Trong lòng Tô Điềm vô cùng chua xót.
Không phải cô không nghĩ tới việc trực tiếp nói cho Quý Sở Yến biết cô thích anh, nhưng cô không nhìn ra được thái độ của Quý Sở Yến. Nếu như cô nói ra, cô chỉ sợ anh lúc gần lúc xa, lúc lạnh lúc nóng.
Tô Điềm ngước mắt lên, nhìn anh thật sâu, trong mắt xen lẫn vẻ mờ mịt
Quý Sở Yến nhìn chằm chăm nét mặt của cô, không nhịn được mà cong cong khóe môi: "Sao mắt đỏ ngầu thế kia? Vẫn còn tức giận à?”
Tô Điềm cụp mắt xuống, không nói câu nào.
“Em không nói, anh coi như em không tức giận” Quý Sở Yến khẽ cười một tiếng, sau đó nằm tay kéo cô. tới gần mình, cúi đầu hôn lên bàn tay cô.
Tô Điềm liền giật mình, vừa định rút tay về thì lại bị anh giữ chặt lấy cổ tay. Quý Sở Yến hơi dùng sức một chút, cả người cô đều nhào vào lòng anh.
"Quý Sở Yến!"
Tô Điềm hét lên một tiếng, nhưng lại bị anh đè lên tường.
Cánh cửa đóng săm lại, ngăn cách lưỡng không khí lạnh ở bên ngoài.
Không khí trong căn hộ ấm áp và thoải mái, tràn ngập mùi hương cam quýt thoang thoảng mà Tô Điềm thích nhất.
Nhưng cô chỉ cảm thấy trong lòng bất an, xao động, không có thời gian để thưởng thức những thứ này.
Cô ngẩng đầu lên ~ gương mặt của Quý Sở Yến ở gần ngay trong gang tấc. Mặc dù hai người đã tiếp xúc thân mật với nhau nhiều lần như vậy, thế nhưng trái im cô vẫn không nhịn được mà đập mạnh hơn, đến cả hô hấp cũng chậm dần.
Cô phải thừa nhận rằng đôi mắt của Quý Sở Yến quá quyến rũ, cô không thể nào trốn thoát được khỏi ánh mắt của anh. Lúc anh nhìn cô, Tô Điềm cảm thấy. như ánh mắt đó chứa đựng cả ngân hà.
Lúc này, anh chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt tập trung lên đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, cúi người chậm rãi tới gần...
"Không được!"
Ngay khi hai đôi môi gần chạm nhau, Tô Điềm bỗng nhiên đẩy anh ra.
Cô lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Anh về đi”
Cô luôn nghiêng đầu, căn cổ cứng ngắc không chịu nhìn anh, sợ bị gương mặt của anh làm cho mềm lòng.
Cô đang kiềm chế bản thân mình.
"Trước khi chưa xác định được tình cảm của đối phương, lỗ mãng lấy lòng là một sự lựa chọn có mức độ mạo hiểm rất cao. Huống hồ, trong lòng cô còn tồn tại một nỗi sợ hãi và bất an- Cô sợ Quý Sở Yến chỉ có ham muốn xác thịt với mình, sợ tất cả những suy nghĩ của mình chỉ là những ảo tưởng.
Bàn tay của Quý Sở Yến cứng đờ ở trên không. trung,
Một lúc sau, anh buông tay xuống, nụ cười đông cứng nơi khóe miệng đần dần hạ xuống.
“Sao thế?”
Giọng nói của anh trầm thấp, vang vọng tới lỗ tai Tô Điềm, nghe như một câu vặn hỏi
Cô nhìn vào ánh mắt của Quý Sở Yến. Đôi mắt của anh sáng ngời, giống như hồ nước trong rừng buổi sáng sớm, phản chiếu bầu trời không một gợn mây, khiến người ta vô thức cảm thấy trì trệ.
“Em chỉ cảm thấy không nên như thế này” Tô Điềm cố gắng để cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: “Anh cứ coi như hôm nay tâm trạng em không tốt đi”
Nói xong những lời này, cô đặt tay lên năm đấm. cửa, nhẹ nhàng mở ra.
Cái lạnh của tháng mười hai ở Thành phố S rất ẩm ướt. Nó không giống như mùa đông của phương Bắc, gió lạnh nhưng khô ráo. Cô chỉ mở hé một chút cửa mà ý lạnh cũng đã nhân cơ hội đó mà chui vào. phòng.
Ý tiễn khách của Tô Điềm đã vô cùng rõ ràng.
Huống chí, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, bả vai đang run lên.
Quý Sở Yến thở dài một hơi, lùi về sau một bước, đứng bên ngoài cửa
“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt” Anh nắm chặt tay nắm cửa, dưới làn da trắng nõn nổi lên những đường gân xanh.
Tô Điềm trầm mặc gật gật đầu, sau đó không chút do dự đóng cửa lại.
Sau tiếng "tầm, xung quanh chỉ còn lại sự im lặng trống rồng.
Quý Sở Yến đút tay vào túi, đốt ngón tay lạnh đến mức hơi cứng. Anh phải siết chặt nắm tay lại mới có thể khôi phục được sự ấm áp.
Chà, vậy là hôm nay anh cũng cảm nhận được chuyện bị đứng ở ngoài cửa rồi.
Quý Sở Yến đột nhiên cảm thấy hơi hối hận. Lần trước, Tô Điềm đứng trước cửa nhà anh, nhưng bị anh từ chối gặp mặt, có lẽ tâm trạng của cô lúc đó cũng hỏng bết như anh bây giờ.
Cô rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ nhần mỏng manh, nhưng ở trước mặt anh, cô lại cố gắng hết sức tỏ ra như thể mình có một lớp vỏ cứng rắn, cố gắng xoa dịu nỗi bất hạnh của anh, cố gắng loại bỏ những trở ngại khó khăn trong sự nghiệp của anh.
Giống như một con thỏ ngốc nghếch, đụng phải gốc cây cũng không ngoái lại nhìn.
Quý Sở Yến nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, ánh mắt tối sầm lại.
Anh đứng trong cái lạnh rất lâu, mãi đến tận khi đầu gối lạnh đến mức phát đau thì mới chậm rãi quay người, rời khỏi cửa căn hộ của Tô Điềm.