Chương 61: Trong tương lai của con, có một chút gì được coi là tính toán cho bản thân không?
Đường Nhược Dao nhàn nhạt lướt một cái, rời khỏi nhóm thảo luận kịch bản im lặng kia, nhấp vào nhóm chat của phòng 405.
99+ tin nhắn, Đường Nhược Dao ngẩng đầu lên nhìn đứa trẻ không biết từ đâu đến đang chơi cùng Đường Phỉ, bắt đầu xem từ đầu.
Văn Thù Nhàn: [Các chị em đang bận gì thế @tất cả mọi người]
Thôi Giai Nhân đăng một bức ảnh bữa cơm tối tất niên đủ các loại hương vị màu sắc, đính kèm một mặt cười hài hước.
Văn Thù Nhàn mắng chủ nghĩa tư bản gian ác, không biết mắng ai, cứ mắng trước rồi tính.
Phó Du Quân chụp một bức ảnh sân bay.
Văn Thù Nhàn lập tức cười ha ha, đáp lại một bức ảnh phòng chờ máy bay khác, đau lòng ôm chặt lấy đối phương đồng bệnh tương liên.
Ba năm nay Văn Thù Nhàn rất nổi tiếng, đêm 30 hằng năm nếu không phải vội vã chạy lịch trình thì là trêи đường vội vã chạy lịch trình, làm việc rất bạt mạng. Ở trong giới giải trí, cô nàng rất thuận buồm xuôi gió, cũng không sợ công kϊƈɦ từ truyền thông, tất cả đều là nhờ vào năng lực kiếm tiền mạnh mẽ của cô nàng, tỉ suất người xem rất cao, nhà đầu tư xem trọng, phía quảng cáo cũng lũ lượt kéo tới, tỉ lệ phản hồi cao, công ty cũng vui vẻ nâng đỡ cô nàng.
Một số tin nhắn sau đó là cuộc đấu miệng thường ngày, Đường Nhược Dao giơ điện thoại lên, cẩn thận tránh Đường Phỉ, quay lại một đoạn video ngắn, gửi vào trong nhóm.
Trong nhóm chat đồng thời nhảy ra ba tin nhắn.
[Đường Đường hiện hồn rồi]
[Nổ pháo! Cậu còn độc ác hơn cả Thôi Giai Nhân!]
[Đêm 30 vui vẻ]
Khóe môi Đường Nhược Dao khẽ cong lên, gõ chữ trả lời: [Đêm 30 vui vẻ, tôi đang đón Tết ở quê]
Văn Thù Nhàn: [Không có lịch trình sao?]
Đường Nhược Dao: [Có, qua năm mới sẽ quay phim mới, người quản lí cho tôi nghỉ một tuần]
Văn Thù Nhàn: [Mẹ khỉ, người quản lí của cậu quá tốt đi, người quản lí của tôi chỉ biết vỗ vai tôi nói, Nhàn Nhàn, phí lịch trình Tết đắt hơn bình thường, tranh thủ thời gian kiếm nhiều tiền nhé, thưởng cuối năm của tôi có dày hay không đều dựa cả vào em]
Đường Nhược Dao: [Ha ha ha]
Thôi Giai Nhân: [Xem xem những lời này có phải tiếng người không? [Tức giận]
Văn Thù Nhàn: [Vẫn là Tiểu Thôi thương tôi]
Thôi Giai Nhân: [Biết nói chuyện thế thì mở buổi hòa nhạc đi, tôi chỉ người quản lí của cậu đấy @Thiếu Nữ Xinh Đẹp Vô Địch Vũ Trụ]
Văn Thù Nhàn: [Thôi Giai Nhân, cậu ngứa da phải không? Nhìn một quyền đấm thẳng của tôi đây]
Thôi Giai Nhân: [Tôi tránh, tung quyền phải]
Văn Thù Nhàn: [Tôi cũng tránh, ném vai]
Hai người dùng từ ngữ đánh nhau, gõ ra một đống lời vô nghĩa, Đường Nhược Dao nhấp vào gửi lì xì, hai giây đã hiển thị được lĩnh hết, ba người cảm ơn bà chủ, nhanh chóng nhảy sang chủ đề mới.
Văn Thù Nhàn tai mắt nhanh nhạy, biết không ít những tin tức lộn xộn lung tung bên lề, nửa thật nửa giả, nghe chuyện cười nhưng cũng rất dọa người, lại có thể vui đùa. Lông mi Đường Nhược Dao cong lên, gió đêm ở phương nam lạnh đến thấu xương, Đường Nhược Dao đứng nguyên tại chỗ rất lâu không động đậy, gió thổi khiến ngón tay lạnh lẽo, cô kéo cổ áo phao thật chặt, đổi tay cầm điện thoại, thỉnh thoảnh dùng một đầu ngón tay chậm chạp gõ lên bàn phím mấy chữ.
Thôi Giai Nhân bị bố mẹ càu nhàu không cho phép nghịch điện thoại, đón Tết cũng dính lấy điện thoại không buông; chuyến bay của Phó Du Quân đã cất cánh, chỉ còn lại hai người Đường Nhược Dao và Văn Thù Nhàn trong nhóm.
[Gần đây tôi phải tham gia một chương trình giải trí, tổ chương trình muốn tiến hành phỏng vấn với bạn tốt của tôi, là VCR, mọi người có thời gian không @tất cả mọi người] Văn Thù Nhàn đột nhiên nói.
Đường Nhược Dao thổi một hơi vào lòng bàn tay, hỏi: [Khi nào?]
[Chương trình giải trí tháng Tư lên sóng, có lẽ tôi phải gửi trước một hai tháng?]
[Lúc đó có lẽ tôi đang trong đoàn làm phim, nếu không được có thể dùng điện thoại quay lại cho cậu]
Văn Thù Nhàn đáp lại có thể, nói chuyến bay của bản thân sắp cất cánh rồi, đợi xuống máy bay đã là rạng sáng, chúc mừng năm mới trước.
Trong nhóm chat cũng không có tin nhắn mới, lúc trước ồn ào bao nhiêu, hiện tại lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Đường Nhược Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại nhìn điện thoại trống vắng tới ngây người, không biết đang nghĩ gì.
"Chị!"
Sau một tiếng gọi vui vẻ, Đường Phỉ chạy về phía cô, khuôn mặt đỏ ửng, giống như mặt trời tràn đầy sức sống tỏa ra bốn phương, mãnh liệt chạm vào tầm mắt của cô.
Đường Nhược Dao vô thức cong môi lên, móc ra túi giấy khô trong túi, rút ra một tờ, dịu dàng lau mồ hôi cho cậu bé, dịu dàng nói: "Sao lại nghịch thành thế này?"
Đường Phỉ chỉ vào hai trai một gái đang vẫy tay với cậu bé cách đó không xa: "Gặp bạn học!"
Đường Nhược Dao híp mắt, nhìn theo tầm mắt của nó.
"Bọn họ hẹn em cùng đi xem phim, ngày mai em muốn cùng bạn học đi xem phim, được không ạ?" Đường Phỉ ngẩng mặt hỏi.
"Được chứ." Đường Nhược Dao lấy giấy khô chấm chấm lên mồ hôi trêи trán nó, bật cười trả lời.
"Bỏ đi." Đường Phỉ nghĩ nghĩ, nói, "Ở nhà chơi với chị thì hơn." Lâu thật lâu chị mới về nhà một lần.
Đường Nhược Dao nói: "Em xem phim xong có thể về nhà, chị phải nghiên cứu kịch bản, không thể chơi với em mãi."
Cậu bé cần những người bạn cùng tuổi, cho dù nội tâm có ỷ lại vào chị gái thế nào, cũng sẽ khát vọng tìm được những người bạn mới, cùng bạn bè ra ngoài chơi đùa điên cuồng một phen. Vai trò của chị không thể thay thế cho tất cả.
"Vâng ạ, vậy em xem xong sẽ về." Đường Phỉ nghiêng đầu, suy nghĩ cẩn thận xong nói.
Đường Nhược Dao không nhịn được xoa mặt cậu bé, hỏi nó: "Còn chơi nữa không?"
Đường Phỉ còn chưa tận hứng, nói: "Chơi thêm lúc nữa."
Đường Nhược Dao gật đầu, nó liền chạy đến chơi đùa cùng bạn học.
Ánh mắt Đường Nhược Dao dần nhuộm lên suy nghĩ trầm ngâm.
Lần trước về nhà, cô đã tìm thám tử tư, chuyên điều tra Giang Tuyết Trân. Cô hoài nghi Giang Tuyết Trân có vấn đề, kết quả không ngoài dự liệu, gần một năm nay, Giang Tuyết Trân có quan hệ thân thiết với một người đàn ông xa lạ. Người đàn ông kia ở nơi khác, không có con cái, sống một mình, tướng mạo bình thường, có công việc đoàng hoàng, nhưng tiền lương không cao. Căn cứ theo bức ảnh và kết quả điều tra của thám tử tư gửi tới, cũng coi như tình yêu đích thực.
Con người không phải thánh hiền, Đường Nhược Dao có thể lí giải Giang Tuyết Trân, bố cô nằm trêи giường bệnh ba năm, nửa đời còn lại có lẽ cũng nằm trêи giường bệnh sống dở chết dở, Giang Tuyết Trân cũng coi như góa phụ, bà ta cảm thấy cô đơn, muốn tìm một người chung sống hết quãng đời còn lại, có thể hiểu được. Nhưng bà ta không nên vừa dùng thân phận vợ của Đường Hàm Chương yên tâm hưởng thụ tiền bạc do cô cung cấp, lại vừa ở bên ngoài anh anh em em với người khác, thậm chí ngay cả đứa con trai ruột Đường Phỉ bà ta cũng không để trong lòng.
Bà ta có thể yêu cầu ly hôn, ly hôn xong xuôi bà ta có thể thoải mái muốn làm gì thì làm, Đường Nhược Dao tuyệt đối không can thiệp, cô cũng có thể hợp tình hợp lí yêu cầu quyền giám hộ Đường Phỉ từ bà ta. Bây giờ thì tính là gì?
Đường Nhược Dao ngồi máy bay về đây, bao gồm cả hai ngày ở nhà, vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ được phương án giải quyết hợp lí.
Một là bây giờ cô còn hợp đồng với Tần Ý Nùng, ốc còn không mang nổi mình ốc làm sao có thể mang cọc cho rêu, còn chưa đứng vững chân ở thủ đô, tùy tiện đón Đường Phỉ tới, có thể ngay đến cuộc sống cơ bản của nó cô cũng không cách nào lo liệu được, càng không nói đến học hành, bây giờ Đường Phỉ đã học lớp 6, sắp chuyển cấp, vào thời khắc quan trọng như thế này, cô không chắc xử lí như thế có phải quá mạo hiểm hay không; hai là Đường Phỉ luôn đứng về phía cô trong mỗi cuộc tranh chấp giữa cô và Giang Tuyết Trân, nhưng mẹ đẻ suy cho cùng vẫn là mẹ đẻ, không có gì có thể thay thế mẹ ruột, nếu để nó biết Giang Tuyết Trân ngoại tình, đối với Đường Phỉ mà nói chắc chắn là một loại tổn thương, Đường Nhược Dao chỉ mong có thể bình yên thuận lợi đón nó đi, không muốn làm tổn thương nó, cho dù tương lai sẽ biết, cũng sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều; điều cuối cùng, ngộ ngỡ Giang Tuyết Trân sống chết không thừa nhận, bám lấy cô không buông, hoặc là ở trước mặt cô khóc lóc òm sòm cầu xin tha thứ, lại có ý định với Đường Phỉ vốn mềm lòng, đến lúc đó cũng không chắc chắn được điều gì.
Đường Nhược Dao không nhịn được giơ tay miết ấn đường, đè nén lại suy nghĩ lập tức ngả bài với Giang Tuyết Trân.
Cô nhìn về Đường Phỉ đang vui vẻ cười đùa chơi với bạn học, quyết định đợi sau khi Đường Phỉ tốt nghiệp Tiểu học, học xong học kì còn lại. Giang Tuyết Trân ở đây, cũng có thể cho người thu thập càng nhiều chứng cứ hơn, tốt nhất là chất đống thành núi, khiến bà ta nghẹn họng nói không lên lời, không có cách nào phản bác.
Hai người về đến nhà đã gần 11 giờ, sớm đã không thấy bóng dáng Giang Tuyết Trân ở phòng khách, cửa phòng ngủ chính đóng chặt, dưới khe cửa lộ ra ánh đèn sáng, tiếng nói chuyện thấp thoáng truyền ra từ phòng ngủ chính.
Có vẻ như Giang Tuyết Trân đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Đường Nhược Dao giơ tay bật sáng đèn ngoài phòng khách, tiếng nói lập tức dừng lại, cửa phòng đột nhiên mở ra, Giang Tuyết Trân đứng sau cửa, trêи mặt nặn ra một nụ cười cứng nhắc khách sáo: "Về rồi à."
Đường Nhược Dao: "Ừm."
Cô cong môi châm biếm, từ khi nào bà ta lại nhiệt tình như thế? Quả nhiên là có tật giật mình.
Giang Tuyết Trân không nghĩ nhiều về vẻ mặt xem thường của cô, quay sang hỏi Đường Phỉ bên cạnh, tươi cười nói: "Hôm nay A Phỉ chơi thế nào? Vui không?"
Đường Phỉ ra sức gật đầu, khóe miệng tươi cười nói: "Vui ạ!"
Giang Tuyết Trân vẫy tay với nó, nhiệt tình nói: "Đến đây, mẹ chuẩn bị quà mừng năm mới cho con đấy."
Đường Phỉ vui vẻ đi tới, Giang Tuyết Trân kéo nó vào phòng ngủ, không chú ý đến ánh mắt đang híp lại của Đường Nhược Dao ở phía sau, sắc mặt lộ ra suy nghĩ gì đó.
...
Đêm 30, Tần Ý Nùng phát lì xì cả tối.
Hai già một trẻ trong nhà, ai cũng có phần. Còn có nhân viên đoàn đội của cô ấy, những người tận tụy bận rộn cả một năm, đón năm mới mà, cô ấy làm bà chủ đương nhiên không thể keo kiệt. Thưởng cuối năm là một chuyện, lì xì lại là một chuyện khác.
Tần Ý Nùng ra tay hào phóng, dựa theo định mức tiền cao nhất của lì xì, một lượt phát năm mươi bao, ấn ấn chạm chạm khiến ngón tay cô ấy sắp bị co rút rồi.
Quan Hạm thân là thân tín nhất trong những người thân tín, lại không có chút lợi lộc nào trong việc cướp lì xì, thế là lặng lẽ đi cửa sau với bà chủ: [Chị Tần, lần sau có thể phát lì xì tương đương thế này không ạ?]
Tần Ý Nùng không nói một lời, chuyển cho cô năm mươi nghìn tệ.
Quan Hạm: [Cảm ơn bà chủ.gif]
Ninh Ninh mặc bộ đồ đỏ, cả người đều đỏ rực, trông hệt như búp bê bước ra từ trong phim hoạt hình. Tần Ý Nùng giơ máy ảnh lên, vui vẻ chụp mấy tấm hình cho cô bé, rồi dẫn nó ra sân bắn pháo hoa.
Không thể bắn pháo hoa có tiếng hướng lên trời, nhưng nghịch chút pháo giấy ở sân nhà thì có thể.
Ninh Ninh còn quá nhỏ, Tần Ý Nùng sợ cô bé bị thương, tự mình đốt cho nó xem, bạn nhỏ ở bên cạnh vui cười vỗ tay, Kỷ Thư Lan đứng bên cửa yên lặng ngắm nhìn, trêи mặt nở nụ cười hiền từ.
Dì Lan đã xin nghỉ về quê từ ngày 28 tháng Chạp, con gái bà qua đón về ăn Tết, cả căn nhà lớn, chỉ còn lại ba người ba thế hệ, vừa náo nhiệt lại lạnh lẽo.
Kỷ Thư Lan nhìn Tần Ý Nùng đang vui đùa như trẻ con trong sân, tâm tình có chút phức tạp.
Tần Ý Nùng qua sinh nhật này đã 30 tuổi, chung thân đại sự còn chưa đâu vào đâu, ở ngoài có thể muốn sao được vậy, nhưng cuộc sống như thế liệu có kết quả sao? Kỷ Thư Lan không cầu xin cô ấy có thể kết hôn, yên ổn sinh sống giống như những người phụ nữ bình thường khác, chỉ mong cô ấy có thể sớm tìm được một người bầu bạn để ổn định, đừng tiếp tục để bản thân bơ vơ, không có chỗ nào để nương tựa mãi như thế này.
Nuôi con chó cũng được! Chỉ cần con bé có thời gian chơi với nó!
Kỷ Thư Lan đau lòng buồn rầu nghĩ.
Ban đêm ở thủ đô không có sao, ánh đèn trong biệt thự ʍôиɠ lung chiếu xuống mặt đất. Sức lực của bạn nhỏ dồi dào, Tần Ý Nùng mệt rồi cô bé vẫn chưa mệt, vẫn hưng phấn hô "Mẹ cố lên", tuy Tần Ý Nùng cũng không biết cô ấy chỉ bắn pháo hoa thôi có gì mà phải cố lên, nhưng vẫn vô cùng phối hợp, thỉnh thoảng khoe khoang biểu diễn: "Đẹp quá đi."
Thật ra chẳng đẹp chút nào.
Cô ấy sớm đã qua cái tuổi nghịch pháo hoa rồi.
Tần Ý Nùng cũng biết cái gì gọi là "khoảng cách tạo cảm giác đẹp đẽ", hay "xa thơm gần thối", một đứa trẻ ngoan cỡ nào cũng chỉ là trẻ con, muốn người lớn chơi với chúng, thỉnh thoảng sẽ bướng bỉnh khó bảo. Tần Ý Nùng trước giờ chưa từng ở chung một thời gian dài như thế với Tần Gia Ninh, từ giữa năm ngoái về nước đến hiện tại, đã nửa năm có dư, cùng bạn nhỏ sớm chiều ở chung, tình mẹ có nhiều hơn nữa cũng sắp bị mài mòn gần hết.
Bây giờ cô ấy thấy Ninh Ninh liền cảm thấy giống như thấy ác ma bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi, không thể không đi vòng đường khác.
Chẳng trách trêи mạng hay nói "Tôi nghỉ hè về nhà, mẹ chỉ có thể bày bộ mặt vui vẻ với tôi ba ngày, ba ngày sau liền cảm thấy phiền phức, không thèm đoái hoài gì đến", Tần Ý Nùng bấm bụng chơi pháo hoa cùng Ninh Ninh suốt cả một tối, khi bạn nhỏ nóng lòng muốn thử tự mình trò chơi này, Tần Ý Nùng liền nhét cô bé vào trong chăn.
Ninh Ninh vô tội chớp chớp đôi mắt to.
"Ngủ." Tần Ý Nùng ra lệnh cho nó.
"Nhưng con vẫn chưa buồn ngủ mà." Tay nhỏ của Ninh Ninh bắt lấy ống tay áo của cô, nhỏ tiếng làm nũng.
Ninh Ninh vừa nũng nịu, trái tim sắt đá cùng dịu dàng của Tần Ý Nùng lại liên tục đánh nhau, cuối cùng cô ấy khẽ thở dài một tiếng, dịu giọng hỏi: "Con muốn làm gì?"
Ninh Ninh tiếp tục nũng nịu: "Mẹ kể chuyện đi ạ."
Tần Ý Nùng nghiến răng xong, kể cho Ninh Ninh hai câu chuyện, coi như dỗ bạn nhỏ này đi ngủ.
Cô ấy lau mồ hôi trêи trán, bước ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ gặp ánh mắt của Kỷ Thư Lan. Kỷ Thư Lan ngồi ở một chỗ cách cửa phòng không xa, không biết đã nhìn bao lâu.
Tần Ý Nùng nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng ngủ lại, nhướng mày nhỏ tiếng nói: "Mẹ?"
Kỷ Thư Lan che miệng ho một tiếng, quay người đi đến cửa phòng bếp ở gần đó, bà vẫn giữ tư thế chậm rãi bước về phía trước, nhưng chưa đi bao xa, đảm bảo khoảng cách Tần Ý Nùng có thể nghe được tiếng bà nói chuyện.
"Nuôi trẻ con vất vả lắm đúng không?" Giọng điệu Kỷ Thư Lan có chút cảm thán.
"Vẫn ổn ạ." Nói xong Tần Ý Nùng thở một hơi dài, nhịn không được nói thật lòng, "Quá khó." Trong nhà có người lớn có bảo mẫu giúp đỡ, chăm sóc một mình cô bé, cô ấy cũng phát sầu đến mức trọc đầu rồi, "Mẹ, trước đây mẹ làm cách nào để vượt qua thế?"
Kỷ Thư Lan nói: "Thì cứ thế mà qua thôi, cuộc sống có hi vọng, cũng không cảm thấy vất vả." Hi vọng?
Tần Ý Nùng ngây ra, tỉ mỉ suy nghĩ từ này.
Đôi chân tàn phế của Kỷ Thư Lan đi đường rất tốn sức, Tần Ý Nùng lên trước đỡ lấy cánh tay bà, cùng bà đi đến phòng bếp: "Con cũng có hi vọng mà, nuôi Ninh Ninh thành người, nhìn nó thành gia lập thất, ờ, không kết hôn cũng được, có thể bình yên qua ngày là được rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Dưỡng già cho mẹ."
Kỷ Thư Lan cười cười, trong nụ cười có chờ đợi lại có đắng chát: "Mẹ đã tuổi này rồi, nửa người đã vào đất, không chừng cũng không thấy được Ninh Ninh khỏe mạnh trưởng thành."
"Không đâu ạ." Tần Ý Nùng ngừng một lúc, nói.
Ánh mắt Kỷ Thư Lan nhìn xuống, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Tần Ý Nùng, ánh mắt lóe lên một tia u sầu, nói: "Ninh Ninh có con, mẹ không lo. Mẹ lo là..."
Chưa đợi bà nói xong, Tần Ý Nùng liền cướp lời bà, mở lời ngắt lời bà: "Mẹ giữ gìn sức khỏe, đừng để con lo lắng. Hai người sống tốt, con cũng sẽ sống tốt."
Kỷ Thư Lan nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.
Mi dài của Tần Ý Nùng rũ xuống, không nhìn được sắc mặt cô ấy, chỉ có giọng nói quyết đoán và sắc bén của cô ấy còn đọng lại bên tai.
Mí mắt Kỷ Thư Lan đột nhiên giật một cái, bỗng nhiên nhớ đến suy đoán không rõ ràng nào đó.
Đôi môi bà khẽ động, hiện lên màu trắng bệch, khẽ run lên, cuối cùng vẫn không hỏi ra câu hỏi kia ra miệng.
Vậy con thì sao?
Trong tương lai của con, có một chút gì được coi là tính toán cho bản thân không?
Tần Ý Nùng rót chén nước cho Kỷ Thư Lan, đưa bà về phòng nghỉ ngơi, còn bản thân men theo từng bậc cầu thang lên tầng. Cô ấy đi rất chậm, giống như con đường này dài dằng dặc với cả trăm nghìn bậc cầu thang, đến tầng hai, cô ấy không thể không chống lên hành lang nghỉ một lúc.
Từ tầng hai nhìn xuống, phòng khách tối đen một mảng, cửa sổ chạm đất bị ánh sáng trắng chiếm lấy, là ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, nhưng chỉ có thể chiếu sáng một góc, còn rất nhiều nơi, không thể chiếu đến được.
Tần Ý Nùng chậm chạp kéo lê thân thể nặng nhọc về phòng ngủ tắm rửa, rót ly rượu, ngồi ở quầy bar viết ghi chú sách. Những con chữ kia của cô ấy so với nét bút mạnh mẽ, nho nhã, đẹp đẽ của Đường Nhược Dao, không khác gì chữ trêи bùa phép trừ ma quỷ.
Lúc đi học, chữ của Tần Ý Nùng rất xấu, sau khi đi làm cũng không có gì thay đổi, xấu tạo nên phong cách của riêng mình. Cô ấy muốn rèn chữ, nhưng một là thời gian không có phép, hai là nhìn quen rồi cô ấy cảm thấy vẫn ổn, cũng không phải viết cho người ta xem, cô ấy nhận ra chữ gì là được.
Cô ấy viết xong một bản, nhìn lại một lượt dưới ánh đèn, có ba chữ rất nổi bật trong đống chữ gà bới kia, ngang ra ngang sổ ra sổ, vô cùng đẹp đẽ, lần lượt là "Đường" trong "Đường Cát Ha Đức" (Đôn-ki-hô-tê), "Nhược" trong "nhược thị" (nếu như), Dao trong "dao viễn" (xa xôi). Mấy chữ này lẫn lộn trong đống chữ kia, vô cùng bắt mắt.
Tần Ý Nùng bộp một tiếng ra sức đóng quyển sổ ghi chép lại, vứt vào ngăn kéo đầu giường.
Cô ấy rũ mắt, lầm bầm một câu gì đó giống như phiền não, vén chăn ngồi lên đầu giường, lấy điện thoại ra xem, 11 giờ 59 phút, còn một phút nữa là tới năm mới.
Ngây người một cái, kim giờ đã chỉ tới số 12, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chuông đồng hồ báo hiệu năm mới từ phía xa, không biết nhà ai vi phạm luật cấm đốt pháo, nhà nào nhà nấy cùng hòa chung không khí vui vẻ. Điện thoại trong tay Tần Ý Nùng đột nhiên phát điên rung liên tục, giao diện tin nhắn là đủ các loại tin nhắn chúc mừng năm mới từ mọi người.
Tần Ý Nùng không biết bản thân đang tìm gì, trong căn phòng trống trải đến cô đơn, mở ra tất cả tin nhắn của mọi người đọc một lượt, chọn mấy tin nhắn bắt buộc phải trả lời, sau đó nhìn điện thoại ngây ra.
Mấy nhóm chat lại bắt đầu phát lì xì mừng năm mới, chỗ nào cũng sôi sục khí thế.
Nhóm chat kịch bản đột nhiên có động tĩnh, tay nhanh hơn não phản ứng vội vàng mở ra.
Đường Nhược Dao: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]
Đường Nhược Dao: [Chúc mọi người năm mới vui vẻ, năm mới phim mới khởi quay thuận lợi]
[Tin nhắn hệ thống: dakfjsjfa đã nhận được lì xì của bạn]
Một người nam một người bắc, Đường Nhược Dao ở đầu bên kia nhìn thấy dãy chữ hỗn loạn quen thuộc: "!!!"
Ngón tay cô không khống chế được khẽ run lên, nhập chữ vào khung chat, gõ xong một câu "Chị chưa ngủ sao ạ", nhưng trước khi gửi đi lại cứng rắn ép bản thân mình ngừng lại.
Hai phút sau.
Dakfjsjfa: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]
Dakfjsjfa: [Chúc mọi người năm mới vui vẻ, năm mới phim mới khởi quay thuận lợi]
[Tin nhắn hệ thống: Đường Nhược Dao đã nhận được lì xì của bạn]
Hai đầu điện thoại.
Đường Nhược Dao vô thức cong khóe môi, lười đến cỡ này sao? Sao chép nội dung của cô không sai lấy một chữ.
Tần Ý Nùng giơ ngón tay trắng mịn thon dài, khẽ che đi đôi mắt đang cười của bản thân.
Tin nhắn giống nhau như đúc của hai người im lặng nằm trêи màn hình điện thoại, Đường Nhược Dao nằm trêи giường lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng nhấp vào trong nhóm, Sài Tử Thu và Hàn Ngọc Bình cũng xuất hiện, nhận lì xì, có lẽ là quá bận, không có thời gian trả lời.
Đường Nhược Dao nhìn mấy tin nhắn mới hiển thị của hệ thống, mím môi, chụp ảnh màn hình lại, cắt đi Hàn Ngọc Bình và Sài Tử Thu.
Cô lật người nhưng không ngủ được, thành thục đăng nhập Weibo, sau khi nhập xong mật mã của tài khoản phụ, cắn môi ấn hủy, nhưng trong lòng luôn nghĩ: Chị ấy đáng yêu quá.
Mơ mơ màng màng ngủ mất.
Giang Tuyết Trân biểu hiện ân cần thái quá, Đường Nhược Dao còn cho rằng bản thân lộ ra vết tích gì, quan sát Giang Tuyết Trân hai ngày, phát hiện có lẽ bà ta không thông minh đến thế, cho nên là tại sao chứ?
Một ngày trước khi xa nhà, Giang Tuyết Trân mới lộ ra mục đích của bà ta – tiền. Đương nhiên là lấy danh nghĩa của Đường Phỉ, Đường Nhược Dao suy nghĩ một lúc, đáp ứng, nhưng chỉ cho một nửa số tiền bà ta yêu cầu, sau đó lập tức dặn thám tử tư hết sức chú ý đến dộng tĩnh gần đây
của Giang Tuyết Trân, nếu có thể tìm được chứng cứ chân thực thì càng tốt. Đến lúc đó bà ta không chịu ly hôn, Đường Nhược Dao cũng khiến bà ta không thể không ly hôn.
Thời gian như cái chớp mắt, ngày sắp chia xa, Đường Nhược Dao dặn đò Đường Phỉ mấy câu, một mình ngồi máy bay bay về Bắc Kinh. Ở Bắc Kinh quay chương trình hai ngày, Đường Nhược Dao liền cùng người quản lí, ngựa không dừng vó vội vàng đến đoàn làm phim.
Lần này địa điểm quay phim không phải ở thủ đô, mà là một thành phố nhỏ ở phía nam – phim trường ở thành phố Y, đoàn phim sẽ ở đây ba tháng, đổi cách nói khác, cô và Tần Ý Nùng sẽ phải sớm chiều gặp mặt ba tháng.
Ba tháng sau, vừa hay là khi thời hạn hợp đồng kết thúc, cô lại có tự do cho riêng mình. Tuy hiện tại Đường Nhược Dao cảm thấy, hợp đồng của bọn họ vô cùng kì quái... sớm đã hữu danh vô thực.
Đoàn làm phim tận tình cử người tới đón, Đường Nhược Dao ngồi trêи xe, chỉ có lúc đầu chào hỏi một tiếng với người phụ trách, sau đó liền duy trì hình tượng lạnh lùng của bản thân. Mục Thanh Ngô là người quản lí, nói rất nhiều, nghe ngóng tình hình ở đoàn làm phim từ người ta, tránh cho sau khi vào đoàn làm phim lại mù tịt không biết gì.
"Ảnh hậu Tần đến chưa?"
"Đến rồi, vừa đến, sớm hơn hai người nửa tiếng."
Đường Nhược Dao điểu chỉnh tư thế ngồi, mí mắt rũ uống, nhưng lỗ tai đã dựng lên nghe ngóng.
"Hiện tại đã có ai đến rồi?"
"Người cần đến cũng đến gần hết rồi."
Ở chỗ Hàn Ngọc Bình không có ai có thể vào đoàn làm phim nhờ quan hệ, ông là người nghiêm khắc, quy định ngày nào tới đoàn phim liền phải đến ngày đó, trừ khi có chuyện không thể không giải quyết, có thể nhân nhượng một chút.
Nói chuyện cả một đường, nói rồi nói rồi liền đến được điểm đích.
Tổ phối cảnh còn đang bới lông tìm vết điều chỉnh chi tiết, chống cằm, lông mày co chặt, không hài lòng điều chỉnh đi điều chỉnh lại. Mấy người bên tổ đạo cụ đang vận chuyển đồ, đi tới đi lui trêи phim trường, yên tĩnh.
Phong cách của đoàn làm phim có lẽ giống Hàn Ngọc Bình, đều rất trầm tĩnh, phần nhiều đều không lên tiếng.
Đột nhiên trong làn gió truyền đến một tiếng cười thư thái.
Giọng nói của phụ nữ mềm mại vui tai, lảnh lót như tiếng chim kêu, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Đường Nhược Dao để bản thân thả lỏng hai giây, mới nhìn về hướng âm thanh truyền đến. Không ngoài dự đoán, Tần Ý Nùng ngồi trêи chiếc ghế mây, hai tay uể oải chống sau lưng, bên cạnh còn có một nhóm người, trêи dưới đôi mươi, có nam có nữ, không quá xinh đẹp, nhưng đều tinh tế hợp cảnh.
Quan Hạm như hình với bóng với Tần Ý Nùng ngồi ở bên phải cô ấy, gương mặt lạnh tanh, ngồi rất yên ổn giống như chính cung.
Bên phải là một em gái nho nhã thanh tú, giơ tay lên đút cho cô ấy một quả dâu tây. Tần Ý Nùng khẽ hé môi đỏ, ngậm lấy, sau đó cong mắt cười một cái, miệng còn nói gì đó.
Em gái kia lộ ra nụ cười dịu dàng, tiếp tục đút cho cô ấy, lần này nhích lại càng gần hơn, động ác vô cùng ám muội.
Nhớ tới những tin đồn bên ngoài của Tần Ý Nùng, vừa chứng kiến, liền cảm thấy đây chính là hiện trường ong bướm lả lơi quy mô lớn.
Hai mắt Đường Nhược Dao đen lại.
Cái này, cái này... không ai quản lí chị ấy sao? Không phải đã nói đôi mắt Hàn Ngọc Bình không có tạp chất sao?
Đường Nhược Dao cưỡng chế đè nén lửa giận từ phổi lên đỉnh đầu, nhắm mắt lại, niệm ba lần thần chú tĩnh tâm.
Tân Tinh ở bên cạnh cô vẫn đang hiếu kì nhìn sang bên kia, mở miệng nói: "Bên Ảnh hậu Tần náo nhiệt quá, Đường Đường, chúng ta có nên qua đó chào hỏi không?"
Gân xanh trêи tái Đường Nhược Dao giật giật.
Ngay đến trợ lí cũng góp lửa cho cô.
Âm thanh của Đường Nhược Dao giống như rít từ kẽ răng mà phát ra, nói từng chữ từng chữ: "Không đi."
Mục Thanh Ngô dạo quanh phim trường một vòng, nhìn thấy tình hình bên này, cô ấy cho rằng sắc mặt khó coi của Đường Nhược Dao lúc đó là sợ ma đầu Tần Ý Nùng sẽ ra tay với cô, mở miệng an ủi nói: "Yên tâm, ở đây nhiều người như thế, cô ta không dám làm gì em đâu."
Trước khi đến, Đường Nhược Dao nghĩ tốt nhất cô ấy không nên làm gì với mình, lúc này nhìn thấy một màn chị chị em em với người khác của cô ấy vô cùng gai mắt trước mặt, trong lòng lại ngập tràn suy nghĩ trào phúng: Chỉ sợ chị ấy sẽ không làm gì với em.
Chỉ cần cô ấy muốn, ngoắc ngón tay là có thể đến trước mặt cô ấy, không chỉ một người, mà có thể giống như yến yến oanh oanh vây xung quanh cô ấy lúc này.
Bản thân lấy đâu ra tự tin, mới cảm thấy có thể cướp được yêu thương từ Tần Ý Nùng, tùy hứng để cô ấy đợi ba bốn tiếng đồng hồ. Chẳng trách thái độ của Tần Ý Nùng lại đột nhiên chuyển biến, thì ra là chê cô phiền phức.
Giống như bị dội gáo nước lạnh khiến đầu óc hạ nhiệt, toàn thân Đường Nhược Dao như bị đông cứng, khẽ run lên một cái trong ngày rét buốt. Một lúc lâu sau, mới cảm nhận được nhiệt độ máu chảy thông suốt trong cơ thể, chậm chạp quay đầu: "Chị nói gì cơ?"
Mục Thanh Ngô hất hất cằm: "Bảo em đi chào hỏi, nếu không sẽ thành bất lịch sự, tôi đi cùng em."
Đường Nhược Dao máy móc đáp lại: "Vâng ạ."
Cô hít sâu một cái, nhấc chân lên, đi về phía Tần Ý Nùng.
...
Có thể bạn quan tâm:
Tết Nguyên Đán của Trung Quốc là ngày mùng 1 tháng 1 Dương lịch, khác với Tết Nguyên Đán của Việt Nam là ngày mùng 1 tháng 1 Âm lịch.
Hệ thống giáo ɖu͙ƈ phổ thông của Trung Quốc chia thành 3 cấp: Tiểu học: Từ lớp 1 đến lớp 6; Trung học cơ sở: Từ lớp 7 đến lớp 9; Trung học phổ thông: Từ lớp 10 đến lớp 12.
+++++++++
Chương 62: Môi em càng đỏ