Một đĩa mì trứng cà chua bị Phó Kính Thâm ăn sạch sẽ, hắn thật ra không đói, cũng không đặc biệt thích món ăn nào, người như họ, có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, sẽ không dễ dàng đem sở thích của mình yêu thích biểu lộ ra, nhưng mà chén này Lương Tri vì hắn mà đích thân xuống bếp, dù canh đơn đạm bạc, hắn cũng thập phần trân trọng bữa ăn cô làm.
Phó Kính Thâm là người luôn giữ thể diện, ngay cả ăn uống cũng ưu nhã chỉnh tề, tây trang tùy ý khoác ở lưng ghế phía sau, cởi nút tay áo sơ mi, xắn tay áo kéo đến gần khuỷu tay, lộ ra cánh tay hữu lực, đường cong cực kỳ nam tính.
Tay cầm đũa của Phó Kính Thâm thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác thong thả ung dung, tựa hồ ăn cái gì đều trở thành nghệ thuật.
Lương Tri ngồi ở phía đối diện lặng lẽ nhìn hắn, nhưng mỗi lần Phó Kính Thâm vừa ngẩng đầu, cô lại giống như ăn trộm chột dạ cúi đầu.
Thời điểm Phó Kính Thâm đi làm, Lương Tri còn ra đến tận cửa tiễn hắn, nhìn theo xe Phó Kính Thâm mãi một lúc sau mới quay trở vào.
Xe chạy một đoạn ngắn, Phó Kính Thâm vẫn như cũ nhìn tiểu nữ nhân mặc váy trắng dịu dàng nhìn theo hắn ở trong gương. Cô mặc một chiếc váy trắng, nhìn theo hắn một lúc lại chạy đến xích đu, ôm truyện tranh, thích ý vừa ôm gấu bông vừa đọc truyện, váy cũng đong đưa theo nhịp xích đu. Hình ảnh đẹp như vậy, Phó Kính Thâm lại dằn lòng không được, dừng xe ở chỗ ngoặt của hoa viên, ngây ngốc ngắm nhìn.
Giờ phút này Lương Tri cực kỳ giống cô vợ ngoan ngoãn lại dịu hiền tiễn chồng ra cửa, mềm mại ôn hòa, chọc đến trong lòng Phó Kính Thâm ngứa ngáy, nhìn đến thất thần.
Sau một lúc lâu, thiếu nữ ngồi trên xích đu tay cầm một quyển truyện dày đứng lên, ôm truyện tranh và gấu bông Tiểu Hùng vào trong ngực, chạy một mạch vào nhà.
Phó Kính Thâm đã rời đi chưa lâu, chén đũa trên bàn ăn đã được mẹ Lâm dọn dẹp sạch sẽ.
Thời điểm Phó Kính Thâm ở nhà, mẹ Lâm luôn thức thời lảng tránh, để cho hai người họ có không gian riêng, nhưng mà chờ đến hắn vừa đi, bà lại xuất hiện, chăm sóc Lương Tri chu đáo giúp Phó Kính Thâm.
Lương Tri chạy vào nhà, cười sáng rỡ với mẹ Lâm, lại muốn chạy lên lầu bắt đầu kế hoạch giảm cân.
Nhưng vừa bước vào đến cửa liền thoáng nhìn thấy áo khoác ngoài của Phó Kính Thâm vẫn như cũ nằm trên lưng ghế, hình như là đã quên mang đi rồi.
Lương Tri do dự một lát, thời điểm vừa duỗi tay cầm lấy áo khoác, mẹ Lâm cũng vừa từ phòng bếp đi ra.
Lương Tri đột nhiên có chút hoảng, lắp bắp nói: "Phó, phó tiên sinh hình như đã quên đem áo khoác âu phục mang đi.." Cô cũng không biết vì sao vừa mới chạm vào Phó Kính Thâm áo khoác, nhìn thấy mẹ Lâm liền giải thích như ăn trộm bị bắt quả tang, mặt lại phiếm hồng.
Mẹ Lâm nhìn thấy bộ dáng luống cuống của cô, cũng không nhẫn tâm trêu chọc, khuôn mặt bình tĩnh không một tia gợn sóng: "Tiên sinh có lẽ là có rất nhiều chuyện cần giải quyết, đi vội nên để quên rồi."
"Nếu vậy tôi đem áo khoác này về phòng trước được không? Để ở đây không được hay lắm.." Lương Tri thật cẩn thận dò hỏi, trong tay còn nắm chặt áo khác của Phó Kính Thâm, gương mặt hồng đến nóng lên, bộ dáng thẹn thùng tựa như tiểu nữ sinh yêu sớm bị phụ huynh bắt được, ra sức giãy giụa chết cũng không thừa nhận đâu.
Mẹ Lâm cười cười: "Đều tuỳ ý phu nhân quyết định, không sao."
Lương Tri ngoan ngoãn gật gật đầu, đem tây trang của Phó Kính Thâm ôm vào trong ngực, mặc kệ có khả năng vò đến nát áo, nhanh như chớp liền chạy lên lầu.
Mẹ Lâm ở phía sau nhẹ nhàng cười.
Phu nhân như vậy vừa ngốc nghếch lại đáng yêu.
Thời điểm Lương Tri chạy vào phòng, hơi thở gấp gáp tựa lưng vào cửa, nhìn áo khoác của Phó Kính Thâm đã bị cô vò nhăn, là hàng thủ công tinh xảo, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, chiếc áo còn phảng phất mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương quen thuộc của Phó Kính Thâm.
Phó Kính Thâm rốt cuộc cũng không phải đến công ty, hôm nay vốn đã xử lý xong công việc, định ở nhà với Lương Tri nhưng cuối cùng lại sợ bản thân không thể kìm chế, vẫn là không nán lại biệt thự lâu.
Phó Kính Thâm vòng xe quay về con đường sau hoa viên đi thẳng, lại trở về căn biệt thự bí mật kia, lên tầng hai. Dưới đất chỉ toàn là tàn thuốc mà hắn đã hút suốt cả đêm.
Hôm nay tâm tình Phó Kính Thâm cực kỳ tốt nên chỉ nằm trên ghế ban công, cũng không hút thuốc.
Người đàn ông híp mắt nhìn về phòng ngủ chính ở phía đối diện, cười cười một mình.
Ở chỗ này của hắn tầm nhìn rất rộng, có thể trực tiếp nhìn thẳng vào phòng ngủ chính, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, tiểu bảo bối của hắn đang để chân trần đi qua đi lại.
Lương Tri từ dưới lầu trở về phòng ngủ, vừa vào cửa liền đi vào phòng quần áo.
Lúc cô trở ra, váy trắng lúc nãy đã bị thay bằng áo ba lỗ màu đen và quần thể thao, quần thể thao này lại rất ngắn, miễn cưỡng có thể che lại bộ vị xấu hổ, lộ ra đôi chân trắng nõn nà, vừa nãy là hình ảnh ngoan ngoãn ôn nhu, bây giờ lại gợi cảm thêm vài phần.
Áo ba lỗ này chỉ dài đến hông, vận động vừa mát mẻ vừa dễ chịu.
Nhưng mà màu đen này lại làm nổi bật màu da trắng của Lương Tri, ánh nắng chiếu thẳng vào phòng, ôm ấp lên da thịt của Lương Tri, cảnh tượng thật đẹp đến kinh người.
Phó Kính Thâm ngồi ở biệt thự đối diện nhìn tiểu nữ nhân trước mặt co dãn tay chân.
Cô khi thì nâng nâng cánh tay mảnh dài, khi thì vuốt ve cẳng chân trắng nõn, thời điểm cúi người, nhỏ ngực hơi hơi hướng lên trên, lộ ra da thịt bên hông, Phó Kính Thâm cách đó không xa nhìn thấy cảnh này lại "nóng" như phát sốt.
Ba năm kết hôn, Lương Tri đối với căn phòng đó lúc nào cũng đầy chán ghét, nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin hắn nhẹ một chút, chậm một chút. Vậy mà bây giờ cô có thể quên hết mọi chuyện, thoải mái tươi cười.
Phó Kính Thâm khó dời mắt, lồng ngực khô nóng. Hít sâu một hơi, bàn tay theo thói quen đưa vào túi tìm thuốc lá.
Nhưng mà bàn tay đưa vào một khoảng trống, mãi một lúc sau mới nhớ ra, lúc nãy đã cố tình để lại áo khoác ở phòng ăn, lấy cớ lại về nhà nhìn cô một lát.
Cho nên Phó Kính Thâm lại quay về nhà.
Tiểu nữ nhân Lương Tri ngồi trong phòng tập yoga. Lương Tri không thường vận động, vì thế tiết tấu tất nhiên không theo kịp video, nhưng cô nàng vẫn cố gắng học theo, bộ dáng vừa vụng về vừa đáng yêu, chọc cho Phó Kính Thâm trong lòng một phen ngứa ngáy.
Động tác của cô không mềm mại, còn có chút buồn cười, nhưng Phó Kính Thâm lại cố tình xem đến mê mẩn. Phó Kính Thâm giống như bị mê hoặc, trong lòng bắt đầu ảo tưởng cuộc sống sau này cùng với cô hạnh phúc như thế nào, thật giống một tên biến thái vô liêm sỉ.
Lương Tri vận động nửa giờ, trên áo rịn một tầng mồ hôi, khuôn mặt hồng hồng.
Thời điểm Thành Tiểu Sương gọi video tới, Lương Tri đang vất vả tựa vào thảm yoga, kết nối xong, màn hình lập tức hiện lên khuôn mặt Thành Tiểu Sương cười khanh khách
"Tri Tri!" Thành Tiểu Sương ôm nửa trái dưa hấu cầm muỗng ăn đến vui vẻ, bối cảnh vẫn là căn nhà ngoại ô cũ nát, bộ phim Thành Tiểu Sương đang đóng còn chưa kết thúc, mấy ngày nay luôn phải ở phim trường, hôm nay rảnh rỗi chạy về khách sạn bật điều hòa ăn dưa hấu đỡ thèm.
Lương Tri ngọt ngào mà cười cười, Thành Tiểu Sương lập tức bị nàng cười đến tan chảy: "Woa, Tri Tri, cậu cười lên quá đẹp, không hổ là mối tình đầu quốc dân, ai nhìn đến tim đều loạn nhịp!"
Miệng Thành Tiểu Sương nhai dưa hấu, nhìn Lương Tri đang mặc áo ba lỗ, thuận miệng hỏi: "Tri Tri, cậu ở đâu vậy?"
"Ở nhà đó." Tiếng nói của Lương Tri mềm mại, nghe thực ôn nhu.
"Sao chảy nhiều mồ hôi như vậy?"
"Mình vừa vận động một chút, chính là đoạn video cậu gửi đó."
"Trời ạ, cậu thật sự muốn giảm béo, dáng người của cậu đã đẹp như vậy rồi, chừa chỗ cho bọn mập mạp chúng tớ sống với!"
Lương Tri híp híp mắt, mềm mại nói: "Không sao, cậu có thể giảm cân được mà."
"Để mình nhìn xem, cậu mặc áo thể thao thế này thật đẹp, không đúng, mặt cũng đẹp nữa, cậu đó, chính là không có tự giác, dáng người đẹp như vậy cũng không thèm trang điểm bản thân, cả ngày nếu không ra ngoài thì chỉ toàn mặc đồ ngủ."
"Áo ngủ mới thoải mái."
Lương Tri chỉ cần không ra khỏi cửa, từ trước đến nay thích ăn mặc áo ngủ, Thành Tiểu Sương nhiều khi đều cảm thán, nếu có thể có được khuôn mặt và dáng người của Lương Tri, hận không thể một ngày 24 giờ mặc lễ phục dạ hội thật gợi cảm, còn Lương Tri một mực "kết thân" với áo ngủ, thực sự quá lãng phí.
Lương Tri cảm thấy ở nhà vẫn là nên mặc áo ngủ thoải mái, muốn nằm thì nằm, muốn ngồi thì ngồi, tự do tự tại.
"Lát nữa mình đi tắm nhất định lại mặc áo ngủ, cho cậu tha hồ tức." Lương Tri cười đến nghẹn.
Lương Tri đứng dậy đi vào phòng quần áo, đi qua đi lại mấy vòng cũng không tìm được áo ngủ vừa thay ra lúc sáng.
Cô tự lẩm bẩm: "Mình nhớ rõ ràng đã thay quần áo ở đây mà. Không thể nhớ sai được, không thể nhớ sai được.."
Lương Tri vừa đi vừa duỗi tay tìm khắp nơi, vẫn không tìm được bộ áo ngủ thỏ trắng.
"Làm sao vậy Tri Tri?" Thành Tiểu Sương thấy Lương Tri đi qua đi lại, trong miệng còn lẩm bẩm, tò mò hỏi.
"Mình không tìm được áo ngủ lúc sáng vừa thay ra, không biết rốt cuộc đã để chỗ nào.." Lương Tri vừa trả lời Thành Tiểu Sương vừa đi tìm khắp phòng ngủ.
Thành Tiểu Sương một bên thưởng thức đại mỹ nhân ngây ngô, một bên gặm dưa hấu của mình, từ lúc Lương Tri bị tai nạn, ngây ngốc như vậy đã là chuyện bình thường rồi. Thành Tiểu Sương cười cười, cảm thấy tiểu ngốc Lương Tri thật quá đáng yêu.
"Nhìn đi nhìn đi, ông trời cũng không thích cậu mặc áo ngủ nên chắc chắn đã đem giấu đi rồi."
Lương Tri bị cô nàng chọc cười, mềm mại nói: "Mình xuống lầu tìm xem, đợi mình một chút nha."