Tô Điềm mặt đỏ bừng, giận dỗi nói: "Bởi vì em không thích nghe."
“Nhưng mà ở nhà dùng sắp hết rồi.”
Tô Điềm không hề tin tưởng: “Thế anh còn không biết ý mà dùng ít đi?”
Có những lời nói ra là bắt đầu hối hận. Việc này dùng ít cái kiểu gì?
Quý Sở Yến trầm mặc một lúc, liếc nhìn vành tai đỏ ửng của cô, cố nén cười: “Ừm, anh thấy rằng có lẽ khó mà tiết kiệm được” Vòng tay qua, ôm chặt Tô Điềm và thì thầm vào tai cô: "Hơn nữa, anh còn phải dùng nhiều hơn nữa trong tương lai."
"...". Kiếm Hiệp Hay
Chết mất. Tô Điềm cảm thấy khuôn mặt của cô sắp bốc hơi hết vì nóng rồi. Nếu có thể, cô muốn biến thành một con đà điểu rồi nhanh chóng đào một cái lỗ ngay tại chỗ để chôn khuôn mặt đỏ bừng của mình vào. Nhưng, không có nếu như, cô chỉ có thể tiếp tục bị Quý Sở Yến bắt đi mua nguyên liệu.
Hai người mới vừa vào bếp đã nghiên cứu các công thức nấu ăn trên điện thoại của họ và cuối cùng quyết định làm một hộp cá om cà tím.
“Sau khi chuyển đến thành phố B, người giúp việc nhà anh thuê là người bản địa thành phố B, món này là món ngon nhất cô ấy làm, ăn hơn mười năm, cho đến khi anh sang Mỹ học” Quý Sở Yến nhận lấy một túi thịt băm từ nhân viên siêu thị và ném nó vào giỏ hàng.
Tô Điềm nghe hết lời này, gật gật đầu, nhịn không được tò mò hỏi: "Đây là món anh thích ăn nhất sao?”
Quý Sở Yến nhìn cô, phủ nhận: "Không phải. Món anh thích ăn, chúng ta có thể làm không ra được”
"..." Tô Điềm cạn lời luôn. Loại câu hỏi như này sau vẫn là khỏi hỏi đi.
Trở về căn hộ của Quý Sở Yến sau khi đi siêu thị, Tô Điềm nhìn chấm châm vào túi nguyên liệu lớn, duyệt qua công thức nấu ăn một lần nữa và quyết định phân chia công việc: "Công thức này có vẻ khá lằng nhằng đây..cất cà tím, hành lá, gừng, mấy cái này để em làm đi”
Quý Sở Yến từ trên nhìn qua công thức. Phần còn lại, bao gồm cả bột để gói cà tím và hộp chiên, đương nhiên thuộc về anh.
Tác phong của Tô Điềm rất nhanh. Khi đi du học, cô đã được thấy tài nghệ nấu nướng siêu đỉnh của bạn cùng phòng, lần nào cũng ngồi chờ cơm nên ngại ngùng, cô sẽ giúp chuẩn bị nguyên liệu, và cô cũng đã ích lũy được ít kinh nghiệm cắt thái rau củ. Sau khi hoàn thành việc trong tay, cô thấy Quý Sở Yến bên kia vẫn đang chăm chỉ làm việc, cô liền rửa tay định qua giúp đỡ. Nhưng mà lại gần nhìn ~ Quý Sở Yến đang, dùng đũa khuấy bột nhão, ướt nhép và trên chiếc tạp đề quấn quanh eo còn bị một mảng bột trắng bắn lên, biểu cảm khuôn mặt của anh có chút suy sụp. Nhìn thấy Tô Điềm đi tới, anh trầm tư một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Không ngoài dự đoán, toang rồi.”
Tô Điềm không nhịn được cười: “Tạp đề của anh làm em nhớ đến chiếc váy lần trước em bị một tên nhóc làm bẩn”
Nói xong, cô sững sờ vì những lời vô ý thức thốt ra - Cô khi đó đã cố gắng hết sức che giấu sự bối rối của mình, nhưng thực ra đó chỉ là giả vờ xây dựng hình ảnh hoàn hảo trước mặt anh. Nhưng thực tế là cô không hề hoàn hảo. Không hoàn hảo, cũng bởi vì không hoàn hảo mà độc nhất vô nhị. Quý Sở Yến trong mắt cô cũng chính là một Quý Sở Yến duy nhất. Anh không hề mạnh mẽ đến vậy, cũng sẽ bị áp lực công việc khủng hoảng cùng bận rộn hành hạ đến gầy đi, anh cũng sẽ bất lực giao du uống rượu, rồi say sưa làm những việc ấu trĩ với cô, anh cũng sẽ ở trong bếp làm hỏng bát bột, làm bẩn tạp đề. Nhưng mà, anh cẩn thận, dịu dàng và chân thành, hơn nữa anh chấp nhận một cô chân thật như vậy. Không cần che giấu sự xấu hổ và điểm yếu của mình, bởi chính những điều này tạo thành một con người độc đáo.
Quý Sở Yến vẫn đang cho thêm nước vào bát, cố gắng điều chinh bột đến độ loãng thích hợp, khẽ cau mày, đũa khuấy không quá nhanh. Tô Điềm không kìm được lại gần và vòng tay qua eo anh từ phía sau.
Quý Sở Yến cứng đờ, dừng tay cầm đũa, quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?"
Tô Điềm lắc lắc đầu, nhưng những ngón tay mảnh mai càng siết chặt eo anh hơn, mặt áp vào tấm lưng rắn chắc và rộng lớn của anh, cô cảm nhận được một mảnh ấm áp chậm rãi chảy vào trái tìm đang đập loạn nhịp của cô.
Sự yên tĩnh trong không khí một lúc lâu. Quý Sở Yến đột nhiên cười nói: “Tạp đề của anh bẩn, đừng động vào”
“Không bẩn” Tô Điềm chôn mặt vào lưng anh, nhẹ nhẹ lên tiếng.
Quý Sở Yến cúi xuống nhìn, tay ấn lên miếng bột ướt, không thèm để ý đến cảm giác dính dính đấy. Đáy lòng anh chấn động, yết hầu khẽ trượt, bất đắc dĩ nói: "Điềm Điềm, em ôm anh thế này, anh làm sao nấu ăn đây?
Tô Điềm dừng một chút, cuối cùng buông lỏng ra một chút, chậm rãi rút tay ra khỏi eo. Cô cúi đầu định lùi lại một bước, nhưng bị Quý Sở Yến quay người lại ôm lấy cô, quay đầu cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.