Lại Trán Mai

Chương 1




Cửa sau nhà cũ của Trương gia ở Khai Phong hôm nay thật là huyên náo.

Vốn dĩ nhà cũ là dành cho tam phòng thiếu phu nhân dẫn tiểu công tử bắc thượng chịu tang dưỡng bệnh, ai biết Tam thiếu phu nhân bởi vì “ác tật ” mà bị hưu, ngay cả tiểu công tử cũng bị trừ bỏ tộc tịch.

Nhưng bọn họ trở về thu thập đồ đạc, chuẩn bị chuyển đi tiểu viện ở cũng không ai khó xử, gia bộc vẫn ân cần như cũ giúp đỡ thu thập đóng gói, còn có người vụng trộm lau nước mắt.

Những người vây xem xung quanh cũng thì thầm bàn luận, mơ mơ hồ hồ có thể nghe thấy câu “Sủng thiếp diệt thê”.

Chưởng quỹ Trương Minh ở cửa sau trông coi việc chuẩn bị lương thực, chăn mềm, khẽ thở dài một hơi.

“Trương đại chưởng quỹ, mười mấy bao gạo đều nhanh đã đủ cho một nhà ăn, còn chưa đủ?” Lục Quý đến bàn việc mua bán trêu ghẹo, thuận mắt thấy lại, chỉ thấy gần như xe nào cũng đầy lương thực, “Trương gia đang tốt đẹp, tại sao lại hưu tức phụ thế?”

“Ta đây là ngũ phục viễn thân*, luận địa vị sẽ không thể biết.” Trương Minh lắc lắc đầu, “Mà nữ nhân của gia, là đại nha hoàn đắc ý nhất của lão tổ tông, sau này lại cùng Tam thiếu phu nhân. . . Sau này chỉ có thể gọi là Lưu nương tử. Thiếu phu nhân là người thiện lương. Nhưng dù có thiện lương cũng trốn không thoát việc sủng thiếp diệt thê. Nếu không, sao lại rơi vào kết cục bị hưu?”

(*) hình như là chỉ kiểu họ hàng xa, người có địa vị thấp

Lục Quý cả kinh, Trương lão gia đã rời khỏi Khai Phong để chuyển đến kinh thành, chỉ để lại vài cửa hàng và nhà cũ. Năm trước đại khái là pháo đốt không hết, nhìn có vẻ lụi tàn, nhưng từ khi Tam thiếu phu nhân Trương gia đến nhà cũ “dưỡng bệnh” không lâu, thì những cửa hàng này bắt đầu kinh doanh khấm khá, ba năm nay đều rất phát đạt, còn vẻ vang hơn cả trước kia.

Mọi người đều nghĩ quả nhiên là con dâu của Trương lão gia, rất khéo dùng người, nhìn Trương Minh là có thể biết.

Vốn định bắt tay làm ăn với Trương gia. . . Nhưng nhìn gia phong như thế này, không khỏi nhăn mày.

“Trương gia này cũng là thế gia trăm năm, tại sao lại nháo ra chuyện như vậy thế?” Lục Quý thăm dò.

Trương Minh suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng khó chịu. Nói ra thì phu thê hắn đều từng chịu ơn của Tam thiếu phu nhân, bằng không cũng sẽ không đến Khai Phong. Ai nghĩ đến lão tổ tông vừa đi, lão thái thái lại có thể độc ác như vậy, chỉ nghĩ đến nhi tử mình, thẳng tay viết hưu thư hưu thiếu phu nhân, hoàn toàn không nghĩ đến thanh danh của thiếu phu nhân, tương lai sống thế nào, ngay cả tử tôn đều không cần.

“Nói thẳng ra, Tam thiếu phu nhân vào cửa cũng chịu đủ mọi ủy khuất.” Trương Minh kéo Lục Quý vào nhà uống trà, “Khi Tam công tử thành thân, chính là đồng thời cưới một thê một thiếp, hai kiệu hoa đồng thời nâng qua cửa. Triệu di nương là biểu muội của Tam công tử, bà bà là dì, vừa vào cửa chính là quý thiếp, Tam thiếu phu nhân thì chịu khổ rất nhiều. Nhưng Tam thiếu phu nhân thật sự là người hiền lương rộng lượng, sau này Tam công tử lục tục thu phòng kế, nàng đều lo toan chu toàn, mỗi người hòa thuận. . .”

Hắn thấp tiếng xuống, “Trương gia có ba công tử, chỉ có phòng của Tam công tử có ba nam một nữ sống bình an. Những phòng khác đều sảy thai hay là chết từ nhỏ. . .”

Lục Quý gật gật đầu, có chút lấy làm lạ. Mọi người trong nội viện bình thường đều có con nối dõi rất gian nan, nói ra cũng vì tranh đấu mà thôi. Tam thiếu phu nhân Trương gia có thể rộng lượng nhưng cũng rất có tài trị gia, nếu không sao có thể như vậy được.

“Tam thiếu phu nhân hiền lương như thế, sao lại hưu nàng?” Lục Quý khó hiểu.

Trương Minh lại thở dài, “Tam thiếu phu nhân hiền lương lại có kiến thức, trừ bỏ lão thái thái, không ai không thích nàng, lão tổ tông cũng thương nàng vô cùng. Ta nghe phu nhân ta nói, vốn đã cùng Tam công tử dần dần thân thiết rồi, nào biết Tam công tử hút thuốc phiện. . . Cái thứ đó là hại người nhất, nếu nghiện rồi thì sẽ nguy hiểm. Tam công tử dùng hết của cải của mình, lại bức Tam thiếu phu nhân lấy bạc. Tam thiếu phu nhân khổ sở khuyên bảo, hắn lại đánh Tam thiếu phu nhân. . . Đánh tới mặt mày hốc hác, cũng bị sảy thai. . .” (tên này quá khốn nạn rồi, Anh nhị gia lúc trước có ăn chơi trác táng cũng không đến cái mức này …)

“A.” Lục Quý kinh sợ, “Nhà của Tam thiếu phu nhân không nói gì sao?”

“Nhà mẹ đẻ của Tam thiếu phu nhân đều là người hèn nhát, còn có cái gì để nói.” Trương Minh nặng nề lắc đầu, “Chuyện lần này nháo lớn, Tam thiếu phu nhân tổn thương quá lớn, không thể có con nữa, Tam công tử liền làm loạn muốn hưu thê. Lão tổ tông nhìn cảnh này cũng không nói gì chỉ bảo Tam thiếu phu nhân về nhà điều dưỡng. Nhưng trước đó có một nha hoàn thông phòng vừa sinh con đã chết, đứa nhỏ kia gần như là do Tam thiếu phu nhân nuôi lớn, hài tử mới có hai tuổi, cứ kéo váy nàng khóc rất đáng thương. Tam thiếu phu nhân bệnh nặng thất tử bát sinh, vẫn dắt đứa nhỏ đến chỗ lão tổ tông dập đầu cầu xin, rồi dẫn nó đi cùng.”

“Thiếu phu nhân là người thiện tâm, lão tổ tông cũng tâm sáng như gương.”

“Còn không phải? Cũng vì lão tổ tông nổi thiện tâm, bằng không làm sao có thể một người cháu cũng không còn.” Trương Minh lắc đầu.

Lục Quý định hỏi thêm, những suy nghĩ kĩ lại ngậm miệng, có chút mao cốt tủng nhiên. Tam thiếu phu nhân này rời Trương gia, hậu viện đại khái sẽ náo đến tận trời, mấy tiểu hài tử đáng thương cứ như thế liền không minh bạch mà chết non.

“Gia phong như thế. . .” Lục Quý cũng thở dài.

“May mắn đã ra khỏi ngũ phục, ta cũng không thể nói là thân thích.” Trương Minh thản nhiên, “Ta quản việc của mấy cửa hàng này, đều là những cửa hàng lão tổ tông cho thiếu phu nhân. Nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không làm trâu làm ngựa cho Trương gia.”

Lục Quý nói vài câu chuyện khác rồi cáo từ, lập tức bỏ chủ ý hợp tác cùng Trương gia, trở về bẩm báo với công tử.

Công tử Lục gia trầm ngâm một lát, “Chuyện này ta cũng có nghe sơ qua. Nhi tử của Trương lão gia như vậy, xác thực không phải người có thể hợp tác.” Hắn ngẫm nghĩ lại nở nụ cười, “Nghe nói Tam thiếu phu nhân rất giỏi bồi dưỡng người, nha hoàn bên cạnh đều là người biết chữ, nhà nhà tranh nhau muốn kết thân, ta thấy ngươi tuổi cũng không nhỏ, vậy cũng thay ngươi làm một sính lễ nhé?”

Mặt Lục Quý không khỏi ửng hồng, “Công tử lại trêu ghẹo ta. Nha hoàn nhà nàng đều rất kim quý, tiểu nhân sao có phúc phận đó.”

Lục gia công tử cười to, “Ngươi chính là người thích mỹ nhân, không biết cưới vợ phải cưới người hiền. Mà thôi, ngươi muốn tự tìm thì tìm đi.”

Lục Quý cười theo, “Chuyện của tiểu nhân cũng không vội, nhưng thật ra công tử. . .”

Lục gia công tử thu liễm ý cười, “Nói sau đi.” Rồi đuổi Lục Quý đi.

Đại khái là tổ mẫu đã căn dặn Lục Quý đi. Hắn cười khổ một chút. Nhưng hắn thật sự không nghĩ bây giờ sẽ cưới vợ.

Lục gia công tử tên Thượng Thiện, tự Trì Doanh. Tuy đọc sách biết chữ, cũng đã là tú tài, nhưng không màng công danh lại vào nam ra bắc làm nho thương*. Trước kia tổ mẫu từng tác chủ để hăn cưới một thiên kim phú thương, mỹ lệ kiều nhiêu, tiểu phu thê cũng có một đoạn thời gian ân ái.

(*) thương nhân có học thức

Chính là Lục công tử một năm có hơn nửa thời gian ở bên ngoài buôn bán, kiều thê thâm khuê tịch mịch, thường có vài câu oán hận. Hắn thương thê tử, nói với tổ mẫu không cần quản thúc nàng quá chặt, thê tử lúc rảnh rỗi cứ để nàng về nhà mẹ đẻ. Sau đó quả thật một câu oán hận cũng không còn, chính là hắn rời nhà hơn bảy tháng mới về, kiều thê lại có thai hai tháng, cả nhà loạn thất bát tao, thiếu chút nữa khiến tổ mẫu tức quá mà chết.

Hắn vốn là con vợ kế, lại là thứ chi, sớm ra ở riêng. Giờ nhà không ra nhà, thê không thành thê, hắn cũng chỉ có thể cười khổ, cho kiều thê chút mặt mũi, để nàng hòa ly rồi trở về nhà, toàn bộ đồ cưới đều trả lại. Sau này nghe nói nàng về nhà liền tuyển một trượng phu, đứa nhỏ cũng sinh, cũng coi như có một kết cục.

Vì chuyện này, tổ mẫu đã gọi hắn đến mắng đi mắng lại, hắn cũng chỉ lắng nghe. Gia nghiệp Lục gia không nhỏ, nhà cao cửa rộng chuyện kì quái gì cũng có, nương của hắn lại là tiểu thiếp thất sủng. Ấn tượng trong trí nhớ của hắn thì mẫu thân luôn rơi nước mắt, hối hận đã làm thiếp cho người.

Thê tử trước của hắn tuy xuất thân thương hộ, nhưng cũng là nữ nhi chính thất, cuộc sống sung sướng, gả cho con vợ kế nên tránh không được sẽ oán giận. Ngẫm lại mẫu thân thân sinh mất sớm của mình cũng từng chịu uất ức, lạnh nhạt cho nên cũng không muốn khó xử nàng. Tuy nói tư vị đội nón xanh rất khó chịu, nhưng làm khó nữ nhân thì có gì hay đâu? Hảo tụ hảo tán, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Chính là từ đó hắn không quan tâm nhiều đến nữ sắc nữa, ít trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không nạp cơ thiếp nữa. Một năm đều sống ở bên ngoài, làm gì phải ở để tự khiến mình không thoải mái.

Trước khi đi ngủ, hắn đưa cuốn sách ra ngoài màn giao cho Lục Quý, nghĩ tới Tam thiếu phu nhân mà Trương gia đã hưu kia. Nàng ta cũng là một người hiền lương, sao lại có cái kết cục như vậy chứ? Thê tử trước của hắn phẩm hạnh có thiếu, hiện tại lại có phu có tử. Cái thế đạo này thật là. . .

Cười khổ hai tiếng, rùng mình một trận mới ngủ thiếp đi.

======

Hôm nay, Lục công tử đáp ứng lời mời của bạn bè cũ, chuẩn bị đi du sông.

Đi qua Trương gia trang, thì thấy một đám người đứng chắn trước cửa, nháo loạn ngang ngược đứng mồm năm miệng mười ồn ào, một vòng người đứng đằng xa chỉ trỏ, nhưng không ai dám tiến lên.

Lục công tử ghìm cương, nói với tiểu tư bên cạnh, “Chuyện này là thế nào? Chặn đường không cho người khác đi sao? Đi nghe ngóng thử xem.”

Tiểu tư vội vã xuống ngựa đi dò hỏi, một hồi chạy về bẩm báo, “Công tử, nhà kia chính là Lưu nương tử bị Trương gia hưu.” Hắn đè thấp tiếng nói tiếp, “Tất cả những người hung dữ này đều là người nhà Trương gia. . . Họ nói Lưu nương tử chiếm gia sản Trương gia, muốn nàng trả lại. . . Đoạn giữa còn có một số từ nghe không vừa tai, không dám hồi bẩm công tử.”

Lục công tử nhíu mi, Trương lão gia sao lại để chuyện thành thế này, không hề để ý đến mặt mũi như thế. Tuy nói chuyện không liên quan đến hắn, nhưng hắn lại nhìn không vừa mắt mấy chuyện hèn hạ như vậy, đang định phân phó tiểu tư đuổi mấy tên vô lại kia thì thấy cửa lớn mở ra.

Chỉ thấy một nương tử mặc y phục màu trắng, trâm gỗ bố y, tuy không quá đẹp, nhưng lại lộ ra chút khí chất văn nhã, lộ ra vẻ nhu hòa. Đôi lông mày dày, lộ ra một tia kiên cường, khuôn mặt tròn trịa lộ vẻ linh động. Đáng tiếc bên mắt trái lại có vết sẹo, kéo dài tới má. Mặc dù nhan sắc đã chuyển xám trắng, nhưng khuôn mặt vì phơi nắng thành màu mật ong vẫn đáng chú ý lại kinh tâm.

Nàng cầm theo một cây Tề Mi côn*, trầm tĩnh nhìn một đám vô lại náo loạn kia. “Đây là nhà họ Lưu, các ngươi họ Trương, bằng cái gì lại đến nhà ta la hét ầm ĩ?”

(*) Tề mi côn: côn ngắn tới ngang chân mày người tập, thịnh hành trong các võ phái cổ truyền Việt Nam. Các hệ phái võ thuật ở Bình Định còn gọi Tề mi côn là Roi chiến. Nó cũng là vũ khí đại biểu của Thiếu Lâm

Đám vô lại kia cười vang, ô ngôn xấu ngữ, còn có kẻ muốn động chân động tay với nàng.

“Còn chờ cái gì?” Lục công tử quát, “Nhanh đi đuổi đám vô lại này đi!”

Nhưng chưa chờ đến khi tiểu tư của Lục gia tiến đến, Lưu nương tử đã ra tay. Chỉ thấy Tề Mi côn trái đánh hữu tạp, đã đánh ngã ba người, tiểu tư Lục gia đã theo Lục công tử vào nam ra bắc, cũng thật sự có tài, ra tay rất thảnh thơi đã khiến bảy tám kẻ ngã xuống đất rên hừ hừ, quần áo xộc xệch.

“Được rồi!” Lục công tử kêu, “Cho bọn chúng chút giáo huấn thôi, đừng làm ra tai nạn chết người.”

Lưu nương tử cũng thu tay lại, cười lạnh nói, “Các ngươi phải tạ ơn vị công tử này đi, bằng không ta đã khiến các ngươi đoạn tử tuyệt tôn, không còn là nam nhân!” Nàng quay vòng Tề Mi côn, bàng một tiếng đập vỡ một khối đá buộc ngựa lớn nhất, “Xem là tảng đá này cứng hay là mấy lời của các ngươi cứng!” (lại một nữ chính mạnh mẽ nữa ^o^)

Đập vỡ tảng đá xong, ánh mắt nàng như điện đảo một vòng qua những người xem náo nhiệt, hừ lạnh một tiếng. Nhìn nàng giống Dạ Xoa Tuần Hải* như vậy, ai còn dám ở lại? Kêu lên một tiếng, tất cả đều chạy trốn không còn một ai, chỉ còn đoàn người của Lục công tử và Lưu nương tử.

(*) chỉ người dũng mãnh động tác nhanh nhẹn (không biết đúng không baidu ra thế)

Lưu nương tử thoải mái nâng vạt áo thi lễ, Lục công tử cũng xuống ngựa vái chào, liếc về phía tảng đá đã vỡ vụn, trong lòng cảm thấy rất buồn cười. Hắn vào nam ra bắc kiến thức rất rộng, cũng nhìn ra tảng đá này là giả, Lưu nương tử này đúng là có chút cơ trí.

( ta cũng bị lừa, tưởng tỷ cũng dũng mãnh như Cố Lâm cơ @@)

“Lưu nương tử, tảng đá này nên nhanh chóng dọn đi, đỡ cho lại làm hại người.” Hắn ôn tồn nói.

Lưu nương tử ngây người một chút, lộ ra một nụ cười ngầm hiểu, “Cũng đúng. Tứ Hỉ nhi, tìm người đến dọn dẹp trước cửa đi, rải chút nước muối trừ tà!”

Nàng xoay đầu đối vái chào Lục công tử, “Tạ ơn công tử giúp đỡ.”

“Nhấc tay chi lao mà thôi, cớ sao phải nói lời cảm tạ.” Lục công tử lên ngựa, chắp tay chào, dẫn tiểu tư đường hoàng rời đi. Quay đầu chỉ thấy Lưu nương tử đã vào cửa.

(a, anh quay đầu nhá *cười gian*)

“Công tử, côn pháp của Lưu nương tử thật chỉnh tề. Chỉ là nữ nhân gia không có nhiều khí lực.” Thư đồng Thị Mặc của hắn cười nói.

“Nàng nếu có chút lực khí, cũng không dùng làm giả.” Lục công tử không khỏi mỉm cười, lại cảm thấy nghi hoặc. Nhìn thân pháp của nàng, hẳn là đã luyện võ, tại sao lại có thể để cho trượng phu đánh thành như vậy? Vết sẹo kia, sao có thể ra tay độc ác như thế chứ?

“Làm người vẫn không nên quá hiền lương.” Thị Mặc than thở, “Một côn kia đáng ra nên lưu lại cho phu quân nhẫn tâm của nàng mới đúng.”

“Sách, ngươi cũng biết?” Lục công tử khẽ liếc hắn một cái, thúc giục ngựa đi nhanh.

***

Vốn hắn nghĩ nghỉ ngơi hồi phục hơn tháng sẽ lại rời đi, nhưng bởi vì tổ mẫu bệnh nặng mà phải lưu lại.

Mẫu thân của hắn mất sớm, nếu không phải tổ mẫu chăm sóc, hắn thân phận thấp kém như thế cũng không thể lớn lên được. Đại nương vẫn coi hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, vừa đến mười tám tuổi cưới thê liền nháo loạn bắt hắn ra khỏi phủ, tổ mẫu cũng không thế nào ngăn cản, chỉ đành cấp cho hắn vài cửa hàng điền sản để hắn phân phủ mà sống.

Nói cho cùng, là nhờ tổ mẫu bảo vệ, bằng không tay trắng ra ngoài cũng không phải không có khả năng. Hắn đối với tổ mẫu là rất cảm ơn. Những năm này đi buôn bán kiếm được chút tiền vẫn luôn hiếu thuận tổ mẫu.

Hắn cũng biết, người tổ mẫu thực sự yêu thương là hai ca ca của hắn, tâm tâm niệm niệm mong bọn hắn đọc sách làm quan, nhưng năm hắn mười sáu tuổi đã thi đỗ tú tài, hai ca ca kia thì đến bây giờ vẫn chỉ là học sinh, văn chương biết chút ít, gây tai họa một đống lớn, đối với việc trong nhà có người làm thương nhân thì mười hai vạn phần xem thường. Phụ thân sau khi trở về, rốt cuộc cũng có thể giữ lại cơ nghiệp lúc trước, khi phụ thân và đại nương mất, thì sản nghiệp lại giảm rất nhiều.

Hắn ngàn dặm buôn bán, cũng chỉ muốn mắt không thấy những chuyện không sạch sẽ đó. Đều đã ở riêng, nuôi ca ca là chuyện tuyệt đối không thể có, nhưng phụng dưỡng tổ mẫu có ân với hắn cũng không phải là chuyện gì khó.

Chính là tổ mẫu luôn luôn có chừng mực, lại cầu xin hắn coi chừng sản nghiệp Lục gia, thực sự khiến hắn phi thường khó xử.

Lục gia là buôn bán vải vóc, trong thành Khai Phong còn có vài phường nhuộm, mấy trang tử. Hắn đã nhìn qua, bất quá chỉ là ba nơi chính, thân tín của hắn tùy tiện chọn người nào cũng đều có thể trông nom, hắn thực sự không quan tâm.

“Tổ mẫu, tôn nhi đã phân phủ sống rồi.” Hắn cung cẩn ( cung kính + kính cẩn ) nói.

“Thiện nhi, ngươi là trong lòng còn có oán khí.” Lão tổ mẫu khuôn mặt tiều tụy, tóc trắng như bạc mắt đầy lệ nói.

“Là ai nói chứ, tổ mẫu nghĩ con là loại người gì chứ?” Thượng Thiện khó xử, “Dù sao đã ở riêng, con nhúng tay vào sản nghiệp Lục gia là không đúng. Không nói đại ca, nhị ca trong lòng khó chịu, kể cả trong tộc cũng sẽ bàn tán.”

“Ở riêng thì không còn là huynh đệ sao? Hai ca ca của ngươi đều là người đọc sách…” Nghĩ đến hai đích tôn đọc sách nhiều năm, vẫn chưa có thăng tiến, bà không khỏi có chút thẹn thùng, lại buồn bực xấu hổ, “Chẳng lẽ ngươi muốn lão bà tử ta đây phải quản trong lại phải quản cả bên ngoài? Nếu không phải phụ thân ngươi và đại nương mất sớm, ta tội gì phải hao tổn tâm trí như vậy! . . .” Nói xong liền khóc.

Hắn có thể nói không muốn sao? Kết quả vẫn phải nhận chỗ bực bội này thôi.

Nhưng hắn đã thấy qua ngàn sơn vạn thủy, vàng đi đến đều là các thương nhân lớn, quản sản nghiệp bằng bàn tay như thế, thật sự là dở khóc dở cười. Không cần mấy tháng liền có thể vững vàng, còn không đủ để Lục Quý làm. Tổ mẫu bệnh kéo dài như thế, hắn lại không thể nói hắn muốn rời đi, cả ngày ở trong nhà nhàm chán phi thường khó chịu.

Cái đó còn không tính, hai ca ca lỗ mũi hướng lên trời kia của hắn luôn phòng hắn như phòng trộm, mỗi ngày đều lấy sổ sách ra tra, nói bóng nói gió, làm loạn cả lên, chính là cảnh cáo hắn bỏ đi suy nghĩ không an phận với sản nghiệp Lục gia.

Mặt ngoài cung thuận, trong lòng đầy khinh bỉ. Bất quá chỉ sản nghiệp tí ti cũng sợ người khác nhòm ngó. Nói là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại, cũng không quá đáng như thế.

Không thể ra ngoài buôn bán, cũng không muốn ở nhà cũ để cho hai ca ca lãnh trào nhiệt phúng, hắn cũng chỉ có thể mang theo Lục Quý chạy đi buôn bán, bàn sinh ý của mình. Còn không mỗi ngày không có việc gì cũng đi xem cửa hàng tuần Trang Tử, ra ngoài tản bộ.

Bạn cũ đồng hữu, chua xót đến tận trời, hắn không phù hợp; ở trong phú hào, cả ngày tính kế, trong lòng cũng không thế nào coi trọng con vợ kế như hắn, hắn cũng nói chuyện không hợp ý.

Ăn uống, dạo kĩ viện, đánh cờ bạc, hắn không hứng thú. Hắn chỉ thích trời nam đất bắc tiêu sái buôn bán, nói hắn thích kiếm tiền, không bằng nói hắn thích cảm giác đạt được thành tựu. Hiện giờ khắp Khai Phong đều không thể đi được, bắt đắc dĩ phải làm cự long nhàm chán trong hồ nước cạn.

Hôm nay, hắn buồn chán không vui vẻ đi tuần Trang Tử, đang phiền não nên ăn cơm như thế nào để tiêu tốn thời gian, lại thấy phía trước có hai người một lớn một nhỏ cưỡi hai con lừa, là một phụ nhân và một tiểu hài tử, tiểu hài tử đang lang lảnh đọc sách, thanh âm non nớt.

“Lục lục giả nga , phỉ nga y hao . Ai ai phụ mẫu , sinh ngã cù lao !

Lục lục giả nga , phỉ nga y úy . Ai ai phụ mẫu , sinh ngã lao tuỵ* . . . . Nương, tiếp theo là câu cái gì?”

(*) Đây là bài Lục Nga – Tiểu Nhã, Kinh Thi

“Bình chi khánh hĩ, duy lôi chi sỉ.” Tiếng của phụ nhân trong trẻo, nhưng có chút quen thuộc, Thượng Thiện nhướng mày, ngẩng đầu nhìn bóng dáng phụ nhân kia.

“Đối nha. . .” Đứa nhỏ đọc hai lần, “Nương, cái này là có ý gì?”

“Bình này, chính là bình rượu. Khánh hĩ, chính là không có rượu, lôi là vò rượu. Ý nói là, trong bình rượu cạn rồi, là bình rượu có lỗi. . .”

“Vì sao là bình rượu có lỗi? Rượu trong bình rượu không phải để người uống sao?”

“So sánh! Ngươi có biết mấy văn nhân cổ hủ rất thích nói những thứ xinh đẹp. . .”

“Nương, ngươi lại nói như vậy. Đợi chút lại khiến tiên sinh tức giận cho mà xem.”

“Sách, ngươi là nhi tử của ta hay là nhi tử của tiên sinh? Ngươi đứng về bên nào?”

“Ta là đứng về phía lý lẽ, không quản thân nhân.”

Phụ nhân nổi giận, “Ngươi là đồ không ra gì!”

Đứa nhỏ lộ ra một nụ cười xán lạn rạng rỡ, “Nương, ta cười a, ở đâu không cười?*”

(*) chỗ này chơi chữ, bất tiếu vừa là không cười vừa là không ra gì, xấu xa, bất tài

“Ngươi thật lẻo mép!” Phụ nhân hừ lạnh một tiếng, “Tháng sau không có tiền tiêu vặt.”

“Nương a, không thể như vậy,” đứa nhỏ phát hoảng, “Người không thể vì một chuyện nhỏ liền ngăn cấm kinh tế a. . . Người không phải nói, muốn làm việc không bàn quan hệ sao?”

(chỗ này đúng là dùng những từ hiện đại đó, vì chị xuyên không mà ^^)

“Ngươi nói ngươi là không phải không ra gì?” Phụ nhân nhắc lại.

“Đúng, ta là không ra gì.” Đứa nhỏ phi thường chính khí oai nghiêm, “Ta liền kiên quyết đứng ở phía nương, tiên sinh kia là văn nhân cổ hủ, trọng thể diện, có làm tiếp hay không đều được.”

( a, em này dễ thương ghê)

Thượng Thiện không nhịn được, phốc xuy một tiếng, lại làm kinh động đôi mẫu tử phía trước.

Ruộng nhỏ hẹp, hai con lừa gầy có thể đi song song, Thượng Thiện cưỡi ngựa lớn, không thể vượt qua. Hai mẫu tử vốn đang vui vẻ nói cười, giờ đều nhất tề nghiêm mặt, tránh sang một bên. Thượng Thiện lúc này mới phát hiện, nguyên lai là Lưu nương tử, đứa nhỏ bên cạnh nàng có lẽ chính là đứa nhỏ do nàng nuôi từ nhỏ kia.

Khuôn mặt đoan chính, chính là da có hơi đen, cái mũi cao. Nhưng cả người đều bao phủ một cỗ khí chất lanh lợi sang sảng, khiến người ta vừa thấy liền thoải mái.

“Lưu nương tử.” Thượng Thiện gật đầu thi lễ, “Đây là tiểu công tử nhà cô sao?”

“Đúng.” Lưu nương tử liễm hạ tầm mắt, nhưng nói thêm một câu.”Công tử thỉnh đi trước, vô tình cản đường, mong lượng thứ.”

“Tiểu đệ họ Lục, Lục Thượng Thiện.” Hắn đối Trương gia tiểu công tử cười cười, “Nói như thế có chút thái quá, ta cũng không có việc gì, Lục nương tử cùng tiểu công tử đi trước, không cần khách khí.”

“Lục công tử, người lớn đi trước là điều nên làm, ngài thỉnh.” Tiểu công tử kia khuôn mặt trẻ con, lại giả bộ dáng trang nghiêm của người lớn, khí chất bất đồng, thực khiến Thượng Thiện muốn nở nụ cười.

Hắn dừng ngựa mã cùng Trương gia tiểu công tử vừa tán gẫu vừa đi, Lưu nương tử thủ lễ lui lại phía sau ba bước đi theo ngựa. Vừa hỏi tuổi, hắn còn chưa đủ tám tuổi, mặc dù còn trẻ con, nhưng hiện ra vẻ học thức. Nghe tên của hắn là Cẩn Ngôn do Lưu nương tử đặt, không khỏi có chút cảm khái.

Hắn chính là con kế thất có mẫu thân mất sớm, sao lại không biết đạo lý sống. Nếu không phải Trương Cẩn Ngôn có một đại nương yêu thương như con ruột giúp đỡ như thế, hôm nay không biết ở nơi nào rồi, còn sống hay không vẫn chưa thể nói rõ.

Lúc đó nếu đại nương đối xử tốt với hắn. . . Nhưng cái này cũng quá làm khó đại nương rồi.

Đứa nhỏ này được đại nương dạy dỗ, lại có thể vừa hoạt bát vừa có khí độ như vậy thật là có phúc.

“Hôm nay vừa gặp đã thân, nhưng chưa chuẩn bị biểu lễ gì.” Thượng Thiện cười, lấy ra ngọc bội tùy thân muốn đưa cho Cẩn Ngôn, “Trương tiểu công tử đừng chê đồ rẻ tiền.”

Cẩn Ngôn nhìn nhìn mẫu thân, cố gắng giả trang người lớn ho một tiếng, “Tạ ơn Lục công tử đã hậu ái như thế, nhưng vô công bất hưởng lộc, tâm ý của ngài ta xin nhận, xin cảm tạ.”

Thượng Thiện bị hắn chọc cười, “Trưởng giả ban cho, không thể từ chối, lễ dư?”

Cẩn Ngôn nhìn nhìn hắn, lại nhìn mẫu thân không giúp được, sợ hãi hỏi, “Nương, ta còn chưa đọc đến lễ ký. . . Câu này là thế nào?”

Cái này làm cho cả Lưu nương tử cũng nở nụ cười. “Ngươi hãy thu lại đi, tạ ơn Lục công tử.”

Đợi đến khi tạm biệt, Cẩn Ngôn than thở, “Cùng người đọc sách nói chuyện thật là mệt, thật không thể tự nhiên.”

“Nói nữa là muốn cho ta bỏ phượng quan hà phi* rồi, ” Lưu nương tử cười nhạo, “Sớm bỏ suy nghĩ đó đi, ngoan ngoãn làm ruộng đi.”

(*) mũ phượng, áo choàng lễ phục của phụ nữ cổ đại, chỉ lễ phục của phu nhân quan lại

Cẩn Ngôn không phục, “Ta như thế này gọi là đọc sách không quên làm ruộng, làm ruộng không quên đọc sách! Ta đã hỏi tiên sinh, quan nông nghiệp tầm bậy cũng có thể tìm được tới ngũ phẩm, ngươi tốt xấu gì cũng có điểm tốt, hừ, có người mẫu thân nào lại không biết vươn lên như vậy sao?”

“Tử tiểu quỷ, ít chọc ngoáy ta đi!” Lưu nương tử ở trên lừa hướng hắn đá một cước, “Ngươi có thể đường đường chính chính làm một nam tử hán, làm người hữu dụng, người thành công, nuôi cũng không dùng cần ngươi nuôi, lại càng không dùng cái phượng quan hà phi gì đó! Là ai dạy ngươi mấy thứ suy nghĩ lệch lạc này. . .”

“Nương a, đừng động tay động chân, hình tượng a, người cũng là nữ nhi đọc sách…”

“Trương Cẩn Ngôn, ngươi ngứa da?!”

Thượng Thiện ghìm cương đứng tại chỗ, nhìn đôi mẫu tử kia đấu miệng mà đi, trên khuôn mặt ẩn ẩn có chút ý cười. Những lời đó tuy nhỏ, nhưng hắn trời sinh tai thính hơn người, gần như nghe một chữ cũng không lọt.

Thẳng đến bọn họ đi thật xa, rốt cuộc không nghe được nữa, hắn mới nặng nề thở dài, chậm rãi quay ngựa trở về cái nhà trên danh nghĩa kia.

__________________________________________

(*) Tiểu Nhã – Lục Nga

Lục lục giả nga , phỉ nga y hao . Ai ai phụ mẫu , sinh ngã cù lao !

Lục lục giả nga , phỉ nga y úy . Ai ai phụ mẫu , sinh ngã lao tuỵ !

Bình chi khánh hĩ , duy lôi chi sỉ . Tiển dân chi sinh , bất như tử chi cửu hĩ !

Vô phụ hà hỗ ? vô mẫu hà thị ? xuất tắc hàm tuất , nhập tắc mỹ chí .

Phụ hề sinh ngã , mẫu hề cúc ngã .

Phủ ngã súc ngã , trưởng ngã dục ngã , cố ngã phục ngã , xuất nhập phúc ngã .

Dục báo chi đức , hạo thiên võng cực !

Nam sơn liệt liệt , phiêu phong phát phát . Dân mạc bất cốc , ngã độc hà hạt (hại) ?

Nam sơn luật luật , phiêu phong phất phất . Dân mạc bất cốc , ngã độc bất tốt .

DỊCH NGHĨA:

Rau nga cao lớn lại biến thành cỏ hao. Ôi! Ôi! Cha mẹ sinh ta khổ nhọc vô cùng.

Cỏ nga cao lớn lại biến thành cỏ úy. Ôi! Ôi! Cha mẹ sinh ta cực nhọc gầy yếu.

Bình rượu nhỏ đã cạn rồi, bình rượu lớn có lỗi. Sống một thân trơ trọi chẳng bằng chết cho vẹn. Không cha biết cậy vào ai? Không mẹ biết nương vào ai? Ra không quên được bi thương, vào thì không có người thân.

Cha hề sinh ta, mẹ hề dưỡng ta. Vuốt ve ta, cho ta bú. Nuôi ta lớn, dạy dỗ ta. Trông nom ta, nâng đỡ ta. Ra vào bồng ẵm ta. Ơn sâu muốn đáp đền, thật bao la như trời xanh.