Chương 194: Đối tượng tặng đó
Thân phận người sáng lập Phong Hồng của Tần Ý Nùng trồi lên mặt nước, dẫn đến những lời chất vấn nhiều hơn lí giải. Hiện tại rất nhiều minh tinh sau khi thành danh đều sẽ dấn thân vào sự nghiệp từ thiện, nhưng lại sợ làm từ thiện, một là sẽ bị người ta nói cố ý tạo nhiệt độ, hai là sợ chất vấn tham ô số tiền từ thiện.
Huống hồ danh tiếng của Tần Ý Nùng tệ hại như thế, càng khiến những tiếng chất vấn này phình to.
Cộng thêm việc đối thủ đục nước béo cò, dẫn dắt tiết tấu theo chiều hướng không tốt. Không nói tới việc tin nhắn riêng tư đã khóa từ lâu, Tần Ý Nùng khó khăn lắm mới làm sạch khu vực bình luận trêи Weibo trong mấy năm qua, hiện tại lại ngập tràn những lời tục tĩu.
Đây là những lời An Linh nói, muốn cô ấy phải làm tốt chuẩn bị tâm lí, đây mới chỉ là bắt đầu.
Nếu làm sáng tỏ có thể dễ dàng như thế, An Linh cũng không cần tới thời gian dài như vậy để giảm xóc cùng trải đường, cô hi vọng có thể gắng sức giảm thiểu tổn thương từ dư luận tới mức thấp nhất, cho dù những lời độc ác đó chỉ có thể như muối bỏ biển với một Tần Ý Nùng đã đứng trêи đỉnh núi, bởi vì Tần Ý Nùng sớm đã quen thuộc.
Nhưng bản thân Tần Ý Nùng không quan tâm, vẫn có những người yêu thương cô ấy quan tâm.
Tần Ý Nùng không tắt máy như lần trước, điện thoại của cô ấy vang lên từ sáng tới tối. Người thân thiết đương nhiên sẽ mở đầu bằng một câu nghi ngờ không chắc chắn, xác nhận với cô ấy: "Chuyện nổ ra trêи mạng là thật sao?"
Tần Ý Nùng thừa nhận, nói: "Thật."
Bạn bè liền thở dài, an ủi cô ấy: "Gần đây cô đừng lên mạng đọc bình luận, qua một thời gian sẽ dừng lại thôi."
Đều là người lăn lộn trong giới, ai không biết khúc khuỷu bên trong, cư dân mạng hiện tại dễ bị dẫn dắt tiết tấu tới mức nào.
Tần Ý Nùng cười cười: "Tôi biết."
Bạn bè dừng lại một lúc, chân thành khuyên nhủ: "Ý Nùng, hay là cô dừng tổ chức kia lại, hoặc là triệt để chuyển giao cho người khác, nếu cô muốn làm công ích, không phải cũng giống bình thường chúng ta quyên tiền sao, đừng làm chuyện tốn công vô ích như thế."
Người có thành tựu càng cao thì trách nhiệm xã hội càng lớn, có thể cống hiến cho xã hội cũng càng nhiều. Tuy không phải là tuyệt đối, nhưng bạn bè bên cạnh Tần Ý Nùng, mỗi lần thiên tai hỏa hoạn đều quyên góp tích cực nhất, cũng âm thầm tích cực làm công ích, càng không nhắc tới những đêm hội bán đấu giá từ thiện nổi tiếng trong giới mỗi năm.
Ngay cả một minh tinh lưu lượng như Văn Thù Nhàn, người hâm mộ cũng thành lập đoàn đội giúp sức cho các hạng mục công ích, không biết tốt hơn bao nhiêu lần những cư dân mạng chỉ biết gõ bàn phím dẫn dắt tiết tấu, không quên nổi một mao tiền.
Nhưng tự bạn làm là một chuyện, bao nhiêu tiền đều là tấm lòng, bị phơi bày ra ánh sáng, sẽ khiến người khác giương cờ gióng trống công kϊƈɦ bạn, không có tư liệu bẩn cũng có thể tạo ra tư liệu bẩn. Đơn giản nhất chính là chất vấn tham ô, tin đồn có thể dễ dàng bịa đặt, nhưng lại khiến bạn sứt đầu mẻ trán để bác bỏ. Làm không tốt thì thân bại danh liệt, còn ảnh hưởng tới cả sự nghiệp diễn xuất.
Ai dám làm? Ít nhất bọn họ không dám.
Tần Ý Nùng nói: "Tôi không yên tâm, mỗi năm cô quyên nhiều tiền như thế, có thể cam đoan tiền nhất định đến được với những người thật sự cần tới nó không?"
Bạn bè câm nín một lúc, nói: "Đó là chuyện của tổ chức, không liên quan tới chúng ta, chúng ta chỉ là diễn viên, nào có bản lĩnh lớn như thế."
Tần Ý Nùng nói: "Nhưng tôi không chỉ muốn một mình mình yên ổn không thôi."
Bạn bè triệt để im lặng.
Suốt một phút, bạn bè cảm khái nói: "Thì ra tới hôm nay tôi mới hiểu cô."
Tần Ý Nùng cười nói: "Vậy chị có thể bắt đầu nhận thức lại về tôi bắt đầu từ hôm nay đi, đừng quá sửng sốt."
Bạn bè hừ nói: "Tôi chống mắt chờ xem." Lại chân thành nói, "Có chuyện gì thì cứ giao cho tôi, ví dụ như đăng bài Weibo ủng hộ cô, nhấc tay mà thôi, nếu cần thì trực tiếp thông báo nhé."
Tần Ý Nùng: "Biết rồi, cảm ơn nhé."
Tính tình của Lâm Nhược Hàn tương đối thô bạo, điện thoại thông suốt liền mắng chửi: "Cái đám cháu rùa đó, xem tôi có giết chết bọn chúng không!"
Tần Ý Nùng ngồi bên quầy bar trong phòng, rót nửa cốc nước vào cốc thủy tinh, lấy nước thay rượu, nhàn nhạt uống một ngụm, dáng vẻ thong dong cười nói: "Chị định giết chết bọn họ thế nào?"
Lâm Nhược Hàn nói: "Kiện, tung tin đồn nhảm vu khống phỉ báng, không phải các cô chưa từng kiện mà."
Tần Ý Nùng nói: "Lãng phí tiền, không bằng chị lấy tiền quyên góp cho Phong Hồng của tôi đi."
Lâm Nhược Hàn: "... Là người sao?"
Tần Ý Nùng tươi cười: "Không phải, là tiên nữ."
Lâm Nhược Hàn đột nhiên không nói ra có cảm giác gì, phì phì: "Gần đây cô thật là..."
Tần Ý Nùng: "Bị tình yêu mê hoặc tới thần hồn điên đảo đúng không? Chị ghen ghét à? Hi hi."
Lâm Nhược Hàn không có lời nào để bác bỏ.
Còn hi hi, Lâm Nhược Hàn vẫn đang kéo kéo đẩy đẩy với người yêu cũ chịu nội thương nghiêm trọng.
Nhưng nếu Tần Ý Nùng thoải mái tự tại như thế, cô cũng không cần lo lắng thay cô ấy, đều là những người từng trải mưa to gió lớn, bản thân lại giống như không quá chín chắn.
Người bình tĩnh nhất lại là Đường Nhược Dao, ít nhất cô biểu hiện ra như thế.
Ở trêи phim trường, cô biết được tin tức Tần Ý Nùng tiết lộ Phong Hồng, là Tân Tinh nói với cô.
Đường Nhược Dao nhân lúc nghỉ trưa gọi điện cho Tần Ý Nùng: "Sao lại chọn lúc này?"
Tần Ý Nùng mang theo ý cười trong lời nói: "Chọn ngày không bằng thuận theo tự nhiên, tin tốt đầu năm." Nói xong, tự nhiên chuyển chủ đề, "Phim trường còn lạnh lắm không? Có máy sưởi không?"
Đường Nhược Dao đáp: "Hiện tại tuyết tan rồi, càng lạnh hơn, bảo bảo ôm ôm."
Tần Ý Nùng nói: "Ôm ôm."
Cúp điện thoại, Tần Ý Nùng lục tìm danh bạ dài dằng dặc của mình, gọi tới một số điện thoại.
"Mẹ Lâm, là con, Tiểu Tần, con có chuyện muốn hỏi mẹ..."
Hai ngày sau, Đường Nhược Dao nhận được một chiếc lò sưởi tay nhỏ nhắn xinh xắn, ừm, cùng loại với Lão Giang.
Lò sưởi tay, hay còn gọi là "tụ lô", "phủng lô", là một công cụ làm ấm từ cổ đại tới nay, lịch sử lâu đời, vì thời Thanh được đưa vào trong cung trở thành đồ cho vua nên giá trị tăng lên gấp bội, công nghệ chế tác phức tạp tao nhã. Hiện giá trị sưu tập căn bản vượt quá giá trị sử dụng.
Lão Giang đã lớn tuổi, có chút phong cách của người xưa, sử dụng kiểu dáng đã được cải tiến. Trong lò có than củi, cho dù đốt nóng cỡ nào, cũng không bị bỏng tay, hiệu quả duy trì độ ấm và giữ nhiệt vượt xa những đồ làm ấm tay thịnh hành trêи thị trường.
Thứ đồ này quá bắt mắt, chỉ nhìn cũng biết đắt tới dọa người. Đường Nhược Dao căn bản không dám lấy ra dùng, may mà ống tay áo của trang phục trong tay tương đối rộng, cô dặn dò Tân Tinh giấu cho kĩ, tới cảnh tiếp theo mau chóng giấu vào trong ống tay áo, lén la lén lút, giống như đi ăn trộm.
Nhưng dù có phòng cỡ nào, cũng có ngày bị lộ.
Không khí quay phim của đoàn làm phim rất tốt, đương nhiên tình cảm giữa các diễn viên với nhau cũng tốt, một nữ diễn viên bất ngờ đặt một chiếc ghế trước mặt Đường Nhược Dao, vừa muốn lên tiếng nói chuyện với cô, ánh mắt liền phát hiện thứ đồ cô giấu trong ống tay áo.
"Ôi? Đây là gì thế?" Cô nàng mở to mắt.
Đường Nhược Dao giấu giấu giếm giếm: "Không có gì."
"Một một tí thôi, có phải không đủ lòng thành không?"
Đường Nhược Dao thở dài trong lòng, chầm chậm rút đồ từ trong tay áo ra.
Nữ diễn viên hít sâu một hơi.
Năm phút sau, Đường Nhược Dao bị người vây kín xung quanh, những diễn viên chủ chốt khác, bao gồm cả đạo diễn Phàn Hồng cũng tới, nhìn chằm chằm lên chiếc lò sưởi tay trêи bàn của cô rồi nghiên cứu.
Phụ nữ trời sinh không có sức kháng cự với đồ vật đẹp đẽ.
Hai mắt nữ diễn viên phát hiện chiếc lò sưởi này đầu tiên sáng lên, liên tục hỏi: "Mua ở đâu thế?" Sốt ruột muốn có một chiếc như vậy.
Ánh mắt Phàn Hồng cũng sáng lên, thở dài: "Bây giờ không hay nhìn thấy đồ vật này nữa, căn bản đều ở hội bán đấu giá, năm 2005, một chiếc lò sưởi tay cuối thời Minh có thể bán đấu giá lên tới ba triệu tệ một chiếc."
Một nam diễn viên bưng lên quan sát tỉ mỉ, trong miệng lẩm nhẩm: "Mộc mạc dồi dào, hoa văn đơn giản mà tinh tế... Hình như thứ này được chế tác vào thời Minh." Anh có nghiên cứu về đồ cổ.
Mọi người: "!!!"
Một người khác nói: "Cái này cũng ba triệu sao?"
Nam diễn viên kia lắc đầu, nói: "Không chắc, nhưng nhìn kĩ thuật này, ít nhất cũng đáng giá tám trăm tới một triệu tệ." Anh không nói hết, cười cười bổ sung, "Tôi không phải dân chuyên nghiệp, tùy tiện nói chút thôi, mọi người nghe xong thì thôi nhé."
Nói xong lại cẩn thận đặt xuống, như sợ đụng vỡ, nhìn từ động tác ấy, cũng có thể chứng minh lời của anh.
Nữ đồng nghiệp nói câu "Mua ở đâu thế" lúc trước không lên tiếng nữa, một nhóm người nhìn sang Đường Nhược Dao với ánh mắt: Xa xỉ quá!
Đường Nhược Dao: "..."
Phàn Hồng rất thích lò sưởi tay này, nhưng cô ấy không muốn đập chậu cướp hoa, liền hỏi: "Tiểu Đường, em có chỗ nào đáng tin, có thể giới thiệu cho tôi không? Tôi cũng muốn mua một cái."
Đường Nhược Dao lẩm nhẩm nói: "Em..."
Phàn Hồng dịu dàng chu đáo: "Không tiện à? Không sao đâu."
Vành tai của Đường Nhược Dao thoáng đỏ, đè xấu hổ xuống, khẽ nói: "Không phải ạ, đây là đối tượng của em tặng cho em, cho nên em cũng... không biết." Nói tới câu cuối cùng, âm thanh ngày càng nhỏ, nếu không phải trước giờ cô thận trọng chín chắn, thì đã xấu hổ tới không ngẩng đầu lên được.
Phàn Hồng lộ ra ý cười, hứng thú nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Mọi người xung quanh lập tức hô lên "Ồ ồ ồ".
Đường Nhược Dao mặt đỏ tía tai, rất muốn độn thổ.
Phàn Hồng vỗ tay, lên tiếng nói: "Mọi người tan hội đi, đừng hóng hớt nữa, có đối tượng hết cả chưa? Nghỉ thêm năm phút nữa, ai có đối tượng thì nhắn tin gọi điện cho đối tượng, không có đối tượng thì lấy kịch bản ra đọc đi."
Một chiếc máy quay cầm tay đang bật ở hiện trường, nhân viên quay phim ghi lại cảnh tượng này.
Mọi người tản đi, duy chỉ có nữ diễn viên ban đầu nói chuyện với Đường Nhược Dao vẫn ở lại, ngồi đối diện Đường Nhược Dao, trong đầu hiện lên một câu hỏi, có gì nói nấy, hỏi: "Đường Đường, đối tượng của cậu không phải là cậu trai trẻ được cậu bao nuôi sao? Sao cậu ta có tiền vậy chứ?"
Đường Nhược Dao ngẩng mắt lên, nhàn nhạt nhìn cô nàng một cái.
Vị đồng nghiệp này biết đã mạo phạm, lúng túng cười hai tiếng, tìm một câu bổ sung giống như tự nói tự trả lời: "Ngộ nhỡ là phú nhị đại thì sao."
"Không phải." Âm thanh lạnh như băng lạnh lẽo vang lên bên tai.
Đồng nghiệp hoang mang: "Không phải cái gì?"
"Không phải phú nhị đại." Đường Nhược Dao rũ mắt, giở một trang kịch bản, không muốn nói nhiều, nhàn nhạt nói, "Chúng ta diễn tập thôi."
Đồng nghiệp ngây ra: "Được."
Không phải phú nhị đại, lại nhỏ tuổi như thế, lấy đâu ra tiền?
...
Cuộc đọ sức trêи mạng vẫn đang tiếp tục.
Buổi chiều ngày Tần Ý Nùng chia sẻ Weibo của Thạch Kiêu, đám cư dân mạng thần thông quảng đại lại đào lên được một tin cũ.
Nửa cuối năm kia, Tần Ý Nùng bị chụp ảnh cùng một người đàn ông thân hình cao to, đeo khẩu trang kính râm được hình dung là ảnh thân mật ở sân bay, khi đó bị tài khoản marketing đóng dấu là niềm vui mới, thậm chí còn biên tập cho đối phương một thân phận người mẫu mới vào nghề rất gì và này nọ.
Hiện tại người có tâm lật lại xem, người này không phải là Thạch Kiêu sao?
Lúc đó hai người đã xuất hiện ở sân bay cùng nhau, chứng minh điều gì?
Nhất thời nổi lên các quan điểm bất đồng.
[Chứng minh hai người đã có quan hệ bất chính từ lâu rồi chăng?] Đây là antifan và đối thủ.
[Chứng minh Tần Ý Nùng nói thật, Phong Hồng thật sự là do cô ấy thành lập, chứng cứ vững chắc như nói] Đây là người hâm mộ và một số người qua đường.
[Tôi nhớ khi đó tin đồn lan truyền nói đây là nhân tình nhỏ của Tần Hoàng, còn nói người ta là người mẫu, xin hỏi những người đó đứng ra xin lỗi chưa [Mỉm cười] Đây là người hâm mộ và thủy quân cao cấp của An Linh.
Sau đó trở thành hỗn chiến.
[Truyền thông vô lương tâm, bịa đặt tin đồn vui lắm sao? Lăn ra đây xin lỗi đi!]
[Lúc người ta vất vả khổ sở quyên tiền làm việc tốt, đám phóng viên cùng truyền thông đang làm gì?]
[Không có ai hiếu kì về chuyện tại sao hai người họ cùng xuất hiện ở sân bay sao? Báo cáo công việc có cần ôm chặt vậy không? Còn nói không có quan hệ bất chính à?]
Vấn đề này do Thạch Kiêu đích thân đứng ra giải đáp.
Hai ngày nay, vì những cư dân mạng thích hóng hớt, Thạch Kiêu có thêm mấy chục nghìn người theo dõi.
Thạch Kiêu:
[Bât kì ai mệt tới muốn gục xuống, bệnh tới nỗi không có cách nào đi đường, tôi đều sẽ đỡ, huống hồ cô ấy là cấp trêи kiêm đối tác quan trọng của tôi]
Một câu nói mơ hồ, càng kϊƈɦ thích tính tò mò kịch liệt của công chúng.
Không ít người tràn vào Weibo của Thạch Kiêu, muốn để anh nói rõ hơn một chút.
... Ý gì đây? Nói lúc đó Tần Hoàng bị bệnh sao? Tại sao cô ấy lại bệnh? (4313 like)
... Có thể tiết lộ hết trong một lần không, a a a a a gấp chết mất, gấp chết mất, gấp chết mất (13242 like)
... Mẹ kiếp! Lần đầu tiên tôi mong chờ "tẩy trắng" như thế, nhanh chút đi mấy đứa ơi! (9849 like)
Thạch Kiêu trả lời: [Chuyện đã qua lâu rồi, để tôi sắp xếp lại ngôn từ một chút]
Thật ra tất cả đều nằm trong dự đoán của An Linh, chữ viết tay của Thạch Kiêu, bản thảo đã được nhân viên chuyên nghiệp chỉnh sửa xong từ lâu, chỉ đợi chiếc bụng của công chúng đói khát sẽ tung ra.
Đây cũng là chiến trường, một chiến trường không có khói thuốc súng, chú trọng bày binh bố trận, một chiêu khống chế địch.
Bốn tiếng sau, cuối cùng Thạch Kiêu hoàn tất "sắp xếp ngôn từ", đăng một bài viết dài – "Câu chuyện phía sau bức ảnh".
"Hôm đó chúng tôi vừa kết thúc ba ngày làm việc, trở về từ huyện X của thành phố G. Các bạn cư dân mạng có hiểu biết, chắc chắn biết đây là vùng núi nghèo khó nổi tiếng của Trung Quốc. Giám đốc Tần quyên tiền xây dựng một trường tiểu học Hi vọng, đã hoàn công hai năm, đi vào sử dụng, nhưng phía nhà thầu chịu trách nhiệm xây dựng công trình lại bớt xén vật tư, khiến sau khi có động đất xảy ra, phòng học vị sụt lún (Bức ảnh sụp đổ đính kèm phía cuối), may mà là lúc học sinh tan học, người bị thương chỉ có mấy em học sinh đang tự học cùng một vị giáo viên xông vào cứu người, thực hiện cứu trợ ngay khi sự việc xảy ra. Hiệu trưởng thông báo việc này tới tôi, tôi và giám đốc Tần mua vé máy bay lập tức tới huyện X, xử lí công việc bồi thường xong, an ủi gia đình phụ huynh, bồi thường kinh tế, vòng đi vòng lại ba ngày, mới cùng nhau quay lại Bắc Kinh.
Giám đốc Tần lao lực quá độ, vừa xuống máy bay liền không chống đỡ được, đi đường cũng không vững nữa, tôi mới cùng trợ lí của cô ấy đỡ cô ấy ra ngoài. Nếu mọi người không tin, có thể tỉ mỉ quan sát bức ảnh kia, có phải sắc mặt cô ấy trắng bệch, cả người nhìn vô cùng yếu ớt hay không.
...
Biết được có một số bạn bè truyền thông chắc chắn vô cùng muốn có tin tức
độc quyền, tôi cũng nói luôn ở đây, Trường tiểu học Hi vọng Gia Ninh được xây dựng ở thôn X huyện X thành phố X tỉnh G, ô tô không thể trực tiếp tới đó, vất vả cho các vị thuê xe bò hoặc đi bộ tới đó, hiệu trưởng cùng dân làng ở đó đều có thể làm chứng cho chúng tôi. Ai đến trước thì được trước."
Phía cuối bài viết ngoài tấm ảnh sụp đổ, còn đính kèm ảnh trường tiểu học sau khi được xây dựng lại, phòng học mới toanh, học sinh đứng ở sân thể ɖu͙ƈ, khăn quàng đỏ phấp phới, lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời.
Nếu chuyện của Phong Hồng vẫn còn nghi vấn, thì chuyện của trường tiểu học Hi vọng đã chắc như đinh đóng cột, không có cách nào phản bác.
Bởi vì sự thật, chính là chứng cứ hữu hiệu nhất.
[Tôi điều tra rồi, mấy ngày trước khi tin đồn này nổ ra, ở thành phố G quả thật xảy ra động đất 5.4 độ, tâm chấn gần bên huyện X]
[Các vị, tôi khó khăn lắm mới tìm được tin tức tỉ mỉ nhất, mọi người xem video ở sân bay ngày hôm đó đi, bước chân của Tần Ý Nùng nhẹ bẫng, căn bản đều là trợ lí cùng Thạch Kiêu dìu cô ấy đi đường [Liên kết trang mạng]
[Nếu tất cả những chuyện này là thật, tôi sẽ xin lỗi vì những bình luận của bản thân lúc trước]
[Tôi muốn hỏi một chút, phía nhà thầu rút ruột công trình, tại sao lại để Tần Ý Nùng đứng ra đền bù, không nên truy cứu trách nhiệm phía nhà thầu sao?]
[Có trách nhiệm chăng]
[Gia Ninh là ý gì?]
Bài viết của Thạch Kiêu bị cộng đồng mạng phân tích rồi phân tích, mọi người lấy kính lúp, muốn tìm ra sơ hở trong đó.
Đừng nói bài viết này đã được chỉnh sửa cách diễn đạt cẩn thận, Thạch Kiêu cũng không phải người chết, vấn đề có thể giải đáp anh sẽ đích thân lộ diện giải đáp, ví dụ như truy cứu trách nhiệm phía nhà thầu.
Thạch Kiêu đáp: [Theo lí thì là như vậy, nhưng giải quyết như vậy quá chậm, những đứa trẻ và giáo viên bị thương đều đang đợi điều trị cùng bồi thường, chúng tôi ra mặt sẽ nhanh hơn, giám đốc Tần không chỉ quyên tiền xây dựng trường tiểu học, những công việc sau đó đều là do cô ấy toàn quyền phụ trách. Hơn nữa sau khi xảy ra việc, phía nhà thầu liền chạy mất, lúc đó không tìm được người]
Cư dân mạng hỏi: [Sau này đã tìm được chưa?]
Thạch Kiêu đáp: [Tìm được rồi, khởi tố theo trình tự pháp luật rồi!]
Cư dân mạng: [Làm hay lắm!]
Mấy năm nay Tần Ý Nùng tổng cộng quyên góp gần một trăm ngôi trường tiểu học bao gồm cả phòng học, internet biến thế giới trở nên nhỏ bé, liên tục có người đăng ảnh thực tế của trường tiểu học Hi vọng lên mạng, tất cả đều được lấy tên là "Gia Ninh".
Cuối cùng mọi người cũng rõ ràng, những lời Thạch Kiêu nói là thật, khi truyền thông đồn đại cô ấy có mới nới cũ, thì người bị đồn đại lại đã ở vùng núi xa xôi hẻo lánh, lặng lẽ kiên trì với lương thiện cùng chính nghĩa trong tim mình, thể lực yếu ớt ngã quỵ ở sân bay.
Rốt cuộc ai mới là người nên bị chỉ trích? Ai mới là người nên được tuyên dương?
Thế giới này có thị phi trắng đen, sớm muộn gì mây mù cũng tản để ánh mặt trời ló rạng.
Giai đoạn phong ba bão táp trêи mạng im ắng giây lát, dù vấn đề đạo đức ra sao cũng không có cách nào che đậy ánh sáng nhân tính sáng chói trêи người Tần Ý Nùng.
Người hâm mộ cũng ʍôиɠ lung, cảm động tới rơi lệ đầy mắt, tự động lục tìm câu thoại tỏ tình.
#Tần Ý Nùng tốt nhất trần đời#
Khen ngợi chiếm ưu thế, cư dân mạng – phàm là người có chút lương tâm hoặc biết hổ thẹn, bắt đầu hòa theo đám đông, đi theo chủ đề này, hoặc là xin lỗi, hoặc là tỏ tình, từ antifan chuyển thành người qua đường, từ người qua đường chuyển thành fan, fan chuyển thành fan trung thành.
Thậm chí cư dân mạng còn mô phỏng "Người đàn ông chỉ có mặt trời mới có thể làm đen", đặt cho cô ấy một biệt danh "Người phụ nữ chỉ có mặt trời mới có thể làm đen".
Gân xanh trêи trán Tần Ý Nùng giật lên: "..."
Lâm Nhược Hàn cười như điên trong điện thoại.
Tần Ý Nùng nhấc khóe môi lên, lười tính toán với cô.
Lâm Nhược Hàn nói: "Cô tẩy trắng như thế, không đúng, kết thúc thanh minh rồi à?"
Tần Ý Nùng thở dài: "Vẫn chưa đâu."
Chẳng qua chỉ là thắng lợi nhất thời, dư luận bùng nổ vẫn còn ở phía sau.
Trong lòng Lâm Nhược Hàn rõ như gương, thăm dò nói: "Hay là tới đây thôi đã?"
Tần Ý Nùng chắc như đinh đóng cột: "Không."
Lâm Nhược Hàn nuốt lại lời muốn nói, nói: "Nếu cần giúp đỡ thì cô cứ lên tiếng, trêи mạng hay ngoài đời tôi đều làm được."
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, suy nghĩ chuyển động, nói: "Có lẽ thực sự cần đến sự giúp đỡ của chị."
Lâm Nhược Hàn vui vẻ: "Thật sao?"
Tần Ý Nùng cười nói: "Thật, đợi điện thoại của tôi."
Lâm Nhược Hàn xoa tay hăng hái: "Được."
...
Thành phố W, phim trường "Tiêu Hồng".
Câu chuyện của Tần Ý Nùng giống như một bộ phim dài tập, cơn sóng trước chưa lặng cơn sóng sau đã nổi, nhân viên làm việc sớm đã đồn đại điên cuồng, nhóm diễn viên khi nhàn rỗi cũng tám chuyện mấy câu, ngay cả đạo diễn Phàn Hồng cũng tham gia.
Phàn Hồng và Tần Ý Nùng quen biết, nhưng giao tình không sâu, gặp mặt chỉ gật đầu chào hỏi đối phương. Nguyên nhân là do trước đây Tần Ý Nùng từng quay một bộ phim hài của đạo diễn Hồng Kông, có duyên gặp mặt một lần trêи bàn ăn, sau đó liên tục gặp nhau hai lần trong những tình huống khác, Phàn Hồng luôn muốn Tần Ý Nùng là nữ chính của cô ấy, nhưng Tần Ý Nùng bận sứt đầu mẻ trán, thật sự không đợi được thời gian rảnh.
Tổng thể mà nói, Phàn Hồng rất có thiện cảm với Tần Ý Nùng, lớp kính lọc của cô ấy dành cho diễn viên có diễn xuất tốt dày vô địch, còn về đời tư, hay những thứ khác, có liên quan gì tới quay phim không? Đầu tiên Phàn Hồng không tiếc lời khen ngợi kĩ năng diễn xuất của Tần Ý Nùng, sau đó nói những chuyện gần đây của Tần Ý Nùng, đó thật sự là giọng điệu của mấy em gái cuồng si điển hình, trái tim thiếu nữ, trong mắt toàn là ánh sao.
Đối với diễn viên nam mà nói, Tần Ý Nùng là nữ thần hàng thật giá thật, kĩ năng diễn xuất tốt, dung mạo tuyệt sắc, khí chất tuyệt vời, thế là một câu lại nối tiếp một câu.
Hiện trường tám chuyện trở thành buổi giao lưu fan hâm mộ offline của Tần Ý Nùng.
Phàn Hồng: "Tôi rất thích một đoạn cô ấy biển diễn trong "Mung Lung"..."
Một nam diễn viên nào đó kϊƈɦ động cướp lời: "Có phải đoạn ngồi trêи đầu giường hút thuốc không?"
Phàn Hồng vỗ tay, nói: "Chính là đoạn đó! Phong trần, thanh cao, cô đơn không đợi được người, đều biểu hiện trong ánh mắt, thật là không ngờ được khi đó cô ấy mới đôi mươi."
"Thiên tài trêи đời này, người bình thường chúng ta không so được."
"Ha ha ha, chính là đạo lí này."
Ánh mắt của Đường Nhược Dao trong cái nhìn của người ngoài có chút cổ quái.
Người bên cạnh thảo luận sục sôi, chỉ có cô là mím môi lại, không nói một lời. Tỉ mỉ quan sát, khóe môi đột nhiên cong lên, lại mím chặt, dáng vẻ như thể miệng cười thịt không cười.
Nữ diễn viên ở bên cạnh cô run rẩy liếc cô một cái, kéo lấy cánh tay của nữ diễn viên khác tên Tiểu C.
Tiểu C hỏi: "Sao thế?"
Nữ diễn viên nói bên tai cô nàng: "Đường Đường không vui."
Tiểu C hoang mang: "Tại sao?"
Nữ diễn viên xì xào lẩm nhẩm với Tiểu C một phen.
Tiểu C như ngộ ra.
Còn có thể tại sao chứ? Quan hệ của Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng không hòa hợp. Hai người từng hợp tác chung một bộ phim, không hề theo dõi nhau, tương tác trêи Weibo là con số 0 tròn trĩnh, lần trước phỏng vấn ở Kim Hòe, phóng viên nhắc tới Tần Ý Nùng, mặt mày cô liền không vui, không trả lời trực tiếp rời đi.
Đó là chuyện từ lâu, chuyện gần nhất chính là ngày Tần Ý Nùng được Lâm Nhược Hàn tỏ tình trêи Weibo, Tần Ý Nùng làm sáng tỏ, ba người bạn cùng phòng của cô đều chia sẻ bài đăng, trước nay kí túc xá của bọn họ cùng tiến cùng lui, chỉ có Đường Nhược Dao là không chia sẻ, chuyện này phải có thù hằn lớn tới mức nào?
Nếu bọn họ biết biểu cảm kì quái của Đường Nhược Dao chỉ là cảm thấy vinh dự khi nghe được mọi người khen Tần Ý Nùng, đang nhẫn nhịn không được cười lên vì vui vẻ, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Nữ diễn viên cùng Tiểu C nhìn nhau, mỗi người một bên níu lấy vai của Đường Nhược Dao, đồng thanh nói: "Đường Đường, chúng ta sang bên kia xem đi."
Đường Nhược Dao: "Hả?"
Cô còn chưa nghe đủ cơ mà!
Hai người vô duyên vô cớ kéo Đường Nhược Dao đi mất.
Đường Nhược Dao: "..."
...
Tần Ý Nùng tham dự hoạt động thương mại của nhãn hàng, không bất ngờ khi bị phóng viên vây kín hiện trường hoạt động.
Lần đầu xuất hiện sau sự việc làm công ích, toàn phộ Phòng làm việc truyền thông có chút quy mô khắp Trung Quốc ào ào tràn tới, vì để tranh cướp tin tức mới nhất của Tần Ý Nùng.
Bảo vệ hiện trường quây thành tường người, nhưng không giải quyết được vấn đề gì.
Tiếng đèn flash dày đặc đan xen nhau, tần suất cao tới mức khiến người ta ù tai.
Tần Ý Nùng đeo kính râm che đi nửa lớn khuôn mặt, đôi môi diễm lệ, chầm chậm di chuyển bước chân trong cố gắng mở đường của vệ sĩ.
"Ảnh hậu Tần, xin hỏi mục đích cô thành lập Phong Hồng là gì?"
"Chính là để hôm nay có thể nở mày nở mặt trước mặt mọi người? Hay còn vì tẩy trắng nữa?"
"Những câu hỏi chất vấn Phong Hồng tham ô tiền quyên góp gần đây trêи mạng, thân là người sáng lập Phong Hồng, cô có thể đưa ra một câu trả lời chính diện được không?"
"Trường tiểu học Hi vọng thật sự là do cô xây dựng sao? Có giấy chứng nhận quyên góp tương ứng không?"
"Có ảnh không? Ảnh chụp chung với hiệu trưởng, chỉ đưa ra một cái tên của trường không đủ để chứng minh lời cô nói."
"Nếu cô đã âm thầm làm nhiều năm như thế, tại sao lại lựa chọn tiết lộ lúc này? Từ thiện không nên khiêm tốn sao? Cô làm như thế có phải đang lợi dụng sự nghiệp từ thiện để đánh bóng tên tuổi không?"
"Xin hỏi..."
Từng vấn đề sắc nhọn lại ngập tràn ác ý ném về phía cô.
Khóe môi dưới kính râm của Tần Ý Nùng động đậy, biểu cảm bình tĩnh không gợn sóng.
Một tay Quan Hạm đẩy những chiếc micro liên tục chọc tới bên miệng Tần Ý Nùng, tay còn lại vòng lấy vai của Tần Ý Nùng đi về phía trước, sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng trong miệng không ngừng lặp lại: "Tạm thời không nhận phỏng vấn, cảm ơn."
Tần Ý Nùng bị dòng người bao vây giống như một chiếc thuyền lá trêи mặt biển tăm tối, chìm nổi theo con sóng, khiến người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị phong ba bão táp trước mặt nuốt chửng.
"Không nhận phỏng vấn, xin nhường đường!"
"Tránh ra!" Quan Hạm quen đường quen lối đẩy một chiếc máy ảnh nặng nề ra, âm thanh đã trào lên tức giận.
Cục diện giằng co, bước chân khó khăn.
Bảo vệ phía ban tổ chức cuối cùng cũng tới giúp đỡ, chặn đám truyền thông ép người ở bên ngoài.
"Xin cô hãy trả lời!" Bức tường người bên ngoài, phóng viên cất cao giọng, mặt mũi đỏ bừng, lớn tiếng hét lên.
Tần Ý Nùng được nhân viên bảo vệ đi theo, bóng lưng ngày càng bỏ, biến mất ngoài ống kính.
Đường Nhược Dao ở trêи phim trường xem tới giây cuối cùng đoạn video này, lồng ngực nặng nề cuối cùng cũng thả lỏng, gửi tin nhắn cho Tần Ý Nùng: [Không sao chứ?]
Tần Ý Nùng xác nhận cô thuận tiện, gọi điện thoại tới.
"Không sao." Tần Ý Nùng nói, sau đó lặng lẽ cong môi lên, cười lạnh, nói, "Chỉ có mấy phóng viên thôi."
Đường Nhược Dao biết cô ấy thật sự không sao, cười nói: "Kiêu ngạo quá đi."
Tần Ý Nùng ngông cuồng nói: "Kiêu ngạo bình thường, chị còn kiêu ngạo hơn, em từ từ mà xem."
Đường Nhược Dao trêu đùa: "Yo."
Tần Ý Nùng: "Yo, check it out."
Đường Nhược Dao: "Bánh kẹp hoa quả thêm một thau."
Ha ha ha thần kinh mà.
Cười xong, Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm lên ly nước chuyển động trêи quầy bar, quay màn hình máy tính xách tay sang, đăng nhập vào Wechat, nhắn tin cho Lâm Nhược Hàn:
[Chị có nhà ở thành phố W không?]