Thành Tiểu Sương đáp lại ừ một tiếng, tắt video và tiếp tục ăn quả dưa hấu của mình. Gió điều hòa thổi mát rượi, trên TV đang chiếu đến vụ bê bối của Tiếu Tâm Vũ. Tiểu Sương hung hăng cầm thìa xúc thêm hai miếng dưa hấu bỏ vào miệng. Trong lòng vẫn lẩm bẩm Lương Tri là người đẹp nhất, những doanh nhân giàu có này thực là không có tầm nhìn.
Lương Tri để điện thoại di động xuống giường, lại vào phòng quần áo và phòng ngủ tìm lần nữa, vẫn là không thấy bộ đồ ngủ của mình đâu, bàn tay nhỏ bé không khỏi gãi đầu hồi lâu, nghĩ thầm không hiểu sao trí nhớ của mình lại kém như vậy.
Nhưng cô cũng không để ý, sau khi vào phòng tắm, cô cho nước nóng vào bồn tắm, nước ấm bốc lên một làn hơi nước trắng xóa, Lương Tri thật cẩn thận dùng mũi chân thử nhiệt độ nước, khóe môi hơi cong cong, thoải mái đem cả người đều ẩn vào trong nước.
Phó Kính Thâm chưa bao giờ biết hai chữ tiết kiệm là gì, từ nhỏ ngậm muỗng vàng sinh ra, sau trưởng thành ở thương giới cũng hô mưa gọi gió, trừ bỏ ở trước mặt Lương Tri, trước giờ chưa từng nếm mùi đau khổ, không chi li sinh hoạt, đối đãi bảo bối của hắn đều là tất thảy thứ tốt nhất mà hắn có thể đem lại cho cô.
Phong cách xa hoa của anh thể hiện khắp nơi trong biệt thự. Bồn tắm rất lớn, cô chưa bao giờ chủ động bước vào nơi này trước khi mất trí nhớ. Trong thâm tâm, đây chính là nơi Phó Kính Thâm phát tiết dục vọng biến thái. Nơi này chính là nơi Phó Kính Thâm nói toàn những lời ngọt ngào dễ nghe, tuy nhiên mỗi lần hắn bắt đầu loại chuyện này, bản tính hoàn toàn bị bại lộ. Lương Tri tuổi còn nhỏ, chịu không nổi, vì thế liền không thích tắm trong bồn, lo lắng không cẩn thận lại chọc đến hắn.
Tuy nhiên, hiện tại cô không hề lo lắng, thân thể cân đối ngâm trong nước ấm, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, còn thật sự thoải mái, thỉnh thoảng còn vươn tay chơi bong bóng, tràn đầy tính trẻ con.
Cô sợ mình sẽ ngủ quên sau khi ngâm lâu nên không dám nhắm mắt, điện thoại trên bàn đang chiếu phim thần tượng, ký ức của cô chỉ dừng lại ở giữa chừng bộ phim này, phần còn lại đã quên hết, bây giờ cũng chỉ mới xem xong kết cuộc.
Lương Tri nhìn theo một cách thích thú, nhưng một lúc sau, điện thoại tối đen, nhạc chuông vang lên, khi nhìn vào ID người gọi trên màn hình, hai chữ "ông xã" hiện lên đầy ấn tượng.
Hai má Lương Tri vốn đã bị hơi nước nóng phả vào lúc này càng trở nên hồng hào hơn.
Khuôn mặt tinh tế và nghiêm nghị của người đàn ông ngay lập tức hiện lên trong đầu cô. Phó Kính Thâm đã chuẩn bị cho cô chiếc điện thoại này sau vụ tai nạn xe hơi. Hắn nói điện thoại cũ đã hỏng rồi, Lương Tri ngoan ngoãn mà tiếp thu, nhưng mà cô cũng không lưu số điện thoại ai, bây giờ nhìn thấy hai chữ này, khẳng định là Phó Kính Thâm lưu vào.
Đôi mắt hoa mai tròn xoe của cô gái nhuốm nhiều hơi nước, có một chút e lệ, lại càng thêm quyến rũ, một tay đưa ra làn nước, những giọt nước ướt át từ cổ tay mảnh mai trượt xuống cánh tay rồi nhỏ xuống bồn tắm, sau khi lau khô tay bằng khăn tắm bên cạnh, cô cẩn thận vươn tay kết nối điện thoại, không khó để phát hiện ra cổ tay cô vẫn còn hơi run, rõ ràng là cô đang hồi hộp muốn chết.
Lương Tri hít một hơi thật sâu, mềm mại trả lời: "Xin chào?"
"Là anh." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền qua tai nghe truyền đến tai cô, không biết vì sao, tai cô đột nhiên hơi ngứa. Giọng nói của Phó Kính Thâm thật sự quá dịu dàng rồi.
Lương Tri lại nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
Thanh âm ngọt ngào, Phó Kính Thâm nghe được, lồng ngực bất giác lại run lên.
"Em đang làm gì vậy?" Thực ra anh vẫn ngồi ở ban công của biệt thự đối diện, vừa rồi anh nhìn thấy Lương Tri thu dọn thảm tập yoga, đã lâu không có đi ra sau khi vào phòng tắm. Phó Kính Thâm lại bắt đầu nghĩ lung tung, lại gọi cho cô.
"Đang, đang tắm..", Lương Tri từ nhỏ ngoan ngoãn, chưa lần nào nói dối, Phó Kính Thâm đột nhiên hỏi như vậy, tất nhiên cô phải thành thật trả lời. Thiếu nữ ngại ngùng cắn cắn môi, mắt to chớp chớp, lại lắp bắp bồi thêm một câu, "Vừa nãy mới vận động một chút, cho nên đổ mồ hôi.."
Lương Tri giống như kẻ nói dối, vừa nghe giọng Phó Kính Thâm lập tức căng thẳng.
Người đàn ông dường như phát ra một tiếng "ừm", trong giọng nói có chút lười biếng khiến người ta mê mẩn, Lương Tri thậm chí bắt đầu thận trọng thở phào, cầm ngón tay cái của điện thoại vô thức mò lên lớp vỏ bên ngoài.
"Bên trái bồn tắm có muối tắm, là mùi hương lúc trước em thích nhất, vậy nên anh chuẩn bị cho em." Hắn cười khẽ một lát, "Không nhớ sao?"
"Vâng.."
"Không sao, anh sẽ nhớ giúp em." Hai má Lương Tri nóng ran, nhất thời không biết nên đáp lại anh như thế nào, cúi đầu xuống, hai tai đỏ bừng như máu.
Lương Tri vươn người, duỗi tay đến chỗ Phó Kính Thâm nói, sờ đến vang lên tiếng sột soạt. Phó Kính Thâm hỏi: "Tìm được rồi?"
"Vâng."
"Thử xem."
Lương Tri nghe lời, nhất nhất làm theo, nói đến chuyện biết hưởng thụ thì không ai qua được Phó Kính Thâm. Chỉ một lát, Lương Tri liền thấy xung quanh mềm mại, hương thơm dịu ngọt lan tỏa khắp căn phòng.
"Có thoải mái không?" Anh hỏi.
"Thoải mái.." Lương Viễn ngoan ngoãn đáp.
Lúc trước dỗ cô nói ra hai chữ này còn khó hơn lên trời, cho dù yêu cô như thế nào, dỗ cô nói: "Tri Tri, có thoải mái không?" Mặc kệ như thế nào, Lương Tri luôn có tính kiêu ngạo, nghiến răng nói: "Phó Kính Thâm, đồ vô lại!"
Nhưng bây giờ cô dễ dàng bị lừa, ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng, biến thái như Phó Kính Thâm hôm nay lại phá lệ hối hận hành vi của mình.
Người đàn ông khẽ thở dài nói với cô đừng ngâm mình quá lâu, sau khi cúp điện thoại, đi vào phòng tắm phía sau để giải quyết nhu cầu sinh lí của mình.
Lương Tri vẫn không biết gì, sau một cuộc gọi, mặt đỏ tim đập, cũng không có tâm tình xem phim nữa, híp mắt lại hưởng thụ một lát, đứng dậy khoác khăn tắm lên, chầm chậm chạy ra ngoài.
Lúc Phó Kính Thâm ra khỏi phòng tắm vừa hay nhìn thấy Lương Tri quấn khăn tắm chạy ra ngoài.
Khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn, còn dư lại chút phấn hồng, cánh tay mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, khăn tắm miễn cưỡng che được một đoạn, đôi chân lộ ra bên ngoài. Hai tay chắn trước ngực, khăn tắm vây quanh vòng eo nhỏ.
Ánh mắt của Phó Kính Thâm tối lại. Chỉ cần nhìn như vậy hắn có thể tưởng tượng được mùi hương ngọt ngào khi vừa tắm xong của thiếu nữ, chỉ là bây giờ lại rất có lương tâm kéo màn cửa xuống, xoay người trở lại phía sau giường lớn, nằm lên, một tay sờ lên áo ngủ trắng hình con thỏ, nhắm mắt thở hổn hển.
Lương Tri vẫn không tìm được áo ngủ của mình, cuối cùng vẫn phải phòng vào phòng quần áo tìm một bộ mới, nhưng thay xong lại tiếp tục muốn tìm, từ tiện sấy tóc, chạy một mạch xuống lầu.
Lương Tri chạy đến cầu thang, bàn chân tinh xảo giẫm lên tấm thảm trắng mềm mại, hoạt bát vô cùng.
Lúc trước cô bị Phó Kính Thâm nuôi trong biệt thự cũng không tức giận, nhưng lần này không giống, ký ức mười tám tuổi vô cùng ham chơi, ở trong biệt thự lúc nào cũng nhảy nhót.
Cầu thang của biệt thự là vòng cung, mấy lần Lương Tri nhảy nhót bị té ngã, nhưng cũng không nặng, cười hì hì vỗ vỗ tay lên lại có thể tiếp tục chơi.
Nhưng việc này mẹ Lâm đã nói với Phó Kính Thâm, ngay ngày hôm đó Phó Kính Thâm đã phân phó người trải thảm mềm dày trên dưới trong ngoài biệt thự. Như vậy mặc kệ cô có đi chân trần chạy đến đâu, nếu không may té ngã cũng không xảy ra việc gì.
Lương Tri xuống giữa cầu thang liền có thể thấy mẹ Lâm đang đứng bên cạnh bình hoa trong phòng khách, cô mềm mại hỏi: "Mẹ Lâm, bà có thấy áo ngủ thỏ trắng của tôi không? Gần đây trí nhớ của tôi không tốt, chắc là đã tiện vứt ở đâu rồi."
Mẹ Lâm sửng sốt một lát. Hình như vừa nãy Phó Kính Thâm rời đi trên tay có cầm theo một cái túi, bên trong giống như là áo ngủ mà Lương Tri đang tìm, bà lão đương nhiên biết được "sở thích" của Phó Kính Thâm, trên mặt có chút xấu hổ nhưng nhanh chóng thu lại, cười cười nói: "Tôi nhìn nó có vẻ hơi cũ rồi, nên đã cất đi, thay cho phu nhân một bộ mới.."
Lương Tri chớp đôi mắt to, lẩm bẩm: "Không cũ nha.. Tiểu Sương vừa đưa tôi mấy ngày trước mà.."
Nhưng mà không để cô kịp suy nghĩ, điện thoại bàn trong phòng khách đã vang lên.
Mẹ Lâm nhìn nhìn cô, duỗi tay nghe điện thoại.
Lương Tri biết chính là Phó Kính Thâm gọi tới, nhưng mà cô cũng không muốn rời đi, muốn đứng một bên xem hắn gọi về là có chuyện gì.
Mẹ Lâm nghe điện thoại, chốc chốc lại trả lời:
"Được, tôi sẽ chuẩn bị theo lời ngài."
"Phu nhân đã xuống lầu rồi."
"Âu phục? Có."
Lâm mẹ lại nhìn Lương Tri, chậm rãi nói: "Buổi sáng phu nhân đã đem về phòng ngủ giúp ngài rồi."
Lương Tri nhướng nhướng lông mày, đến gần một chút.
"Bảo tài xế đem đến cho ngài sao?"
"Vâng."
Lương Tri hiếu kỳ, mẹ Lâm vừa cắt điện thoại, liền sốt ruột hỏi: "Phó tiên sinh nói cái gì?"
Lâm mẹ cười cười: "Tiên sinh nói âu phục để ở nhà, có rảnh sẽ trở về lấy."
Lương Tri gật gật đầu, mắt tròn xoe xoay chuyển, ngón tay cái để ở bên môi gặm gặm, đỏ mặt nói: "Hay là, tôi đem đến công ty một chuyến, công việc của anh ấy chắc là rất bận.."