Làm Càn

Chương 159: Có chủ rồi




Chương 159: Có chủ rồi

"Chị Mục." Đường Nhược Dao tìm tai nghe trong túi xách, nắm trong lòng bàn tay, lịch sự ngắt lời đối phương, trong âm thanh lộ ra chút lúng túng.

Mục Thanh Ngô ngẩng đầu: "Sao thế?"

Đường Nhược Dao: "Em muốn gọi video call cho người nhà, được không ạ?"

Mục Thanh Ngô vô cùng thoải mái: "Được." Cô ấy chu đáo quay nửa người đi, cúi đầu chuyên tâm làm việc của mình.

Đường Nhược Dao đeo tai nghe lên.

Gửi tin nhắn cho Tần Ý Nùng: [Bên em xong rồi]

Tần Ý Nùng không phát hiện bản thân thở dài, ngũ vị tạp trần thêm tài khoản của Đường Nhược Dao và Kỷ Thư Lan vào một nhóm chat, gửi yêu cầu gọi video. Đường Nhược Dao nín thở, chờ đợi, yêu cầu gọi video hiện lên, lập tức nhấp vào đồng ý.

Khung chat ba người xuất hiện ba khuôn mặt, lần lượt là Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao, Tần Gia Ninh.

Tần Gia Ninh vừa khóc tới xé gan xé phổi, lúc này vừa rửa mặt, lau sạch tay, ngoài vành mắt có chút ửng hồng chưa tan đi, vẫn là dáng vẻ bà cụ non da dẻ trắng bóc, mặt mày đẹp đẽ.

Ninh Ninh có chút ngượng ngùng: "Cô Đường."

"Ninh Ninh." Cô Đường cười không thấy trời trăng đâu nữa.

Tần Ý Nùng im lặng không lên tiếng, rũ mắt nhìn xuống mặt giường.

Trái tim Đường Nhược Dao mềm nhũn vì một câu nói của bạn nhỏ, khí chất trêи người cũng dịu dàng tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Không phải Mục Thanh Ngô cố ý thăm dò cô, nhưng một người to lớn như cô ấy ngồi bên cạnh, biến hóa lại lớn như thế, quả thật Mục Thanh Ngô không khống chế được phát huy tư duy dạng chuỗi của mình.

Lẽ nào Ninh Ninh là biệt danh của Tần Ý Nùng?

Ninh Ninh hướng nội, ít nói, Đường Nhược Dao hỏi cô bé ở nhà làm gì, có chơi cái này cái kia không, cô bé đều trả lời, giọng nói con trẻ non nớt.

Đường Nhược Dao ước gì có thể lập tức xông về nhà, ôm chặt vào trong lòng.

Sau đó lại hỏi Tần Ý Nùng: "Cô Lâm còn ở chỗ chị không?"

Lê thê rất lâu với Ninh Ninh, bây giờ mới đến lượt mình thì không nói, mà câu hỏi đầu tiên lại là về Lâm Nhược Hàn.

Buồn bã cùng tủi thân trong lòng Tần Ý Nùng lập tức trào lên cực điểm, nhưng cô ấy quen ngụy trang, không nghe ra cảm xúc, nói: "Cô ấy nói mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh quá nặng, cô ấy ra ngoài hóng gió rồi."

Đường Nhược Dao khẽ ngẩn ra, lí do này là lạ, bạn bè nhà ai đi thăm bệnh lại chê bai chuyện này. Suy nghĩ chuyển động, cô không quá hiểu về tính cách con người Lâm Nhược Hàn, vẻ ngoài đối phương giống như người thích đùa, tạm thời coi như Lâm Nhược Hàn nói như thế.

Đường Nhược Dao quan tâm nói: "Sức khỏe chị đã tốt hơn chút nào chưa?"

Tần Ý Nùng nhàn nhạt "ừ" một tiếng, đáp: "Tốt hơn nhiều rồi."

Cô ấy nghĩ trong lòng: Em mới ra ngoài bao lâu? Đến hai tiếng đồng hồ chưa? Chị có thể tốt hơn một chút chỗ nào chứ?

Đường Nhược Dao: "Chú ý nghỉ ngơi, có chuyện gì thì nhắn tin cho em."

Tần Ý Nùng: "Ừ."

Thái độ không nóng không lạnh, không mặn không nhạt.

Trái tim Đường Nhược Dao nổi lên một tia khác thường, buột miệng nói: "Có phải chị không vui không?"

Khóe miệng Tần Ý Nùng cong lên một độ cong rất nhỏ, gần như cười lạnh, rất khẽ, nhưng chuyên gia cấp mười về Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao không bỏ qua một một chuyển biến biểu cảm của cô ấy, lập tức vội vã: "Sao thế?"

Tần Ý Nùng vì biểu cảm căng thẳng lộ ra bên ngoài của cô, sắc mặt lặng lẽ dịu lại, qua loa nói: "Không có gì, chỉ là..." Cô ấy nhìn Đường Nhược Dao chăm chú, không nói nữa, đôi mắt biết nói chuyện giống như hồ nước trào lên tình yêu quen thuộc.

Trái tim Đường Nhược Dao bổ sung hai chữ cuối cho cô ấy: Nhớ chị.

Âm thanh của cô rất nhỏ, nói: "Ngày mai là về rồi." Cô đã âm thầm quyết định buổi tối sau khi hoạt động kết thúc, nếu có chuyến bay sẽ về ngay trong đêm.

Tần Ý Nùng mím môi, nói: "Ừ."

Đường Nhược Dao lưu luyến không nỡ, khẽ nói: "Thế em cúp máy nhé?"

Tần Ý Nùng gật đầu.

"Ừ."

Đường Nhược Dao nhìn sâu vào mắt cô ấy một cái, dùng ánh mắt tỉ mỉ quan sát khuôn mặt đối phương. Cô còn có rất nhiều lời tình cảm thân mật động lòng người muốn nói, nhưng có Mục Thanh Ngô bên cạnh, thật sự không tiện. Cô chỉ có thể đem những lời muốn nói, giấu vào trong mắt.

Nhớ chị, yêu chị. Muốn ôm chị, muốn hôn chị.

Cách màn hình điện thoại, Tần Ý Nùng bị ánh mắt nóng như lửa đốt của cô nhìn tới nỗi mặt đỏ tía tai, giơ tay chặn camera lại, nhỏ tiếng nói: "Về rồi nói tiếp, cúp đây."

Cô ấy ấn thoát ra.

Khi hai người Tần Đường bắt đầu nói chuyện riêng, đầu bên Ninh Ninh – Kỷ Thư Lan biết ý đã ngắt video từ lâu, cứ như thế, khung chat ba ô chỉ còn lại một mình Đường Nhược Dao. Ngón tay cô chầm chậm vân vê khung viền điện thoại, rất lâu sau không hoàn hồn.

Ban nãy cô cùng vợ con gọi video.

Vô tri vô giác, dây đàn trong lòng bị nhấc lên, dòng nước ấm tràn qua trái tim khiến cô cầm lòng chẳng đặng cười thành tiếng.

Nụ cười này không có cách nào dừng lại, Đường Nhược Dao chỉ đành giơ tay, cắn lấy ngón trỏ, mới miễn cưỡng khống chế nụ cười của mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mục Thanh Ngô không muốn làm phiền cô, nhưng đã qua mấy phút đồng hồ kể từ khi cô ngắt cuộc gọi video rồi.

Ngón tay Mục Thanh Ngô co lại gõ lên mặt bàn gỗ.

Đường Nhược Dao hắng giọng, nói: "Chị Mục."

Mục Thanh Ngô giở tài liệu ra, tiếp tục những lời ban nãy còn chưa hoàn thành.

Đại diện thương hiệu này là do An Linh tranh đoạt cho Đường Nhược Dao, nổi tiếng toàn cầu, vì thế hoạt động cũng rất đứng đắn, phó giám đốc điều hành của tập đoàn cùng tổng phụ trách khu vực Châu Á Thái Bình Dương cũng đều tham dự có một số từ ngữ không thể nhớ sai, không nói tới việc biến thành trò cười, ngộ nhỡ lưu lại ấn tượng xấu cho ông bố nhà đầu tư thì không ổn.

Đường Nhược Dao thu về suy nghĩ nhớ vợ nhớ con trong chiếc đầu nóng, tập trung toàn bộ tinh thần vào hoạt động tối nay.

...

Ninh Ninh gặp được cô Đường, cũng coi như không nghĩ lung tung nữa.

Tần Ý Nùng gọi Lâm Nhược Hàn quay lại, giải thích một lượt chuyện bạn nhỏ hiểu lầm với cô, Lâm Nhược Hàn cười to xua tay, biểu thị bản thân hoàn toàn không để ý, còn nói bạn nhỏ rất đáng yêu.

Tần Ý Nùng hỏi cô: "Muốn gọi video nữa không?"

Lâm Nhược Hàn: "Thôi rồi, thôi rồi."

Tần Ý Nùng nhướng mày nghi hoặc.

Lâm Nhược Hàn cười nói: "Tôi lưu lại bóng đen tâm lí rồi, lần sau chọn thời gian, tôi trực tiếp tới nhà cô, mang theo chút quà bạn nhỏ thích, cũng chính thức hơn chút."

Tần Ý Nùng trêu đùa nói: "Chị không sợ nhìn thấy con bé, con bé lại..."

Gân xanh trêи trán Lâm Nhược Hàn giật lên, nói: "Cô không phải nguời!"

Tần Ý Nùng: "Ha ha ha ha ha."

Trong phòng đầy ắp không khí vui vẻ.

Phụ nữ ở chung, không tránh khỏi hóng hớt. Lâm Nhược Hàn hóng hớt chuyện tình yêu ngọt ngào của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao bắt đầu thế nào, Tần Ý Nùng hỏi ngược lại Lâm Nhược Hàn: "Chị có đối tượng yêu đương mới rồi sao?"

Lâm Nhược Hàn trợn mắt: "Nếu tôi có đối tượng rồi, còn thời gian tới thăm cô chắc?"

Tần Ý Nùng cho rằng như thế liền gật đầu, nói: "Cũng đúng."

Lâm Nhược Hàn là người "cuồng yêu", yêu đương nhất định sẽ nâng người yêu lên hàng đầu, tất cả lấy đối phương làm trọng điểm. Tuy không đến mức không có thời gian đi thăm bệnh, nhưng tuyệt đối không có thời gian cưỡi ngựa xem hoa, chứ đừng nói tới buổi tối ở bệnh viện qua đêm.

Đúng thế, tối nay Lâm Nhược Hàn muốn ở lại phòng bệnh. Không phải là ý kiến của Đường Nhược Dao, là bản thân Lâm Nhược Hàn tự quyết định, đương nhiên Tần Ý Nùng sẽ không phản đối.

Tần Ý Nùng hỏi: "Không có ai vừa mắt à?"

Lâm Nhược Hàn nói: "Cũng không phải." Cô cúi đầu nhìn mũi giày, ấp a ấp úng, phản ứng không đúng lắm.

Tần Ý Nùng ngồi ngay lại: "Sao thế?"

Lâm Nhược Hàn lẩm bà lẩm bẩm.

Tần Ý Nùng: "Hả?"

Lâm Nhược Hàn cúi đầu, khó khăn mở miệng: "Cái người kia lại đến tìm tôi."

Người kia? Tần Ý Nùng suy nghĩ, hiểu ra rồi, bạn gái cũ.

Bản thân cô ấy cũng mới có tình đầu chật vật, không tiện khua chân múa tay, huống hồ trước giờ cho dù là tình yêu, hay là tình cảm khác, cô ấy đều như người uống nước mới biết nóng lạnh, người bên cạnh không cần thiết tham dự.

Đổi cách nói khác, cô ấy là một thính giả rất tốt, Lâm Nhược Hàn thích trò chuyện với cô ấy, không phải không có lí do.

Tần Ý Nùng: "Suy nghĩ của chị thì sao?"

Lâm Nhược Hàn tiêu sái nói: "Suy nghĩ của tôi đương nhiên là ngựa khôn không nhai lại cỏ."

Không nói tới chuyện khác, năm đó hai người đã gặp phụ huynh hai bên, sắp bàn tới chuyện hôn sự, Lâm Nhược Hàn đã đặt váy cưới từ một nhà thiết kế nổi tiếng ở Ý, kết quả không kịp trở tay bị chia tay, rất nhiều người trong giới đều biết, mặt mũi Lâm Nhược Hàn đều mất sạch sành sanh. Đá cô rồi lại muốn quay về tìm, thể diện người đó để đâu hết rồi?

Tần Ý Nùng "ừ" một tiếng, hỏi: "Thế chị do dự cái gì?"

Lâm Nhược Hàn cười khổ.

Tần Ý Nùng nghĩ trong lòng: Thì ra là tình cũ khó quên.

Lâm Nhược Hàn: "Hơn nữa em ấy chia tay tôi không phải là vì thích người khác, mà là hội chứng lo lắng tổng hợp trước hôn nhân, cô hiểu không?"

Tần Ý Nùng: "Chị từng nói rồi."

Lâm Nhược Hàn: "Em ấy nói em ấy hối hận rồi, nếu tôi vẫn đồng ý, em ấy có thể lập tức kết hôn với tôi. Gần đây em ấy luôn hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, tôi không nhịn được đồng ý một lần, kết quả em ấy trực tiếp cầm nhẫn quỳ xuống cầu hôn tôi, dọa tôi sợ chết khϊế͙p͙."

Tần Ý Nùng cười: "Sợ chạy sao?"

Lâm Nhược Hàn xùy một tiếng: "Sao thế chứ, chị đây hiểu nhiều biết rộng, chỉ là cầu hôn, tôi hoảng sợ bỏ chạy cái gì?" Thật ra còn tệ hơn hoảng sợ bỏ chạy, Lâm Nhược Hàn hổ thẹn phát hiện bản thân lại rung động, thậm chí có kϊƈɦ động muốn đồng ý người đó.

Thiện cảm ngắn ngủi với Đường Nhược Dao xuất phát từ điều kiện khách quan của người đó, hoàn toàn khác với cảm giác yêu thích của bản thân. Yêu là yêu, cho dù người đó biến thành dáng vẻ gì, có phải là nhu nhược bỏ rơi cô hay không, Lâm Nhược Hàn vẫn yêu người đó. Cô không còn là thiếu niên nữa, là cái tuổi ở trong mắt người khác có thể gọi là bà cô bà dì được rồi, nhưng khoảnh khắc rung động, vẫn vĩnh viễn là rung động.

Nếu tình yêu có thể nói lí lẽ, bàn lí trí, cân bằng lợi hại, sẽ không còn là tình yêu nữa. Đặc biệt là với kiểu người lấy tình yêu làm cuộc đời như Lâm Nhược Hàn.

Sau đó Lâm Nhược Hàn vẫn luôn tránh người kia, không chút tiền đồ trốn tới hôm nay.

Ánh mắt của Tần Ý Nùng dịch chuyển khỏi nắm đấm nắm chặt của Lâm Nhược Hàn, chu đáo không vạch trần cô.

Lâm Nhược Hàn đứng dậy đi rót nước, quay lưng với Tần Ý Nùng.

Rót nước xong rồi, cô vẫn không quay lưng lại, đột nhiên nói: "Chúng ta đã vào tuổi cô tuổi dì rồi, chỉ mong sớm ổn định, tìm được một người mình thích tới tận xương cốt, liền muốn kết hôn cùng người ấy, bên nhau cả một đời. Bọn họ trẻ tuổi thì lại khác, cần mới mẻ, cần kϊƈɦ thích, cần cuộc sống ngọt ngào, cần hưởng thụ tình yêu, không muốn sớm bước chân vào nấm mồ tình yêu, đối mặt với chuyện nhỏ nhặt hàng ngày." Cô chầm chậm nói, "Tôi rất hiểu, thật đấy."

Chua xót không thôi, Tần Ý Nùng cảm thấy có lẽ cô khóc rồi.

Tần Ý Nùng có lòng náo động không khí, nói: "Chị lớn hơn tôi bốn tuổi, tự chị làm bà cô của chị đi, đừng kéo tôi xuống nước."

Lâm Nhược Hàn phì một tiếng: "Cái người này."

Cô quay lại, quả nhiên đôi mắt có ánh nước lóng lánh.

Tần Ý Nùng: "Thuận theo tự nhiên thôi."

Lâm Nhược Hàn thở dài: "Không thế thì còn biết làm gì nữa?"

Tần Ý Nùng nói: "Hi vọng chị có thể hạnh phúc, nếu quả thật không hạnh phúc, cũng đừng oan uổng bản thân." Cô ấn ấn vai Lâm Nhược Hàn.

Lâm Nhược Hàn đột nhiên bật cười, lại lộ ra biểu cảm không hiểu, nói: "Cô nói xem năm đó tại sao cô lại không lọt mắt tôi nhỉ? Cô xem cô kìa, chung tình còn ân cần, nếu tôi yêu đương cùng cô, có đến nỗi rơi vào bước đường hiện tại không?"

Tần Ý Nùng không gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Có chủ rồi."

Lâm Nhược Hàn ngây ra, buột miệng thốt ra một câu khỉ gió, sau đó cô đè lên lồng ngực, làm dáng vẻ bị kϊƈɦ thích, nói, "Sao bây giờ cô lại trở nên nóng hừng hực thế? Không chịu được, không chịu được."

Tần Ý Nùng cong mắt lên.

Lâm Nhược Hàn lại thở dài: "Tuy tôi hỏng bét thế này, nhưng nhìn thấy cô hạnh phúc là tôi yên tâm rồi."

Tần Ý Nùng cười nói: "Thiên hạ này chỗ nào chẳng có cỏ thơm."

Lâm Nhược Hàn không nghĩ ngợi, tiếp lời: "Cả một dòng sông, ta chỉ cần một gáo."

Nói xong Lâm Nhược Hàn lại im lặng.

Tần Ý Nùng không làm phiền Lâm Nhược Hàn, nhưng Đường Nhược Dao không ở đây, cô ấy không có hứng thú làm chuyện gì khác, nhắm mắt lại bắt đầu nhớ cô, nhớ những lời cô nói với cô ấy, nhớ cái ôm ấm áp của cô, cùng nụ hôn sâu nồng nàn ngập tràn ɖu͙ƈ vọng.

Đường Nhược Dao, đột nhiên cô ấy nhớ ra, bạn gái cũ của Lâm Nhược Hàn là một ca sĩ trẻ tuổi, tuổi tác tương đương Đường Nhược Dao.

Tần Ý Nùng mở to mắt.

Lâm Nhược Hàn lấy hộp thuốc lá cho nữ trong túi xách ra, hai ngón tay trắng thon kẹp lấy điếu thuốc, một tay còn lại cầm bật lửa, cô nói: "Tôi đến nhà vệ sinh hút thuốc."

Lâm Nhược Hàn thường hút thuốc, nhưng không đến mức nghiện, khi nào tâm tình buồn phiền mới hút một điếu.

Tần Ý Nùng gật đầu.

Lâm Nhược Hàn đóng cửa lại.

Tần Ý Nùng không hoài nghi tấm lòng muốn ở bên cô ấy cả đời của Đường Nhược Dao, dù sao lúc trước cô tỏ tình đã nói với cô ấy "một đời một kiếp, mãi không xa rời", nhưng kết hôn...

Cô từng nói phải tích góp của hồi môn, nhưng khi đó mối quan hệ của hai người chưa rõ ràng, hơn nữa là buổi phỏng vấn cho chương trình, không phải hai người mặt đối mặt. Nếu cô ấy cầu hôn cô, liệu có dọa cô chạy giống như Lâm Nhược Hàn hay không?

Tần Ý Nùng vơ lấy điện thoại ở một bên, nhập số tài khoản cùng mật khẩu đăng nhập vào email, bên trong có tạo hình thiết kế nhẫn của nhà thiết kế trang sức của quốc gia nào đó. Một đời chỉ cầu hôn một lần, Tần Ý Nùng rất coi trọng, đại khái từ hai tháng trước, cô ấy đã liên hệ với nhà thiết kế này, để ông ấy chế tác nhẫn cùng nhẫn đính hôn cho mình.

Tần Ý Nùng phóng to bản tạo hình thiết kế, nhìn từng hoa văn cùng từng chi tiết quen thuộc như lòng bàn tay bên trêи, ánh mắt mềm nhũn, mới thoát khỏi email, khóa màn hình điện thoại lại.

Lâm Nhược Hàn đã hút thuốc xong ra ngoài, thuận tiện súc miệng, đã căng tràn sức sống, lại là một cô gái tràn đầy khí thế.

"Cô ngây người cái gì thế?"

"Không có gì?" Tần Ý Nùng hoàn hồn trong cơn lo lắng.

Ngộ nhỡ Đường Nhược Dao thật sự bị cô ấy dọa sợ chạy thì sao?

...

Trí nhớ của Đường Nhược Dao rất tốt, tập trung tinh thần lắng nghe, Mục Thanh Ngô trao đổi xong, giống như giáo viên kiểm tra học sinh, hỏi Đường Nhược Dao mấy vấn đề, Đường Nhược Dao trả lời lưu loát, lúc này Mục Thanh Ngô mới yên tâm.

Đường Nhược Dao đích thân bóp vai cho cô ấy, nói: "Chị Mục, chị nghỉ ngơi một lúc đi ạ."

Mục Thanh Ngô thoải mái híp mắt, xua tay bảo cô ngồi về chỗ, nói: "Sắp tới rồi, lúc nữa lên máy bay rồi nghỉ."

Đường Nhược Dao: "Vâng."

Sau khi máy bay cất cánh, Đường Nhược Dao hỏi Tân Tinh bút giấy, kê lên bàn nhỏ nghiêm túc viết gì đó. Mục Thanh Ngô ngồi bên cạnh cô, đắp chiếc chăn tiếp viên hàng không đưa cho lên chân, hiếu kì liếc một cái: "Viết gì thế?"

Đường Nhược Dao dựng lòng bàn tay lên che đi, đứng đắn nói: "Không có gì ạ."

Mục Thanh Ngô cười: "Bí mật quá nhỉ." Cô ấy nói, "Tôi ngủ đây." Đeo bịt mắt lên.

Đường Nhược Dao nhìn những hàng số hỗn loạn chỉ có cô hiểu trêи giấy, lỗ tai vô thức đỏ lên. Cô đang... tính toán của hồi môn.

Lịch trình hôm nay có thêm một khoản tiền, cộng thêm một khoản vào khoản tiền của cô, gần thêm một bước để mua nhà. Đường Nhược Dao có chút vội, giá nhà ở thủ đô quả thật quá cao, nhà tân hôn cũng không thể qua loa, vị trí tốt, phong cảch đẹp, tính bảo mật càng phải cao, ba thứ tổng hợp lại, chính là con số trêи trời. Còn có xe, nhẫn, nhẫn đính hôn, mua xong những thứ này cũng không thể không còn chút tiền tiết kiệm nào trong tay, đợi cô tích đủ tiền phải đến tến Công-gô.

Đường Nhược Dào càng tính càng không đợi được, cô nghĩ, chắc chắn Tần Ý Nùng là người không coi trọng vật chất, là cô tự mình đắn đo những thứ này. Nếu như trong vòng một năm bản thân không thể giàu lên, cho dù tới lúc đó tích góp được bao nhiêu của hồi môn, cô đều sẽ gả cho Tần Ý Nùng, trở thành vợ danh chính ngôn thuận của cô ấy.

Ép gả. Tại sao càng nghĩ cảm cảm thấy có chút rớt liêm sỉ, nhưng Đường Nhược Dao tỉ mỉ suy nghĩ đoạn đường bản thân mình đi qua, chẳng phải rớt liêm sỉ đã trở thành chuyện bình thường rồi sao, cô âm thầm làm công tác tư tưởng cho bản thân, thế là thông suốt rồi.

Còn có một chuyện quan trọng, trong vòng một năm, cô muốn Tần Gia Ninh sửa cách xưng hô gọi cô là mommy.

Đường Nhược Dao vân vê lòng bàn tay, chuẩn bị xong thử thách chào đón cuộc sống mới.

Mục Thanh Ngô kéo bịt mắt xuống, nhìn thấy nghệ sĩ bên cạnh cô ấy phấn chấn tinh thần, nụ cười nở khắp mắt, từ sau khi yêu đương, dường như cô biến thành một người khác, vô thức lắc đầu bật cười, rồi lại đeo bịt mắt lại.

Phía thương hiệu rất coi trọng Đường Nhược Dao, sắp xếp người phụ trách tới đón, Đường Nhược Dao vừa xuống máy bay liền lên xe, nhanh chóng di chuyển tới phòng trang điểm đã chuẩn bị sẵn. Nhân viên trang điểm cùng nhân viên tạo hình đã chuẩn bị sẵn sàng, rầm rộ thay quần áo, trang điểm cho cô.

Từ đầu tới chân Đường Nhược Dao đổi thành trang phục của phía thương hiệu, bộ đồ tây trắng được làm thủ công, áo sơ mi trắng tinh, cúc áo phát sáng, phong cách quần rất đứng đắn, làm bật lên đôi chân thon dài đằng sau chiếc quần tây một cách hoàn hảo.

Từ bờ vai dọc xuống, được thiết kế chiết eo, nổi bật lên chân dài eo thon, khí chất linh hoạt xuất chúng.

Đường Nhược Dao đứng trước gương, nhìn vào bản thân trong gương, khẽ ngẩng cằm lên, ánh mắt lạnh lùng đẹp đẽ.

Nhân viên tạo hình híp mắt lại, tiến về phía trước, cởi hai nút áo sơ mi cho cô, lộ ra một đoạn đường cong xương quai xanh tinh tế. Anh chàng chống cằm suy nghĩ, đổi khuyên tai kim cương của Đường Nhược Dao thành đôi khuyên tai dài rủ xuống, cá tính nhưng không mất phần nhã nhặn.

"Được rồi, rất xinh đẹp." Hai tay nhân viên tạo hình chắp lại, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng cùng khen ngợi, "Cô Đường có thể xuất phát rồi."

"Vất vả rồi."

Đường Nhược Dao nói cảm ơn xong, liền nhìn sang Tân Tinh.

"Trợ lí một việc" Tân Tinh lập tức dâng điện thoại đã chuẩn bị sẵn lên, trong mắt không nén được ý cười. Phải báo cáo với bà xã đây mà, cô nàng hiểu.

Đường Nhược Dao gửi tin nhắn cho Tần Ý Nùng: [Em vừa trang điểm xong, chuẩn bị xuất phát rồi]

Tần Ý Nùng nhanh chóng trả lời: [Gửi một tấm qua đây]

Đường Nhược Dao: [???]

Đường Nhược Dao chần chừ: [Cô Lâm?]

Lâm Nhược Hàn: "..."

Kĩ năng diễn xuất của mình tệ vậy sao? Chỉ có năm chữ đã lộ rồi?

Lâm Nhược Hàn vứt điện thoại lại, xùy một tiếng: "Chẳng thú vị gì."

Ban nãy Tần Ý Nùng không tập trung bị Lâm Nhược Hàn cướp điện thoại, phì cười một tiếng: "Tôi cũng đâu bảo chị cướp."

Cô ấy cúi đầu, mặt mày bình tĩnh gõ chữ: [Không phải, là chị]

Ảnh tự sướиɠ của Đường Nhược Dao, đương nhiên cô ấy cũng muốn xem, nhưng cô ấy không tiện nói, Lâm Nhược Hàn đánh bậy đánh bạ lại giúp cô ấy một việc.

Đường Nhược Dao cắn môi, nói: [Đợi em chút]

Đường Nhược Dao nhìn một vòng, không có nơi nào tiện chụp ảnh, cô bất đắc dĩ chui lại vào phòng thay đồ.

Nhân viên tạo hình vội nhắc nhở, nói: "Cô Đường, cửa ở bên này..."

Mục Thanh Ngô nói: "Cô ấy có chút chuyện, xong nhanh thôi."

Cái rất nhanh này, chính là rất nhanh tới thời gian kết thúc trước khi xuất phát, Mục Thanh Ngô đi lên phía trước gõ cửa phòng thay đồ, Đường Nhược Dao vừa đi vừa vội vàng đóng lại cúc áo, nói: "Đến đây."

Ánh mắt Mục Thanh Ngô biểu thị một tia bất mãn nho nhỏ, nói: "Phải đi rồi."

Tần Ý Nùng mãi không đợi được ảnh tự sướиɠ: [???]

Đường Nhược Dao nói: [Đợi em thêm chút nữa]

Tần Ý Nùng: [Ừ]

Cô chọn đi chọn lại trong mười tấm hình vừa chụp trong album ảnh, sau đó dù có nhắm mắt, cũng không tiện gửi đi tấm ảnh lộ liễu quá mức.

Đường Nhược Dao: [Ảnh tự sướиɠ tiêu chuẩn]

Tần Ý Nùng: [Xinh đẹp]

Đường Nhược Dao: [Em lên xe đây]

Tần Ý Nùng: [Chị đi lướt Weibo]

Nghệ sĩ tham dự hoạt động của thương hiệu lần này, không chỉ có người đại diện toàn khu vực Trung Quốc Đường Nhược Dao, còn mời rất nhiều minh tinh lưu lượng, nhà đầu tư, rất nhiều thương hiệu bày ra đủ trò, phong cho nhóm lưu lượng danh hiệu "đại sứ", "CXO" cho một số dòng sản phẩm, thuận tiện bóc lột tiền của người hâm mộ.

Cho nên hoạt động lần này nhận được sự chú ý rất lớn từ các fandom trêи mạng, "trăm hoa đua nở, vô cùng diễm lệ", Weibo chính thức phía nhãn hàng sẽ tung ra rất nhiều sản phẩm tương ứng, người hâm mộ sẽ giúp họ tuyên truyền.

Đường Nhược Dao là người đại diện, đương nhiên xếp hàng đầu. Chỉ riêng video xuất phát, Weibo nhãn hàng đã tung ra đoạn video dài hơn ba phút, bao gồm cả

những chi tiết trong phòng trang điểm, nhân viên trang điểm tô tô vẽ vẽ lên mặt cô, từ bụi bặm phong trần, tới tư thế thanh cao. Cuối cùng Đường Nhược Dao đi vào hành lang dài, sống lưng thẳng tắp, nhìn vào ống kính, trong ánh mắt mang theo nụ cười khẽ, ngữ khí trong suốt xuất hiện.

"Chúng ta nên xuất phát thôi."

Cô luôn lạnh lùng, loại ấm áp thỉnh thoảng xuất hiện này khiến người ta vô cùng rung động.

Vừa nhấp vào bình luận, quả không ngoài dự đoán, toàn là người hâm mộ rải nước, thỉnh thoảng có người qua đường không cẩn thận bị dìm mất.

[A a a a a a a a a em chết rồi, em chết rồi, vẻ đẹp của chị giết em rồi]

[A quá! Em có thể, em thật sự có thể u oa u oa]

[Khí chất nhã nhặn chân thẳng tắp, cao quý trang nhã đẹp như ngọc, nụ cười cô ấy nhầm với gió xuân, cũng từng đạp nguyệt làm thần tiên]

[Không phải fan Đường Nhược Dao, nhưng ngự tỷ quá, chị gái này sao chân dài quá vậy, mặc kệ đi, a a a a a a a a a]

[Thần tiên hạ phàm]

Tần Ý Nùng căn bản không đăng nhập vào tài khoản chính thức của mình, không hề kiêng kị nhấn like, thậm chí cô ấy còn tự bình luận, mở bình luận rất lâu, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng cũng không giữ lại chữ nào, thoát ra lặng lẽ nhìn màn hình.

Đường Nhược Dao tham dự hoạt động ở bên này, Tần Ý Nùng trong bệnh viện cách ngàn dặm xa xôi theo dõi trạng thái của cô, mặt mày cong lên.

Trong lòng Lâm Nhược Hàn cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nhìn người ta, lại nhìn bản thân, tự đáng thương cho bản thân.

Tần Ý Nùng sớm đã quen với bình luận này của người hâm mộ, bình luận trêи Weibo của cô ấy cũng có, nhưng không phóng đại như Đường Nhược Dao. Cô ấy từng xem Weibo của Đường Nhược Dao, cơ bản đều giống vậy, khiến cô ấy cảm thấy rất... kì lạ.

Bởi vì hình tượng thỏ nhỏ thâm căn cố đế, có một dạo Tần Ý Nùng nghi ngờ: Tại sao Đường Nhược Dao thu hút nhiều "fan gà kêu" như thế? Chữ "A" kia cô ấy đã cố tình hỏi Quan Hạm, Quan Hạm tra cứu rồi giải thích cho cô ấy, xuất phát từ ABO, hình dung một người công khí bùng nổ.

Tần Ý Nùng hoang mang chớp mắt, lại hỏi: "Công khí bùng nổ?"

Quan Hạm suy nghĩ, dùng từ phổ thông dễ hiểu, nói: "Là kiểu rất mạnh mẽ, rất có tính xâm lược, khiến người ta nhũn chân."

Lúc đó Tần Ý Nùng nghĩ: Quả nhiên cư dân mạng vẫn mù mắt như xưa.

Cảm giác hiện tại của cô ấy thay đổi rồi, cô ấy nhìn những tấm ảnh này của Đường Nhược Dao, xác thực có chút nhũn chân, còn nhịp tim tăng tốc. Trong đầu bắt đầu nghĩ đến một số chuyện lung tung, gò má cô ấy nóng lên, hô hấp dần nặng đi, vội vàng lướt bình luận để dịch chuyển lực chú ý.

Tần Ý Nùng lướt qua cả nghìn bình luận khen Đường Nhược Dao, vừa âm thầm ghen tuông vừa có chút đắc ý nghĩ: Em ấy là của tôi.

Biểu cảm của bạn tốt càng ngày càng lơ lửng, mặt mày không ngăn được tươi cười.

Vẻ mặt Lâm Nhược Hàn buồn bã, đứng dậy rót nước, tạo ra cho bản thân cảm giác tồn tại bằng tức giận.

Tần Ý Nùng vô thức phát hiện trong phòng còn một người nữa. Cô ấy vội vàng úp màn hình điện thoại xuống, mất tự nhiên hắng giọng, tìm chủ đề nói chuyện: "Muốn xem tivi không?"

Con ngươi của Lâm Nhược Hàn chuyển động, nói: "Được."

Tần Ý Nùng hất hất cằm, nói: "Điều khiển tivi nằm ở tủ ti vi trước mặt, tôi không tiện, chị tự lấy đi?"

Lâm Nhược Hàn bật tivi lên, tìm kiếm một cái tên trêи thanh tìm kiếm: Đường Nhược Dao.

Tần Ý Nùng: "..."

Lâm Nhược Hàn đứng đắn hỏi: "Doanh thu phòng vé cùng mức độ thảo luận "Nam Sơn Hạ" lên sóng năm nay của em ấy đều rất tốt, cô đã xem chưa?"

Tần Ý Nùng đương nhiên đã xem rồi.

Cô ấy nói: "Đổi bộ khác đi." Một mình cô ấy xem không vấn đề, nhưng cùng bạn tốt xem phim của người yêu diễn, nghĩ thế nào cũng thấy lạ lùng.

Lâm Nhược Hàn hừ một tiếng: "Không đấy."

Nhấp vào bắt đầu.

Tần Ý Nùng chỉ đành tùy ý cô.

Lâm Nhược Hàn chưa từng xem "Nam Sơn Hạ", vốn dĩ cố ý trêu đùa Tần Ý Nùng, xem mãi xem mãi liền bị tình tiết hấp dẫn lòng người trong phim dẫn dắt, tiết tấu rất nhanh, kĩ năng diễn xuất của Đường Nhược Dao cũng rất tốt, sự rối ren trong bối cảnh thời đại luôn khiến nội tâm con người ngập tràn bi tráng.

Cô là một người tình cảm, từ giữa phim đã bắt đầu khóc lóc, khăn giấy chưa từng dừng lại.

Tần Ý Nùng vẫn ổn, cô ấy phát hiện bản thân có chút thoát vai, trong "Nam Sơn Hạ", Đường Nhược Dao mặc mấy bộ xường xám, chân dài eo thon, gầy yếu xinh đẹp, đường cong mềm mại, thân hình uyển chuyển.

Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, mặc xường xám lên người có chút đòi mạng, vật báu trong nhân gian.

Suy nghĩ này vừa lướt qua, Tần Ý Nùng ảo não giơ ngón tay lên, ra sức chọc vào ấn đường của mình. Hôm nay cô ấy sao thế? Hở ra là nghĩ tới chuyện này, Đường Nhược Dao hạ trùng cô ấy sao?

+++++++++

Chương 160: Có phải chị rất nhớ em đúng không?