Làm Càn

Chương 55: Sao chị ấy lại có thể nói tôi như thế




Chương 55: Sao chị ấy lại có thể nói tôi như thế

Dòng nước phun ra từ vòi nước bao trọn lấy ngón tay trắng thon, chảy xuống dọc theo những đường cong trêи tay.

Đường Nhược Dao giống như rối loạn thần kinh đưa đôi tay của mình xuống vòi nước rửa sạch, đầu ngón tay đột nhiên co giật, cô đổi tư thế thành chống hai tay lên mép đá của bồn rửa tay, cúi đầu, há to miệng thở hổn hển.

Hô hấp trở thành một thứ đồ xa xỉ, rõ ràng đứng ở thực tại, nhưng giống như bước về phía mép vực thẳm, mỗi bước đều trống rỗng, cơ thể không ngừng rơi xuống dưới, cảm giác ngạt thở dường như dần dần trào lên, lan tràn, từ mạch máu quấn lấy tim gan, co lại, lại co lại.

Nước mắt ban nãy khó khăn lắm mới nhịn lại được cuối cùng không khống chế được mà trào lên vành mắt, vội vàng dùng mu bàn tay lau đi.

Nơi này không phải là chỗ để phát tiết cảm xúc.

Đường Nhược Dao ngửa đầu, hàm trêи cắn lấy môi dưới đến trắng bệch, đem những giọt nước mắt đã lấp lánh ở vành mắt ép trở lại.

Cửa phòng vệ sinh truyền đến tiếng bước chân, một uyển chuyển, một véo von, uyển chuyển là của Tần Ý Nùng hôm nay đi chiếc giày đế bằng cho phù hợp với bộ xường xám, thân hình cô ấy cao ráo, không đi giày cao gót cũng rất mảnh khảnh; véo von đương nhiên là tiếng gót giày cao gót của Kỷ Vân Dao.

Đường Nhược Dao không biết bản thân làm sao có thể dùng tai phân biệt được người vừa đến là ai, khoảnh khắc tiếng bước chân vừa vang lên, cô liền trốn ở một gian phòng vệ sinh.

Tần Ý Nùng không thích nói chuyện, Kỷ Vân Dao lại nói rất nhiều, Kỷ Vân Dao nói với cô ấy về bộ phim hoạt hình mới ra mắt, còn nói muốn dẫn người tên Ninh Ninh đi xem, tần suất Ninh Ninh được nhắc tới trong miệng của Kỷ Vân Dao vô cùng nhiều, Đường Nhược Dao chỉ nghi ngờ một giây, cũng không có bất kì suy nghĩ hiếu kì không nên có nào khác.

Từ nay về sau, cô và Tần Ý Nùng chỉ còn quan hệ hợp tác theo hợp đồng.

Hai người đi rồi, Đường Nhược Dao ở trong gian phòng cách vách đợi một lúc mới ra ngoài, dặm lại lớp trang điểm, lần nữa hòa vào trong đám người tóc tai chải chuốt. Trong quá trình ấy còn bắt gặp ánh mắt không có ý đồ tốt đẹp của Kỷ Vân Dao mấy lần, Đường Nhược Dao đều giả vờ không nhìn thấy.

Cô không có cách nào đấu với Kỷ Vân Dao, nhưng cũng không để Kỷ Vân Dao tùy ý đùa bỡn, cùng lắm là cá chết lưới rách.

Tần Ý Nùng muốn tặng cô cho người ta, cũng bảo xem bản thân cô có muốn hay không.

Khóe miệng Đường Nhược Dao thấp thoáng một nụ cười lạnh.

Ánh mắt Kỷ Vân Dao chơi đùa, lại nhìn tới Tần Ý Nùng đang bị mấy vị khách mời quây lại giữa hội trường như một người chủ của nhà họ Giang.

Lời của cô ấy nói liệu có bao nhiêu phần thật lòng? Có bao nhiêu phần giả dối?

Nói thật lòng, Kỷ Vân Dao không có một chút hứng thú với Đường Nhược Dao. Trong giới giải trí mỹ nhân muôn màu muôn vẻ, có loại nào mà không có? Đường Nhược Dao chẳng qua chỉ đẹp đẽ hơn một chút, không đến mức tuyệt sắc, tính cách cũng không coi là thu hút người, còn là "hàng qua tay". Đường Nhược Dao cũng coi là ngôi sao sáng trong giới giải trí, nhưng không có Tần Ý Nùng, cô cũng chẳng là gì. Một người như thế, chỉ khi động chạm tới quan hệ của cô và Tần Ý Nùng, Kỷ Vân Dao mới có thể sản sinh một chút hứng thú.

Thái độ coi nhẹ của Tần Ý Nùng khiến Kỷ Vân Dao không có cách nào phán đoán, nhưng thật hay giả cũng không quan trọng, Kỷ Vân Dao đúng lúc nhìn trúng chuyện này, nổi lên hứng thú, liền chơi đùa một chút. Ngộ nhỡ có thể khiến Tần Ý Nùng gặp rắc rối, chẳng phải sẽ vui vẻ sao?

Kỷ Vân Dao nhấp một ngụm rượu, khóe môi vui vẻ cong lên.

Cô nhỏ của mình gần đây giống như gió xuân dào dạt, người là cháu như cô chơi đùa bà cô này một chút, âu cũng là "bổn phận".

Người một nhà bắt nạt nhau, sao có thể gọi là bắt nạt?

Lại nghĩ tới Ninh Ninh, đột nhiên Kỷ Vân Dao lại lóe lên một tia hổ thẹn, cô nhanh chóng nghĩ trong lòng như lẽ đương nhiên: Ninh Ninh là Ninh Ninh, Tần Ý Nùng là Tần Ý Nùng, liên quan gì đến cô?

...

Buổi tiệc kết thúc.

Thư kí và trợ lí của các nhà chờ đợi bên ngoài lần lượt đón ông chủ, nghệ sĩ của mình về.

Từ chối lời mời ở lại của nhà họ Giang, Tần Ý Nùng được Giang Thế Long tiễn đến trước xe.

Quan Hạm vừa đi tới, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trêи người Tần Ý Nùng, trong lòng lập tức nổi lên tiếng chuông cảnh báo.

Địa vị hiện tại của Tần Ý Nùng, rất ít khi uống tới mức toàn thân nồng nặc mùi rượu, có phải trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì không vui rồi không.

"Chị Tần." Quan Hạm đi tới trước mặt cô ấy, đỡ lấy cánh tay Tần Ý Nùng, nhỏ tiếng nói, "Chị không sao chứ?"

"Không sao." Tần Ý Nùng xua tay. Nhờ phúc phải tiếp rượu bao năm, tửu lượng của Tần Ý Nùng rất tốt, không đến mức ngàn ly không say, nhưng cô ấy uống rượu cũng không đỏ mặt, nếu không đi tới gần, ngửi được mùi rượu, người bên cạnh sẽ cảm thấy không khác gì người bình thường.

Nhưng đó là người bên cạnh, Quan Hạm đi theo Tần Ý Nùng nhiều năm như thế làm sao sẽ trì độn không cảm nhận được sự khác thường của cô ấy lúc này, rượu chỉ là chuyện nhỏ, Quan Hạm cảm nhận được một bàn tay đang níu lấy cánh tay mình, dùng rất nhiều sức, sức lực ấy khiến cho Quan Hạm cảm nhận được đau đớn.

Chắc chắn cô ấy đang kìm nén cảm xúc gì đó.

Quan Hạm hoảng hốt, vội vàng đỡ Tần Ý Nùng rồi kéo cửa xe phía sau ra.

Tài xế là tài xế thân thiết của Tần Ý Nùng, không cần nói bất kì lời nào, liền khởi động xe, quen thuộc lái xe về nhà họ Tần. Đột nhiên Tần Ý Nùng lại khẽ mở miệng nói: "Đổi đường, đến biệt thự Hồng ʍôиɠ."

Quan Hạm và tài xế đồng loạt ngây ra, tài xế vâng một tiếng, chiếc xe chìm vào màn đêm hun hút.

Biệt thự Hồng ʍôиɠ là khu nhà có một căn nhà khác của Tần Ý Nùng. Lần trước trải qua sự việc ở sân bay, không muốn để người già trẻ nhỏ lo lắng cho mình, liền bảo Quan Hạm dọn dẹp bài trí ngôi nhà này, tiện cho cô ấy đến mỗi khi có việc, Quan Hạm làm việc nhanh nhẹn, sớm đã sắp xếp xong, cô không ngờ lại dùng đến nhanh như thế.

Tần Ý Nùng nói xong câu này liền nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ra.

Quan Hạm cố ý phạm sai lầm, nhỏ tiếng đề nghị: "Nếu muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, chỗ cô Dao bên kia cũng không tệ, bây giờ cô ấy đang ở đoàn làm phim, sẽ không về."

Âm thanh chưa nói hết, Tần Ý Nùng đột ngột quay đầu lại, chăm chăm nhìn cô. Vành mắt Tần Ý Nùng đỏ rực, giống như vừa bị lửa thiêu, ngay cả tròng mắt cũng đầy những tia máu đỏ, nhìn giống như vừa bị nhúng vào máu, con ngươi màu đen trong suốt mang theo hơi nước ʍôиɠ lung.

Cô ấy mở mắt thật to, giống như nếu không làm thế, một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống.

Quan Hạm hé miệng, không nói thành lời.

Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm cô một lúc, không hô hấp, sau đó quay đầu đi.

Trong xe yên tĩnh đến quái dị.

Tài xế đưa Tần Ý Nùng về biệt thự Hồng ʍôиɠ, Quan Hạm đưa Tần Ý Nùng vào trong, vừa vào cửa, Tần Ý Nùng liền tìm đến phòng vệ sinh, rồi nhốt mình trong đó.

Quan Hạm canh giữ ở cửa, nghe thấy tiếng nôn ọe kịch liệt từ bên trong truyền tới, cùng với đó là tiếng ho dữ dội.

Quan Hạm ở ngoài cửa hết đứng rồi lại ngồi, ngồi đến lúc chân tê dại, Tần Ý Nùng mới kéo cửa ra, cô ấy đã rửa mặt rửa tay cùng tẩy trang, khuôn mặt không trang điểm, nhìn cả người vừa ảm đạm, vừa trắng bệch.

Tần Ý Nùng nhìn Quan Hạm ngồi xổm trêи sàn nhà, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Đói chưa?"

Quan Hạm đang vỗ bộp bộp lên chân định đứng dậy: "..."

Tần Ý Nùng từ trêи cao nhìn xuống, bình tĩnh lặp lại một lần: "Đói chưa?"

Quan Hạm đứng lên, tầm nhìn ngang bằng tầm nhìn với cô ấy, chần chừ một lát, nói: "... Vẫn ổn ạ."

Tần Ý Nùng ừ một tiếng, nói: "Vậy tôi làm cho mình tôi ăn vậy."

Cô ấy quay người rời đi.

"Cái đó..." Quan Hạm gọi cô ấy, lại nói, "Đói."

Tần Ý Nùng cong khóe môi, đáp lại cô bằng một nụ cười dịu dàng cực nhạt.

Quan Hạm cứ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Tần Ý Nùng vẫn mặc chiếc xường xám màu đỏ, hai chân trần, căn nhà này để không rất lâu không có người ở, ánh đèn lạnh lẽo, không có hơi người, cô ấy mặc chiếc váy đỏ, bước chân đi đường im lặng không tiếng động, vô thức kiến Quan Hạm liên tưởng tới cô hồn dã quỷ.

Cô lấy một đôi dép ở tủ ngoài cửa, đưa đến chân Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng khẽ ngẩn ra, nghe lời đi vào, tiếng dép vang lên quẹt quẹt bên tai, Quan Hạm lộ ra một nụ cười.

Theo suy đoán của Quan Hạm, có lẽ rất lâu về sau – ít nhất là sau khi hợp đồng với Đường Nhược Dao kết thúc, Tần Ý Nùng mới dùng đến căn nhà này, cho nên mới không để người giúp việc bày biện hoa quả rau xanh thịt cá trong tủ lạnh, dự phòng chủ nhân có thể đến bất cứ lúc nào, ngăn trêи có một hộp trứng gà, trêи tủ đông có hai túi sủi cảo cùng hộp vằn thắn, ngoài ra, tủ trong phòng bếp có hai gói mì sợi.

Tần Ý Nùng tự nhiên như bình thường đi đôi dép lê, một tay cầm sủi cảo, một tay cầm mì sợi, hỏi Quan Hạm đang đi qua đi lại bên cạnh cô ấy: "Muốn ăn cái nào?"

Ngón tay Quan Hạm chỉ vào mì sợi.

Tần Ý Nùng đặt sủi cảo về tủ lạnh, nói: "Em ra sô-pha ngồi xem tivi đi, lúc nữa là được."

Quan Hạm thấy không khí lúc này, trả lời: "Vâng ạ, cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Biểu hiện của Tần Ý Nùng giống như chủ nhà đang tiếp đãi khách.

Quan Hạm nào có thể thật sự yên tâm ở phòng khách xem tivi, cô chỉnh âm lượng nhỏ đến mức có thể để không bỏ qua bất kì động tĩnh nào, chốt chốc lại nghiêng đầu nhìn bóng lưng bận bịu của Tần Ý Nùng trong phòng bếp.

Đột nhiên phòng bếp truyền đến âm thanh thánh thót từ chiếc bát sứ bị vỡ, Quan Hạm nhanh chóng đứng dậy, lấy chổi và hót rác bước vào.

"Chị Tần, để em dọn."

Tần Ý Nùng đang đưa tay nhặt lấy mảnh vỡ, Quan Hạm sợ bàn tay vàng ngọc của cô ấy bị rạch trúng, lên tiếng đề nghị.

Không biết có phải là miệng quạ trong lòng Quan Hạm linh nghiệm hay không, Tần Ý Nùng không cẩn thận, đầu ngón tay bị mảnh vỡ sắc nhọn rạch một đường, máu đỏ liền chảy ra. Quan Hạm chạy đi tìm hộp y tế, vội vàng xử lí vết thương cho cô ấy, dán băng dán cá nhân lên.

Không để ý đến Tần Ý Nùng đang ngẩn người, Quan Hạm cứng rắn đẩy cô ấy sang một bên, dọn dẹp đống lộn xộn trêи sàn.

Đợi Tần Ý Nùng nấu xong hai bát mì, đã là chuyện một tiếng sau khi về nhà.

Quan Hạm đã ăn ở bữa tiệc nhà họ Giang, thật ra cũng không đói, nhưng lúc này ngửi thấy hương thơm từ bát mì, hệ thống tiêu hóa lập tức nhanh chóng vận hành, bụng dạ bỗng đói đến lạ. Cô thổi một cái, đợi Tần Ý Nùng lấy đũa gắp sợi mì đầu tiên, bỏ vào thìa, mới chầm chậm bỏ vào miệng, lúc này Quan Hạm mới động đũa.

Tần Ý Nùng chỉ ăn mấy miếng rồi dừng lại, trong bát còn hơn nửa gói mì, nhìn Quan Hạm đối diện, không biết đang nghĩ gì.

Dù Quan Hạm có đam mê ăn uống hơn nữa, cũng không chịu nổi ánh mắt như thế, cô lặng lẽ giảm tốc độ, nhưng Tần Ý Nùng vẫn nhìn cô.

Khoảnh khắc Quan Hạm ngẩng đầu nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng gọi tên cô.

Quan Hạm lập tức đặt đũa xuống, tôn kính nói: "Chị nói đi."

Tần Ý Nùng nghiêng đầu, hỏi cô: "Có phải tôi buồn nôn lắm không?"

Quan Hạm hoang mang.

Thậm chí hoài nghi có phải ban nãy lỗ tai mình có vấn đề gì không.

Tần Ý Nùng tiếp tục nói:"Hôm nay tôi gặp Kỷ Vân Dao."

Quan Hạm run lên.

Chỉ cần nghe đến cái tên Kỷ Vân Dao, liền khiến cô vô thức cảm thấy lạnh lẽo. Cô cả nhà họ Kỷ, làm việc tùy hứng càn rỡ, Quan Hạm thiếu chút nữa trúng kế của Kỷ Vân Dao. Tuy biểu hiện sau đó của đối phương giống như đang đùa giỡn, nhưng cũng đủ lưu lại bóng ma tâm lí cho Quan Hạm, muốn tránh cũng không kịp.

Tần Ý Nùng bình tĩnh kể lại: "Hình như cô ta có ý định với Dao Dao."

Quan Hạm kiên nhẫn lắng nghe.

"Chúng tôi nhắc tới em ấy, tôi nói một số lời không hay ho." Vành mắt Tần Ý Nùng đột nhiên đỏ lên, kìm nén đến nghẹn ngào.

Quan Hạm không hỏi rốt cuộc cô ấy đã nói gì, nhưng cô cũng có thể đoán được đại khái, cô lên tiếng an ủi: "Chỉ là kế tạm thời thôi, kẻ điên như cô Kỷ, không thể dùng lẽ thường để phán đoán, cẩn thận trêи hết."

"Không chỉ có cô ta. Những năm này..." Tần Ý Nùng khẽ cười, "Tôi gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vì để bò lên trêи mà không từ thủ đoạn, lợi dụng tất cả người cùng chuyện có thể lợi dụng, nhân nghĩa với kẻ yếu, khom lưng khụy gối trước kẻ mạnh, từ bỏ cái tôi để hùa theo kẻ khác, không buồn nôn sao?"

Đem phần tâm can chẳng sót lại mấy phần giấu thật chặt, cũng chẳng dám lộ ra với những người yêu thương.

Quan Hạm mím môi, lắc đầu.

Cơn gió đêm thổi nhẹ qua khe cửa, tấm rèm ngoài phòng khách bị hất lên, lại rơi xuống.

"Nhưng tôi cảm thấy buồn nôn." Tần Ý Nùng nhìn vào mắt cô, nói từng chữ từng chữ.

Từ ngữ của Quan Hạm bị nghẹn ở yết hầu không nói thành lời.

Cô không cảm thấy như thế.

Thế giới cá lớn nuốt cá bé, Tần Ý Nùng đã đạp một chân vào, không phải cô ấy nuốt người khác, thì là người khác ăn sống cô ấy. Người như lưỡi dao ta như thịt cá, bài học trước kia còn chưa đủ đẫm máu sao? Cùng lắm chỉ có thể nói là một phương pháp để tự bảo vệ bản thân mà thôi.

Nhưng thế giới này kẻ mạnh nhiều vô kể, luôn luôn có người đứng trêи mọi người, có đứng cao thế nào cũng không thoát được.

"Chị Tần..." Quan Hạm khó khăn mở miệng.

Sắc mặt tần Ý Nùng đột nhiên thay đổi, một tay đè lên lồng ngực mình, một tay nhanh chóng rút lấy tờ giấy trong hộp giấy ăn chặn miệng, đột ngột đứng dậy khỏi ghế.

Lại nôn thêm một trận, lần này cũng không nôn ra rượu, chỉ nôn ra những chất lỏng còn sót lại trong dạ dày.

Lần này ra ngoài, Tần Ý Nùng bảo Quan Hạm ra về, lấy bình rượu trong tủ rượu ra, một mình ngồi trước cửa sổ tự rót tự uống, mặt trăng thấp thoáng trong đám mây đen, ánh trăng lạnh lẽo.

Lời nói của Kỷ Vân Dao như âm hồn không tan vang lên bên tai cô ấy.

... Đương nhiên cháu không có sở thích sưu tầm đồ qua tay, ai nói cháu muốn đích thân chơi cô ta? Cháu nuôi cô ta, sau đó tìm mấy cô gái xinh đẹp cùng nhau dạy dỗ, để bọn họ diễn một màn ɖâʍ ɖu͙ƈ trước mặt cháu, chẳng phải càng thú vị hơn sao? Đến lúc đó mời cả cô tới xem, nếu không cháu sẽ quay phim lại rồi gửi cho cô.

... Chúng ta đã nói rồi, cho cháu thì là của cháu rồi. Nhưng bây giờ công việc của cháu bận lắm, cô cứ giữ lại đồ vật bé nhỏ này đi, đợi cháu có thời gian, sẽ đi tìm cô ta.

Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn ly rượu mạnh, đột nhiên cười lên, độ cong của khóe môi ngày càng lớn.

Cô ấy theo đuổi danh lợi nhiều năm như thế, hiện tại hay trước kia đều như thế, không có bất kì thay đổi nào.

Trước đây cô ấy nghĩ có thể bảo vệ chị gái, chị gái chết rồi.

Bây giờ cô ấy nghĩ rằng có thể che chở cho Đường Nhược Dao, nhưng kết quả không như ý nguyện, bởi vì cô ấy mà Đường Nhược Dao rước họa vào người.

Tại sao?

Tần Ý Nùng nghiến răng ken két, ly thủy tinh bị ngón tay thon dài trắng bệch bóp chặt, pằng một tiếng dùng hết sức đập lên bàn đá cẩm thạch trước cửa sổ, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, một bàn tay đè xuống mảnh vỡ lạnh lẽo lấp lánh kia, mảnh thủy tinh nhanh chóng bị vết máu tươi thấm lên.

Cô ấy nắm chặt lấy một mảnh vỡ trong lòng bàn tay, càng nắm càng chặt, từng giọt từng giọt máu tươi men theo khóe tay rơi xuống.

Đau đớn kϊƈɦ thích dây thần kinh của cô ấy, Tần Ý Nùng gắng gượng mở mắt, từ đầu đến cuối không rơi một giọt lệ.

Đâu phải cô ấy không muốn có một người để cô ấy vùi đầu vào khóc to một trận, nhưng thế gian này đã không còn thứ gì cho cô ấy dựa vào.

...

Đường Nhược Dao và Lâm Quốc An vẫn trêи xe trở về khách sạn.

Khuôn mặt Đường Nhược Dao trầm lặng như nước, Lâm Quốc An nhìn dáng vẻ không quá vui vẻ của cô, biết ý không lên tiếng, hai người im lặng suốt cả chặng đường. Lâm Quốc An vẫn đang nhớ tới phản ứng của cô và Tần Ý Nùng ở buổi tiệc hôm nay, không hổ là diễn viên, giả vờ người xa lạ thật sự rất giống.

Thang máy lên tầng, sắp đến tầng của Lâm Quốc An, Đường Nhược Dao ở bên cạnh ông gọi một tiếng: "Đạo diễn Lâm."

Lâm Quốc An: "Sao thế?"

Đường Nhược Dao: "Cháu muốn xin nghỉ hai ngày."

Lâm Quốc An: "Có chuyện gì sao?"

Đường Nhược Dao quanh co nói: "Trong nhà có chút chuyện ạ."

Trong lòng Lâm Quốc An suy nghĩ, đã nói mà, người trẻ tuổi gặp mặt, củi khô lửa to, chắc chắn phải quấn lấy nhau một phen, thế là Lâm Quốc An xua tay, hào phóng đồng ý: "Được, đi đi."

Tiến độ quay phim rất đúng hạn, chậm một hai ngày cũng không trở ngại gì.

Đường Nhược Dao thu dọn hành lí trong đêm, đặt vé máy bay, gọi xe đến sân bay. Tân Tinh nhìn thấy đích đến, vẫn còn trong trạng thái mơ màng, hỏi: "Đi đâu ạ?"

Đường Nhược Dao nói: "Thăm phim trường."

Giang Nam, một phim trường quay phim nổi tiếng nào đó.

Phó Du Quân mặc quân phục, áo choàng, một tay cầm cây thương tua đỏ, một tay cầm cương ngựa, cưỡi ngựa chạy như bay trêи đường, móng ngựa khiến từng tầng từng lớp bụi đất bay lên.

Đường Nhược Dao ăn mặc đơn giản, được nhân viên đoàn phim dẫn vào, trực tiếp hít đầy một màn khói bụi, ho sặc sụa.

Tân Tinh đưa giấy cho cô, Đường Nhược Dao tiện tay che mũi lại.

"Cắt! Cảnh này đạt rồi!" Đạo diễn của Phó Du Quân cầm loa hô lên.

Không đợi nhân viên lại gần, Phó Du Quân kéo dây cương, "xùy" một tiếng, dừng ngựa lại, động tác xuống ngựa của cô nàng nhanh nhẹn, anh tuấn khoáng đạt, hai chân nhảy xuống đất, không ít người ở hiện trường reo hò tán thưởng.

Tâm trạng Đường Nhược Dao dần thư thái, lẫn trong đám người cũng hô một tiếng hay lắm.

Phó Du Quân nhăn mày, lướt qua phim trường một lượt, không phát hiện có gì khác thường.

Phó Du Quân tháo chiếc mũ sắt xuống ôm trong tay, tóc dài được buộc lên, cố định bằng chiếc băng đô màu đỏ, sắc mặt hồng hào, trạng thái tinh thần vô cùng tốt. Cô nàng đem mũ sắt và dây cương giao lại cho nhân viên, nhanh chóng bước tới chỗ đạo diễn.

Diễn viên phải chú ý đến giọng nói, lời thoại, hình thể, biểu diễn, đến tư thế đi đứng, chỉ cần nhìn tư thế đi đứng, cũng có thể bước đầu phán đoán được kĩ năng diễn xuất của một người diễn viên. Khi Phó Du Quân diễn vai Phi tử bước chậm chậm rãi, từng bước uyển chuyển, khi diễn vai Tướng quân lại mạnh mẽ quyết đoán, khí thể hừng hực.

Khóe môi Đường Nhược Dao cong lên, trốn sau máy móc, kéo vành mũ xuống thấp, nhìn trộm Phó Du Quân qua khe hở, muốn xem lúc nào cô nàng phát hiện được mình.

Phó Quân Du cùng đạo diễn xem lại đoạn phim vừa quay, ánh mắt chuyên tâm, mãi đến khi có một người đội mũ màu hồng –nhân viên đoàn làm phim ban nãy dẫn Đường Nhược Dao vào, tiến lên phía trước nói bên tai cô nàng mấy câu, Phó Du Quân quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn tới, vừa nhìn đã bắt được Đường Nhược Dao "thần thần bí bí" trốn sau máy móc.

Đường Nhược Dao thấy bản thân đã bị lộ, tự nhiên đứng lên, nhún nhún vai với cô nàng.

Ánh mắt Phó Du Quân sáng lên, bước nhanh qua đó, ôm lấy Đường Nhược Dao. Không phải dùng cái ôm của các cô gái, mà là dùng cái ôm của quân đội, ôm xong, không quên dùng sức vỗ bộp bộp mấy cái lên lưng Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao thiếu chút nữa không thở được vì động tác mạnh mẽ đột ngột của Phó Du Quân, bị vỗ thêm chắc chắn lục phủ ngũ tạng sẽ chấn động mất, vội vàng gỡ tay cô nàng ra, cười nói: "Tướng quân, buông tay, tôi là huynh đệ tốt của ngài đấy."

Tinh thần Phó Du Quân căng tràn, sảng kɧօáϊ cười hai tiếng: "Ha ha."

Đường Nhược Dao bị nụ cười không ăn khớp với hoàn cảnh của cô nàng dẫn dắt, không nhịn được cũng khẽ cười thành tiếng.

Trợ lí của Phó Du Quân là cô gái mặt tròn đeo mắt kính, rất có nhãn quang, đợi hai người buông nhau ra, lên phía trước nói: "Chị Quân, chị Đường, em dẫn hai người đến nơi thích hợp trò chuyện nhé."

Đường Nhược Dao gật đầu.

Phó Du Quân vẫn còn mấy cảnh quay, hai người vội vàng nói mấy câu, cô nàng không thể không tới phim trường quay phim. Đường Nhược Dao ngẩn người ở phim trường một ngày, buổi trưa bảo Tân Tinh mua đùi gà cho đoàn làm phim, tặng kèm một cốc trà sữa.

Không ít cô gái tới xin chữ kí của Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao tốt bụng đồng ý, còn chụp chung hai bức ảnh.

Chiều tối kết thúc công việc, đạo diễn muốn mời Đường Nhược Dao ăn cơm, Đường Nhược Dao cảm ơn, sau đó uyển chuyển từ chối đạo diễn, cùng Phó Du Quân đến một nhà hàng với không gian yên tĩnh. Trợ lí ở lại bên ngoài, cửa phòng vừa đóng lại, Phó Du Quân chống cằm, bận bịu mà thong dong nhìn cô, hóm hỉnh nói: "Ngàn dặm xa xôi chạy đến thăm tôi, tôi có thể nghĩ nhiều một chút không?"

Đường Nhược Dao nói: "Không thể."

Phó Du Quân ồ một tiếng, nhướng mày: "Vậy chắc là có chuyện rồi, chuyện có thể nói hay là chuyện không thể nói?"

Đường Nhược Dao mím môi: "Tôi cũng không biết." Chỉ là cô không muốn một mình ngây người ở khách sạn, Phó Du Quân là người duy nhất biết những chuyện lộn xộn của cô, cho nên không quan tâm đến chuyện gì khác mà chạy tới đây.

"Vậy ăn cơm trước đã." Phó Du Quân bưng chén trà nóng trêи bàn, tráng qua dụng cụ ăn uống trước mặt, đẩy tới trước mặt Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao dùng tay ngăn cô nàng:

"Để tôi tự làm."

Phó Du Quân nghe theo, đặt ấm trà tới trước mặt cô.

Phó Du Quân không làm khách với cô, đợi cô tráng dụng cụ ăn uống xong, Phó Du Quân đã gọi xong món ăn qua máy tính bảng, chốt đơn. Mọi người trong kí túc xá thường xuyên cùng nhau ra ngoài ăn, Phó Du Quân nhớ rõ sở thích của mỗi người trong lòng, không cần hỏi Đường Nhược Dao.

Hai người ngồi đối diện nhau, ăn không nói chuyện, buông đũa xuống, Phó Du Quân hỏi cô: "Cậu còn chưa đóng máy sao? Bao giờ thì về?"

"Tối mai."

"Xin nghỉ mấy ngày?"

"Hai ngày."

"Đi đi về về có chút mệt mỏi, đoàn phim của Tiểu Văn ở thành phố kế bên, cậu có muốn tiện đi thăm cậu ấy không?"

"Vội quá, lần sau đi."

"Tối nay lập tổ hai người không"

"Không muốn chơi."

"Vậy tôi dẫn cậu đi ăn khuya? Gần đây có khu bán hàng rong, nam chính trong đoàn phim chúng tôi cách dăm bữa nửa tháng lại dẫn bọn tôi ra ngoài ăn một bữa, ngon lắm đấy."

"Không khí ở đoàn phim cậu cũng không tệ nhỉ."

"Bên cậu sau khi tên Vưu Danh Hiên kia đi cũng không tệ chứ."

"Ừ, cũng được."

Hai người tôi một câu cậu một câu, vô thưởng vô phạt nói chuyện.

Phó Du Quân: "Cậu nghe nói tới..."

Đường Nhược Dao: "Tôi được người ta bao nuôi."

Hai người cùng mở lời, lại đồng thời im lặng.

Phó Du Quân không lên tiếng, không ngạc nhiên, cũng không đồng cảm, không đáng thương, không ghê tởm, không có bất kì cảm xúc gì, chỉ có ánh mắt dịu dàng ấm áp.

Đường Nhược Dao chầm chậm nói: "Sau khi hết năm nhất, nghỉ hè, tôi muốn ở lại đây làm thêm kiếm tiền, phí sinh hoạt nửa năm có chút khó khăn, cho nên kì nghỉ đó tôi nói với bố không về nhà. Bố tôi ngồi tàu hỏa mười mấy tiếng đến thăm tôi, hôm đó tôi có công việc, gửi địa chỉ cho ông ấy, bảo ông ấy đến chỗ làm tìm tôi, tôi đợi đến trời tối, ông ấy vẫn không tới. Hơn bảy giờ, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói ông ấy đi đường bị xe đâm.

"Tài xế không chạy, nhưng người đó cũng không có tiền, dù có ngồi tù cũng không bồi thường nổi, cộng thêm thủ tục tư pháp tốn rất nhiều thời gian, tiền viện phí phẫu thuật của bố tôi thì không đợi nổi, cho nên tôi... tôi nghĩ tới cách này để ứng tiền."

Hai bàn tay Đường Nhược Dao ra sức đan vào nhau, giống như đứa trẻ thừa nhận làm chuyện sai trái trước mặt người lớn.

Trước đây Phó Du Quân từng suy đoán, lúc này cũng không quá bất ngờ.

Cô nàng chỉ thấy đáng tiếc thay Đường Nhược Dao, lại trách bản thân, lúc đó nếu sớm phát hiện, không chừng có thể giúp Đường Nhược Dao tránh được con đường này.

"Bố cậu bây giờ thế nào rồi?"

"Đang nằm ở bệnh viện." Đường Nhược Dao nghẹn ngào, nói, "Vẫn chưa tỉnh lại."

Phó Du Quân biết ý lướt qua chủ đề này, hỏi: "Bao... Người kia là Tần Ý Nùng sao?"

Đường Nhược Dao gật đầu.

Đường Nhược Dao: "Tôi thích chị ấy."

Phó Du Quân gật đầu: "Lần trước tôi nhìn ra rồi, cậu và cô ấy mắt qua mày lại." Cô nàng xì xì nói.

Không khí nghiêm túc bỗng nhiên tan biến, Đường Nhược Dao sắc một cái: "Nào có mắt qua mày lại?"

"Đó không phải mắt qua mày lại, là nhìn nhau trao yêu thương, liếc mắt đưa tình sao?"

"..."

"Thích Tần Ý Nùng, có phải vất vả lắm không?" Phó Du Quân đột nhiên chuyển chủ đề, nói.

Đường Nhược Dao ngây ra, vành mắt không kịp phòng bị đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu, nhanh chóng chớp mi mắt, giọt nước mắt rơi xuống bàn.

Phó Du Quân kéo ghế tới ngồi bên cạnh cô, đặt đầu cô lên vai mình.

"Từ xa xôi chạy đến tìm tôi không phải là chịu oan ức gì sao? Có thể khóc rồi."

Đường Nhược Dao không nhịn nữa, gục lên vai Phó Du Quân khóc không thành tiếng.

"Sao chị ấy có thể nói tôi như thế..."

+++++++++

Chương 56: Miệng người có thể lừa người