Làm Càn Sủng Nịnh

Chương 27




Khi Phó Kính Thâm trở lại biệt thự, lầu một mờ mịt không có ánh sáng.

Sau khi vào cửa, đi ra không phải Lương Tri, mà là Cầu Cầu đang nhỏ giọng 'nức nở', Cầu Cầu tựa hồ nhận thấy được đêm nay hắn cùng cô chủ nhỏ khác thường, ai đối xử tốt với nó nó liền đứng ra bênh vực, cứ như vậy vật nhỏ tự nhiên mà trách tội Phó Kính Thâm.

Lại sợ hãi đánh thức Lương Tri đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, nên chỉ dám thấp giọng "Rống" hắn hai câu, rồi sau đó lắc lắc mông nhỏ mang theo Phó Kính Thâm vào phòng khách.

Thời tiết tháng 8 cũng không lạnh, Lương Tri mặc một bộ váy ngủ mỏng, trên người không có một tia che đậy, đêm nay cô ở phòng khách ngốc quá muộn, chưa chờ được hắn về, cô cũng không khống chế được nổi cơn buồn ngủ của đồng hồ sinh học nên bèn nghiêng người ngủ trên ghế sô pha lúc nào không hay.

Nam nhân im lặng ôm cô về phòng ngủ, cố kỵ đêm nay hút thuốc, không dám hôn cô, cũng không dám ở lâu hơn trong phòng ngủ chính, vì sợ cô không thích mùi này sẽ khiến cô khó chịu.

Ban đêm Lương Tri tỉnh lại, cô không biết hắn đã về nên ngủ không ngon, nửa đêm mơ mơ màng màng gặp mộng, Phó Kính Thâm trong mơ khác hẳn với những gì cô đã gặp trong khoảng thời gian này, hình thức hai người ở chung cũng khác nhau rất lớn, cô có chút sợ hãi sự chiếm hữu bệnh hoạn của anh trong giấc mơ, nhưng là lại quá mức chân thật, nàng giãy dụa phân không rõ là thật là giả, một lát sau cau mày mở mắt.

Khi tỉnh lại, cô lại nằm ở phòng ngủ chính quen thuộc, dù sao cô cũng là một cô gái 20 tuổi, chẳng sợ thân mình thực gầy, cũng ước chừng hơn 40 cân, Lâm mẹ một cái lão phụ nhân không có khả năng ôm cô từ tầng một lên tầng hai, cho nên chỉ có thể là Phó Kính Thâm đã trở lại.

Cô gái đưa tay trái đến bàn cạnh giường, cốc nước vẫn còn ấm, rõ ràng là đã bị ai đó thay nước lạnh, đôi mắt ngái ngủ của cô gần như đã thích nghi với việc mở mắt ra, tay nhỏ bé ở trên đầu tác loạn một chút, liền lập tức xuống giường hướng phòng ngủ ngoài đi.

Ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang dịu nhẹ, cô một chút cũng không hề sợ hãi.

Phòng làm việc tràn ra ánh sáng yếu ớt, Lương Tri cảm thấy trong lòng có chút vui mừng, chân trần chạy về phía đó vài bước.

Đèn trên bàn làm việc trong phòng làm việc vẫn bật sáng, màn hình máy tính phát ra ánh sáng trong bóng tối, nhưng Lương Tri bước vào thì không nhìn thấy người.

Nghi hoặc rất nhiều, cô vô tình nhìn thấy tập tài liệu dày cộp trên bàn, hình như là một bản hợp đồng, tiêu đề của bản hợp đồng có dòng chữ "Cự Ảnh giải trí", nhưng theo thói quen không xen vào quyền riêng tư của người khác, chính là không cẩn thận nhìn đến, cũng không tính tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng mà cô bị mất trí nhớ, mặc dù không còn nhớ nhiều về "Cự Ảnh giải trí", nhưng khi cô biết rằng chính mình đã ra mắt, liền từng ở trên mạng tra tư liệu mấy năm trong khoảng thời gian ấy.

Đây là công ty của cô.

Rõ ràng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô gái trong tiềm thức nói cho chính mình, này cùng nàng hẳn là có điểm quan hệ, nhưng là giờ phút này Lương Tri toàn thân tâm tín nhiệm Phó Kính Thâm, cho dù có xen vào chuyện của cô, nhất định anh cũng sẽ không làm hại cô.

Cô là nghĩ như vậy.

Có ánh lửa yếu ớt ngoài ban công bên ngoài phòng làm việc, Lương Tri lấy hết can đảm bước tới, liền thấy nam nhân cô đã tâm tâm niệm niệm cả đêm.

Mở cửa đi ra ngoài, mùi khói bên ngoài rất nồng nặc.

Khi Phó Kính Thâm xoay người lại, cô đã đứng sau lưng hắn.

Ban công không trải thảm như bên trong, Lương Tri mới vừa rồi có chút hưng phấn, chưa kịp xỏ dép, lúc này đang đi chân trần.

Bàn chân mềm mại của cô đi trên nền nhà nhẵn nhụi có chút lạnh lẽo, ngón út bất giác cuộn lại, Phó Kính Thâm nhìn cô chằm chằm một hồi, cau mày vươn tay trực tiếp ôm người đặt lên bàn bên cạnh.

Lương Tri loan loan mắt hạnh cười đến đáng yêu, bị hắn đặt lên bàn cũng không nói gì, hai chân thon thả tùy tiện lắc lư, rất là thoải mái tự tại.

"Lại không đi dép lê." Hắn thói quen tính nói nàng hai câu, nhưng mà lời nói lại mang theo sủng nịch không giấu được, Lương Tri không đau không ngứa, cho nên thường thường cô cũng không nhớ lâu.

"Như thế nào không ngủ?" Hắn hỏi.

Đầu của cô gái nhỏ ngúng nguẩy: "Anh cũng không ngủ a."

Bộ dáng cô quá mức nhu thuận đáng yêu, nam nhân nhịn không được để sát vào một ít, tay xoa xoa mặt cô, trong lòng bàn tay cảm giác mềm mại. Lương Tri ngửa đầu, cũng không đẩy người ra.

"Anh hút thuốc?"

Trong ấn tượng của cô, Phó Kính Thâm hiếm khi hút thuốc, cũng rất hiếm khi ngửi thấy mùi khói trên người anh.

Nhưng mà cô chính là tùy ý hỏi một chút, nam nhân lại nhanh chóng thu hồi tay đang đặt trên mặt cô, mím chặt môi mỏng, nhẹ nói: "Xin lỗi, có phải mũi lại khó chịu không? Anh không nghĩ em sẽ sang đây."

Lương Tri lắc đầu, khó được chủ động cầm tay hắn, cô gái thẹn thùng nhưng cũng thuần động lòng người: "Không có việc gì, còn.. hương vị rất tốt."

Trong đôi mắt ướt dầm dề của cô như đang chứa hàng vạn vì sao, Phó Kính Thâm nhìn đến một trận động tình, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, những ngón tay thon dài khéo léo luồn vào giữa mái tóc mềm mại của cô, thoáng dùng sức, ấn nhẹ đầu nhỏ của Lương Tri vào ngực: "Tri Tri."

"Dạ?"

"Không đi đến trường được không?" Phó Kính Thâm nhỏ giọng hỏi.

Nhưng mà Lương Tri lại sững sờ một lúc, mới vừa rồi thần sắc của anh cực kỳ giống với bộ dáng trong mộng, cô gái khó hiểu nhìn về phía hắn, sau một lúc lâu nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được nam nhân ảm đạm hẳn đi.

"Làm sao vậy? Anh biết không, kỹ năng diễn xuất của em.."

"Tốt lắm, đừng nói chuyện này nữa, đã muộn rồi, em nên đi ngủ đi, anh cùng em trong chốc lát, hả?"

==

Ngày hôm sau thời điểm Lương Tri tỉnh lại, Phó Kính Thâm đã đến công ty.

Lương Tri uể oải xuống lầu ăn sáng, trong lúc lướt trên Weibo một lượt, tin tức nóng hổi nhất trong danh sách hot search tất cả đều là có liên quan "Cự Ảnh giải trí".

【 Lương Tri Cự Ảnh sẽ hết hạn hợp đồng 3 năm 】

【 Cự Ảnh công khai chấm dứt hợp đồng 】

【 Nơi ở của tiểu hoa đán Lương Tri chỗ thành một bí ẩn 】

【 Mối quan hệ của Tiếu Tâm Vũ 】

【 Nữ chính trong phim của Lương Khải hư hư thực thực công khai 】

Trong tin tức nóng hổi đó, mặc dù phần lớn người hâm mộ 2 bên cũng chỉ đang chỉ trích hoặc là bày tỏ sự yêu thích, nhưng hiện tại không có công ty đứng sau Lương Tri, nên đương nhiên sẽ không có đội ngũ quan hệ công chúng chuyên nghiệp. Ngoài ra, xu hướng tin tức 2 bên gần như ở hai thái cực. Người hâm mộ của Tiếu Tâm Vũ như đang ăn mừng năm mới, trong khi fan của Lương Tri thì im lặng trong các chỉ trích và bình luận.

Cô rời đi Cự Ảnh không là cái gì chuyện tốt, tất cả mọi người biết, nhưng mà chính cô lại không rõ ràng lắm.

Cô dựa theo thói quen thường ngày, chậm rãi ăn xong bữa sáng, cùng Cầu Cầu ra ngoài tùy ý chơi một lát, thay 1 bộ quần áo thể thao đơn giản và gọn gàng rồi lôi ra hai chiếc vali màu bạc hà mua trên mạng cách đây vài ngày, rồi chạy đi chạy lại hàng trăm lần lên lầu xuống lầu, hồng hộc không ngừng để đóng gói hành lý.

Vừa mới bắt đầu, Lâm mẹ còn chưa hiểu rõ nàng đang tung hoành cái gì, nhưng mà bà cũng chỉ là người giúp việc, nên tự nhiên không thể quản quá mức, chỉ cần Lương Tri còn vui vẻ, trách nhiệm của bà liền kết thúc.

Nhưng mà khi Lương Tri đặt chiếc vali và phòng khách, Lâm mẹ mới ý thức được có điều gì đó không thích hợp.

Bà cũng là người chú ý tin tức, bà cũng biết tin đồn trên mạng khủng khiếp như thế nào, tiểu cô nương ở nhà lại là người trên hot search kia, tự nhiên sẽ có vô số tin tức lộn xộn và dữ dội, cũng không biết cô xem được bao nhiêu, nên bà chỉ có thể đề cập một cách tùy tiện:

"Phu nhân, tin tức gì gì đó trên mạng không thể tin, người đang làm gì vậy?"

"Sắp khai giảng, con phải thu dọn đồ đạc để về ký túc xá." Tiểu cô nương hướng bà cười cười, tâm tình tựa hồ cũng không có Lâm mẹ nghĩ đến như vậy kém cỏi.

Nhưng mà cô lại nói rằng cô phải về trường học, nhưng đó lại không phải là một điều tốt a.

Lão phụ nhân chiếu cố rất nhiều năm bên người Phó Kính Thâm, hai người mâu thuẫn bà coi như là biết được nhất thanh nhị sở, bà đứng ở tại chỗ nhìn Lương Tri tung tăng đi lại, do dự hồi lâu, vẫn là lặng lẽ gọi điện thoại báo cho hắn biết.

Thái độ Phó Kính Thâm tự nhiên không tốt, Lâm mẹ có chút lo lắng Lương Tri, nay phu nhân yếu ớt nhu nhược, chịu không nổi quá lớn ủy khuất, bà cũng lo lắng cho cô sẽ chịu thiệt, vì thế tư tâm nhắc nhở: "Phu nhân nên cùng tiên sinh thương lượng trước, tính thời gian, người đã lâu không đi học trở lại, cái này đột nhiên trở về, sẽ không tốt lắm."

Động tác trên tay Lương Tri dừng một chút, kỳ thật cô cũng không nghĩ nhiều lắm: "Kia làm sao bây giờ nha.."

"Tiên sinh thương người, người tìm hắn xem, hỏi một chút, tiên sinh có thể giúp người thì sao."

Lâm mẹ nghĩ là, nói như thế nào cũng đều tốt hơn so với việc tự nhiên đi mà không thông báo gì.

Phó Kính Thâm bên kia có lẽ cũng chỉ hy vọng cô có thể đặt hắn trong lòng.

Lương Tri ngồi xổm tại chỗ suy tư một lát, tiểu cô nương nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc và đáng sợ của chủ nhiệm mà cô nhìn thấy vào năm thứ nhất, liền lập tức cảm thấy Lâm mẹ nói thực có đạo lý.

Buổi chiều, cô tạm gác việc đóng gói hành lý sang 1 bên, dùng điện thoại di động nhắn tin cho Phó Kính Thâm, nói muốn đi qua tìm hắn, cô gái hào hứng xách ba lô nhỏ, mang theo Cầu Cầu đi đến công ty nhưng mà ngay cả mặt của Phó Kính Thâm cũng chưa thấy.

Cô đợi mất toàn bộ buổi chiều, nhưng mà dĩ vãng mỗi khi cô đến công ty, hắn đều có thể dành thời gian ra để đi cùng cô, đợi như thế này cả 1 buổi chiều, đến cuối cùng cũng chưa thấy mặt, tình huống này tuyệt đối không có.

Từ Cải cung kính nói xin lỗi cả buổi chiều, gần đến giờ ăn tối, hắn lại quay lại văn phòng với vẻ mặt hối lỗi và nói với cô rằng Phó thiếu bận quá không thể đưa cô về nhà được, nhờ hắn giúp.

Liên tục vài ngày, Lương Tri cũng chưa gặp được Phó Kính Thâm, hắn không trở về biệt thự, đến công ty cũng không thấy người, thậm chí còn không trả lời tin nhắn.

Nơi duy nhất cô có thể nhìn thấy anh là trên tiêu đề của các tin tức giải trí lớn.

Ban đầu cô cũng không thích xem những thứ này, nhưng những tin đồn này đó xảy ra liên tục khiến cô cũng không thể không tin.

Bọn họ nói: "Cự Ảnh tiểu hoa đán Tiếu Tâm Vũ nghi gặp quý nhân ưa chuộng, nhiều kim chủ sẵn sàng làm điều đó."

"Càn Thị Phó thiếu tiêu tiền như nước, chỉ vì muốn cho mỹ nhân niềm vui"

"Nghi ngờ mối quan hệ của Tiếu Tâm Vũ và Càn thị Phó thiếu."

Lương Tri cũng không biết là lần thứ mấy cô ngồi ở văn phòng Phó Kính Thâm ngẩn người lướt điện thoại, nhưng mà lúc này cô có chút nhịn không được, khóe mắt ửng đỏ, vừa thấy thấy Từ Cải vào cửa, liền lập tức mở miệng hỏi hắn: "Phó Kính Thâm đâu?"

"Thật có lỗi, phu nhân, Phó tiên sinh hắn.."

"Hắn không phải lại bận đi."

Giờ phút này Từ Cải chỉ muốn cấp nàng quỳ xuống, vợ chồng son cãi nhau, khó xử hắn là chuyện gì a, hắn vẻ mặt đau khổ nói: "Là như vậy.."

"Quên đi, ta về nhà, không cần tiễn."

Cô lúc trở về cũng không mang theo Cầu Cầu, lúc đến chỉ có một mình, lúc đi cũng chỉ có một mình.

Từ Cải lo lắng, hắn cũng biết nhà mình Phó tổng kia tính tình, mỗi lần Lương Tri trở về, hắn so với ai khác đều để bụng, nhưng mà lại không biết là do nguyên nhân gì, hắn không muốn gặp cô, hắn dặn dò phải chăm sóc cô thật cẩn thận, hảo hảo hầu hạ, không cho phép xảy ra nửa điểm ngoài ý muốn, bởi vậy chẳng sợ Lương Tri không cho hắn đưa về, nàng chân trước vừa đi, hắn sau lưng cũng phải đuổi kịp.

Lương Tri không về biệt thự, cô bắt taxi đi mấy vòng, dựa vào từng tí ấn tượng của cô, rốt cuộc cũng đến dưới lầu của tòa nhà nơi cô sống cùng anh đêm đó.

Khi đó hắn cùng cô nói, bình thường nếu là bận công việc thì hắn sẽ ở lại đây.

Từ Cải ngồi trong xe thông báo tin tức, người đàn ông lơ đãng trong hội trường lập tức rời khỏi căn phòng cao tầng làm mọi người hai mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, phóng xe một mạch về chung cư.

Tuy nhiên, lúc thời điểm hắn ra khỏi công ty, lại là giờ cao điểm, nên mặc dù chiếc xe thể thao với hiệu suất tuyệt vời, cũng chỉ có thể bò trên đường như tốc độ bình thường.

Nam nhân bước đến hành lang của căn hộ, cũng là phong trần mệt mỏi, mấy ngày nay để Lương Tri tìm không thấy hắn, hắn cũng không chịu nổi, khăng khăng làm việc để lấp đầy thời gian, giờ phút này khuôn mặt tự nhiên cũng không khá lên là bao, nhưng lại phát ra mị lực của nam nhân thành thục.

Chỉ có hắn sống ở tầng này, cuối dãy hành lang dài, tiểu cô nương nhỏ nhắn ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chân, chiếc áo phông dài rộng thả xuống đất khiến cả người cô càng thêm yếu ớt, bất lực.

Liền như vậy cô đơn, ngồi xổm ở đó một mình.

Phó Kính Thâm càng đi về phía cô, hắn càng cảm thấy như có ai đó bóp chặt được yết hầu, vô luận hắn dùng sức như thế nào chăng nữa, cũng nói không ra lời.

Thân ảnh cao lớn đi đến trước mặt cô gái, bóng người che khuất nửa người cô, cô gái hơi hơi ngửa đầu, khóe mắt phiếm hồng.

"Tri Tri." Giọng nói của nam nhân có chút nghèn nghẹn.

Lương Tri ủy khuất nhìn về phía hắn: "Em tìm không thấy anh."

Cô không dám nhìn hắn, cụp mắt xuống, đáng thương hỏi: "Anh có phải hay không, không cần em nữa?"