Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Chương 87: Là do cô nghĩ nhiều mà thôi




Từ trước đến nay, cô đều nghĩ Quý Sở Yến là người rất dễ lừa. Nhưng mà bây giờ cô lại bị lật thuyền trong mương, bị mấy trò lừa gạt tỉnh xảo của anh mê hoặc. Thì ra, chính bản thân cô mới là người rất dễ lừa
Vừa rồi anh chỉ là hơi say rượu, căn bản không say đến mức thần trí mơ hồ, cần cô thương hại như vậy.
Uổng công cô còn lo lắng cho anh, sợ anh về nhà tắm rửa một mình lại xảy ra chuyện.
Tóm lại, tất cả chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Tô Điềm nằm ở trên giường, cố gắng quấn chăn. thật chặt, biến bản thân thành một con nhộng.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, mặt cô nóng bừng lên, vội vàng nhằm chặt mắt giả vờ ngủ.
Một lúc sau, cửa phòng tầm mở ra, để lộ ánh đèn sáng trưng.
Tô Điềm nằm chặt lấy góc chăn.
"Cạch” một tiếng, căn phòng lại chìm vào trong bóng tối. Không lâu sau, cô cảm thấy bên cạnh giường hơi lún xuống, một mùi hương sữa tắm thơm mát phả vào mũi cô.
Tô Điềm căng thẳng đến mức không dám cử động. Nhưng mà, sau khi Quý Sở Yến năm xuống thì cũng không có động tác nào khác. Anh yên tĩnh vô cùng, thậm chí còn chẳng kéo chăn lên.
Mặc dù trong phòng có máy sưởi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn xua đi cơn lạnh. Ánh trăng xuyên qua tấm rèm vào phòng ngủ, Tô Điềm nghiêng đầu, mượn ánh sáng yếu ớt đó mà nhìn anh. Cô thấy Quý. Sở Yến đang nhắm mắt lại, ngoan ngoãn vô cùng. Giường của cô chỉ có một chiếc chăn, nếu như anh cứ không đắp chăn mà ngủ như vậy thì ngày mai kiểu gì cũng sẽ bị cảm lạnh.
Do dự vài giây đồng hồ, Tô Điềm vẫn quyết định động đậy một chút, vén một góc chăn lên, tìm tòi đến cánh tay Quý Sở Yến, muốn đắp chăn cho anh.
Giây tiếp theo, Tô Điềm còn chưa kịp rút tay về thì đã bị Quý Sở Yến tóm lấy, cả người rơi vào cái ôm của anh.
Tô Điềm khẽ kêu một tiếng, vỗ vỗ cánh tay của anh: “Rõ ràng là anh không say!"
Quý Sở Yến lại cười nhẹ: "Trước đó đúng là có say một chút, nhưng mà bây giờ tỉnh rồi”
Anh vừa giải thích vừa khẽ đẩy hông một cái, Tô Điềm lập tức hiểu anh nói "tinh" có nghĩa là gì. Cô đỏ bừng mặt mũi, bóp lấy eo anh: “Vừa rồi anh còn giả vờ ngủ...”
“Không phải em cũng thế sao?” Quý Sở Yến cong môi: “Bình thường nhát gan, đi ngủ nhất định phải mở đèn, thế mà không nay lại để phòng tối om om”
Tô Điềm lúc này mới phát hiện mình giả vờ ngủ thất bại, thậm chí quên bật đèn ngủ, làm anh vừa nhìn đã nhận ra.
Cô cắn môi, không nói gì nữa.
Quý Sở Yến lại thừa cơ lấn tới, nằm lấy cằm cô, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh rất nhẹ, Tô Điềm khẽ nhắm mắt lại, đôi mi run run.
Hơi thở của anh không có chút mùi rượu nào, toàn là hương vị bạc hà mát lạnh. Đầu lưỡi của hai người quấn quýt, căn phòng vang lên những tiếng nước bọt giao thoa. Tô Điềm cảm thấy như thân thể mình đang nằm trên một chiếc thuyền lá nhỏ, bị nước hồ dâng lên, dập đềnh trên mặt nước, nâng lên rồi lại hạ xuống