tần Ý Nùng dạy cháu."
Đường Nhược Dao mím môi.
"Nghe đến tên con bé nên không vui sao?" Hàn Ngọc Bình vỗ vai cô nói, "Vợ chồng không có mối thù qua đêm, có vấn đề gì thì kịp thời bàn bạc giải quyết, nếu không như quả cầu tuyết càng lăn càng to."
Hàn Ngọc Bình tức xong rồi, vẫn suy nghĩ cho hai cô gái nhỏ. Tần Ý Nùng cũng coi như con gái của ông, ông hi vọng cô ấy sẽ vui vẻ. Bao nhiêu năm mới hết độc thân, Đường Nhược Dao nhìn qua cũng thấy đáng tin, bỏ lỡ mối này cũng không dễ tìm mối khác.
Chính là... hai người đều là con gái mềm yếu, còn là người trong giới, không phải Hàn Ngọc Bình mang chủ nghĩa nam quyền, chỉ là ông thật sự không thể không lo lắng, tương lai hai người có chịu được phong ba bão táp còn chưa biết tên.
Đường Nhược Dao khẽ vâng một tiếng, nhưng trong lòng đã chủ trương hôm nay không để ý đến Tần Ý Nùng, trừ phi cô ấy dỗ cô.
Dỗ cô?
Đường Nhược Dao cười khổ, loại tình huống này căn bản sẽ không xảy ra?
Thời gian nghỉ trưa, Đường Nhược Dao dứt khoát không về phòng nghỉ của mình, mà ngồi ở ghế xếp trêи phim trường với Hàn Ngọc Bình, ở góc không người mặt đối mặt nhỏ tiếng nói chuyện.
Đã vào cuối xuân, thời tiết không nóng không lạnh, hai người ngồi gần bên hồ, đón những cơn gió mát lạnh thổi qua, thổi lên gò má, vô cùng sảng kɧօáϊ.
Ngón tay trắng thon của Đường Nhược Dao đè lấy những lọn tóc bị gió thổi loạn bên tai, hỏi: "Đạo diễn Hàn quen biết Tần Ý Nùng từ khi nào ạ?"
Hàn Ngọc Bình híp mắt nhớ lại, nói: "Sắp mười năm rồi."
"Lúc quay "Mung Lung" ạ?"
"Ừ. Thật ra rất lâu trước đó có duyên gặp mặt một lần, nhưng tôi không có ấn tượng gì sâu sắc."
"Lúc đó chị ấy thế nào ạ? Có khác nhiều so với hiện tại không ạ?"
Hàn Ngọc Bình xuỳ một tiếng: "Không chỉ khác nhiều, chính là một trời một vực."
"Trời, vực?" Đường Nhược Dao khẽ nhướng mày.
"Trước đây là trời, bây giờ là vực." Hàn Ngọc Bình tức tối nói, "Tôi sớm biết con bé trưởng thành thành dáng vẻ hiện tại, tôi tuyệt đối sẽ không chơi chung với nó."
"Ha ha ha." Đường Nhược Dao biết ông nói đùa, phối hợp cười ba tiếng.
Hàn Ngọc Bình rút điếu thuốc trong bao ra, thành thục kẹp giữa hai ngón tay, giơ về phía Đường Nhược Dao: "Không để ý chứ?"
Ông nghiện thuốc, đã nhịn không hút suốt cả sáng.
Đường Nhược Dao lắc đầu.
Hàn Ngọc Bình bật lửa châm thuốc, hít sâu một hơi, nhả ra ngụm khói trắng, nói: "Nhưng không thể không nói, nó bây giờ càng thành thục, cũng thích ứng cái giới này hơn nhiều."
"Vâng."
Hàn Ngọc Bình chầm chậm híp mắt lại, lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, mở miệng nói: "Con bé là người kiên cường nhất trong cuộc đời này mà tôi từng gặp qua, giống như cây cỏ dại yếu ớt bên bờ vực, một trận gió một cơn mưa lúc nào cũng có thể khiến con bé bật gốc, nhưng con bé lại ngoan cố lớn lên trêи bờ vực ấy, mưa to gió lớn thế nào cũng không chịu thua. Tôi để con bé quay phim điện ảnh của tôi, một phần nguyên nhân là vì con bé thật sự có thiên phú, một phần nguyên nhân khác, là vì tôi hiếu kì, rốt cuộc con bé có thể kiên trì đến khi nào."
Hàn Ngọc Bình dẫn dắt qua loa, đều là những chuyện Đường Nhược Dao không biết, trong lòng cô đột nhiên đau đớn, tạm thời đè hiếu kì xuống, không ngắt lời, kiên nhẫn nghe Hàn Ngọc Bình kể tiếp.
"Cháu biết con bé đến tìm tôi thử vai như thế nào không?" Hàn Ngọc Bình nói, "Có một lần tôi đi dự tiệc tối, trêи đường về, là nửa đêm rồi, một bóng người đột nhiên lao ra đường chặn lấy xe tôi, tài xế vội vàng đánh lái, bánh xe quẹt qua chân con bé, chỉ thiếu một chút chút nữa, con bé sẽ bay đi. Tôi từng thấy nghệ sĩ phát điên vì một cơ hội thử vai, nhưng chưa từng thấy người không cần mạng sống như thế."
Đường Nhược Dao chỉ nghe ông kể lại nhưng chân đập tay run, yết hầu cô thắt chặt, nhỏ tiếng hỏi: "Vậy tại sao chị ấy lại... lại không cần mạng sống như thế ạ?"
Hàn Ngọc Bình đặt ngón trỏ lên đầu gối gõ nhịp, nhíu mày: "Con bé không kể chuyện trước đây cho cháu sao?"
Đường Nhược Dao lắc đầu.
Hàn Ngọc Bình đột nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt lộ ra một tia ảo não. Cũng đúng, nào có cô gái nào, sẽ kể chuyện khó nói thành lời này cho người mình yêu. Chính Hàn Ngọc Bình, cũng chỉ khi ông quyết định giúp Tần Ý Nùng, mới tự mình đi điều tra. Sau đó hai người có khăng khít cũng không hề nhắc lại.
Hàn Ngọc Bình hít một hơi, thở dài nói: "Đại khái là vì con bé cảm thấy là cơ hội duy nhất có thể nắm bắt lúc đó. Nếu thất bại, hậu quả cũng chẳng hơn cái chết là bao."
May mà, cô ấy cược thắng.
Hàn Ngọc Bình nói: "Tôi xuống xe nhìn tình hình thương tích của con bé, tính đưa nó đi bệnh viện, lúc đó tôi vẫn chưa quen thuộc với con bé, chỉ nghĩ là không cẩn thận đâm phải người đi đường. Kết quả tự nó bò dậy, tập tà tập tễnh, đỡ lấy cột đèn tự giới thiệu, cháu là XXX, bảo tôi cho con bé một cơ hội thử vai, nếu tôi không có thời gian, nó có thể đến phim trường diễn cho tôi xem, mười phút, không, năm phút, một phút cũng được."
"Đạo diễn có thấy choáng váng không ạ?"
"Tôi chắc chắn choáng váng rồi." Hàn Ngọc Bình nói, "Tôi tự hỏi người này có phải có bệnh không?"
Khóe môi Đường Nhược Dao khẽ cong, trong lòng lại rất nghẹn ngào.
Cô không có cách nào tưởng tượng, năm đó Tần Ý Nùng ôm theo tâm trạng xem cái chết nhẹ tự lông hồng ấy như thế nào, không tiếc dùng mạng sống đánh cược một cơ hội sống mù mịt. Cô ấy đối mặt với Hàn Ngọc Bình bước từ trêи xe xuống, làm sao để có thể chống đỡ lấy bình tĩnh, nói ra những lời ấy.
"Đạo diễn đồng ý cho chị ấy diễn sao ạ?"
"Tôi cũng không phải kẻ lõi đời như con bé, tôi nói là Tần Ý Nùng hiện tại." Hàn Ngọc Bình nói, "Đương nhiên tôi không đồng ý, muốn đưa con bé đi bệnh viện xử lí vết thương trước, nhưng nó sống chết không chịu, muốn tôi phải cho nó một câu trả lời. Cháu biết tôi là người ngoài lạnh trong nóng mà..."
Đường Nhược Dao nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.
Hàn Ngọc Bình sửa lời, nói: "... Được rồi, thật ra lúc đó "Mung Lung" chọn vai rất lâu nhưng không khiến tôi hài lòng, nữ viên viên lớn nhỏ tôi đều đã xem qua một lượt, trong giới có rất nhiều người biết tôi sầu khổ vì chuyện này, con bé lại tìm đến cửa, tôi nghĩ hay là thử xem, cũng không chậm trễ mấy phút đồng hồ."
"Cho nên cuối cùng đạo diễn để chị ấy thử vai trêи phố sao ạ?" Đường Nhược Dao nắm lấy trọng tâm.
Hàn Ngọc Bình ho một tiếng: "Lúc đó tôi vội về nhà, vợ tôi còn đang đợi tôi nữa. Hơn nữa đó là con bé tự yêu cầu, con bé sợ tôi trăm công nghìn việc rồi vứt nó ra sau đầu, không thể chờ đợi muốn diễn, không muốn bỏ phí cơ hội."
"Lúc đó có lẽ chị ấy rất nổi tiếng, đạo diễn lại để chị ấy diễn trêи phố sao? Còn tập tà tập tễnh? Ngộ ngỡ lên báo thì sao ạ?" Năm đó Đường Nhược Dao còn nhỏ, lên tiếng thay Tần Ý Nùng lúc trước.
Hàn Ngọc Bình chột dạ nói: "Tôi cũng không quen con bé." Một lúc sau, cây ngay không sợ chết đứng nói, "Mấy bộ phim truyền hình ba xu con bé diễn trước đây, cũng có thể gọi là tác phẩm chắc? Một hạt giống tốt như thế, nếu ngay từ đầu ở trong tay tôi thì tốt biết bao, thế mà lại bị công ty quản lí bóc lột những ba năm."
Hàn Ngọc Bình bầm gan tím ruột: "Những ba năm, năm nay con bé mới ra mắt được mười hai năm, chiếm không một phần tư rồi!"
Trong lòng Đường Nhược Dao lướt qua một suy nghĩ, gạn hỏi: "Công ty quản lí ban đầu của chị ấy tên là gì ạ?"
Hàn Ngọc Bình không quan tâm xua tay: "Quên rồi, ai nhớ nổi? Là công ty nhỏ thôi, năm đó còn náo loạn chấm dứt hợp đồng với Tần Ý Nùng, cũng có chút tên tuổi, sau đó mai danh ẩn tích, có khả năng đóng cửa rồi." Ông cười lạnh, "Công ty đó tiếng dữ đồn xa, ăn thịt không nhả xương, có thể kí với nghệ sĩ mới mới là lạ."
"Tiếng dữ đồn xa?"
"Đều là chuyện thối nát, nói ra bẩn tai cháu." Hàn Ngọc Bình híp mắt, nhả ra ngụm khói.
Hàn Ngọc Bình lười nhắc tới, nhưng Đường Nhược Dao lại muốn biết, cô cảm thấy có liên quan rất lớn tới Tần Ý Nùng, thế là ở bên thăm dò nói: "Tần Ý Nùng và công ty quản lí ban đầu chấm dứt hợp đồng vì nguyên nhân gì ạ?"
"Bất đồng kế hoạch với con đường tương lai. Công ty của con bé coi nó như máy kiếm tiền, sắp xếp lịch trình xuyên ngày xuyên đêm, quay phim, nhận quảng cáo, tham gia hoạt động, việc gì có tiền thì làm việc đó. Con bé không xuất thân chính quy, dốt đặc cán mai với diễn xuất, tầm nhìn công ty lại ngắn hạn, không thèm mời cả giáo viên chuyên ngành về cho con bé, sợ chậm trễ thời gian để nó kiếm tiền, tự nó tìm, kết quả bận đến mức không có thời gian đi học. Với thiên phú diễn xuất của nó, nếu không phải như thế, làm gì đến mức ba năm không có chút tiến bộ nào, vẫn vẫy vùng trong mấy bộ phim ba xu." Hàn Ngọc Bình ngừng lại, lựa chọn che giấu một phần nội dung quan trọng khác, "Bản thân con bé có chủ kiến, không muốn tiếp tục như thế, bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với công ty, sau này mâu thuẫn ngày càng dữ dội, cuối cùng không có cách nào điều hòa, con bé liền... đơn phương đề ra việc chấm dứt hợp đồng."
Hàn Ngọc Bình thở dài một tiếng, khóe mắt ươn ướt, nghiêng đầu nhìn mặt hồ gợn sóng.
Đường Nhược Dao sụt sịt mũi.
Đột nhiên cô hiểu được tại sao Tần Ý Nùng lại hận rèn sắt không thành thép với thái độ cúi đầu nhẫn nhục của cô với Nguyễn Cầm như thế. Cô có Tần Ý Nùng che chở, vẫn bị Nguyễn Cầm ức hϊế͙p͙, Tần Ý Nùng lúc trước chỉ có thể dựa vào bản thân, từng bước từng bước chống chọi.
Ba năm đó chị ấy đã trải qua thế nào? Chuyện sơn trắng hình như cũng xảy ra trong thời gian đó. Vành mắt Đường Nhược Dao đột nhiên chua xót.
Đợi đã. Mặt mày Đường Nhược Dao đột nhiên khựng lại.
Tuy Hàn Ngọc Bình lướt qua rất nhiều chuyện, hoặc căn bản không nói. Nhưng căn cứ theo trình tự thời gian, Tần Ý Nùng ra mắt ba năm mới đến tìm Hàn Ngọc Bình, nếu chỉ là bất đồng trong định hướng tương lai, tại sao lại phải mang mạng sống ra để cược lấy một cơ hội? Tại sao cô ấy lại bị kéo đến bước đường cùng như thế?
Giữa chừng nhất định xảy ra vấn đề gì đó!
"Đạo diễn Hàn!" Đường Nhược Dao vội vàng gọi ông.
Hàn Ngọc Bình quay đầu, ánh mắt trầm ngâm nhìn cô.
"Nếu con bé không nói cho cháu, chứng tỏ còn chưa đến lúc." Hàn Ngọc Bình gạt tàn thuốc, thản nhiên nói, "Tôi có thể nói như vậy thôi, cháu hỏi nữa, tôi cũng không biết."
Ông có chút hối hận vì đã nói ra những lời này, không biết Tần Ý Nùng có tức giận hay không. Nhưng nếu hai đứa là người yêu, Đường Nhược Dao không biết bất kì chuyện gì, vậy còn yêu đương cái gì?
"Hai đứa ở bên nhau từ lúc nào?" Hàn Ngọc Bình nổi lên tò mò.
"... Rất lâu rồi ạ." Đường Nhược Dao mơ hồ trả lời.
"Một hai năm?"
"Cũng gần như thế."
"Ồ, vậy là rất lâu rồi." Hàn Ngọc Bình tìm đáp án cho câu hỏi của chính mình, "Có phải bình thường rất ít khi gặp mặt?" Cho nên mới thiếu đi cơ hội để hiểu nhau, người trẻ tuổi đang trong thời kì
mặn nồng, nào có rảnh nói những chuyện phá hỏng tâm trạng.
Đường Nhược Dao dựa theo lời của ông vâng một tiếng: "Ba tháng gặp một lần ạ."
"Không dễ gì." Hàn Ngọc Bình cảm khái nói.
"Vẫn ổn ạ." Đường Nhược Dao cúi đầu nói.
"Công tác bảo mật của hai đứa nghiêm ngặt đấy, không hở ra chút phong thanh nào. Đặc biệt là Tần Ý Nùng, bên ngoài tin giả bay đầy trời, cháu lại không bại lộ." Hàn Ngọc Bình nói.
"Lúc đầu cháu cũng thiếu chút nữa bị những tin tức kia lừa gạt, cho rằng cô Tần thật sự giống như truyền thông đồn đại, phong lưu đa tình, cháu cũng chỉ là một trong những hồng nhan tri kỉ của cô ấy." Đường Nhược Dao cười cười.
"Ấy, những tin đó không thể tin, giả hết đấy." Hàn Ngọc Bình tiến sát bên tai cô, nói, "Tôi nói cho cháu một bí mật."
Đường Nhược Dao rửa tai lắng nghe, nghe thấy Hàn Ngọc Bình nhỏ tiếng nói bên tai cô: "Trước đây con bé chưa yêu đương gì đâu, có lẽ cháu là tình đầu của nó đấy."
Khóe môi của Đường Nhược Dao không khống chế được mà cong lên.
Hàn Ngọc Bình ngồi về chỗ, nhướng mày với cô.
Đường Nhược Dao thật lòng thật dạ nói: "Cảm ơn đạo diễn Hàn."
Hàn Ngọc Bình nói: "Cho nên con bé có làm gì không đúng, cháu rộng lượng một chút. Nếu thật sự không ổn thì cháu nói với tôi, tôi dạy nó thay cháu."
Đây mới là mục đích thật sự của ông, nói chuyện giúp Tần Ý Nùng.
Thương thay tấm lòng cha mẹ.
Đường Nhược Dao có suy nghĩ, điềm tĩnh đào hố cho Hàn Ngọc Bình, cười nói: "Đạo diễn Hàn thật giống như bố của cô Tần, có những ông bố đẻ cũng không làm được như đạo diễn Hàn."
Hàn Ngọc Bình xua tay: "Đừng bẫy tôi, cháu cũng đừng nhắc tới từ bố trước mặt con bé."
Đường Nhược Dao hỏi: "Tại sao ạ?"
Hàn Ngọc Bình phì một tiếng: "Bố con bé chẳng ra cái thể thống gì."
Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Quả nhiên.
"Đúng rồi, bình thường Tần Ý Nùng gọi tôi là chú, nếu cháu không để ý, cũng có thể gọi tôi là chú." Hàn Ngọc Bình nói.
Đường Nhược Dao lộ ra một nụ cười cẩn trọng: "Tần Ý Nùng còn chưa chính thức giới thiệu cháu với đạo diễn, nên để tương lai sửa lại sau ạ đạo diễn Hàn."
Hàn Ngọc Bình nghĩ cũng đúng, vẫn phải chính thức, "Vậy đợi sau khi đóng máy, có thời gian tôi mời hai đứa đến nhà làm khách, đến lúc đó tôi và thím nó sẽ phát lì xì cho cháu."
Gò má Đường Nhược Dao thoáng hồng.
Hàn Ngọc Bình nghĩ cũng xa quá rồi.
Nếu như để ông biết cô còn chưa theo đuổi được đến tay, hiện tại chẳng qua là đang lấy mác bạn gái Tần Ý Nùng "huênh hoang lừa bịp"... Đầu óc nóng bỏng của Đường Nhược Dao dần dần bình tĩnh lại, không dám tiếp tục tưởng tượng.
"Tiểu Đường, tình hình nhà cháu thế nào?" Chú Hàn bắt đầu giống các ông bố bình thường hỏi ba trăm vấn đề bắt buộc về con dâu.
...
Trước khi vào phòng nghỉ, Tần Ý Nùng nhìn thấy Hàn Ngọc Bình và Đường Nhược Dao ngồi bên hồ nói chuyện, chợp mắt một giấc tỉnh lại vẫn thấy hai người đang nói chuyện, vừa nói vừa cười. Hôm nay cô ấy bị hai người bắt tay chống đối suốt cả buổi sáng, một người ngoài diễn phim không để ý đến cô ấy, một người ngoài chỉ đạo diễn phim không thèm quan tâm đến cô ấy.
Tần Ý Nùng nhìn về phía xa một lúc, không nhịn được đi về phía trước.
Đường Nhược Dao nhắc nhở Hàn Ngọc Bình: "Cô Tần đến rồi!"
Hàn Ngọc Bình vội vàng dừng chủ đề, nhìn về bãi lau phất phơ trong gió phía xa.
Tần Ý Nùng đi đến gần, cách hai người mấy bước chân, khom lưng, giọng điệu tự nhiên cười hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Hai người lặng thinh như không nghe thấy.
Ngón tay Hàn Ngọc Bình chỉ lên trời, chỉ về một hướng xa xôi: "Tiểu Đường, đám mây kia có giống con chó không?"
Đường Nhược Dao nhịn cười, hắng giọng, tiếp lời: "Cháu cảm thấy giống con kì lân hơn."
"Có sừng sao?" Hàn Ngọc Bình kì quái nói.
"Có ạ, đó không phải là sừng sao ạ? Đạo diễn xem..."
Trước mặt phủ lên một bóng đen, tầm mắt bị ngăn lại. Tần Ý Nùng đứng trước mặt Đường Nhược Dao từ trêи cao nhìn xuống, lạnh giọng hỏi: "Mây kia đẹp thế sao?"
"Cũng được ạ." Đường Nhược Dao bình tĩnh nói.
Tần Ý Nùng ra lệnh nói: "Không cho phép nhìn mây, nhìn tôi."
Đường Nhược Dao lại không có phản ứng ngại ngùng như dự tính của cô ấy, Đường Nhược Dao nhìn cô ấy với ánh mắt "thật sự bệnh đến hồ đồ", sau đó vỗ vỗ tay đứng lên, kéo ghế xếp rời đi.
Hàn Ngọc Bình ở một bên biểu diễn màn cắn hạt dưa nói mỉa không chút trực quan: "Ngấy quá! Kế sách của tổng tài bá đạo sớm đã hết thời rồi, người trẻ tuổi không học được cách theo kịp thời đại, sớm muộn gì cũng bị thời đại đào thải."
Tần Ý Nùng quay mặt, hung hăng lườm ông ấy một cái.
Hàn Ngọc Bình không sợ cô ấy, lườm lại.
Hàn Ngọc Bình: "Cháu muốn so xem ai mắt to hơn với tôi sao? Vợ tôi còn đang ở nhà đợi tôi, cháu còn không đuổi theo thì vợ cháu chạy mất đấy."
Tần Ý Nùng lặng lẽ đuổi theo bóng dáng Đường Nhược Dao.
Ánh mắt Đường Nhược Dao liếc thấy Tần Ý Nùng đuổi theo, trái tim trào lên vui vẻ, ý thức bước chậm lại, ai biết cô chậm Tần Ý Nùng cũng chậm, giữ mãi một khoảng cách không xa không gần như thế.
Đường Nhược Dao: "..."
Cô thật sự tin Hàn Ngọc Bình nói Tần Ý Nùng chưa từng yêu ai rồi.
Đường Nhược Dao mềm lòng, cô dừng lại, quay người, nhìn thẳng vào Tần Ý Nùng, đợi Tần Ý Nùng tiến lên phía trước.
Ai biết Tần Ý Nùng quay đầu, quay lưng với cô mà đi mất.
Đường Nhược Dao ná thở.
Tức chết cô rồi!
Đường Nhược Dao phủi tay áo, hất tay rời đi, triệt để không muốn để ý đến cô ấy nữa.
Quan Hạm chứng kiến tất cả đến tận cùng: "..."
Có thể yêu đương thế này, cũng là một loại bản lĩnh.
Tần Ý Nùng đi một đoạn, lặng lẽ quay đầu, lại không thấy tăm hơi Đường Nhược Dao đâu nữa, lập tức nóng như lửa đốt, nổi lên tức giận.
Kì quái!
Buổi chiều hai người mỗi người ở một góc phim trường, không ai quan tâm tới ai.
Hàn Ngọc Bình cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất quen mắt, đây không phải đang tái hiện lần quay cảnh hôn ngày trước sao? Nhưng lúc đó trong kịch bản quan hệ của hai người không rõ ràng, phù hợp với tâm trạng nhân vật, bây giờ đang trong thời kì nồng nhiệt, lại giống như chiến tranh lạnh.
Lẽ nào lần trước không phải nhập vai, cũng là đang giận dỗi sao?
Hàn Ngọc Bình: "..."
Hai tên không chuyên tâm này cách quá xa, Hàn Ngọc Bình lười đi đến mắng một trận, cầm loa phóng thanh: "Giảng phim, diễn viên chính đến đây cho tôi."
Hai người đồng thời đứng đậy, đi đến trước mặt Hàn Ngọc Bình, đứng sánh vai, khoảng cách ở giữa còn có đủ cho hai Hàn Ngọc Bình đứng vừa. Hàn Ngọc Bình nhìn Tần Ý Nùng, lại nhìn Đường Nhược Dao, không nói một lời.
Hai người nhích một bước sang bên, khoảng cách thu hẹp được một nửa.
Hàn Ngọc Bình miễn cưỡng hài lòng, bắt đầu giảng phim, mấy phút sau bắt đầu quay.
Phía sau màn hình Hàn Ngọc Bình nhíu mày thành nếp: "Cắt."
Hàn Ngọc Bình hít sâu một cái, giọng điệu không hài lòng với Đường Nhược Dao: "Buổi sáng vừa mới khen cháu không bị cảm xúc ngoài đời ảnh hưởng, buổi chiều lại vả mặt tôi bôm bốp thế hả, cháu xem bản thân cháu diễn ra cái gì đây?"
"Tình yêu sục sôi trong mắt đâu? Tôi muốn sục sôi mãnh liệt, cháu làm mặt thiếu tiền đấy cho ai xem hả?"
Đường Nhược Dao hổ thẹn cúi đầu, mặt đỏ tía tai.
Tần Ý Nùng nghe cô bị mắng, mặt không cảm xúc.
Hàn Ngọc Bình vứt loa đi, đập cộp một tiếng thật vang xuống bàn, thâm trầm nói: "Điều chỉnh đi, ba phút."
Ba phút sau, không bất ngờ, Đường Nhược Dao chưa điều chỉnh được.
Hàn Ngọc Bình nói: "Hai phút, quay lại."
Sắc mặt Đường Nhược Dao trắng bệch.
Tần Ý Nùng mím môi, nhìn về phía Đường Nhược Dao.
Lần thứ ba.
Lần này không đợi quay xong, Hàn Ngọc Bình lạnh lùng hô một câu "Cắt", ông đứng dậy từ sau màn hình máy quay, tức tối: "Cháu..."
Tần Ý Nùng lên tiếng ngắt lời ông: "Đạo diễn Hàn."
Hàn Ngọc Bình sớm đã quen, bực bội xua tay: "Mau dẫn đi."
Tần Ý Nùng nhìn tứ phía, dẫn Đường Nhược Dao về phòng nghỉ của cô ấy, Đường Nhược Dao không muốn, nhưng biết Tần Ý Nùng muốn dạy cô, vẫn thật thà đi theo cô ấy.
Còn về tại sao nhất định phải đến phòng nghỉ, cô không nghĩ ra, cũng lười nghĩ.
Trong phòng nghỉ không một bóng người, Tần Ý Nùng đi phía trước, vào trong trước, Đường Nhược Dao theo vào ngay sau, tiện tay đóng cửa lại.
Cô quay người, bốn mắt nhìn nhau với Tần Ý Nùng.
Ánh mắt Tần Ý Nùng sâu thẳm, nhìn cô không nói gì, đột nhiên lên trước một bước, Đường Nhược Dao vô thức lùi sau.
Cô ấy tiến một bước, Đường Nhược Dao lùi một bước.
Người phụ nữ ấy cách cô càng ngày càng gần, từng bước từng bước ép đến, cuối cùng dường như đè cô lên cửa. Cả người Đường Nhược Dao mất tự nhiên, hương thơm lành lạnh bay qua mũi khiến cô say sưa, cô đè cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng xuống, không nhịn được mở miệng: "Tần..."
Cô đột nhiên mở to mắt, âm thanh biến mất trong cổ họng.
Tần Ý Nùng cúi đầu hôn cô.