Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Chương 104




“Em đi đâu vậy? Vì sao lại không nghe máy?” Quý Sở Yến ngăn cô lại, kéo cô lại gần người mình, giọng run run khàn khàn. Đi trong gió tuyết đã khiến Tô 'Điềm không còn sức lực vùng vẫy, chỉ ngước mắt nhìn anh, im lặng. Mắt cô đỏ hoe, hàng mi run rẩy đọng lại nước mắt, tóc đen bết lại thành từng mảng, mũ nồi trắng cũng xiêu vẹo, lỏng lẻo che sau đầu. Quý Sở Yến lo sợ phát ra từ nội tâm, anh sợ cô sẽ vỡ nát ngay trước mắt mình, hòa theo gió, sau đó mãi mãi biến mất. Không chút do dự, anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng
“Tuyết rơi rồi, sao mà cũng không biết tự mặc thêm. Anh nhầm mắt hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, vòng tay ôm eo cô không khỏi càng siết chặt hơn, giống như chỉ có thể như vậy mới khiến anh cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Tô Điềm cảm thấy vô cùng bất lực. Cô vừa ghê tởm vừa tham lam vòng tay của anh. Vì vậy, cô chỉ có thể vô lực đấy vào ngực anh: “Đừng chạm vào tôi.."
Quý Sở Yến sững người, bỏ tay khỏi người cô. Giờ. anh mới nhìn thấy, Tô Điềm đã nước mắt đầy mặt. Tay Quý Sở Yến run rẩy vuốt ve khuôn mặt cô, hoảng sợ lau nước mắt cho cô, cực nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì? Sao em lại khóc?”
Tô Điềm cần chặt môi dưới, dùng sức đẩy tay anh ra, kêu lên: “Tra nam.. bị anh lừa rồi...huhu...thảm quá đi..rõ rằng có bạn gái rồi...mà còn...huhu..tán tỉnh tôi”
Nghe thấy, Quý Sở Yến không khỏi nhíu này: "Bạn gái cái gi?"
Tô Điềm không muốn tranh cãi với anh nữa, nức nở xoay người rời đi, bị Quý Sở Yến kéo lại, lưng cô ngã vào vòng tay anh.
"Ai nói với em là anh có bạn gái rồi?” Quý Sở Yến nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói như một tiếng thở dài bất lực.
Tô Điềm nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: “Lễ tân..của công ty anh..nói... Quý tổng và bạn gái anh ấy..ra ngoài ăn cơm rồi.."
Động tác trên tay Quý Sở Yến dừng một chút, cau mày suy nghĩ, sau đó, vết nhăn giữa lông mày được dãn ra, trong giọng nói mang chút ý cười: “Em có biết hay không, công ty anh có đến hai “Quý” tổng”
Tô Điềm sửng sốt, mở to mắt nhìn Quý Sở Yến.
Anh kiên nhẫn giải thích: “Một đối tác khác của Hoa Dịch cũng là bạn học của anh, Kỷ Vân Thành” ( Kỷ và Quý trong tiếng Trung có phát âm giống nhau.)
Tô Điềm càng mơ hồ hơn. Kỷ Vân Thành? Kỷ tổng.. Tiểu Kỷ tổng?
Quý Sở Yến nhẹ nhàng lau đi vết nước trên mặt cô, trong mắt hiện lên ánh cười: “Anh họ Quý (j), Kỷ Vân Thành cũng họ Kỹ (J), để dễ phân biệt, nhân viên đều gọi anh là Quý tổng, gọi Kỷ Vân Thành là Tiểu Kỷ tổng. Lễ tân khả năng nghĩ là em là một trong số rất nhiều đào hoa của anh ta, thế là mới đem mối quan hệ của anh ta và Eve cho em biết”
Anh nói thêm một câu với giọng điệu ám muội: “Không ngờ lại có người hiểu lâm mà khóc thành một con mèo nhỏ rồi."
Tô Điềm cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề. Mất mặt, quá là xấu hổ. Mặt cô đỏ bừng định đẩy anh ra, nhưng Quý Sở Yến nắm chặt tay cô không chịu buông ra, anh còn cười cười hỏi cô: “Vừa rồi em khóc vì cái gì?”
“Em..tuyết rơi nhiều quá, em lạnh phát khóc, không được sao?” Tô Điềm đỏ mặt, đưa ra lời bào chữa yếu ớt.
Quý Sở Yến mỉm cười, đưa tay vuốt qua tóc mai bên thái dương của cô, khàn giọng hỏi: “Anh còn tưởng em khóc vì anh”
Tô Điềm cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn Quý Sở Yến, nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh như thể ngập tràn niềm vui bao la, hùng vĩ của cả vũ trụ, giờ chỉ còn thu nhỏ bằng một mình cô.
“Điềm Điềm." Cô cảm thấy hơi thở nóng bỏng, nghe thấy giọng nói khàn khản của anh.
“Làm bạn gái của anh nhé, được không?”
Lúc này, cô cảm thấy vạn vật trong lòng như được hồi sinh, mười dăm đào hoa nở rộ.