Làm Càn

Chương 185: Thời gian tổ chức hôn lễ




Chương 185: Thời gian tổ chức hôn lễ

Kỷ Vân Dao: "Tần Hồng Tiêm đang định tiết lộ mối quan hệ của hai cô."

Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao đứng trước cửa quay sang nhìn nhau, Đường Nhược Dao không hiểu về Kỷ Vân Dao, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là Kỷ Vân Dao đang nói thật hay giả, nếu là thật, bước tiếp theo phải làm thế nào.

Cơn sóng trước còn chưa lặng, cơn sóng sau đã nổi, giống như không lúc nào ngừng lại nghỉ ngơi một phen.

Tần Ý Nùng bình tĩnh hơn cô rất nhiều, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi: "Sau đó thì sao?"

Kỷ Vân Dao phô trương tới đây, chắc chắn không phải vì đặc biệt đến để báo tin cho cô ấy, cô thích đùa, nhưng tiền đề là chuyện đó đáng để cô đũa bỡn một trận. Hơn nữa hai người vừa hòa giải, Kỷ Vân Dao không nhất thiết phải dùng tin giả để lừa cô ấy, cho nên chuyện này là thật, chắc chắn cô cũng sẽ nói tiếp.

Kỷ Vân Dao lộ ra biểu cảm trẻ con "A, bị cô nhỏ nhìn thấu rồi", cũng không vòng vo, sảng kɧօáϊ nói: "Cháu cho người chặn lại rồi."

Ánh mắt Tần Ý Nùng sâu xa.

Theo phong cách làm việc của Kỷ Vân Dao, từ "chặn" của cô chắc chắn không phải theo nghĩa đen, cử người đứng ra khuyên giải ngăn chặn, quá nửa là khống chế tự do của người ta.

"Mẹ." Tần Ý Nùng ngẩng mặt nhìn về phía Kỷ Thư Lan đang khom lưng lau tủ tivi, Kỷ Thư Lan quay đầu lại, giống như từ đầu tới cuối không hề nghe thấy cái tên Tần Hồng Tiêm, biểu cảm như thường ngày đáp lại: "Mẹ đây."

Tần Ý Nùng xoa đầu Ninh Ninh, dịu dàng nói: "Bảo bà ngoại dẫn con vào trong phòng chơi nhé, mẹ phải nói chút chuyện nghiêm túc cùng chị."

Kỷ Thư Lan vẫy tay với bạn nhỏ.

Ninh Ninh đi tới, đặt bàn tay vào trong lòng bàn tay Kỷ Thư Lan.

Một già một trẻ về phòng, Kỷ Thư Lan đi sau một bước, đóng chặt cửa phòng.

Trong phòng Ninh Ninh đều là đồ chơi và sách, đến nhà Hàn Ngọc Bình một chuyến, lại mang về cả một cặp sách, Kỷ Thư Lan giúp cô bé sắp xếp đặt lên giá, ngay ngắn từng cuốn.

Ninh Ninh cất búp bê của nó xong, sau đó dùng giọng non nớt hỏi: "Tần Hồng Tiêm là ai ạ? Tại sao lại cùng họ với mẹ ạ?"

Biểu cảm của Kỷ Thư Lan không chút gợn sóng, trả lời: "Là một người xa lạ không có bất kì quan hệ nào với chúng ta."

...

Phòng khách.

Hai người Tần Đường ngồi đối diện Kỷ Vân Dao.

Kỷ Vân Dao đóng lại quyển tạp chí trong tay, vứt sang một bên, cũng không nói tới vấn đề của Tần Hồng Tiêm nữa, mà hỏi: "Cuối tuần thế này, mọi người không ở nhà, chạy đi đâu chơi thế?"

Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Đi thăm người thân."

Kỷ Vân Dao rất hiếu kì: "Người thân nào thế?"

Tần Ý Nùng lạnh lùng nói: "Không thể báo cáo."

Kỷ Vân Dao không buồn không giận, cong môi cười lên.

Tần Ý Nùng nói: "Cháu còn tiếp tục vòng vo như thế, sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian chơi với Ninh Ninh đâu."

Kỷ Vân Dao cân nhắc giây lát, nói: "Được rồi, chúng ta nói chuyện chính trước."

Kỷ Vân Dao đã sớm điều tra được Tần Hồng Tiêm kể từ khi Ninh Ninh vô tình bị lộ ra ánh sáng, âm thầm giáo huấn ông ta một chút, sau đó cử người giám sát ông ta. Sau khi quan hệ với Tần Ý Nùng hòa giải, cô nghĩ muốn mượn Tần Hồng Tiêm để tặng ân huệ cho Tần Ý Nùng, đổi lấy ít đồ từ tay Tần Ý Nùng, nhưng Tần Ý Nùng cứng đầu, cô chỉ đành dẹp tan suy nghĩ này.

Kỷ Vân Dao không đặt loại tôm tép như Tần Hồng Tiêm vào trong mắt, cô giữ ông ta lại cũng không phải vì lòng tốt, chỉ là vì để ông ta ngày ngày bụng lo ngay ngáy, trả cái giá ông ta đáng phải trả.

Cô không nghĩ tới loại châu chấu già sắp vào lòng đất này lại có thể bật lên.

Vì thế Kỷ Vân Dao đặc biệt dành ra hai tiếng đồng hồ, cởi bỏ thân phận cao quý đi gặp ông ta. Chuyện liên quan tới nhà họ Tần, để cấp dưới làm việc sẽ khiến cô không yên tâm.

Tần Ý Nùng nhíu mày: "Sao ông ta lại biết quan hệ của tôi và Đường Nhược Dao?"

Kỷ Vân Dao đi một chuyến không phải không có thu hoạch, Tần Hồng Tiêm bị cô dọa tới nỗi nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, cuối cùng còn nói cả chuyện hồi nhỏ tè dầm ra giường, Kỷ Vân Dao đạp một chân lên vai Tần Hồng Tiêm, đạp ông ta ngã ngửa ra đất, mặt mày ghét bỏ rời đi.

Đến cửa liền vứt giày đi, đổi đôi giày mới mới lên xe.

Kỷ Vân Dao tức tối nói: "Còn có thể là ai? Tên chó già họ Lê nói cho ông ta."

Tần Ý Nùng im lặng tiếp nhận biệt danh của Lê Ích Xuyên, nói: "Lê Ích Xuyên muốn mượn đao giết người?"

Kỷ Vân Dao lắc đầu.

"Không phải, ông ta đã biết chuyện này từ rất lâu rồi, trước khi tiết lộ Ninh Ninh."

Tần Ý Nùng híp mắt.

"Vậy tại sao lúc đó ông ta không cùng tiết lộ một thể, còn giữ tới bây giờ?"

"Là vì ông ta hết tiền rồi, chuẩn bị dùng tin tức này đổi lấy một khoản tiền to." Kỷ Vân Dao nghiêng người về phía trước, đè giọng lại, nói, "Cô nhỏ, ông bố này của cô thật sự không bỏ qua bất kì giọt nước béo nào trêи người cô khi còn có thể vắt ra được."

Tần Ý Nùng không gợn sóng, nâng mí mắt lên: "Ờ."

Kỷ Vân Dao hiếu kì hỏi: "Cô muốn xử lí Tần Hồng Tiêm thế nào?"

Tần Ý Nùng tránh không trả lời, hỏi: "Trong tay ông ta có chứng cứ không?"

Kỷ Vân Dao nói: "Không, không phải thân phận của ông ta chính là chứng cứ sao?"

Tần Ý Nùng cười lạnh.

Cũng đúng, mười mấy năm trước, một màn kịch như thế ông ta từng diễn qua một lần rồi.

Có lúc Tần Ý Nùng nghĩ, nếu cơ thể mình không chảy dòng máu của người đàn ông này thì tốt biết bao, chỉ là vì có lớp quan hệ huyết thống, ông ta liền nắm chặt lấy con dao sắc nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể tổn thương bản thân.

Nếu có thể để ông ta biến mất triệt để thì thật tốt.

Trong lòng Tần Ý Nùng trào lên suy nghĩ, nhìn thẳng vào trong mắt Kỷ Vân Dao.

Cô ấy cất tiếng, hỏi: "Cháu có cách nào để ông ta vĩnh viễn biến mất không?"

Kỷ Vân Dao đương nhiên có, nhưng cô hỏi: "Điều kiện thì sao?"

Tần Ý Nùng chỉ nói một câu: "Ông ta là ông ngoại của Ninh Ninh."

Với mức độ che chở của Kỷ Vân Dao, sẽ không cho phép bên cạnh Ninh Ninh xuất hiện quả bom không hẹn giờ như thế.

Kỷ Vân Dao không hề có lấy một chút bất ngờ, nhún vai nói: "Được rồi."

Thật ra từ trước khi tới đây, cô đã nghĩ xong kết cục cho Tần Hồng Tiêm. Tuy thái độ của Tần Ý Nùng sẽ không thay đổi cách làm của cô, nhưng sẽ ảnh hưởng tới cảm tưởng của cô với Tần Ý Nùng.

May mà Tần Ý Nùng không làm cô thất vọng.

Xuất phát từ lời nhắc nhở lịch sự, Kỷ Vân Dao hỏi: "Cô có muốn gặp ông ta một lần không? Cho dù là mắng chửi, hay sỉ nhục ông ta, hay là cô muốn đánh ông ta một trận cũng được, chỉ cần không động tới mạng người. Sau lần này, có lẽ hai người sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa."

Tần Ý Nùng nói: "Không, tôi không có hứng."

Kỷ Vân Dao cười lên.

Kỷ Vân Dao nhìn về Đường Nhược Dao ở một bên: "Mợ thì sao?"

Đường Nhược Dao lắc đầu.

Tần Ý Nùng đã không muốn gặp mặt, cô can dự vào chuyện này làm gì? Thêm phiền phức cho Tần Ý Nùng sao? Tuy trong nội tâm của Đường Nhược Dao quả thật rất muốn đánh Tần Hồng Tiêm một trận, là kϊƈɦ động vì muốn trả thù cho Tần Ý Nùng.

Kỷ Vân Dao nói: "Được rồi." Cô lấy giấy bút từ ngăn kéo bàn trà ra, giấy trắng mực đen viết: "Ngày X tháng 11 năm 2019, Tần Ý Nùng nợ Kỷ Vân Dao một ân tình."

Kỷ Vân Dao đưa vở sang, Tần Ý Nùng không hiểu, hỏi: "Gì thế?"

Kỷ Vân Dao hất cằm, tươi cười nói: "Kí tên đi, tránh cho cô sau này giở trò quỵt nợ."

Tần Ý Nùng kí tên, giao lại.

Đường Nhược Dao mặc niệm ba lần trong lòng, Tần Ý Nùng đang chơi cùng con trẻ, mới có thể miễn cưỡng đè xuống vị chua trong lòng.

"Đúng rồi." Kỷ Vân Dao xé tờ giấy ra khỏi vở xong, cất vào trong ví, nói, "Tên chó già họ Lê chỉ sợ là một kẻ miệng rộng, có thể nói cho Tần Hồng Tiêm, không chừng cũng từng nói cho người khác rồi."

Con ngươi Tần Ý Nùng thoáng trầm xuống.

Kỷ Vân Dao nói: "Quan hệ của hai người, có thể giấu được nhất thời, không giấu được một đời."

Tần Ý Nùng nói: "Tôi có chừng mực." Vốn dĩ cô ấy cũng không muốn giấu một đời.

Kỷ Vân Dao nhìn cô ấy, lại nhìn Đường Nhược Dao, nói: "Nhưng hai người tuyệt đối không định tiết lộ vào lúc này đúng không?"

Tần Ý Nùng phát hiện hàm ý trong lời cô, nói thẳng: "Cháu muốn nói cái gì?"

Kỷ Vân Dao nói: "Cháu có cách. Vừa có thể chặn miệng tên chó già họ Lê, vừa có thể khiến người ta không dám làm lộ chuyện của hai người, chính xác mà nói, là không dám làm lộ bất kì chuyện gì của Đường Nhược Dao."

"Cháu nói thử xem."

Kỷ Vân Dao đè thấp giọng, nói mấy câu.

Gân xanh trêи mu bàn tay của Đường Nhược Dao nổi lên, ước gì có thể cầm cốc nước trêи bàn trà lên hắt vào mặt Kỷ Vân Dao.

Tần Ý Nùng cũng đen mặt, lên tiếng từ chối: "Không được."

Kỷ Vân Dao đưa ra ý kiến, để Đường Nhược Dao làm bạn gái trêи danh nghĩa của mình, như vậy sẽ không ai dám động vào Đường Nhược Dao nữa. Ý kiến điên rồ gì vậy chứ.

Trêи mặt hai người lộ ra vẻ không vui, Kỷ Vân Dao cười cười, nói: "Cháu đùa thôi mà, đừng giận."

Sắc mặt Tần Ý Nùng lạnh lẽo: "Tôi không thấy buồn cười."

Cô ấy đứng lên, làm tư thế tiễn khách: "Mời cháu về cho."

Lúc này Kỷ Vân Dao mới cảm thấy một tia hoang mang, ngồi lì trêи sô-pha không đứng dậy, cam đoan: "Lần sau cháu sẽ không nói bậy nữa."

Mặt Tần Ý Nùng không cảm xúc: "Ra ngoài."

Kỷ Vân Dao trong cái khó ló cái khôn: "Chúc hai người trăm năm hòa hợp, gia đình hạnh phúc."

Tần Ý Nùng thu tay về, tiếp tục lườm cô năm phút, mới hỏi: "Rốt cuộc cháu muốn nói gì?"

"Tối nay có một bữa tiệc mang tính chất thương mại, tên chó già họ Lê cũng tham dự." Kỷ Vân Dao không dám tiếp tục nói thừa thãi, nói ra mục đích thứ hai của chuyến đi này, "Cháu đến để mời cô Đường Nhược Dao, làm bạn dự tiệc với cháu."

"Tại sao?" Ánh mắt Tần Ý Nùng cảnh giác.

"Cháu thiếu một người bạn." Kỷ Vân Dao hé miệng.

Tần Ý Nùng phì một tiếng.

"Không phải tên chó già họ Lê luôn âm thầm đối phó với Đường Nhược Dao sao?" Mấy giây sau, ngữ điệu của Kỷ Vân Dao bình thường, giống như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn, giống như trở tay mà thôi, "Cháu dẫn mợ đi dạo một vòng trước mặt tên chó già họ Lê kia, để ông ta kiềm chế lại, thuận tiện quản lí cái miệng rộng của ông ta."

Tần Ý Nùng đánh giá Kỷ Vân Dao từ trêи xuống dưới một lượt, không thể tin tưởng, cứ cảm thấy cô sẽ không tốt bụng như thế.

Kỷ Vân Dao nhún vai: "Không đi thì thôi."

Tần Ý Nùng nói: "Cho tôi chút thời gian suy nghĩ."

Kỷ Vân Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt trào lên chút ý cười nhàn nhạt.

Kỷ Vân Dao ngồi thêm một lúc, vỗ tay đứng dậy, đi tới phòng của Ninh Ninh, trước khi đi còn để lại một câu: "Cho cháu câu trả lời trước bốn giờ chiều."

Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng vỗ nhẹ mu bàn tay của cô.

Sau khi hai người thương lượng, quyết định để Đường Nhược Dao cùng đi dự tiệc với Kỷ Vân Dao, nhưng Tần Ý Nùng sẽ đích thân đưa cô đến trước cửa bữa tiệc, sau đó đích thân đón cô về nhà, đảm bảo không có sai sót. Kỷ Vân Dao không có ý kiến, cô cũng không thật sự muốn lén lút sau lưng Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng ở chung mới thú vị, tách ra rồi cô cũng không còn hứng thú.

Buổi chiều Tần Ý Nùng đặc biệt quan sát Kỷ Thư Lan, Kỷ Thư Lan vẫn đọc sách, tưới hoa, cắt hoa, nhặt cỏ trong vườn như thường lệ, không có bất cứ điều kì khác thường, càng không hề nhắc tới bất kì chữ nào liên quan tới Tần Hồng Tiêm, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tần Ý Nùng âm thầm thu tầm mắt về.

Chiều tối, Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao ngồi xe của Kỷ Vân Dao tiến về địa điểm tổ chức tiệc tối. Cô ấy nhìn hai người một trước một sau xuống xe, nhìn ra bên ngoài từ cửa xe đã được dán tấm phủ phim, mãi tới khi bóng lưng của hai người biến mất trêи bậc thềm đá cẩm thạch, tiến vào bên trong.

Phần lớn những người tham dự buổi tiệc tối này đều là người trong giới kinh doanh, Đường Nhược Dao và Hàn Ngọc Bình tới buổi tiệc kia còn có thể quen biết thêm mấy người, tới đây đơn giản là đen hai con mắt. Nhân viên ngoài cửa nhìn thấy thư mời mà Kỷ Vân Dao đưa tới, vội vàng cúi rạp lưng thêm mấy độ, cung kính mời hai người vào trong.

Đường Nhược Dao níu hờ lấy cánh tay của Kỷ Vân Dao, duyên dáng bước vào đại sảnh vàng rực cùng Kỷ Vân Dao.

Toàn hiện trường có một thoáng yên lặng, tất cả mọi người không hẹn mà gặp hướng về phía cửa.

Đường Nhược Dao cảm nhận rõ ràng một phần lớn ánh mắt nhìn tới đây đang rơi trêи người mình, rất lâu không buông. Cô im lặng rũ mắt, lại ngẩng lên, đứng thẳng lưng.

Cô chỉ nghĩ rằng thân phận Kỷ Vân Dao hiển hách, đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt, làm sao có thể nghĩ được cô là người bạn nữ đầu tiên Kỷ Vân Dao dẫn theo, người đầu tiên có tư cách đứng cạnh Kỷ Vân Dao.

Cô còn đang níu lấy tay Kỷ Vân Dao, có một số người quen thuộc với Kỷ Vân Dao đều biết Kỷ Vân Dao có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.

Không ít người sau khi thu ánh mắt về, đã bắt đầu chụm đầu rỉ tai nhau thảo luận thân phận của cô.

Có một người trẻ tuổi dường như có giao tình với Kỷ Vân Dao tiến lên phía trước, trong tay cầm ly sâm-panh, hứng thú đánh giá Đường Nhược Dao, hỏi Kỷ Vân Dao: "Vị này là..."

Kỷ Vân Dao nói: "Cô ấy họ Đường."

"Quý cô Đường." Người vừa tới lịch sự khẽ cong lưng.

"Xin chào." Đường Nhược Dao lạnh lùng nói.

Kỷ Vân Dao không cùng người đó ôn lại chuyện cũ, dẫn Đường Nhược Dao sang một bên, giơ tay chỉ về một phía, nói: "Người kia chính là Lê Ích Xuyên."

Đường Nhược Dao nhìn theo hướng tay Kỷ Vân Dao chỉ tới, chỉ thấy bóng lưng một người đàn ông, chiều cao trung bình, mặc một bộ đồ tây màu xanh tối. Lê Ích Xuyên rất mẫn cảm, dường như trong khoảnh khắc vừa bị Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm, liền quay người lại.

Khiến người ta chú ý tới đầu tiên là khuôn mặt trắng bệch khác người thường của ông ta, đôi môi màu tối, vừa nhìn là biết bệnh từ khi còn trong bụng mẹ.

Lê Ích Xuyên lấy khăn mùi xoa che miệng, lướt một vòng quanh đám người, đè xuống một tia khác thường nơi trái tim.

Lúc này một bàn tay trắng mịn xinh đẹp đặt lên vai ông ta.

"Tổng giám đốc Lê."

Lê Ích Xuyên nghe tiếng quay đầu lại, người vừa tới khẽ hô một tiếng, đổ ly sâm-panh còn quá nửa lên bộ đồ tây chỉnh tề trêи người Lê Ích Xuyên, nổi lên một mảnh lớn màu sậm rõ ràng.

Trong ánh mắt âm u của Lê Ích Xuyên lướt qua một tia hung ác.

Một tay Kỷ Vân Dao cầm ly sâm-panh trống không, vô cùng xin lỗi nói: "Xin lỗi tổng giám đốc Lê, tôi muốn cho ngài một bất ngờ, không ngờ lại..."

Kỷ Vân Dao đặt lại ly sâm-panh lên khay của người phục vụ, cao giọng dặn dò: "Mau lấy khăn tay tới đây, tôi phải đích thân giúp tổng giám đốc Lê lau sạch."

Lê Ích Xuyên nhận ra người tới là ai, sắc mặt khẽ biến đổi.

Từ lâu đã nghe nói cô chủ nhà họ Kỷ là người có tính cách quái đản, làm chuyện gì cũng dựa vào sở thích, không theo lí lẽ thông thường. Cũng là một người thủ đoạn hung ác, không dễ chọc vào, Tuy ông ta không thù không oán với Kỷ Vân Dao, nhưng nhiều một chuyện chẳng thà ít một chuyện.

Lê Ích Xuyên cởi áo khoác tây ra, tự nhiên cười nói: "Một chiếc áo mà thôi, sao lại dám phiền tới cô Kỷ chứ."

Kỷ Vân Dao giả dối nói: "Vậy sao được chứ?"

Lê Ích Xuyên vừa định nói thêm mấy câu khách sáo, nhưng đã chú ý tới người phụ nữ bên cạnh Kỷ Vân Dao, khóe môi Đường Nhược Dao đột nhiên lộ ra một tia sảng kɧօáϊ.

Lê Ích Xuyên chuyển dịch lực chú ý lên trêи mặt Đường Nhược Dao.

Ông ta chưa từng gặp Đường Nhược Dao ngoài đời, nhiều nhất chỉ là xem video cùng ảnh. Ngoài đời còn xinh đẹp hơn so với trong ảnh, ông ta mất mấy giây mới nhận ra, đây không phải là bạn gái của Tần Ý Nùng sao? Từ lúc nào lại lăn lộn cùng Kỷ Vân Dao rồi?

Ông ta biết Tần Ý Nùng là người nhà họ Kỷ, nhưng Tần Ý Nùng chỉ giữ thân phận là người nhà họ Kỷ, không có thực quyền, ông ta cũng biết.

Hiện tại là chuyện gì đây?

Lê Ích Xuyên mơ hồ.

Nội tâm Lê Ích Xuyên nghi ngờ không chắc chắn, lịch sự nhã nhặn hỏi: "Vị này là..."

Kỷ Vân Dao như cười như không, môi đỏ khẽ cử động, nhả ra ba chữ: "Ngài đoán xem." Thậm chí âm đuôi còn khẽ cao lên.

Lê Ích Xuyên: "..."

Lê Ích Xuyên từng qua lại với Kỷ Vân Dao, nhưng đều là vì công việc, hơn nữa vô cùng ít. Nhà họ Kỷ không lọt mắt tác phong không từ thủ đoạn của ông ta, hai nhà nước sông không phạm nước giếng, có thể không tiếp xúc liền không tiếp xúc, phần lớn thời gian đều chạm mặt trong tiệc rượu, gật đầu lướt qua.

Nhìn dáng vẻ lép vế của Lê Ích Xuyên, trong đầu Đường Nhược Dao đột nhiên hiện lên một câu nói: Người xấu tự có người xấu trị.

Lê Ích Xuyên thoáng điều chỉnh, nhã nhặn cười nói: "Không đoán được, vẫn mời cô Kỷ chỉ giáo."

Bàn tay đeo găng tay của Kỷ Vân Dao thân thiết ôm lấy vai Đường Nhược Dao, cười tươi roi rói.

"Bây giờ tổng giám đốc Lê đã đoán ra chưa?"

Lê Ích Xuyên đáp lại Kỷ Vân Dao bằng một nụ cười, nhìn thấy không nói thẳng. Ông ta lấy ra hai ly sâm-panh mới trêи khay của người phục vụ, đưa cho Kỷ Vân Dao một ly, Kỷ Vân Dao nhận lấy, nhưng khi Lê Ích Xuyên muốn chạm ly, Kỷ Vân Dao lại rút tay về sau, tránh đi.

Một tia âm u lướt qua trong mắt Lê Ích Xuyên, nhanh tới mức như thể chưa từng xuất hiện.

Kỷ Vân Dao tự nhiên uống một ngụm nhỏ, biểu cảm càn rỡ, dẫn theo Đường Nhược Dao huênh hoang rời đi.

Đường Nhược Dao quay đầu lộ ra một nụ cười dương dương tự đắc với ông ta.

Người đi theo bên cạnh Lê Ích Xuyên nhìn không lọt mắt, đè giọng xuống, tức tối nói: "Tổng giám đốc Lê..."

Lê Ích Xuyên giơ tay, ngăn lại lời anh ta, hừ lạnh một tiếng.

Chỉ là một con nhóc cậy quyền cậy thế tác oai tác quái với trưởng bối mà thôi, ông ta lười tính toán với Đường Nhược Dao.

Còn về Kỷ Vân Dao, tại sao đột nhiên vô duyên vô cớ làm khó ông ta, rốt cuộc là người phụ nữ bên cạnh ở bên gối đã rỉ tai những gì. Vốn chỉ là một vai diễn nhỏ mặc người sắp đặt, không ngờ bản lĩnh quyến rũ người khác cũng lợi hại như thế, ngay cả Kỷ Vân Dao trước giờ không gần nữ sắc cũng trúng kế của cô.

Lê Ích Xuyên nghĩ nghĩ, nói: "Gọi điện thoại cho Lăng Hàn, bảo cậu ta đừng động vào người phụ nữ kia nữa, tên là Đường... gì đó."

Về bản chất mà nói, Lê Ích Xuyên và Đường Nhược Dao trước giờ không thù không oán, thậm chí ông ta cũng không rõ tên họ của Đường Nhược Dao, chỉ cần có thể tăng thêm phiền phức cho Tần Ý Nùng, ông ta đều sẽ làm. Cấp dưới suy đoán tâm tư của ông ta, coi chuyện này như nhiệm vụ phải hoàn thành.

Nếu hiện tại Đường Nhược Dao đã trèo lên cành cao, Lê Ích Xuyên không bắt buộc phải tiếp tục đối đầu với cô nữa. Hại mình lợi người, không phải việc mà người làm ăn sẽ làm, ông ta không muốn đắc tội với nhà họ Kỷ sừng sững sau lưng Kỷ Vân Dao.

Nhưng nếu Đường Nhược Dao đã đi theo Kỷ Vân Dao, vậy chẳng phải Tần Ý Nùng đã bị đá rồi sao? Nhân tình bảo bối của cô ấy, cứ vậy mà chạy vào lòng người khác? Không chừng Kỷ Vân Dao cướp đi từ trong tay Tần Ý Nùng, hai người đã đấu đá một phen. Lê Ích Xuyên chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy vui vẻ sảng kɧօáϊ.

Có một khoảnh khắc, ông ta cũng nghĩ có phải Kỷ Vân Dao cố ý dẫn Đường Nhược Dao tới trước mặt ông tay bày ra màn kịch này, nhưng một là ông ta không nghĩ ra Tần Ý Nùng có thể điều khiển chỉ đạo Kỷ Vân Dao, nếu có thể, Tần Ý Nùng cũng sẽ không rơi vào thế yếu trong cuộc giao tranh của hai người lúc trước; hai là, nếu là diễn kịch, Kỷ Vân Dao ra mặt, dù ông ta thế nào cũng phải nể mặt, suy cho cùng cũng chỉ là một Đường Nhược Dao, bỏ qua được thì bỏ qua, không hại tới việc chính.

Có một chút chuyện lúc ở nhà họ Tần Kỷ Vân Dao đã nghĩ sai, không phải Lê Ích Xuyên miệng rộng, cũng không nói lung tung quan hệ của hai người Tần Đường. Chỉ là lúc đó ông ta không chịu nổi sự dây dưa phiền phức của Tần Hồng Tiêm, vốn dĩ có thể khiến Tần Ý Nùng không được vui vẻ thuận tiện cho cô thêm một bài học, nên mất kiên nhẫn nói với Tần Hồng Tiêm, sau đó liền tống cổ Tần Hồng Tiêm đi. Lê Ích Xuyên cảm thấy tiết lộ tin tức này cũng không tạo ra ảnh hưởng to lớn cho Tần Ý Nùng, bởi vì không ai có thể cấm cửa cô ấy, ông ta hà tất phải tốn công vô ích làm ra một chuyện chẳng có kết quả như thế, ngay từ đầu ông ta chỉ định lấy Đường Nhược Dao làm con tốt thí để chèn ép Tần Ý Nùng, chỉ thế mà thôi.

Sau này xảy ra chuyện, phía Tần Ý Nùng không tiếp tục liên lạc với ông ta nữa, hợp đồng đã bàn bạc xong không đi đến đâu, ông ta lại bận rộn việc công, mãi cho đến bây giờ.

Bên cạnh Đừng Nhược Dao đều là người, không dễ xuống tay như trước, lại có Kỷ Vân Dao bảo vệ, con tốt thí không có giá trị này đã coi như triệt để bị phế.

Lê Ích Xuyên nặng nề thở ra một hơi đục ngầu, ngửa cổ uống một hơi cạn.

...

Kỷ Vân Dao ôm Đường Nhược Dao rời khỏi tầm mắt của Lê Ích Xuyên, buông vai cô ra, nói: "Kĩ năng diễn xuất cũng không tệ." Nụ cười ban nãy, hoàn hảo chứng minh cái gì gọi là tiểu nhân đắc ý.

Đường Nhược Dao lịch sự đáp lại: "Cô cũng vậy."

Kỷ Vân Dao cúi đầu nhìn tay mình, nhẫn nhịn, lại không nhịn được, tháo chiếc găng tay vừa chạm vào vai Đường Nhược Dao xuống, vứt vào thùng rác.

Đường Nhược Dao: "..."

Kỷ Vân

Dao lộ ra một tia xin lỗi, cười cười giải thích: "Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi hơi..."

Đường Nhược Dao bổ sung thay Kỷ Vân Dao: "Sạch sẽ."

Cô đi theo Kỷ Vân Dao một vòng quanh buổi tiệc, cũng có chút năng lực quan sát.

Kỷ Vân Dao: "Ừ."

Kỷ Vân Dao lại nhìn cánh tay bị Đường Nhược Dao níu lấy, cho dù là níu hờ, cũng thỉnh thoảng chạm vào, khẽ mím môi dưới lại.

... Muốn về tắm rửa.

Không biết có phải là ảo giác của Đường Nhược Dao hay không, đột nhiên cô cảm thấy một Kỷ Vân Dao như vậy có chút sinh động.

Kỷ Vân Dao bị cô nhìn tới mất tự nhiên, nhưng Kỷ Vân Dao che giấu rất tốt, đề nghị nói: "Tôi tiễn cô quay lại xe trước nhé? Cô nhỏ còn đang đợi cô."

Đường Nhược Dao gật đầu.

Mục đích tới đây đã đạt được rồi, ở đây đã không còn chuyện của cô.

Kỷ Vân Dao dẫn Đường Nhược Dao rời đi trước.

...

Tần Ý Nùng dự đoán Đường Nhược Dao rất muộn mới quay lại, mở đèn ghế sau, cầm đọc kịch bản mới của Đường Nhược Dao. Tên ban đầu của kịch bản gọi là "Tiêu Hồng", tương lai có khả năng sẽ sửa lại, kể về cuộc đời của một nữ tác giả tên Tiêu Hồng với vận mệnh đa đoan nhưng rực rỡ xán lạn, cô gái sinh ra tại một nơi hẻo lánh, mang theo sức mạnh nguyên thủy nhất, trở thành một viên ngọc sáng đẹp đẽ trong diễn đàn văn học hiện đại.

Bộ phim thuộc thể loại truyện kí, Tần Ý Nùng cũng từng diễn thể loại này, về một nữ diễn viên phim điện ảnh, lúc sống phải chịu đủ những lời đàm tiếu, sau khi chết mới có thể chứng minh trong sạch, thật đúng là lưỡi không xương trăm đường lắt léo, những trải nghiệm của hai người tuy khác mà lại giống, Tần Ý Nùng quay bộ phim ấy vô cùng thuận lợi, sức ảnh hưởng cũng vô cùng sâu sắc, trở thành "phương pháp biểu diễn trong sách giáo khoa" kinh điển, không ngừng được nhắc tới.

Cuộc đời Tiêu Hồng đã lướt qua mấy người đàn ông, Tần Ý Nùng sợ Đường Nhược Dao lại mắc tật xấu nhập vai quá sâu, lúc đọc kịch bản đặc biệt chú ý tới những cảnh yêu đương, không có tình tiết chết đi sống lại, cũng thoáng yên tâm hơn.

Trang giấy được in ra vẫn còn thơm mùi mực, Tần Ý Nùng chìm đắm vào thế giới được miêu tả trong kịch bản, cánh cửa bên phải bị mở ra, gió lạnh xông vào, một bóng người cũng theo đó rọi vào trong mắt.

Đường Nhược Dao khom lưng chui vào trong.

Tần Ý Nùng đặt kịch bản xuống, mặt mày cười lên, đưa tay ra muốn ôm lấy cô, tay cùng mặt của Đường Nhược Dao đều bị gió thổi lạnh, hơn nữa phía trước còn có tài xế, cô chỉ nắm lấy tay Tần Ý Nùng, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Còn chưa kịp nói chuyện, tài xế đã khởi động xe.

Đường Nhược Dao vội nói: "Không đợi Kỷ Vân Dao sao?" Không nói cùng về sao?

Tài xế cung kính đáp lời: "Cô chủ nói cô ấy kết thúc rất muộn. Bảo tôi đưa hai vị về trước, sau đó quay lại đón cô ấy."

Đường Nhược Dao khách sáo nói: "Vất vả rồi."

Tài xế nhìn hai người qua gương chiếu hậu, bật đèn chuyển hướng, vững vàng lái xe hòa vào dòng xe cộ đèn điện sáng rõ trêи đường.

Sau khi về nhà, Tần Ý Nùng mới nắm lấy tay Đường Nhược Dao hỏi cô: "Thế nào?"

Đường Nhược Dao kể lại toàn bộ, đặc biệt là chuyện Kỷ Vân Dao cố ý hắt rượu lên người Lê Ích Xuyên, sống động vô cùng, thêm mắm dặm muối miêu tả dáng vẻ Lê Ích Xuyên dám giận không dám nói, cắn vỡ răng nuốt vào trong bụng.

Tần Ý Nùng và Lê Ích Xuyên quen thuộc cỡ nào, người này giống hệt Kỷ Vân Dao đều không hiện buồn vui lên mặt, thâm trầm khó đoán. Cô ấy vừa nghe liền biết những thứ đó đều là do Đường Nhược Dao biên tập ra, vì để dỗ cô ấy vui vẻ, nhưng cô ấy không vạch trần, ân cần phối hợp cùng người yêu nhỏ, mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: "Tiếc là chị không tận mắt nhìn thấy."

Đường Nhược Dao liền nói: "Em nhìn thay chị rồi, chắc chắn ông ta không vui vẻ được mấy ngày nữa."

Tần Ý Nùng phụ họa nói: "Đúng thế!"

Đường Nhược Dao liền khẳng định, nói: "Đều sẽ tốt đẹp lên."

Tần Ý Nùng cười cười gật đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô.

Tất cả đều sẽ ngày càng tốt lên.

Đối với hai người mà nói, điều đáng để kỉ niệm nhất là cuối năm 2019 long trời lở đất, tần suất hoạt động của minh tinh càng lớn, đặc biệt là với sao nữ, không ít ảnh thảm đỏ được tung ra, đủ các thể loại lên hot search như hôm nay chiếc váy vàng XX, ngày mai váy chấm bi đen trắng XX, ngày kia váy dài màu hồng XX, đẹp tới khiến người ta ngắm không xuể.

Đường Nhược Dao dường như mỗi ngày đều có lịch trình, đêm hội thời trang, các loại lễ trao giải, hoạt động thương mại, vân vân, bận như con quay. Tần Ý Nùng chỉ tham dự một đêm từ thiện do tổng biên tập tạp chí thời trang nào đó tổ chức. Tối đó hai người gặp nhau, trong ánh mắt nhìn đối phương ngập tràn tình cảm sáng như gương, chỗ ngồi sắp xếp cách nhau mười vạn tám nghìn dặm như trước, cuối cùng trong bức ảnh chụp chung, mọi người nịnh bợ, quây quanh Tần Ý Nùng ở vị trí trung tâm.

Đa phần mọi người bận bịu khoảng cuối năm đều chờ đợi một năm mới tới, hai người Tần Đường cùng phụ huynh hai nhà cũng bận bịu tổ chức việc hôn sự. Cuối cùng Tần Ý Nùng đã tin lời của Kỷ Thư Lan, chỉ riêng việc chuẩn bị trang phục cưới hỏi, cũng đủ khiến cô ấy sứt đầu mẻ trán, từ việc lớn như kiểu dáng tổng thể, tới việc nhỏ như một hạt ngọc trai, một đường kim mũi chỉ, đều có thể thảo luận cả một ngày, chứ đừng nói tới chuyện khác.

Suy nghĩ tới thời gian hoàn thành đồ cưới, hôn lễ được định vào mùa xuân tháng Ba năm sau.

+++++++++

Chương 186: Muốn khiến em thương chị