Phố xá hiện đại, đường phố xe cộ tấp nập.
Lúc này, trên một con đường quốc lộ, hai người đàn ông tuổi còn khá trẻ mặc quần áo rất sang trọng nhìn người đi qua lại.
Một lúc sau, hai người cùng bước qua đường, xuyên qua một rừng cây nhỏ, trước mặt họ xuất hiện bảng xếp hạng những học sinh giỏi nhất của học viện santarini.
Hạng 1: điểm AAAA
Hạng 2: điểm AAA
Hạng 3: điểm AAA
Hạng 4: điểm AAB
.
.
.
Những con số rất cao hiện lên trước mặt.
- Cũng đã mười năm rồi nhỉ. Một người đàn ông đẹp trai, nhã nhặn trong hai người đàn ông đang đứng nhìn khẽ đáp.
Người đàn ông bên cạnh có bề ngoài rất đẹp, quyến rũ, tà mị rất đàn ông khẽ trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó, nửa ngày sau cũng trả lời:
- Ừ, cũng đã trôi qua ngần ấy năm rồi.
Họ lại nhớ đến mười năm trước, hồi họ còn là những học sinh lớp 12 đầy nhiệt huyết của học viện, những cuộc tranh tài nảy lửa, những học sinh ưu tú bậc nhất, những người nhận được sự ngưỡng vọng và cũng là những người từng yêu bóng dáng ngọt ngào, mạnh mẽ và tài năng ấy.
Từ lúc ấy đến giờ không ai vượt qua được sự xuất sắc của cô ấy, hai người đàn ông bọn họ luôn xiết xao giành vị trí thứ hai, ba để được mọi ngưỡng mộ nhưng cũng là vì hi vọng được lại gần cô ấy hơn, được cô chú ý đến dù chỉ cần một cái liếc nhìn thoáng qua cũng qua cũng đã đủ làm họ hạnh phúc lắm rồi.
Cô ấy luôn đứng hạng nhất, không bao giờ suy chuyển trong suốt 12 năm cô ấy học tập ở phổ thông( điểm SSSSS), còn họ luôn giành được điểm số bằng nhau và xếp hạng 2, 3( điểm AAAAA), nhà trường cứ mỗi lần xếp thứ tự đều rất khó xử, gia thế hai người bằng nhau, thế là xếp theo thứ tự bảng chữ cái, đương nhiên sẽ cí người sung sướng, cũng có người ức chế muốn chết, làm hai người cứ gặp mặt là cãi nhau đến đỏ cả mặt đến nỗi muốn thay tên đổi họ.
…
Quãng thời gian ấy thật tươi đẹp làm sao.
Đàn ông rất dễ làm bạn với nhau, một khi đấu đá nhau xong thì sẽ trở thành bạn thân.
Tình bạn ấy kéo dài suốt mười năm, dù hai người đều yêu cùng một người, nhưng không ai trong số họ chiếm được trái tim của cô ấy.
- Cô ấy học ngành tiến sĩ sinh học ở Massachuset cũng được bốn năm còn gì, giờ mới chịu về nước thăm chúng ta một chút, aizzz, làm trái tim ta thật tổn thương.
Người đàn ông tà mị giả bộ đau lòng lấy tay ôm ngực mình, bộ dạng trông thật đau khổ.
- Ngươi chẳng khác biệt mấy so với ngày xưa chút nào cả. người đàn ông nho nhã lắc lắc đầu cười khổ.
Hai người đàn ông còn đang muốn nói tiếp, thì một bóng dáng cô gái xinh đẹp thướt tha bước đến chỗ họ.
- Lâu rồi không gặp. giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo cất lên.
Hai người cùng quay lại, nhìn thấy bóng dáng cô ấy luôn khắc sâu trong trái tim họ, khẽ mỉm cười:
- Kỳ Ninh! Lâu rồi không gặp.
… hết ngoại truyện…
Lời tác giả: có thể thấy viết chương truyện hơi ngược theo dòng truyện, nhưng vì tốc độ viết hơi chậm do chịu trách nhiệm 3 truyện cùng lúc, nên coi như đây là gợi ý tặng cho các bạn :)) .