Tiểu Lăng ngẩng mặt nhìn người đàn ông trong xe. Đôi mắt của cô sáng rực.
Là anh.
Lục Bạch Y từ trên xe bước xuống. Mọi người xung quanh cứ nhìn anh không thôi, giống như đang được chiêm ngưỡng báu vật của nhân gian.
Thật mê người.
"Xong việc rồi?". Lục Bạch Y dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu cất giọng nói trầm ấm.
"Ừm, tôi trốn tiệc xã giao".Tiểu Lăng gãi đầu ngượng ngùng trả lời.
Thật ra Lục Bạch Y không cần phải cư xử dịu dàng ấm áp như vậy. Bởi vì khi anh vừa xuất hiện, bản thân cô đã bị làm rung động rồi. Cô rất muốn ngã ngay vào lòng của Lục Bạch Y.
Lục Bạch Y nghe thấy cô từ chối buổi tiệc thì tâm trạng vô cùng tốt.
Trời bắt đầu lạnh dần lên. Thời tiết dạo này thật thất thường.
Lục Bạch Y liền nắm lấy tay cô xoa xoa nhẹ. "Sao mặc ít thế. Tay em lạnh rồi".
Khuôn mặt Tiểu Lăng bỗng chốc đã hóa đỏ bừng. Anh đừng như vậy chứ Lục tổng. Các cô gái sẽ ghen tị với Tiểu Lăng tôi chết mất.
"Không nghĩ trời sẽ lạnh". Tiểu Lăng cười cười.
Lục Bạch Y khẽ nhíu mày.
Bộ đồ này là Andel chọn. Lát sẽ xử lí cậu ta sau.
Andel: hắt xì...khụ khụ. Ai đang nhắc tôi.
Bất chợt Lục Bạch Y cúi người bế Tiểu Lăng đặt vào trong xe, vô cùng dịu dàng nha.
(Em đi chết đây, anh quá ấm áp rồi).
Mọi người đều bị viễn cảnh này làm cho mù mắt rồi ah~~~
Tiểu Lăng bị hành động của Lục Bạch Y làm cho chấn kinh, không thể ngờ đến luôn.
"Anh..này". Cô không nói nên lời luôn.
Đặt Tiểu Lăng ngồi yên trên xe, anh với lấy chiếc áo khoác của mình choàng vào cho cô. Áo của Lục Bạch Y phải nói là cực kì ấm, có cả mùi của anh lưu lại trên đó nữa.
Tiểu Lăng phồng má giận. Cô không phục, Lục Bạch Y rõ ràng muốn dùng sự ấm áp để đánh bại cô mà.
"Lục Bạch Y, anh ăn gian". Tiểu Lăng miệng chu chu, phồng má nói.
Lục Bạch Y đặt một tay lên vô lăng, khẽ chống đầu nghiêng người, nở ra nụ cười yêu nghiệt nói.
"Sao?".
Sao, sao cái đầu anh. Anh rõ ràng là cố tình.
Lục Bạch Y thắt dây an toàn cho Tiểu Lăng rồi lái xe rời đi.
"Đưa em đi ăn".
"Hôm nay không nấu sao?". Tiểu Lăng hỏi.
"Em làm mệt rồi, dẫn em đi ăn đồ em thích". Lục Bạch Y xoa đầu cô.
Tiểu Lăng khẽ ngẩn người trông giây lát rồi nở nụ mãn nguyện mà không nói gì.
Đi ăn đồ cô thích gì chứ, chỉ cần được ăn cùng anh đối với Tiểu Lăng cô đã đủ rồi.
Xe Lục Bạch Y vừa đi thì xe chở Âu Thái Thần cũng xuất hiện.
"Cường Du, anh nhìn cô gái vừa lên xe kia có phải là Tiểu Lăng không?". Âu Thái Thần có phần bất ngờ lẫn kích động hỏi.
"Hả? Xa quá anh nhìn không rõ". Cường Du đáp lại.
Âu Thái Thần tỏ vẻ khó chịu.
"Hai đứa lâu rồi mới gặp, sao không rủ em ấy cùng dùng bữa". Cường Du hỏi.
Cường Du là quản lí lẫn trợ lí của Âu Thái Thần, anh hiểu rất rõ quan hệ của Âu Thái Thần và Tiểu Lăng.
Âu Thái Thần bực dọc nói.
"Cậu ấy từ chối lời mời của em. Chẳng cho em chút mặt mũi nào".
"Hahaha, hai đứa vẫn như nước với lửa nhỉ. Lúc nào cũng gây gổ với nhau". Cường Du cười khổ.
"Ai thèm gây với cậu ấy. Trẻ con muốn chết". Âu Thái Thần nói ngang ngược.
Cường Du chỉ biết cười trừ.
Trẻ con, không phải em trẻ con nhất sao.