Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Chương 92: Có chừng mực thôi




Bởi vì đêm hôm trước dung túng quá độ, thế nên ngày hôm sau, Tô Điềm tỉnh dậy cảm thấy cả người đau ê ẩm. Cô thậm chí còn chẳng lái nổi xe về nhà, chỉ có thể gọi một chiếc taxi
Tình hình giao thông ở thành phố S vào ngày thứ bảy không được suôn sẻ, dọc đường không biết tắc đường bao nhiêu lần. Mãi mới về được tới nhà, bà Phương lại thần thần bí bí lôi cô vào trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc, khiến Tô Điềm nhìn thế mà cũng căng thẳng theo.
Cô chột dạ lên tiếng: "Mẹ... Có chuyện gì thế?”
“Haizz, Điềm Điềm, không phải mẹ bảo thủ...” bà Phương nói đến đây thì thở dài một hơi, lông mày nhíu chặt: “Nếu như con có bạn trai thì nhất định phải cẩn thận, hiểu không? Có chừng mực thôi.”
Tô Điềm suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không hiểu “Có chừng mực thôi” là sao.
Huống chỉ, cô cũng chẳng có bạn trai..
Chỉ có một người bạn giường, mới đêm qua còn giày vò cô đến tận nửa đêm.
"Mẹ, mẹ nói chuyện lung tung như vậy từ khi nào thế?”
Phương Tử Như lườm cô một cái, dùng ngón tay gõ gõ lên trán cô, lại bắt đầu lầm bẩm: "Điềm Điềm, chuyện này con còn định giả ngu với mẹ nữa à? Đêm qua muộn như thế, con còn nấu canh giải rượu cho ai? Giọng nói thanh tỉnh như vậy, hỏi gì đáp nấy rõ ràng, con giả vờ say rượu thì cũng phải giả vờ cho đúng một chút chứ.”
Trong lòng Tô Điềm rơi lộp bộp một tiếng.
Gừng càng già càng cay, cô đứng trước mặt bà Phương luôn luôn bị nhìn thấu một cách dễ dàng như vậy.
Haizz, chắc cô đứng trước mặt Quý Sở Yến cũng là cái dáng vẻ dễ lừa như thế này.
"Ôi... Thì con cũng vì không muốn mẹ phải lo lắng thôi, thực ra đó chỉ là một người bạn của con..." Tô Điềm lại bắt đầu đánh trống lảng.
Phương Tử Như hiển nhiên không tin: "Bạn, bạn trai?"
Tô Điềm đỏ bừng mặt mũi, vội vàng phủ nhận: "Không phải..."
“Lại còn chối” Bà Phương lườm nguýt cô một cái: “Tai đỏ bừng lên rồi kìa.”
Tô Điềm nghe vậy thì lập tức hoảng hốt che tai lại, ngưng ngay lập tức cảm thấy hành động này chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, thế là lại hậm hực thả tay xuống.
“Được rồi, con không muốn nói thì mẹ không hỏi nữa” Bà Phương cũng không tiếp tục chất vấn cô nữa, đứng dậy, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc túi ni lông màu đen, nhét vào tay cô.
Tô Điềm ngẩn người: "Đây là cái gì?"
Phương Tử Như ho nhẹ một tiếng: "Mang về phòng tự mình xem đi. Không phải mẹ không cho phép con làm chuyện kia, nhưng mà phải chú ý an toàn. Còn nữa, con sắp xếp thời gian đưa người ta về nhà ra mắt một chuyến, để cha mẹ nhìn xem đó là người như thế nào”
Tô Điềm nghe vậy thì càng bối rối hơn, nhưng bà Phương đã đẩy cô ra khỏi phòng rồi.
Tô Điềm trở lại phòng mình, mở chiếc túi bà Phương vừa đưa
Thăm dò xem xét.
Trời đất, ba hộp Okamoto.
(Okamoto: Nhãn hiệu Bao cao su)
Tô Điềm muốn đập đầu vào gối cho chết luôn đi.
Cô thực sự muốn nắm lấy người mẹ thân yêu của mình và hỏi - mẹ, mẹ đang nghĩ cái gì vậy?