Ly rượu vừa rời khỏi tay.
Tiểu Lăng có phần bất ngờ. Một thân thể to lớn bao che cho cô. Giống như chỉ cần có người đàn ông này, thế giới của cô sẽ được yên ổn.
Người đàn ông ngẩng cao mặt đầy quyền uy. Dùng chính ánh mắt tàn ác của mình mà điều khiển không khí nơi này.
Cô gái hoảng hốt. Là Lục Bạch Y, chính là người đàn ông khiến cho ai chỉ cần nghe tên cũng run sợ.
Lần này thì chết chắc rồi.
Lục Bạch Y ấy thế mà bảo vệ một cô gái đó. Cứ tưởng cô gái đó là vật để chơi đùa thôi.
Từng giọt rượu len lỏi qua từng sợi tóc của Bạch Y cứ thế mà chảy nhẹ xuống. Qua đôi chân mày lại qua hàng mi. Điểm dừng cuối cùng là xương quai xanh cực mê người.
Thật quyến rũ đến chết người. Người đàn ông là thứ mà mọi phụ nữ đều thèm khát có được. Sắc đẹp, tiền tài và địa vị chẳng thiếu một thứ gì.
Tim các cô gái cứ thế đập loạn xạ.
Lục Bạch Y bỏ mọi thứ ngoài mắt. Ánh mắt giống muốn ăn tươi nuốt sống cô gái kia.
"Lục tổng, xin thứ lỗi". Cô gái vội vàng cầm khăn tay, có ý định muốn lau cho Bạch Y.
Lục Bạch Y dùng ánh mắt nhíu đôi mày, mở miệng lạnh lùng tàn ác "Cút".
Anh không thể lỗ mảng khi có Tiểu Lăng ở đây nếu không cô sẽ sợ anh mất.
Lục Bạch Y tiến đến chỗ Tiểu Lăng. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô "Em không sao chứ".
"Ừm, không sao". Tiểu Lăng trả lời vô cùng nhẹ nhàng bình thản.
Cô lấy khăn tay lau sơ qua cho anh. Lục Bạch Y cứ đứng đó mà để yên cho cô gái nhỏ thích làm gì thì làm. Rõ ràng là dáng vẻ cưng chiều.
Mọi người cứ thế mà đứng hình. Ghen tị muốn chết.
Nói rồi Lục Bạch Y ghé sát tai cô nói nhỏ " Giúp em hạ hỏa".
Hả? Cái gì!
Lục Bạch Y nắm tay Tiểu Lăng tiến tới một chiếc ghế gỗ tầm dài. Hai người cứ thế mà nhàn nhã ngồi xuống.
"Đám con gái kia. Bẩn quá".
"Đêm nay ai giúp họ tắm bằng rượu nhiều nhất, lập tức kí hợp đồng". Lục Bạch Y nói như giỡn.
Cái này là quá nhẹ nhàng với họ. Chỉ cần dùng rượu đổ vào người đám con gái kia nhiều nhất mà có thể kí hợp đồng với Lục Phong. Thật lời to rồi.
Tiểu Lăng cảm thấy điều này cũng quá trẻ con rồi.
Đám người kia sáng mắt lên mà tiến lại chỗ đám con gái.
Không lâu. Đám con gái đó đã ướt như chuột lột. Trông vô cùng khó coi. Còn đâu là dáng vẻ của các Tiểu Thư quyền quý.
"Này, anh quá lắm rồi đấy" Một cô gái lên tiếng với giọng điệu tức giận.
"Quá đáng?". Lục Bạch Y nhíu mày đầy khinh thường.
Xong rồi anh nói tiếp.
"Các người nên cảm ơn người bị trúng rượu là tôi, nếu là cô ấy thì mọi chuyện không đơn giản vậy đâu".
"Ngài tưởng mình to bằng ông trời sao!"Một cô gái ngu ngốc lại mở miệng.
"Không!"
Ánh mắt của Lục Bạch Y thay đổi, lạnh như băng, không, phải nói là còn hơn.
"Tôi chỉ to hơn ông ta thôi". Lục Bạch Y nói đầy uy lực. Lên tiếng "Mục Vương".
Mục Vương từ bên ngoài tiến vào.
"Boss, có chuyện cần tôi". Mục Vương hơi cúi.
"Đám con gái kia ghi nhớ hết rồi giải quyết với gia thế từng người. Cậu biết làm gì rồi chứ" Lục Bạch Y chính là muốn gì được đó.
"Vâng, thưa Boss." Mục Vương chính là vô cùng hiểu rõ.