Tô Nghị mấp máy môi, tiếp tục nâng chung trà lên, thổi nhẹ hai cái.
Vào giờ ăn trưa, một nhóm người ngồi xuống, Tô Điềm ngồi đối diện với Quý Sở Yến.
Nhìn thấy hai người họ trong cùng một khung hình, Chử Nhã Vân và Phương Tử Như đều cười tươi như hoa, nói chuyện không dừng được. Quý Hoán Nguyên thỉnh thoảng cũng nói vào mấy câu, ngược lại là Tô Nghị vẫn cứ im lặng ngồi bên cạnh Tô Điềm, ăn cơm không nói một chữ.
Hai bà mẹ cứ nói chuyện với nhau, càng lúc càng thấy chệch quỹ đạo.
“Tôi cảm thấy nhà trẻ tư nhân ở thành phố S là tốt nhất” Phương Tử Như trông vô cùng tâm đắc,
Chử Nhã Vân cũng gật đầu: "Chuyện này tôi không nghiên cứu nhiều, nhưng mà muốn dạy cho bọn trẻ về nghệ thuật thì có thể nhờ lão Quý luôn. Ông ấy về hưu rồi mà, rảnh rồi lắm."
.....
Bàn tay đang căm đũa của Tô Điềm hơi run lên.
Trẻ con ở đâu ra vậy? Sao chưa gì đã bàn đến chuyện giáo dục trẻ con rồi?
Cô không nhịn được mà đá chân Quý Sở Yến dưới bàn, cũng không dám dùng sức mà giống như đang tán tỉnh, trượt dọc theo ống chân anh.
Quý Sở Yến dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía cô.
Tô Điềm liếc anh một cái, bưng bát lên giả vờ ăn, nhưng lại hất căm về phía cha mẹ.
Cô cũng không quá trông mong Quý Sở Yến có thế hiểu được ý tứ của cô, nhưng mà Quý Sở Yến lại gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lát sau, anh lên tiếng: “Cha, mẹ, ngoại thành bây giờ đang có tuyết rơi rất đẹp. Hay là ăn cơm xong, cha mẹ đưa bác trai bác gái về nhà chúng ta chơi một chút?”. Thử 𝙩hách 𝙩ì𝗺 𝙩𝗋ang gốc, géc gô + T𝐑ÙMT𝐑U𝓨Ệ𝗡.Vn +
Bàn ăn lập tức rơi vào im lặng, Phương Tử Như là người bừng tỉnh lại đầu tiên, nhanh chóng lên tiếng: “Ôi chao, ôi chao, nghe cháu nói thế bác cũng cảm thấy rất hào hứng, bác chưa từng đi ngắm tuyết ở ngoại thành bao giờ đâu. Hơn nữa... nghe nói lão Quý sưu tập không ít thư pháp đúng không?”
Nghe vậy, Quý Hoán Nguyên vẫn luôn kiệm lời lập tức hào hứng, ho khan vài tiếng: “Cũng chỉ có vài tác phẩm nhỏ thôi, không đáng nhắc tới. Nhưng nếu như hai ông bà có hứng thú thì tới xem cũng không sao."
Tô Nghị: “Tôi còn chút chuyện phải xử lý nốt, hay là tôi ở nhà...."
“Xử lý cái gì mà xử lý!” Phương Tử Như lập tức ngất lời chồng: “Ông đi làm quanh năm suốt tháng, có thế nào bớt chút thời gian ở bên tôi không hả?”
Tô Nghị im lặng hai giây, cuối cũng đành phải nâng cờ đầu hàng: “Được... Tôi cũng đi”
Sau khi ăn cơm xong, hai đôi cha mẹ thu xếp đi, chỉ còn lại Tô Điềm đứng ở bậc thang, vẫn còn choáng váng.
"..."
"Bảo bối: " Quý Sở Yến đi lên phía trước, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, cọ xát vào cổ của cô, hô hấp nóng rực: "Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi...
"Quý Sở Yến!"
Tô Điềm đẩy anh một cái, quay người lại, nhíu chặt lông mày.
Quý Sở Yến chỉ xem như cô đang ngại ngùng. Anh khẽ cười, hỏi: “Sao thế? Vừa rồi lúc trên bàn ăn chẳng phải là em cọ chân anh đấy sao? Sau đó lại nhìn về phía cha mẹ, thế nên anh mới nghĩ cách để họ rời đi.”
Tô Điềm nâng trán: “Ý tứ của em không phải như. thế.."
Rõ ràng cô không cọ, mà là đá chân Quý Sở Yến, cô nhìn về phía cha mẹ cũng là có ý nói cha mẹ cứ luôn nói những đề tài kỳ quái, phải làm thế nào bây. giờ?
Ý của hai người hoàn toàn chẳng liên quan đến nhau
"Được rồi, " Tô Điềm khoát khoát tay, rầu rĩ nói: “Em về phòng nghỉ ngơi."
Cha mẹ cứ nói chuyện xoay quanh mối quan hệ giữa cô và Quý Sở Yến, khiến cô lao lực quá độ, chẳng nghĩ được gì.
Cô đang muốn quay người đi, lại bị Quý Sở Yến kéo lại.
“Anh làm gì đấy?" Tô Điềm nhìn anh, giọng điệu không hòa nhã chút nào.
“Công khai mối quan hệ yêu đương của chúng ta với cha mẹ, không cho em thời gian chuẩn bị..” Quý Sở Yến nhẹ nhàng nói:" Là vấn đề của anh”
Tô Điềm cụp mắt, không nói lời nào.
Quý Sở Yến than nhẹ một tiếng, tiến lên ôm lấy cô: "Nhưng mà chúng ta không thế một mực trốn tránh như thế được, thoải mái thừa nhận chẳng phải tốt hơn sao?”
Tô Điềm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy anh... nói với bọn họ như thế nào?”
Chắc là anh sẽ bỏ qua tình tiết bạn giường đi nhỉ?
“Tất nhiên là nói chúng ta đi xem mắt rồi từ từ. làm quen với nhau rồi." Quý Sở Yến nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói:“Chẳng lẽ lại nói là chúng ta quen nhau trên giường...”