Lời cảnh báo của Lục Tùy cuối cùng cũng có tác dụng, mấy ngày nay, Phó Kính Thâm đã không đến bệnh viện nữa.
Lương Tri lại rất thoải mái, ung dung tự tại vì cơ thể cô đã gần hồi phục, mấy ngày nay ở lại bệnh viện đơn giản là do Phó Kính Thâm không yên tâm, muốn bác sĩ quan sát một thời gian, điều dưỡng thân thể cho cô thật tốt.
Đối với người khác, nếu cứ phải ở trong bệnh viện cả ngày, nếu không ốm thì cũng phải phát bệnh, nhưng Lương Tri hoàn toàn không có, mỗi ngày ngoan ngoãn ăn cơm rồi lại ngủ, không khóc không nháo, bình đạm như nước, nội tâm một chút gợn sóng cũng không có.
Ban ngày khi tỉnh dậy, cô lười biếng nằm trên giường bệnh ôm điện thoại di động, hai chân trắng nõn bắt chéo nghe nhạc, còn theo tiết tấu biên độ mà đong đưa, bộ dáng trẻ con như thế làm mẹ Lâm cũng nhịn không được mà mỉm cười.
Mấy ngày nay cô vẫn mê mẩn lướt mạng, phải nói mấy năm nay cô quên đi kí ức, trên mạng có vô số thứ mới lạ. Lúc đầu, Lương Tri không hiểu các loại viết tắt trên mạng, gần như đa số cái gì cũng không hiểu. Chợt nhớ tới minh tinh ngày xưa mình yêu thích, Lương Tri không từ bỏ ý định, nhập vào thanh tìm kiếm tên của idol từng rất nổi tiếng trước đây.
"Cái gì!.. Mất hết hy vọng rồi, lại còn kết hôn sinh con? Ôi rốt cuộc là thiên sứ may mắn nào đã gả cho nam thần.." Lương Tri vùi đầu vào gối, trong giọng nói khó nén nổi thất vọng.
Khi lại thò đầu ra ngoài, cô chỉ đơn giản là ngừng xem tin tức đăng tin của giới giải trí này, cô mở nút đăng nhập tài khoản theo trí nhớ của mình, cũng may là số tài khoản không bị thay đổi, mật khẩu đã đăng nhập thành công chỉ sau hai lần thử.
Ngoại trừ một nhóm lớp có hơn 99 tin nhắn, cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của ba năm qua trên điện thoại di động của mình, có vẻ như trước đây cô không liên lạc với mọi người thường xuyên.
Vừa định off và tiếp tục tìm phim xem giết thời gian thì cô bạn thân Thành Tiểu Sương gửi một tin nhắn, mấy tin nhắn liên tiếp, đúng như kiểu nhiệt tình của cô ấy.
"Tri Tri?"
"Là cậu sao?"
"Ông trời ơi cuối cùng cậu cũng online rồi."
"Thật sự nhớ cậu quá đó Tri Tri!"
Lương Tri đương nhiên nhớ rõ, thời điểm học cao trung tham gia tập huấn nghệ thuật, từ đó trở đi, hai người liền trở thành bạn thân, lại cùng nhau thi đậu hệ biểu diễn, thành bạn cùng phòng.
Thành Tiểu Sương lúc đó là người duy nhất cô có thể dựa vào.
May mắn thay, bây giờ vẫn vậy, không có gì thay đổi cả.
Lương Tri gõ không nhanh, thật vất vả mới gửi đi được một câu.
Thành Tiểu Sương rất vui mừng khi nhận được tin, Lương Tri cười nhẹ, bạn thân không biết cô bị tai nạn mất trí nhớ, thậm chí chuyện cô đã kết hôn cũng không biết một chút gì, chuyện này tựa hồ đối với mọi người đều giấu, các cô chỉ nghĩ Lương Tri có việc bận, bởi vậy không ở lại ký túc xá thường xuyên.
Lương Tri suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc trước có một vụ tai nạn xe hơi nhỏ."
"? Không sao chứ!"
"Đừng lo lắng, không sao đâu, nhưng mình không nhớ nhiều lắm của trước kia lắm."
"Mình bảo mà, tại sao một thời gian không nhìn thấy cậu đâu. Lương Tri, cậu không biết đâu, Tiếu Tâm Vũ trà xanh kia, nhân lúc không có cậu ở đây bịa đặt nói xấu cậu không ít, nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của, thật đáng ghét."
Tiếu Tâm Vũ từng là bạn cùng phòng với bọn cô, nhưng cũng giống như cô, không biết là nguyên nhân gì, không thường ở lại ký túc xá, Lương Tri chỉ nhớ một chút những chuyện có liên quan đến cô, còn lại cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, nghe Thành Tiểu Sương bênh vực mình, nhịn không được cong cong khoé miệng. Bạn thân của cô vẫn như trước, nóng nóng nảy nảy, chung quy vẫn luôn nghĩ cho cô.
"Không sao, cô ta cũng còn biết tranh thủ, là chuyện tốt." Lương Tri không để ý, vẫn như cũ cười đến ôn nhu.
"Nhưng Lương Tri, cô ta rõ ràng không phải người tốt." Thành Tiểu Sương số ruột nên đánh chữ đến siêu cấp nhanh nhạy, "Tiếu Tâm Vũ đó là dựa vào lão kim chủ của cô ta mà hống hách, nghe nói là được bao nuôi đó."
Lương Tri cau mày khuyên cô: "Tiểu Sương, chuyện này không có căn cứ không thể nói bậy, ảnh hưởng thanh danh con gái nhà người ta."
"Đâu có chỗ nào là nói bậy, cô ta đi Dạ Loan ngồi trên đùi kim chủ uống rượu ca hát đều bị người ta chụp lại rõ ràng."
Lương Tri là người của Càn thị, tuy chưa từng đến Dạ Loan, nhưng danh tiếng của nơi này lại vô cùng vang dội, muốn không biết cũng khó. Có thể đến đó đều là những kẻ có tiền, ăn chơi tùy hứng, tiền trong nhà có đốt lên cũng chưa hết được.
Tiếu Tâm Vũ luôn ỷ bản thân có hậu thuẫn, mắt đều treo lên đỉnh đầu, ai cũng xem thường, khua môi múa mép không kiêng nể.
Người chụp ảnh là một thiếu gia con nhà giàu, lúc ấy chỉ là đi uống với bạn, say đến quên cả anh em, nào biết đụng phải cảnh tượng như thế.
Nhất thời tin đồn nổi lên vô cùng sôi nổi.
"Trước kia, cô ta ở giới giải trí không phải là Ngọc Nữ đơn thuần thanh khiết sao?"
"Cùng học nhiều năm như vậy, cô ta làm những gì còn tưởng không ai biết sao. Giới giải trí dơ bẩn như vậy, làm thế nào thật sự có Ngọc Nữ cơ chứ?"
Tính bát quái của Lương Tri cháy lên, "Ai, không biết kim chủ của cô ta là ai nhỉ? Cậu có biết gì không?"
"Không biết, nhưng mà đi xe rất xịn đó. Còn có tin đồn, Diêm Vương gia của tập đoàn Phó thị Phó Kính Thâm, chính là kim chủ của cô ta."
"Không thể nào.. Phó tổng ánh mắt làm sao lại kém như vậy."
"Việc này không chừng là đúng, ánh mắt của kẻ có tiền không giống người thường chúng ta, ai mà biết được.."
Tin đồn vô số kể, từ mấy tấm ảnh chụp kia có thể khiến dư luận bịa ra vô số chuyện hay ho rồi.
Thân phận của Lương Tri vì quan hệ với Phó Kính Thâm mà thay đổi, bởi vậy cũng không đến trường học nữa, càng không lên tiếng ở nhóm chat của lớp, cơ hồ bạn học trong lớp đều đã quên đi sự tồn tại của cô.
Lương Tri không có quan hệ với kim chủ, lại xinh đẹp xuất chúng, có không ít nam sinh ngày nhớ đêm mong, vì thế dư luận lại bắt đầu cảm thán.
"Lúc trước chúng ta nói Lương Tri, tin đồn chói tai, thật khó nghe, cuối cùng đều là tin nhảm không có một chút sự thật."
"Haiz.. Người nổi tiếng thật nhiều thị phi."
"Nhưng thật ra lại chính là một Ngọc nữ chân chính a.."
"Chậc.."
Lương Tri ghé vào giường, xem xong đoạn clip đó, mắt hạnh xinh đẹp vô cảm, hơi hơi xuất thần, tay nắm chặt điện thoại, khớp xương đều ẩn ẩn hiện hiện, có thể thấy đã dùng không ít sức lực.
Cho đến khi Thành Tiểu Sương lại gửi tin nhắn đến, điện thoại rung lên nhắc nhở Lương Tri phục hồi lại tinh thần.
Cô cúi đầu nhìn tin nhắn của Thành Tiểu Sương gửi đến, Thành Tiểu Sương luôn quan tâm đến cảm giác của cô, không ngừng an ủi.
"Tri Tri, cậu xem, bạn học trong lớp đều bênh vực cậu, trong lòng mọi người đều rõ ràng. Tiếu Tâm Vũ thích náo loạn nói không tốt về cậu, nhất định là ghen ghét cậu so với cô ta tốt hơn gấp nhiều lần. Cô ta cũng không nhìn lại mặt mình đi, lại đi so đo với Lương Tri đại mỹ nữ của chúng ta."
Nhưng mà Lương Tri lại không thể không để ý tới đánh giá của bạn học đối với cô, trong lòng đột nhiên buồn một trận, là bởi vì một câu "Tiếu Tâm Vũ có quan hệ với Phó Kính Thâm" kia.
Cô không biết tình cảm của mìn với Phó Kính Thâm rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà lần đó tiếp xúc với hắn ngắn ngủi, trong lòng vô thức nhớ hắn, mấy ngày nay hắn không có tới bệnh viện thăm cô. Tuy rằng được tự do tự tại, nhưng cũng rất cô đơn, tựa hồ có chút hy vọng hắn lại đến thăm mình..
Không thể không nói, ở lớp, nghe nói nữ sinh nào đó có quan hệ với Phó Kính Thâm, Lương Tri theo bản năng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô bị chính ý nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, từ trên giường đứng lên, nhìn phòng bệnh trống rỗng, càng cảm thấy vô vị đơn độc.
Lương Tri quyết định bỏ đi, tuỳ tiện khoác lên một lớp áo khoác mỏng liền đi ra ngoài.
Vì muốn cô có thể an tĩnh nghỉ ngơi, không bị bên ngoài quấy nhiễu, Phó Kính Thâm đã đem toàn bộ tầng lầu điều đi nơi khác, hành lang trống rỗng không một bóng người. Thời điểm Lương Tri từ thang máy đi ra, may mắn không gặp người nào.
Bệnh viện này cũng không ở xa trung tâm, chung quanh kết hợp với đại học Càn thị, ba năm nay, thành phố đổi mới quá nhanh, đừng nói Lương Tri lúc trước đã tới nơi này, giờ phút này nửa điểm cũng không nhớ.
Lương Tri đơn giản là đi dạo lang thang trên đường, trong đầu đều là hình ảnh ở Dạ Loan kia, nam nhân kia khuôn mặt không thể nhìn rõ, nhưng cô trong lòng theo bản năng mà phủ định, đó không phải là Phó Kính Thâm, không phải hắn.
Vô tình không biết lúc nào lại đi tới lối vào của phố sinh viên, không biết Lương đã đi bao lâu rồi, nhưng vừa ngẩng đầu lên, khói trắng nóng bỏng bao quanh ánh đèn vàng ấm áp giữa những quầy hàng dày đặc hai bên đường, không gian nhộn nhịp làm cô ấm lòng không ít.
Rất lâu rồi, loại náo nhiệt này Lương Tri đã không thấy, theo bản năng mà đi vào một gian hàng nhỏ.
"Này bạn học, bạn có muốn xiên que không? Chúng còn rất mới đó." Hầu hết các chủ quầy hàng đều bận rộn với công việc mưu sinh và không quan tâm đến làng giải trí, vì vậy ngay cả khi Lương Tri bước đến gian hàng mà không có bất kỳ tấm che nào, bọn họ cũng vẫn không nhận ra cô.
Lương Tri theo thói quen nhắm mắt lại ngửi ngửi, mùi hương bay qua mũi, Lương Tri thỏa mãn cong môi, cười tủm tỉm gật đầu với chủ quán, chọn đồ nướng, nhìn chủ quán động tác thuần thục nướng đồ ăn.
Chỉ một lúc sau, một tiếng phanh chói tai xuyên thủng bầu trời trên con phố ồn ào này.
Chiếc xe C8 đen ngòm như một con mãnh thú trong đêm tối, ghé vào quán nướng, phố ăn vặt bỗng trở nên vô cùng ngột ngạt.
Những người ở phố ăn vặt, trừ sinh viên bình thường của các trường đại học gần đó, là những người bán hàng rong kiếm sống ở đây quanh năm, hầu như không ai có thể nhận ra con vật khổng lồ đen ngòm trước mặt mình là của là nhãn hiệu gì. Thoạt nhìn rất có giá trị. Điều đáng sợ hơn nữa là biển số "1" thuần túy bắt mắt. Không ai biết đêm nay là ai đến, nhưng trong tiềm thức không dám lại gần vì sợ không cẩn thận chạm vào liền phải bồi thường đến táng gia bại sản.
Khi Phó Kính Thâm đến, anh thấy Lương Tri ngoan ngoãn ngồi bên cạnh quầy thịt nướng, yên lặng chờ đợi trên một bộ bàn ghế đơn giản, cô gái đi dép tông, chân nhỏ nhẹ theo điệu nhạc trong gian hàng, trông rất thoải mái và tự tại.
Còn anh lại phát điên mà tìm cô cả đêm.
Vẻ mặt Phó Kính Thâm khi xuống xe cũng tối sầm y như chiếc xe đi cùng mình, nhất là khi nhìn thấy đôi chân hồng trần còn sót lại của Lương Tri để ở bên ngoài, cơn tức giận của anh ngày càng bộc phát.
"Lên xe!"
"Phó.. Phó tiên sinh?" Lương Tri giật mình, không biết đột nhiên nhìn thấy anh là như thế nào.
Nhưng giây tiếp theo, Lương Tri bị bộ dáng của anh làm hoảng sợ, cô có thể cảm nhận được anh đang tức giận, rụt mình, ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi lộ ra sợ hãi.
A, bây giờ thì biết sợ rồi, nhưng cô không thể biết nỗi sợ mất đi ngay lập tức khủng khiếp như thế nào khi anh vừa trở lại bệnh viện mong mỏi một lúc và nhìn thấy một chiếc giường bệnh trống rỗng!
Lương Tri ngoan ngoãn bị anh bế ngồi vào trong xe, đây là lần đầu tiên cô ở trong xe của anh kể từ sau khi mất trí nhớ, không gian kín mít tràn ngập hơi thở của đàn ông bên cạnh, tim Lương Tri đập thình thịch không ngừng, cô thậm chí không dám quay đầu lại nhìn hắn, như thể vừa làm chuyện xấu liền bị bắt tại chỗ.
"Vì sao lại bí mật chạy ra ngoài?" Phó Kính Thâm kìm chế tức giận, thật vất vả mới hỏi được một câu.
"Tôi.. Em cảm thấy rất ngột ngạt.." Lương Tri cúi đầu, vâng vâng dạ dạ đáp.
"Ngột ngạt? Em có biết hay không anh tìm em cả đêm! Lão tử mẹ nó sợ em lại bỏ trốn rồi!" Đây là lần đầu tiên sau khi cô mất trí nhớ, Phó Kính Thâm không thể kìm chế mà chửi thề, anh quá sợ hãi mất đi cô, nhưng phát hỏa xong lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Lương Tri rõ ràng là đang sợ hãi, cô gái nhỏ cúi đầu xuống, nhưng cô không nhìn ra được sự hối hận trong mắt anh, hai tay đang ôm lấy chiếc áo khoác mỏng của mình, cô sợ hãi tột độ nhưng trong lòng sinh ra rất nhiều ủy khuất, mắt hạnh lúng liếng, có chút chảy nước mắt, hoảng sợ nói: "Bọn họ, bọn họ nói anh bao nuôi Tiếu Tâm Vũ, nhưng là em cái gì đều không nhớ rõ, cảm thấy có chút khó chịu, liền muốn đi ra ngoài thở..". "Lương Tri càng nói càng cảm thấy ủy khuất, sau khi tỉnh lại, cô không nhớ được nhiều chuyện, tâm trạng thất thường duy nhất đều là do anh.
Đôi mắt đen của Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm Lương Tri, tiểu cô nương nước mắt cứ như hạt châu rơi xuống, vừa khụt khịt vừa giải thích lắp bắp, nói không rõ, bộ dáng nhỏ nhắn khóc đến thương tâm.
Phó Kính Thâm sững sờ trong giây lát, mềm lòng trước tiếng khóc của cô. Phải cố gắng lắm mới hiểu ra ý nghĩa của những lời ngắt quãng của cô. Sau khi tìm kiếm cô ấy cả đêm, sự tức giận của anh ấy biến mất ngay lập tức, khuôn mặt anh ấy dịu đi rất nhiều. Anh xoay người lại gần cô, đưa tay ra lau nước mắt ướt đẫm cho cô, cô gái nhỏ còn nhớ ra mình hận anh, giơ tay định đẩy anh ra rồi cố ý lui về phía cửa kính xe.
" Sao lại khóc rồi? Đừng khóc, đừng khóc nữa. "Người đàn ông kiên trì lau nước mắt cho cô, nhẫn nại dỗ dành.
" Anh hung dữ! "Cô gái lên án, dường như biết chắc chắn anh sẽ không dám làm gì mình.
Phó Kính Thâm thực sự bị chọc cười, Lương Tri làm anh vui vẻ không ít, bây giờ cần phải thảo luận với cô, Phó Kính Thâm cúi người muốn đến gần cô, nửa đường bị ngăn lại.
" Phó Kính Thâm! "Giọng nói khàn khàn và mềm mại đột nhiên gọi tên anh.
" Này, đồng ý gọi tên anh rồi? "Người đàn ông nhướng mày cười gian xảo.
"... "
" Tri Tri, em vừa nói là muốn ra ngoài hít thở không khí, có phải là vì ghen tị không hả? "
Lương Tri bị điều này làm cho sửng sốt, nhanh chóng phủ nhận:" Không phải! "Đôi mắt ướt át mang theo không ít thẹn thùng. Trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, hàng mi rung động nhuốm đầy nước mắt sau này không thể lau đi, khiến Phó Kính Thâm chỉ muốn hung hăng làm cô thật nặng cả đêm trong xe này.
Cô cúi đầu, cẩn thận chuyển đề tài sang chỗ khác:" Nếu trách em khiến anh tìm lâu như vậy, em có thể xin lỗi.. "
Khóe miệng người đàn ông cong lên, thân hình to lớn lập tức đè lên trên, đem thiếu nữ vây trong một không gian nhỏ hẹp, gần đến mức có thể nghe được hơi thở, Phó Kính Thâm nói:" Được, Tri Tri. "
Nâng lên chiếc cằm non mềm trắng nõn của thiếu nữ, nghiền ngẫm hỏi:" Vậy em muốn xin lỗi như thế nào đây, hả?"