Tiền xổ ra quá nhiều nên nàng quyết định hai ba hôm sau lại dẫn cả đoàn
bốn người tiếp tục đi đến núi khác xa hơn một chút hái thuốc.
Sáng sớm hôm đó, cả đám người vừa bước ra khỏi cửa khách điếm thì liền
mở to mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy bốn nam nhân thân hình cao to, thương tích đầy mình đang đứng
oai phong đỉnh đạt sát khí trầm trầm tỏa ra đang trước cửa khách điếm.
Thấy bọn nàng bước ra thì ánh mắt bọn họ theo đó mà cuốn theo, đôi chân
vạm vỡ nhanh nhẹn chạy ầm tới chỗ họ.
Cả đám giật mình, nhắm tịt mắt sợ hãi, nàng giật mình không kịp ứng phó
đành phải giơ tay quờ quạng muốn ngăn cản.
Đám bốn nam nhân còn thiếu một đoạn nữa thì sẽ đụng phải thân hình “nhỏ bé”
của bốn người bọn nàng bỗng thắng kíttt lại, tám cái đầu gối hoàng kim nam nhân
quý giá đều lần lượt quỳ xuống.
Nàng hé mắt sợ hãi kinh hô một tiếng, có chút không hiểu được chuyện gì
đang xãy ra, lắp bắp nói:
-
Các… các ngươi… đang… đang làm gì thế!!???
Nàng “e lệ” co một giò lên, có chút thẹn thùng xấu hổ trước bốn nam nhân
đang quỳ xuống… cầu hôn mình.
(mm: =,= bà già không biết thẹn.)
Đám ba người tiểu phàm nãy giờ dùng thân hình lớn bé nấp sau nàng đều
lần lượt không làm người ta phát giác mà “rải đều” lại đội hình, đều tò mò nhìn
đám người trước mặt.
Uy! Có chuyện gì nga!
Bốn người to lớn ánh mắt vốn thẳng thắn bộc trực nhìn nàng liền chuyển sang
đôi mắt cún con muốn khóc, giọng cầu xin nói:
-
Cô nương a… thu nhận bọn ta đi a… thật là bọn ta không
có chỗ nào để nương tựa… chúng ta đều là kẻ vô gia vô thân… cầu xin cô nương…
cầu xin cô hãy để bọn ta nương tựa…
Nàng có chút đơ người nhìn bọn họ, mắt không biết có cảm xúc hay không
chớp chớp mấy cái, một lúc sau lấy hai tay kẹp trước ngực mỏng, có chút ngạo nghễ
bất kham nhìn đám nam nhân:
-
thế thì có liên quan đến ta?
Đám nam nhân ngớ người, có chút giật mình khi thấy nàng có ý muốn đi lướt
qua bọn hắn, quáng quá mà ôm lấy bắp chân nàng, khóc không thành tiếng
nói :
-
cô nương a… cô phải thu bọn ta nga… cái gì bọn ta cũng
làm được… bọn ta cũng không cần tiền đâu… chỉ cần ba bữa một ngày với một chỗ
ngủ qua đêm là được… cô nương !!!
Nàng cố gắng thoát khỏi mấy cánh tay đang có ý đồ phi lễ nàng, chu chu môi
nhăn mày :
-
bổn cô nương không có hứng thú !! Nuôi các ngươi tốn
tiền lắm ! Các ngươi có biết bổn cô nương nghèo lắm không hả !!!???
đám nam nhân nhìn nhau, trong ánh mắt có một chút bất đất dĩ cùng cười khổ, một
nam nhân mặc áo đen có vài vết rách trong số họ giơ tay vào ngực áo lấy ra một
túi nhỏ, khuôn mặt có chút đau lòng dúi vào bàn tay nàng, nói nhỏ bên tai năn
nỉ :
-
cô nương… đây là số tiền bọn ta dành dụm được hơn một năm
nay… cũng không có bao nhiêu... chỉ một trăm lượng thôi… mong cô nương nhận lấy
rồi thu lưu bọn ta đi a… coi như đây là quà gặp mặt a…
Tai nàng dựng lên như tai cún khi nghe thấy từ một trăm lượng, ánh mắt tỏa
sáng lấp lánh.
Một trăm lượng nga… một trăm lượng lận đó… tiền… tiền của nàng…
Không hề nề hà nàng liền ngồi thụp xuống đất nhân tiện kéo nam nhân kia
xuống, nói nhỏ :
-
một… một trăm lượng thiệt sao !??
nam nhân thấy nàng động tâm liền gật gật đầu :
-
thiệt mà… cô nương nhìn xem… bạc nó sáng nó đẹp thế này
làm sao có thể là giả chứ…
nàng thân thiết nhìn hắn, khuôn mặt ửng đỏ vì hưng phấn, có chút (mm :
vờ… ) ngượng ngùng nhìn hắn :
- Nhưng… nhưng ngươi làm thế sao được… như thế thì hủy thanh danh ta mất…
ta là người hiền lành ngây thơ a…
Nam nhân hiểu ý gật gật đầu, có chút tán dương nàng đến tận mây :
-
cô nương nói phải… cô nương chính là người ngây thơ nhất
tại hạ từng gặp… cô nương đúng là một tuyệt tác của thiên nhi…
hắn chưa nói xong thì nàng đã xấu hổ che miệng hắn lại, ngón tay nhỏ che
trước miệng suỵt suỵt vài tiếng :
-
uy ! nam nhân ngươi nói thẳng quá… nói… nói vòng
thôi…
gật gật đầu như giã tỏi, hùa theo :
-
cô nương nói chí phải…
hài lòng gật đầu :
-
tốt tốt tốt, còn chuyện này…
…
Bảy người còn lại cùng với nhân dân quần chúng có chút ngây ngốc nhìn hai
con người tự kỷ một lớn một nhỏ đang ngồi chòm hỏm tụ vào nhau, quá mức đa tình khen thưởng lẫn nhau khiến người khác không khỏi ngứa tai gai mắt.
…
Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc cho đến khi tiểu Cầm lôi theo tiểu Phàm
cùng nhau cầm cổ áo bọn họ đứng dậy mà tách nhau ra rồi nhận thêm một trận liên
hoàn nước miếng của Tiểu Cầm mới ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.
Bốn người nam nhân ấy cứ thế nhập bọn với bọn người Kỳ Ninh, vì số lượng quá đông nên nàng quyết định mướn thêm hai xe ngựa (mm : hai xe chở người, một
xe chở đồ, nếu không đủ thì bù đi bù lại.) nữa để đủ cho tám người cùng đi đến
dãy núi, nàng cũng vì thế mà quyết định mua khá nhiều vải bố, đinh sắt cùng
nước uống để ngủ một vài đêm ở bên ngoài, tiện kiếm vài cây thuốc cùng
vài món đồ mà chỉ thiên nhiên cung cấp được.
…
Vì số lượng người khá nhiều nên nhiệm vụ hái thuốc hoàn thành rất nhanh,
hơn giữa trưa khoảng một canh giờ thì cả đám liền vác trên vai cả đống thuốc tụ
họp lại.
Lựa chọn một chỗ đất rộng khá bằng phẳng phù hợp để lập lều trại, ăn xong
bữa trưa, đám nam nhân liền chia thành hai nhóm, một nhóm bắt thú cùng một nhóm
dựng lều.
Vì cổ đại còn khá sơ sài nên đối với kỹ thuật dựng lều cũng có phần thua xa
thời hiện đại, nàng vì thế mà dùng kỹ thuật mà mình học được ở thời hiện đại để
chỉ huy và vận hành bọn họ dựng lều.
Vải bố cũng không quá lớn để dựng liều đủ cho tám người ở nên nàng đã mua
khoảng năm mươi khối vải, lúc nãy trên xe đến đây, bọn người Thẩm phu cùng Tiểu
Phàm đã dùng dây thừng nhỏ (bán kính 2mm) vá lại từng khối vải lại,
hơn nữa lúc nãy hai người Thẩm Phu và Tiểu Cầm cũng không đi hái thuốc mà ở lại trên xe ngựa để tranh thủ vá đồ cùng xem sổ sách một chút.
Thế là một mảnh vải bố lớn rộng ba mươi mét dài hai mươi mét cùng vài khối
nhỏ rộng khoảng năm mét để làm cửa ra đời.
Nhóm nam nhân ba người dựng lều thì lấy rều dựa theo chỉ huy của nàng mà
vào rừng chặt vài vây gỗ để làm trụ cho lều. Chặt xong, nam nhân nào cũng vác
lên vai khoảng năm sáu cây gỗ lớn được cắt đều đem về, khung cảnh cũng thật náo nhiệt a…
Nàng nhanh chóng chỉ cho bọn họ cơ bản sơ sài những điểm đầu tiên để dựng lều, khối gỗ
này đặt chỗ này, vải bố này nên để chỗ kia…
Đám nam nhân phát huy bản tính ham học hỏi của nam nhân, hăng hái vui vẻ
làm theo cách nàng dạy mà dựng lều, ba nam nhân đứng ba gốc khác nhau để vải bố
lên một gốc gây được vuốt nhọn rồi lấy dây thừng cột chặt lại cố định…
Cứ thế lần lượt chín gốc trụ căn bản cho lều cũng hoàn thành, Tiểu Nam
(mm : tên nam nhân mặc áo đen hơi rách…) cùng Tiểu Phàm cầm lấy bốn cây gỗ
bự nhất tiến vào trong « căn lều tạm thời », đặt chúng vào lần lượt
hai vùng trung tâm của lều.
Hình dạng của lều hiện tại là hình chủ nhật rộng hai mươi dài mười lăm,
chia đều thành ba phần, bốn cái cột đó chia đều hai bên, mỗi bên hai cái ở giáp
ranh nơi chia ra 1/3 diện tích, lần lượt làm thành trụ phân chia phòng.
Những mảnh vải bố để làm bức tường bên ngoài được kéo căng lại cố định bằng
đinh sắt đính xuống đất, úp sát với mặt đất phòng chừa trường hợp ruồi muỗi bay vào,
chừa ra một đoạn vải nhỏ để đính lại một lần nữa phần nền. Những tấm vải nhỏ
còn lại cũng được vá lại thành cửa ngăn cách từng phòng, nam nhân cầm phần vải
thả lỏng xuống dưới hơi ghị xuống rồi lại lấy đinh cố định, cắt ra không hoàn toàn
vài « cửa sổ » để thông gió được thắt lại bằng dây để tùy ý đóng lại
mở ra, vấn đề phòng ốc rốt cuộc cũng hoàn thành rồi.
…
Nàng hài lòng nhìn tác phẩm của mình, mỉm cười gật gù tự đắc.
Được rồi ! Tiếp theo là làm giường !
Xoay người rồi chạy đến giúp hai mẹ con Thẩm Phu đang nhặt lá cây vì hồi
nãy chặt lấy mà rơi rụng làm bông nệm giường. Đám nam nhân làm lều xong cũng
không nghỉ ngơi mà cũng chạy đến giúp đỡ nhặt lá. Riêng hai nam nhân Tiểu Nam cùng
Tiểu Tín thì cầm rựa chặt đống lá thô to kia thành từng mảnh nhỏ để tạo độ êm
ái cho giường.
Vác một đống lá được cắt mỏng vào lều, đặt chúng lên một chiếc giường gỗ
nhỏ mà đám nam nhân hồi nãy tranh thủ làm, tiểu Cầm cầm lấy một tấm vải
đi tới, « Phách » một tiếng thả tung tấm vải ra úp lên đống lá cây,
đám người liền nhanh nhẹn chạy đến gói lại buộc chặt rồi tạo hình thành một
chiếc giường nhỏ.
Nàng ngồi lên tác phẩm của bọn họ rồi không nhịn được mà nằm hẳn xuống.
Aizz… thật là êm ái… thơm mùi lá cây nữa chứ... thật dễ chịu…
…
Đám sáu người cứ thế làm việc suốt một canh giờ rưỡi cuối cùng cũng làm xong căn
lều cùng với ba chiếc giường rộng đủ tám người nằm được đặt ở hai căn phòng.
(mm : phòng sâu nhất gồm hai cửa sổ khá rộng được đặt một giường lớn được
trang trí khá đẹp dành cho ba nữ nhân, phòng ở giữa thì đặt hai giường dành
cho năm nam nhân.)
Lúc này cũng đã xế chiều, đám hai nam nhân săn bắt cuối cùng cũng trở về
rồi đem theo cả đám thú vật săn được cùng đống gỗ khô để đốt lửa.
Thẩm Phu lấy từ trong túi nhỏ mang theo vài hộp gia vị còn Tiểu Phàm thì ngoan
ngoãn chặt thịt cùng làm rau củ.
Bốn nam nhân còn lại cũng không rãnh rỗi mà người thì đem khối gỗ chất lên,
người thì bắt đầu thắp đèn cho sáng sủa, người soạn chỗ bàn để dọn đồ ăn, người thì
sắp xếp đồ…
Chỉ còn lại hai nữ nhân làm biếng ở bên cạnh, một người thì ngồi ngáp còn một người thì cầm bàn phím đùa
nghịch.
(mm : @,@)
…
Một lúc sau :
-
Đến giờ ăn rồi a !!!
Cả đám nghe xong liền nhanh nhẹn chạy đến “bàn ăn”, bắt đầu xử lý đám
rượu thịt.
…
Cũng lúc này, một nơi nào đó gần ngọn núi, một đoàn người đang cưỡi ngựa
hướng đến kinh thành.
Một tiểu nam hài có vẻ như là thư đồng chạy đến bên cạnh xe ngựa, thì
thầm nói:
-
công tử! Khoảng năm mươi cây nữa là đến kinh thành…
trời cũng tối rồi… hay là chúng ta tạm thời dừng chân ở đây… sáng mai đi tiếp…
một ngón tay mỏng manh xinh đẹp nhắc lên tấm màn cửa sổ, bên trong là
một nam nhân ăn mặc kimono quyến rũ, khuôn mặt mị hoặc mê người có chút khí
chất lười biếng, môi hồng khẽ mím lại, mắt phượng xinh đẹp khẽ liếc nhìn
trời rồi gật đầu:
-
được… cho xe dừng lại…
giọng y quyến rũ nói.
Nam hài quay đầu đi để
tránh bị hấp dẫn hóa ngốc, điểu khiển ngưa chạy trước đoàn người, hướng đến
người dẫn đầu đưa mệnh lệnh:
- công tử có lệnh hạ trại…
Nam nhân cao to dẫn
đầu gật đầu một cái, hướng đến đoàn người phía sau hô lên:
-
Hạ trại!
Đám người nhanh chóng dừng xe lại, nhảy xuống ngựa, bắt đầu tìm chỗ nghỉ ngơi…
…
Nửa đêm, sau một hồi cơm no rượu say đám người Kỳ Ninh cũng mệt mỏi nằm
vật ra lên giường ngủ sớm.
Nhưng lại có một cá nhân không cam lòng chịu đựng số phận mà lại hướng ra rừng
giải quyết “nhu cầu thiết yếu”.
Nhược Kỳ Ninh thân thể bò chậm như rùa, có chút nhếch nháx vật vờ tìm
chỗ giải quyết chuyện đại sự.
Cuối cùng tìm được chỗ tốt, nàng liền giải quyết xong, ngồi dậy định quay
về lều thì ánh mắt lơ đãng nhìn thấy bên trái hình như có xuất hiện một đoạn
sông nhỏ.
Tò mò đi đến thì ánh mắt mệt mỏi do thức khuya liền mở mắt to ra ngạc
nhiên nhìn khung cảnh trước mặt.
Một hồ nước rộng lớn trong veo xuất hiện trước mặt, những đóa hoa mọc
bên hồ khẽ thả những cánh hoa rơi xuống nước tạo nên một khung cảnh đẹp đến mê
hồn, ánh trăng trên cao phản chiếu xuống mặt nước làm cho khung cảnh đã đẹp
nay lại càng tỏa sáng hơn, sẽ không sai nếu nói nó còn đẹp hơn một bức tranh đêm hè
đầy ảo mộng lung linh.
Không thấy hồ thì thôi nhưng một khi đã thấy thì thân thể một ngày
còn chưa tắm của nàng không khỏi cảm thấy ngứa ngáy nóng bức, vô thức lấy ngón
tay nới lỏng cổ áo, cổ họng nuốt nuốt vài cái, trong lòng phân vân nên có hay
không tắm một chút.
…
Rốt cuộc thân thể cũng chiến thắng lí trí, nàng nhanh chóng cởi đồ rồi
nhón chân nhỏ bước xuống hồ nước, thân thể nhanh chóng ngập vào trong nước.
Bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên đùa nghịch với làn nước trong veo, nàng
thân hình xinh đẹp lõa thể, nụ cười xinh đẹp ôn nhu khẽ nâng lên.
Cảm giác thật tốt…
.
…
Tư Đồ Phủ Tuyệt một mình đi vào trong rừng, đôi chân y ưu nhã dạo chơi đi qua
khu rừng theo một phương hướng nào đó.
Cái áo kimono rộng rãi dư ra một đoạn ở dưới phần chân dường như không bị
chút vướng mắc mà lướt không bay đi.
Y nhớ ngọn núi này có một hồ nước khá tốt thì phải…
…
Một khắc sâu, vẫn là y, nhưng y lúc này lại ánh mắt sáng rỡ nhìn mỹ nữ
đang tắm trong hồ.
Trong lòng vui sướng suy nghĩ.
Không phải nàng sao…
…
Lời tác giả: JQ bắt đầu r :))…