Làm Càn Sủng Nịch

Chương 2: Không cho chạm?




Editor: Trà Dâu

_______

Thiếu nữ trong mộng gương mặt trắng hồng, mũi chân trắng nõn, tinh xảo, mềm mại, ngón chân tựa như cánh hoa hải đường, đẹp đến mức làm cho tim gan nam nhân trước mặt đều run rẩy.

Thiếu nữ vô tình câu lấy hồn nam nhân, động tác chủ động mà lại thập phần vụng về trúc trắc, có thể nhìn ra là lần đầu tiên làm chuyện to gan như vậy, hốc mắt ươn ướt bởi vì thẹn thùng mà phiếm hồng, thật làm cho người ta tâm can khó nhịn mà đến gần cô thêm một bước.

Nam nhân mị đó hoặc hình như rất yêu người thiếu nữ. Chịu đựng một lúc, thấy cô bé không chơi nổi nữa, thấp giọng khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên mũi chân cô, bàn tay to ôm lấy eo thon mềm mại của thiếu nữ. Mắt đen nhìn cô thật sâu mấy lần, trong chớp mắt đổi khách thành chủ.

Cũng chính là vào lúc này, Lương Tri lần đầu tiên thấy rõ gương mặt người nam nhân, đôi mắt thâm thuý pha dục vọng chiếm hữu. Ngũ quan tinh xảo, môi mỏng hơi nhấp, khoé miệng hơi cười cười, ngay cả hàm răng cũng đều như điêu khắc, vai rộng eo thon, thân hình cao lớn, Lương Tri cô đến bây giờ chưa bao giờ được gặp qua người đàn ông đẹp hoàn hảo đến thế.

Mà lúc này, người nam nhân đó lại vội vàng ôm cô, hôn cô, không ngừng đoạt lấy, dục vọng triền miên.

Lương Tri cho dù ở trong mộng cũng nhịn không được mà đỏ mặt.

Cô bây giờ, mất đi mấy năm ký ức, trở thành thỏ trắng triệt để đơn thuần, giấc ngủ này lại an ổn vô cùng, thiếu nữ không tiền đồ có chuý luyến tiếc cảnh trong mơ, từ từ tỉnh lại.

Ánh nắng bên ngoài xuyên qua khe hở của rèm cửa khép hờ đi vào phòng bệnh, tăng thêm không ít tinh thần phấn chấn.

Thiếu nữ trên giường sắc mặt ửng hồng, trái tim như cũ đập liên hồi, răng trên nhẹ cắn cắn môi, khuôn mặt đầy e lệ cùng bất an, đem toàn bộ thân hình nhỏ xinh chôn trong ổ chăn mềm mại, nói với bản thân ngàn vạn lần không được hồi tưởng, mau mau quên giấc mơ đó đi.

Nhưng mà hiện thực lại không như cô mong muốn.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một nam nhân cao lớn đi vào.

Lương Tri nghe được động tĩnh ở cửa, chậm rãi từ trong chăn nhô ra cái đầu nhỏ xù xù, không có thấy rõ mặt nam nhân, đợi cho anh càng đến gần, trái tim Lương Tri liền không tự chủ được mà bắt đầu đập nhanh hơn.

Khuôn mặt Phó Kính Thâm càng rõ ràng, cư nhiên lại giống nam nhân trong giấc mơ lúc nãy đến chín phần, Lương Tri vừa kinh ngạc vừa thẹn, hận không thể tìm cái khe đất mà chui vào, không rảnh lo chuyện khác, từng chút từng chút lùi về trong ổ chăn, kéo chăn qua kín đầu, đem khuôn mặt nhỏ hồng như máu che lại.

Lương Tri nằm trong chăn có thể cảm giác được, nam nhân đi tới vài bước nữa, đứng bên mép giường của cô.

Cô cố gắng điều chỉnh nhịp tim, càng thêm khẩn trương, khuôn mặt đè ép đến đỏ bừng, không ngừng van xin bản thân.

Phó Kính Thâm mắt đen nhánh nhìn Tiểu Tri Tri nằm trên giường, khuôn mặt không thể nhìn ra là biểu tình gì.

Sau khi cô bị mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Phó Kính Thâm nhớ kỹ Lục Tuỳ cảnh cáo, đem sự biến thái cố chấp của anh giấu kỹ đi, một lần nữa cùng cô bắt đầu, làm cho Lương Tri thực sự tiếp nhận anh, ỷ lại anh.

Phó Kính Thâm nắm chặt bàn tay, đem xao động trong thân thể vì gặp gỡ Lương Tri mà trỗi dậy đè ép xuống, duỗi tay đem hai hộp điểm tâm ngọt đặt lên bàn nhỏ ở đầu giường cô.

Mùi thơm nhè nhẹ của dâu tây trong nháy mắt hấp dẫn mũi Lương Tri.

Nam nhân cong cong môi, mở miệng hỏi: "Ở nhà vừa mới làm, có muốn ăn hay không?"

Cái này ai có thể nhịn được a, Lương Tri không có tiền đồ chỉ rối rắm nửa giây, lập tức tước vũ khí đầu hàng, tiếng nói mềm mại từ trong chăn truyền ra tới: "Ăn..."

Nhiều ngày như vậy đến nay, trên mặt người đàn ông rốt cuộc cũng có chút tươi cười.

Nhưng mà nụ cười này cũng chỉ tồn tại một lát liền không thấy tăm hơi.

Thiếu nữ chậm rì rì từ trong chăn lộ ra khuôn mặt nhỏ, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Phó Kính Thâm, xung quanh hắn phát ra cảm giác áp bức, làm cô bất giác rụt mình lại.

Lương Tri cẩn thận quan sát Phó Kính Thâm, nam nhân cao lớn đĩnh đạc, ăn mặc không chút cẩu thả, khí chất cao quý, thoạt nhìn cùng với sinh viên nghèo như cô đúng là hai thế giới.

Phó Kính Thâm nhìn Lương Tri biểu tình luôn chuyên chú, không tự giác lại phát ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như trước, Lương Tri bất giác nghiêng người, né tránh ánh mắt kỳ lạ của Phó Kính Thâm.

Nhưng cho dù là một hành động nhỏ, cũng khó mà thoát khỏi tầm mắt anh, con ngươi Phó Kính Thâm liền u ám.

Biểu tình kia làm Lương Tri nhìn càng thêm sợ hãi, cô không dám tưởng tượng, người đàn ông hàn khí bức người trước mặt là ông xã đã kết hôn với mình ba năm, thậm chí nhớ không rõ, trước đây mình là bởi vì cái gì mà gả cho anh.

Phó Kính Thâm tự giễu kéo kéo khoé miệng, duỗi tay lấy điểm tâm ngọt vừa mang tới, bỏ đi bao bên ngoài, đưa cho tiểu thiếu nữ thành thành thật thật ngồi xếp bằng ở trên giường: "Trong nhà vừa mới làm cho em, là dựa theo khẩu vị của em ngày trước, không biết hiện tại có thích hay không?"

Ngày trước Lương Tri thích nhất là đồ ăn nhỏ ngọt ngọt béo béo, tinh xảo. Phó Kính Thâm nuông chiều cô, lo lắng đồ ăn bên ngoài làm không hợp khẩu vị, lại mất vệ sinh, cố ý mời đầu bếp làm điểm tâm chuyên nghiệp từ Pháp về, chỉ để phục vụ một mình Lương Tri.

Ba năm này, Phó Kính Thâm vì cô bỏ ra không ít tâm tư, làm bao nhiêu chuyện, nhưng cũng khó nhận được một lần cảm kích của Lương Tri.

Vì vậy, lần này cô bị mất trí nhớ, cái gì cũng không rõ, Phó Kính Thâm theo bản năng mà lấy lòng Lương Tri, thâm tâm hy vọng cô sẽ không giống như trước sợ hãi anh, chán ghét anh.

Nhưng mà yêu một người, là khó mà khống chế.

Lương Tri lặng lẽ ngẩng đầu quan sát nét mặt Phó Kính Thâm, thật cẩn thận vươn tay đem bánh kem nhỏ nhận lấy, nhẹ nhàng cảm ơn, nhìn Phó Kính Thâm chăm chú một lát liền cúi đầu ăn bánh kem.

Lương Tri thoạt nhìn ăn rất nghiêm túc, nhưng lông mi lại run lên khe khẽ bán đứng chủ của nó.

Kem bơ trắng không nghe lời dính lên môi phấn nộn của Lương Tri,đầu lưỡi mềm mại vô ý thức vươn tới liếm liếm, vẫn là như cũ không được sạch sẽ.

Bộ dáng này ở trong mắt Phó Kính Thâm, thật sự vô cùng dụ hoặc, giơ tay lên, không kìm nổi liền duỗi tay đến khuôn mặt nhỏ của Lương Tri.

Bàn tay to còn chưa đặt lên mặt cô, Lương Tri sống lưng cứng lại, đầu nghiêng một bên, khéo léo thoát khỏi ma trảo, hô hấp cũng vì khẩn trương mà trở nên dồn dập.

Nam nhân cười khẽ một tiếng, tiếng cười này lại không có độ ấm chút nào, tiếng nói nặng nề: "Không cho chạm vào?"

"Xin, xin lỗi tiên sinh..."

"Phó Kính Thâm."

"Thực xin lỗi, Phó tiên sinh..."

"...."

Bất luận là thế nào, Phó Kính Thâm cũng là chồng của cô, đem sinh hoạt của cô an bài thoả đáng, săn sóc tỉ mỉ, thậm chí còn mang đến điểm tâm ngọt, còn là tự mình mang đến đây. Mẹ Lâm cũng thường nói với cô, tiên sinh thực sự rất yêu cô, mọi chuyện đều nuông chiều, dung túng, Lương Tri tuy không nhớ rõ, trong lòng vẫn rất cảm kích. Bây giờ cô theo bản năng mà né tránh Phó Kính Thâm, không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

Phó Kính Thâm từ đầu đến cuối bẫn luôn nhìn Lương Tri, thu mọi biểu tình của cô vào đáy mắt, đem việc chưa xong tiếp tục, bàn tay to xoa khoé miệng non mềm của Lương Tri, lau đi vết kem bơ trên khoé miệng.

Bàn tay thô ráp của Phó Kính Thâm cùng với khuôn mặt mềm mịn của Lương Tri, cảm giác khác biệt làm hô hấp của thiếu nữ ngưng trệ giây lát, khuôn mặt đều đỏ ửng lên,

"Ăn xong rồi phải nghỉ ngơi cho tốt." Phó Kính Thâm lau khoé miệng cho Lương Tri xong, cũng không muốn quá phận, thấp giọng dặn dò một câu, xoay người định rời đi.

Lương Tri tỉnh lại, vậy mà quên đi chồng cô là Phó Kính Thâm, đến bây giờ một chút sắc mặt tốt cũng không cho người ta, cảm thấy vô cùng áy náy, Lương Tri vẫn là không nhịn được mở miệng, "Phó, Phó tiên sinh, anh là phải về nhà sao...?"

"Về nhà?"

Phó Kính Thâm trong lĩnh vực đàm phán từ trước đến nay luôn điềm tĩnh quyết đoán, cư nhiên lại thất thần vì một câu hỏi của tiểu nữ nhân. Cái gọi là "nhà" này, là nơi mà trong quá khứ Lương Tri không muốn về nhất, ba năm cô sống ở Phó gia, là nơi cô chán ghét nhất, lúc nào cũng nghĩ cách muốn thoát đi, vậy mà bây giờ lại cẩn thận mở miệng hỏi, có phải hay không anh về nhà...

Chẳng qua...lúc này Lương Tri đã quên mất chuyện ngày trước, mới hỏi về cái "nhà" này mà thôi...

Phó Kính Thâm bước chân dừng lại, cười cười với Lương Tri, "Bây giờ không về nhà ngay, ở công ty có việc gấp, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."

Lương Tri ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Mẹ Lâm ở bên cạnh không thể không cảm thán, phu nhân sau khi mất trí nhớ thật sự rất ngoan ngoãn đáng yêu, hiền lành hiểu chuyện làm người ta chỉ muốn yêu thương.

Cho đến khi Phó Kính Thâm xoay người rời đi, Lương Tri mới dám hơi ngẩng khuôn mặt phiếm hồng.

Nhưng mà cô không biết, người từ đầu đến cuối luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh kia, bước ra cửa phòng bệnh lại luyến tiếc, bước chân chậm chạp, dựa vào ven tường rời đi ngày một xa.

Quần tây đột nhiên rung lên, Phó Kính Thâm nhíu nhíu mi, lấy điện thoại trong túi ra, vừa ấn nút chấp nhận liền nghe tiếng Lục Tuỳ từ đầu bên kia truyền tới, sốt ruột dặn dò: "Phó thiếu! Tôi cầu xin ngài, ngàn vạn lần đừng đi gặp cô ấy, nhịn một chút có được không? Rất vất vả mới quên đi, đừng làm cho cô ấy lại một lần nữa sợ ngài."

Phó Kính Thâm con ngươi không nhìn ra nửa điểm cảm xúc, trong đầu chỉ có hình ảnh của Lương Tri, không có tâm tư nghe Lục Tuỳ thuyết giáo, bỏ di động vào tuý, tiếng Lục Tuỳ vẫn quanh quẩn khắp hành lang, nhưng Phó Kính Thâm nửa chữ đều không muốn nghe nữa.

Nam nhân cứ như vậy yên lặng đứng vào một góc khuất Lương Tri không nhìn tới, nâng lên ngón tay vừa mới giúp cô lau khoé miệng, đầu ngón tay vẫn còn dính một ít bơ trắng, nhìn chằm chằm hồi lâu, Phó Kính Thâm cong cong khoé miệng, đưa ngón tay lên, một chút đều liếm đi sạch sẽ.

______

Trà[ kinh bỉ]: tiểu Phó, đúng là không bình thường~