Làm Càn Sủng Nịnh

Chương 29




Rốt cuộc thân thể Lương Tri không tính là quá tốt, cho dù chỉ là sốt nhẹ, cả người cũng vẫn hỗn loạn.

Phó Kính Thâm cho cô ăn rồi uống thuốc, giải thích cho cô hiểu, cô cũng không phải là người cứng đầu, kỳ thực rất dễ dỗ dành, cô uể oải nằm trên giường, cơ thể nóng bừng, hơi thở có chút nặng nhọc vì nghẹt mũi, nhưng mà tâm trạng lại khá tốt.

Phó Kính Thâm vẫn ở bên cạnh cô sau khi cho cô uống thuốc xong, lấy đồ làm mát do bác sĩ chuẩn bị rồi lau lên cánh tay cô, thật ra sốt nhẹ không cần quá phiền phức như vậy, nhưng Lương Tri nói như vậy rất thoải mái, hắn liền kiên nhẫn lau tay trái và lau tay phải từng chút một.

Cánh tay mềm mại của cô gái nhỏ được anh nắm trong lòng bàn tay, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi nóng của cô, tuy nói cô không khó chịu và không quá mệt mỏi nhưng Phó Kính Thâm vẫn là đau lòng vô cùng.

Anh vừa lau vừa nói chuyện với cô, tiểu cô nương huyên thuyên vài câu rồi tự nhiên mà lật lại nợ cũ, lúc nãy khi giải thích thì có vẻ anh không nhắc đến chuyện này. Nhưng mà, cô rất tò mò và thực sự muốn hỏi: "Phó tiên sinh."

"Hả?"

"Mấy ngày nay em tìm anh, sao không thấy anh, đừng nói là bận, khẳng định anh cố ý."

Cô hiểu tâm ý của hắn đối với chính mình, ỷ vào có người sủng, nói chuyện cũng không hiểu mà mạc nhiên mang theo cỗ yếu ớt.

Cô gái nhỏ tựa hồ không dễ dỗ như vậy. Phó Kính Thâm có chút đau đầu, nhưng lại không thể cưỡng lại ánh mắt trông mong của thiếu nữ.

Hắn suy nghĩ một chút, lại đặt cánh tay đã được lau kỹ vào giường cho cô, ngữ khí thản nhiên mang theo một chút bất đắc dĩ:

"Luyến tiếc em đi đến trường a."

Lương Tri yên lặng nhìn hắn.

Hắn tự giễu cười, "Phó phu nhân xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, lỡ bị mấy tiểu nam sinh khác lừa thì phải làm sao bây giờ?"

Lương Tri nghe hắn khen mình xinh đẹp đáng yêu mà không khỏi ngượng ngùng, thiếu nữ mất tự nhiên đưa ngón tay vào miệng cắn cắn, Phó Kính Thâm nắm lại, để ở trong tay vuốt ve:

"Bao nhiêu tuổi rồi, còn cắn ngón tay."

Lương Tri nhướng mày, muốn rút tay về, mềm mại phản bác hắn: "Đúng vậy, em lớn rồi, không thể cắn ngón tay của mình, nhưng Phó tiên sinh, tại sao anh luôn thích nắm lấy tay của một cô gái lỡ thì chứ?"

Hắn bị bộ dạng gan lớn kia của cô làm cho khí cười, bất quá nhưng thật ra rất vui mừng vì cô có thể không kiêng nể gì mà ở trước mặt mình làm càn, lại tiếp tục nói:

"Có một tiểu cô nương nào đó còn hưng phấn đi thu thập hành lý, còn chưa đi trọ ở trường đâu, liền tuyên bố đồ vật của mình không nhiều lắm, mấy ngày là có thể dọn xong, còn nói muốn đem biệt thự trả lại cho tôi a."

Lương Tri bị oan a, lời này rõ ràng không phải bởi vì muốn đi trọ ở trường mới nói, nam nhân thói quen cùng người khác nói chuyện, trộm đổi khái niệm quả thực xảo quyệt, nhưng mà cô vừa định mở miệng thay chính mình biện giải hai câu, lại nghe thấy hắn hỏi lại: "Lời này không phải em nói?"

Lương Tri: "..."

Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, thật lâu sau mới thở dài: "Trước khi tôi 24 tuổi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sống với một người phụ nữ, khóc sướt mướt lại kiều khí, tôi lại bận rộn công việc, không có thời gian quản."

Anh bóp chặt má cô: "Nhưng sau khi gặp em năm đó, tôi đã nghĩ lại, nếu không được sống với em, thì ngày qua ngày đều trở nên thật vô nghĩa. Năm đó em mới 18 tuổi, thật sự rất xinh đẹp, bây giờ tôi đã 28 tuổi, em vẫn là dáng vẻ kia, em cũng không biết tôi có bao nhiêu sợ hãi, sợ em có thể bị người khác đoạt đi mất."

Rốt cuộc phương thức của hắn cũng không huy hoàng, ngay từ đầu hắn đã ép buộc cô, biết trong lòng cô vẫn oán chính mình.

"Cho nên không thấy em, tôi cũng không dám gặp, sợ vừa gặp được em, em nói muốn đi học. Nói thật, tôi không muốn em đi."

Hắn xé toạc ý nghĩ âm u trong lòng ra, đến cho cô xem, cô tốt nhất không sợ, sợ hãi cũng vô pháp trốn, hắn sẽ không buông tay.

Lương Tri cũng nhìn hắn. Ngoài dự đoán của hắn, trong mắt cô gái không hề có cảm giác sợ hãi phản kháng hay ghê tởm. Cô dường như hiểu được phần nào suy nghĩ của hắn. Khi nhìn những chủ đề hot search trên các phương tiện truyền thông tin tức về anh và một người phụ nữ khác, trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy giống nhau.

Cô chưa yêu đương bao giờ, cô cũng không biết làm thế nào mà ý tưởng chiếm hữu này lại nảy sinh, nhưng mà thích một người, không phải là muốn anh hoàn toàn thuộc về mình hay sao?

Lương Tri không nói lời nào, yên lặng mà nghĩ đến tâm sự của mình, Phó Kính Thâm thấy cô im lặng còn tưởng rằng mình lại làm cô sợ hãi, vẻ mặt có chút đau lòng, khó chịu kéo khóe miệng, không muốn nói chuyện với cô về chủ đề này nữa. Sợ rằng cô nghĩ quá nhiều, nam nhân đứng dậy muốn đi lấy cho cô ít trái cây, hắn ôn nhu hỏi: "Muốn ăn trái cây gì, mèo nhỏ tham ăn?"

Lương Tri thực dễ dàng đã bị nói sang chuyện khác, người nọ hỏi, cô liền thuận miệng liền đáp: "Miếng dứa". Miệng cô kén chọn, không muốn ăn phần hơi cứng ở gần giữa. Trước đây, cô luôn ăn dứa còn Phó Kính Thâm thích ăn phần còn lại của cô, hiện tại thói quen của cô cũng không thay đổi nhiều. Cô ngập ngừng hỏi: "Có không?"

Người đàn ông mỉm cười, đồng ý vô điều kiện: "Có." Có lẽ cho dù cô muốn ăn những ngôi sao trên bầu trời đi chăng nữa, hắn cũng có thể lấy xuống cho cô.

Nghe xong lời dặn dò của tiểu tổ tông, anh xoay người đi ra ngoài, chưa kịp cất bước đã bị người phụ nữ phía sau kéo một tay lại, Lương Tri ánh mắt sáng ngời, lòng bàn tay còn sót lại hơi ấm sau cơn sốt nhẹ, hắn nghe cô khẽ cười nói: "Em sẽ không bị cướp đâu."

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, trái tim hắn lại như bị thứ gì đó đập mạnh vào, vẻ mặt có chút xúc động, thậm chí còn cảm thấy não mình trống rỗng, không thể tưởng tượng.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, người đàn ông luôn hùng hồn trong lĩnh vực đàm phán nhất thời không nói được gì, nhưng câu nói tiếp theo của cô gái nhỏ ngay lập tức khiến hắn minh bạch cái gì mới kêu tức chết người không đền mạng, ánh mắt cô gái nhỏ mang theo điểm giảo hoạt, là nghịch ngợm mà tuổi này nên có: "Anh còn chưa theo đuổi được em, thì có gì mà đoạt mới không đoạt.."

Thiếu nữ cười đến không kiêng nể gì, Phó Kính Thâm tức giận đến ngứa răng, mà tiểu tổ tông tựa hồ chắc chắn nam nhân sẽ không dám làm gì mình, bộ dáng được một tấc lại muốn tiến một thước lại làm cho hắn yêu đến tận xương tủy.

Anh đưa tay bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo của cô, cũng không dám làm gì nữa, thế nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Cuối tuần em sẽ về nhà.."

Lòng hắn chợt mềm nhũn đến rối tinh rối mù, ngẩn ra hồi lâu, mới nói câu: "Được."

Ngủ trưa qua đi, Lương Tri ra một thân mồ hôi, trên người đã không còn nóng, nhưng mà di chứng sau khi phát sốt lại là cả người không còn sức lực.

Lương Tri cảm thấy hơi nhớp nháp, khó chịu liền đòi đi tắm, Phó Kính Thâm sợ cô sẽ bị sốt trở lại nên đã gọi cho bác sĩ, khi bác sĩ yêu cầu cô tắm rửa không được đùa giỡn, động tác mau một chút mới có thể không bị cảm, sau đó nam nhân mới miễn cưỡng gật đầu, thay cô đi vào trong phòng tắm chuẩn bị.

Anh nhìn thấy cô đi dép lê vào, không có ý tốt mà muốn đi theo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa: "Anh giúp em, việc tắm rửa phức tạp lại phiền toái như vậy, là người theo đuổi em, anh tự tay làm cũng tương đối thích hợp."

Lương Tri hai má đỏ lên, ngượng ngùng nhìn hắn một cái, ngăn cách người ở ngoài cửa: "Lưu manh!"

Phó Kính Thâm cười nhẹ một tiếng, thong thả ung dung mà đi trở về phòng khách rồi trên sô pha, thời gian cô không ở đây, hắn mới móc di động ra, lướt mấy cái hot search gần đây, trên mặt trào phúng cười nhạo rõ ràng, rốt cuộc cũng có người nhịn không được muốn tiếp tục làm động tác nhỏ a, hắn gọi điện thoại cho Từ Cải.

Trong phòng tắm của phòng ngủ chính, Lương Tri cởi chiếc váy ngủ mỏng dính mồ hôi ra, cô gái nhỏ nhìn mình đứng trước gương sạch sẽ trước mắt, đỏ mặt.

Vùng cổ trắng nõn, ngực và thậm chí cả cánh tay đều là dấu vết của sự thô bạo trước đó của người đàn ông, màu sắc đỏ tươi ở trên làn da của cô càng thêm đặc biệt rõ ràng, tảng lớn tảng lớn diện tích, là người trưởng thành nhìn đều sẽ miên man suy nghĩ.

Thân mình Lương Tri cũng là dạng thể chất kiều khí, lúc đó Phó Kính Thâm tàn nhẫn bóp eo cô, hiện tại vòng eo thon thả của cô, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy một mảng dấu vết.

Khó trách khi ban nãy bác sĩ tới khám, trên mặt ám muội khó nói rõ, ngay cả bây giờ cô mới nhìn thôi cũng đã muốn giết Phó Kính Thâm rồi, cái đồ lưu manh này.

Nhưng mà, cô chỉ tức giận một lúc, phát sốt không dễ chịu, trong lòng ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, không được nghịch ngợm, tắm rửa sạch sẽ xong, vội vàng thay quần áo để không bị cảm lạnh.

Khi cô trở lại phòng khách, cơ thể mang theo hơi nước và mùi thơm vừa mới từ bồn tắm đi ra, Phó Kính Thâm nâng mắt lên nhìn cô, trên mặt ý cười rõ ràng.

Trên bàn vẫn còn dứa mà cô chưa ăn xong, Phó Kính Thâm cắt tất cả các cạnh cho cô rồi đặt lên đĩa, Lương Tri bước đến gần anh, cho một miếng vào miệng.

Bị Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm, cô có chút ngượng ngùng, nể mặt hắn vì chính mình mà cực cực khổ khổ, cô đưa miếng dứa đặt bên miệng anh, "Ăn sao?"

"Em à?" Hắn ái muội hỏi, bộ dạng cười xấu xa làm Lương Tri hận không thể lại đá hắn một nhát, người nam nhân này thật là không kiêng nể gì. Anh vẫn đang theo đuổi cô! Cô còn chưa đồng ý đâu!

Lương Tri trừng mắt nhìn hắn, anh khẽ cười một tiếng, ngoan ngoãn há mồm ăn miếng dứa cô đút cho, cuối cùng còn thập phần cảm kích: "Cảm ơn Phó phu nhân, bình thường đều ăn phần giữa, khó có khi được ăn miếng dứa, có điểm cảm động."

Ai có thể ngờ rằng Càn thị Phó thiếu luôn hô mưa gọi gió, giờ phút này được người phụ nữ thân yêu của anh cho ăn miếng trái cây, anh lại cảm kích mang ơn. Cuộc sống này quả cũng thật nghẹn khuất, khó được hắn còn thích thú, trong lòng còn ngọt hơn so với ăn mật.

"..."

Lương Tri bị hắn làm cho ngượng ngùng, vội vàng nghĩ đổi chủ đề, cô thích thảm mềm hơn ghế sofa da. Phó Kính Thâm gác chân lên ghế sofa, Lương Tri cầm một bát dứa, đơn giản và trực tiếp ngồi trên tấm thảm dưới chân, hắn đem notebook đặt trên bàn trà, Lương Tri vừa nhìn lên đã có thể nhìn thấy giao diện bên trong, lời nói của cô có chút nghi hoặc: "Hả? Đây là trường của em.."

Cô ngửa đầu nhìn hắn, Phó Kính Thâm nặng nề mà "Ừm" một tiếng.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô hỏi.

"Không phải có cô gái nhỏ nào đó sẽ trở lại trường học để đến lớp sao? Vừa rồi anh đã quyên góp một số tiền cho trường học của em, hiệu trưởng của em đã hưng phấn yêu cầu anh phát biểu thôi."

Phó Kính Thâm vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ muốn nói cho cô, trường hợp nhỏ mà, đừng kinh ngạc.

Nhưng mà Lương Tri chưa trải sự đời a, kinh ngạc là không thể tránh được, này, lợi hại như vậy sao..

"Anh đã quyên góp bao nhiêu?"

"Không nhiều." Hắn thản nhiên trả lời.

Lương Tri thở phào nhẹ nhõm, sợ hắn lại bởi vì mình mà tiêu pha.

"Cũng chỉ là một vài ký túc xá lịch sử của trường cùng một số các tòa nhà phòng thí nghiệm."

Anh xoa đầu cô: "Thực ra, nếu không phải do không kịp, cải tạo tất cả các ký túc xá dành cho sinh viên cũng rất tuyệt. Em đã quen sống ở nhà rồi, sợ đến chuồng heo bên đó lại không quen."

"..."

Khóe miệng Lương Tri giật giật, anh không quyên góp nhiều, thực sự không nhiều..

"Anh lợi hại như vậy, vì sao ban đầu hiệu trưởng không mời anh nha?"

Phó Kính Thâm nói: "Đã mời rồi, Từ Cải đã trực tiếp từ chối nhiều lần. Không có ý tứ gì, anh cũng không rảnh."

Lương Tri hỏi lại: "Vậy vì cái gì mà bây giờ anh đáp ứng a?"

Phó Kính Thâm nhìn cô, khóe miệng cười tùy ý: "Rốt cuộc sau lưng một người đàn ông thành đạt là một người phụ nữ như thế nào? Phó phu nhân nghĩ sao về chủ đề này? Từ Cải nói rằng bây giờ sinh viên đại học thích mấy vấn đề như thế này, tôi nghĩ nó cũng không tồi."

Lương Tri: "..."