Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Chương 105: Cúc áo




Tuyết dày bay ngoài cửa sổ, những tỉnh thể băng nhỏ như tờ giấy xoay tròn rồi lặng lẽ rơi xuống bệ cửa sổ theo cơn gió lạnh.
Dưới ánh đèn, một căn phòng thật quyến rũ.
Tô Điềm bị Quý Sở Yến ôm chặt vào trong lòng, môi lưỡi giao nhau, tiếng thở dốc trầm thấp vang lên.
“Ưm...Quý Sở Yến..”
Tô Điềm run rẩy ôm lấy cổ anh, hai chân cứng đờ vì lạnh, cả người như một con gấu túi treo ở trên người anh.
Quý Sở Yến khẽ buông cô ra một chút, cúi đầu thì thầm bên tai cô, âm thanh nặng rề: “Em có biết đêm nay không tìm được em, anh đã lo lắng như thế nào không hả?”
Tô Điềm cau mũi một cái, bất mãn lầu bầu: “Bây giờ anh lại biết lo lắng à... Lúc trước chẳng phải anh luôn không muốn gặp em đó sao...”
Quý Sở Yến dùng ngón tay quấn một lọn tóc dài của cô, khàn giọng nói: "Ừm... trước đây là anh sai Sau đó, anh khẽ mỉm cười, mặt mày thanh tú, bày ra dáng vẻ mặc cô xứ lý: “Thế nên, bây giờ em muốn phạt anh thế nào đây?”
Tô Điềm quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, cô nhìn thấy hình bóng mình trong mắt anh.
Cảm giác này không chân thật.
Cô cắn môi, cuối cùng kéo chiếc khăn trên cổ áo anh xuống, dọc theo xương quai xanh mà sờ xuống phía dưới. Đến tận khi sờ đến cúc áo thứ hai của anh thì bàn tay nhỏ nhắn mới hơi dùng sức một chút, giật đứt nó nắm trong lòng bàn tay.
“Phạt xong rồi.”
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở như thiêu đốt quyện vào nhau. Ánh mắt của Tô Điềm giống như nước hồ mùa thu, mềm nhũn mà nhìn về phía Quý Sở Yến.
Anh cũng đang nhìn cô, con ngươi trong như. mực, đôi mắt đào hoa không phù phiếm, ánh mắt luôn trong trẻo nông cạn, chỉ khi đắm chìm trong dục vọng mới hơi u ám một chút, nhìn vừa mê người vừa quyến rũ.
Tô Điềm nằm chặt chiếc cúc áo nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng tràn đầy vui vẻ, không nhịn được mà xòe tay ra cho anh nhìn: “Phạt anh một chiếc cúc áo."
Cúc áo thứ hai trên áo sơ mị, là nơi gần trái tim nhất.
Trước kia Tô Điềm luôn cảm thấy đây là những câu chuyện tình yêu sáo rỗng và giả tạo, nhưng bây giờ cô lại có thể cảm thấy vô cùng phấn khích chỉ vì một chiếc cúc áo.
Giống như nó là một tấm bùa hộ mệnh anh dành cho cô vậy. Tô Điềm nắm chiếc cúc áo trong tay, như vậy thì chẳng căn là ngày đặc biệt, chẳng căn là thời khắc đặc biệt, cô đều có thể nhớ đến anh, thậm chí còn có thể mơ thấy anh.
Cô đắm chìm trong những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình, ánh mắt cụp xuống, nhìn chiếc cúc áo đến xuất. thần.
Quý Sở Yến nhịn không được mà nắm lấy tay cô, cho dù hai người ở trong phòng ấm áp lâu như vậy, nhưng tay của cô vẫn lạnh thấu xương.
Anh thở dài một tiếng, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, giọng điệu vô cùng chậm rãi: “Lấy mỗi cái cúc áo là xong hả bảo bối?”
Anh bảo cô có thể “trừng phạt” mình, bản thân đã làm tốt chuẩn bị để bị cô đấm vào cái, không nghĩ tới cô chỉ lấy một cái cúc áo của anh.
“Bởi vì là cúc áo của anh” Tô Điềm không chút nghĩ ngợi đáp nói
Bởi vì chiếc cúc áo thứ hai là thuộc về người yêu.
Người yêu, hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng chứa biết bao tình cảm triền miên.
Quý Sở Yến thu hết dáng vẻ của cô vào mắt, anh cũng không nhịn được cười:" Nếu thích cúc áo như vậy, sao lại chỉ lấy một chiếc?”
Tô Điềm ngước mắt lên, trong mắt lộ ra vẻ khó.
Nhưng mà ngay sau đó, cô lập tức trợn tròn mắt, gương mặt lập tức đỏ bừng lên như con tôm luộc.
Quý Sở Yến thế mà cứ thế giật ra từng chiếc cúc áo một.
Tình cảnh vô cùng khiêu gợi, đến nỗi Tô Điềm suýt chút nữa đã vươn tay che mắt.
Đương nhiên, cho dù cô có che mắt thì cũng vẫn sẽ nhìn trộm qua kế tay.
Các ngón tay của Quý Sở Yến rất thon dài, lúc anh giật cúc áo ra, mu bàn tay ghẽ nổi lên gân xanh, nhìn vô cùng gợi cảm.
Hơn nữa, hết lần này đến lần khác, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Giống như một mảnh pháo hoa đột nhiên xuất hiện, khiến cho máu cô nóng lên, nhưng cũng khiến cô run rẩy.
“Đưa hết cho em” Quý Sở Yến giật hết cúc áo ra, sau đó tiến lên một bước, nắm lấy tay cô, nhét tất cả cúc áo vào trong lòng bàn tay cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng trìu mến.
Đương nhiên, nếu như không chú ý đến áo sơ mi của anh hở hang, da thịt trần trụi thì đây rõ ràng là một cảnh tượng trong sáng trong phim thần tượng.
Tô Điềm hiển nhiên là định lực không đủ, cô đỏ mặt nhận lấy, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Anh làm loạn hết cúc áo lên rồi, bây giờ em không biết cái nào là cúc áo thứ hai.”
Quý Sở Yến sững sở, sau đó tiến gần cô hơn một chút. Anh cúi người, nằm lấy tay cô dán lên ngực mình.
Con ngươi của anh trở nên thâm thúy, giọng nói hơi khàn: "Hiện giờ, so với cúc áo thứ hai, thì em càng gần trái tim anh hơn”
Lòng bàn tay cô áp sát lên ngực anh, Tô Điềm cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của thân thể anh, nghe được tiếng trái tim đập rộn ràng của anh.
Ngay lúc Tô Điềm đang ngẩn người, Quý Sở Yến đã cúi người xuống, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này không giống với những nụ hôn dịu dàng trước đây. Nụ hôn lần này của anh cực kỳ hung hãn, cũng nhuốm màu dục vọng.
Quý Sở Yến vừa hôn cô vừa vươn tay vuốt ve thân thể của cô.
“Ưm... Ngứa..."
Tô Điềm vô thức rụt cổ lại, cả người giống như co lại, rúc vào trong lòng Quý Sở Yến, khiến cho nụ hôn của hai người càng sâu hơn,