Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 94: Đồ Cưới






Hôn lễ của Ngụy Hoa định vào ngày 20 tháng 4, Ngụy Nam không thể tới tham gia hôn lễ của em gái, anh đi học ở Bắc Kinh, đường xá rất xa xôi, vừa đi vừa về thì ít nhất phải chậm trễ hơn nửa tuần bài học, bên trường học ấy là không có khả năng xin nghỉ được.

Đây cũng là nguyên nhân Ngụy Quốc Thái với Hà Ngọc Trân không đồng ý con gái kết hôn vội vàng như vậy, anh trai duy nhất cũng không thể tới tham gia hôn lễ con bé, đây không phải là một loại tiếc nuối sao? Nhưng mà đã không có gì có thể ngăn cản quyết tâm muốn kết hôn của Ngụy Hoa, Diệp Tuệ liền đại biểu Ngụy Nam, tặng quà kết hôn cho Ngụy Hoa.
3 đại kiện khi kết hôn những năm 80 —– TV, máy giặt cùng tủ lạnh, nhà nào chú ý thì đòi chính là TV, máy giặt hai lồng, tủ lạnh hai cửa.

Ngụy Hoa kết hôn, bác sĩ Mã xuất thân nông thôn nên trong nhà không có bất kỳ sự giúp đỡ gì, toàn dựa cả tiền lương của chính bác sĩ Mã chống đỡ, đối với một bác sĩ vừa mới ra đi làm được ba bốn năm mà nói, áp lực kết hôn còn rất lớn, anh ta vay tiền làm đủ 3 đại kiện này, chẳng qua TV là đen trắng, máy giặt là lồng đơn, tủ lạnh là cửa đơn.
Ngụy gia chỉ có một cô con gái như vậy, đương nhiên cũng không thể khó coi, đồ cưới làm được phi thường thể diện, trong đó bao gồm gia cụ, đồ dùng trên giường, xe đạp, máy may, quạt điện các loại, tốn gần ngàn tệ.

Ngụy Nam và Diệp Tuệ cùng nhau tặng một chiếc máy ảnh hiệu Hải Âu giá trị 500 tệ, Diệp Tuệ còn tặng một bộ quần áo làm bằng len.
Thuận lợi vui vẻ gả con gái, Ngụy Quốc Thái với Hà Ngọc Trân lại bắt đầu rầu rĩ, sang năm con trai lại nên kết hôn, cái này cần làm sao bây giờ? Bây giờ ngay cả nhà còn chưa dựng xong, càng miễn bàn gì mà 3 đại kiện, đến lúc đó lấy cái gì cho con trai cưới vợ đây, con gái gả được phong cảnh như vậy, con trai cũng phải cưới cho phong cảnh mới được, bằng không liền thật có lỗi với Diệp Tuệ.
Đây ước chừng là bệnh chung của cha mẹ Trung Quốc, hôn nhân đại sự của con cái đều là trách nhiệm của họ, trên thực tế, chính bọn họ khi trước kết hôn là cái gì cũng chẳng có, vẫn là dùng xe đẹp chở tân nương đi, cuốn lấy chăn đệm xách lên, liền kết hôn xong xuôi.
Diệp Tuệ cũng không rõ ràng ý tưởng của ba mẹ Ngụy Nam, thật ra cô chẳng sao cả, lúc trước khi cô kết hôn với Ngụy Nam cũng là cái gì cũng không có, một chiếc xe đạp liền đón cô đi rồi.


Bây giờ ba mẹ anh còn góp hơn 1000 đồng tiền mua sắm, cái này đã tốt hơn khi trước rất nhiều.

Vì hôn sự của con cái mà quan tâm tới nước này, đối với ba Ngụy mẹ Ngụy mà nói cũng là cố hết năng lực lớn nhất.
Diệp Thụy Niên với Lưu Hiền Anh nghe nói về đồ cưới Ngụy gia gả con gái xong, thì bắt đầu thu xếp chuẩn bị đồ cưới của Diệp Tuệ, hôn sự của Diệp Chí Phi còn chưa có động tĩnh, nhưng bên Diệp Tuệ đây là chỉ chờ kết hôn, Ngụy gia mở tiền lệ rồi, nhà bọn họ cũng liền không cần dựa theo tuổi tác lớn nhỏ trình tự mà đến, ai nguyện ý kết hôn trước thì kết.
Diệp Thụy Niên biết điều kiện trong nhà Ngụy Nam, cho nên cũng không trông cậy vào Ngụy gia có thể làm được bao nhiêu thứ, 3 đại kiện đương nhiên đều để ông tới chuẩn bị, đương nhiên đều phải là TV, tủ lạnh hai cửa, máy giặt hai lồng, gia cụ cũng phải đánh loại tốt nhất, nói túm lại, hết thảy đều phải tốt nhất, tính xuống dưới thì tiêu phí ít nhất phải trên chục ngàn, cái này đối với gia đình bình thường mà nói, ấy tuyệt đối là một bút gánh nặng trầm trọng, đối với Diệp Thụy Niên mà nói, cũng chỉ là thu nhập của một hai tháng mà thôi.
Trừ mấy cái đó ra, Diệp Thụy Niên còn muốn xây nhà cho Diệp Tuệ, đổ lại không phải là chuyên môn xây giúp cô, mà là trong nhà mua 4 miếng đất liền với nhau, liền làm một cái chỉnh thể mà cùng nhau xây luôn, chỉ là đơn độc thành hộ, bảo trì không gian nhất định.

Đây cũng là Diệp Tuệ đề nghị, nếu về sau bên này phát triển lên muốn dùng cho làm ăn, thì trung gian có thể đả thông rồi thống nhất trang hoàng.
Bốn căn nhà bốn tầng lầu xây lên tốn tổng cộng hơn ba chục ngàn tệ, trong đó tại phương diện chuyên chở vật liệu này đã bớt đi đồng tiền lớn, bởi vì chính Diệp Thụy Niên có xe, phí chuyên chở đều tiết kiệm rồi.
Cái miếng đất nhà Ngụy Nam kia thì vẫn luôn không có động tĩnh, miếng kia không có liền cùng một mảnh với Diệp gia, trong nhà cũng không có tiền xây nhà, chỉ có thể tạm thời gác lại, Ngụy Nam tính chờ học xong trở về lại xây, anh còn có một khoản tiền làm đầu tư ở chỗ Diệp Chí Phi, đến lúc đó phỏng chừng tiền cũng tầm tầm rồi.
Diệp Thụy Niên đối với bút tích gả con gái của mình vẫn là vừa lòng, toàn thành phố Nam Tinh cũng tìm không ra mấy người, ông nói với Lưu Hiền Anh, tương lai mấy đứa con khác kết hôn, tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn này, mỗi đứa một căn nhà, một bộ gia cụ, chẳng phân biệt nam nữ.

Đất của Diệp Tuệ tuy không phải ông mua, nhưng nhà là ông xây, cũng không khác mấy.
“Hiện tại nhà cửa có 6 căn, còn thiếu một căn của Tiểu Thất, chờ thêm mấy năm có chỗ thích hợp lại mua đi.” Diệp Thụy Niên nói.
Lưu Hiền Anh nói: “Đến lúc đó chính chúng ta cũng xây một căn, tự chúng ta ở.”
Diệp Thụy Niên mất hứng mà trợn trừng mắt: “Bảy căn nhà, còn không có chỗ cho chúng ta ở? Không có khả năng tất cả đều không hiếu thuận đi.”
“Đổ lại không phải là vấn đề hiếu thuận hay không, chỉ là anh ngẫm lại, chờ chúng ta già đi không có năng lực, nhà này ở mấy ngày, nhà kia ở mấy ngày, dù cho mấy đứa nó đều hiếu thuận, chúng ta cũng không có cảm giác có nhà, huống chi còn phải xem con dâu con rể có tốt hay không kìa.

Nếu chúng ta có nhà của chính mình, muốn đi nhà mấy đứa nó ở cũng được, không đi cũng được, tự tại, không cần nhìn sắc mặt ai.” Chính Lưu Hiền Anh có hai anh em trai, ba mẹ chia nhà cho bọn họ, hiện tại thay phiên ở trong nhà hai con trai, mẹ không chỉ một lần hối hận là nên giữ gian nhà cho chính mình, cảm giác ăn nhờ ở đậu rất không tốt, một chút quyền tự chủ cũng không có, phải kẹp đuôi làm người.
Diệp Thụy Niên nhìn vợ, biết bà nhớ tới tình huống của ba mẹ mình, liền nói: “Cũng được, đến lúc đó mua đất cho Tiểu Thất lại cùng mua luôn một miếng, thừa dịp anh còn có thể làm nổi, cũng lưu một căn nhà cho chính mình.

Đúng rồi, lần trước em về nhà có nói với ba mẹ em chưa, chọn đất ở đâu, khi nào thì xây?” Ông tính lại dựng hai gian nhà khác cho cha mẹ vợ ở, nông thôn xây nhà rẻ, mấy trăm đồng là có thể xây rất tốt.
Lúc thi giữa kỳ, Diệp Tuệ nhìn thấy thành tích của mấy đứa em trai em gái, trừ bỏ Doãn Võ, mọi người đều rất không khác với lúc trước mấy, Doãn Võ thì lại lui bước khá nghiêm trọng, trước đó cậu chàng vẫn ở top 5 cả lớp, bây giờ đã thối lui đến gần hạng hai mươi.

Đây là Diệp Tuệ không dự đoán được, Doãn Võ vẫn luôn tương đối tự giác, sang năm liền phải thi đại học, tại cái lúc mấu chốt này thằng bé thế mà lại lui bước, lại còn lui đến khá nghiêm trọng.

Cô cầm bài thi cậu chàng qua xem một cái, phát hiện thế mà không hề thiếu chỗ để trống, Diệp Tuệ nhìn đề một chút, chẳng phải khó cỡ nào, không giống như không biết làm, đổ lại giống như cố ý không làm.

Cô hỏi Doãn Võ: “Tiểu Võ, đề này không biết làm sao?”
Doãn Võ cúi đầu, không nhìn mắt cô, cũng không nói chuyện.
Diệp Tuệ than thở một chút: “Em cũng không giải thích nguyên nhân với chị một chút sao?”
Doãn Võ nâng mắt lên nhìn cô một chút, lại nhanh chóng dời đi: “Em muốn học khoa xã hội.”
Diệp Tuệ hiểu được, tuy chọn xã hội hay chọn tự nhiên đều có tự do của mình, nhưng mà học sinh thành tích tốt, đều sẽ bị giáo viên khuyên học khoa tự nhiên, dù sao tỉ lệ tuyển chọn của khoa tự nhiên cao, thi đại học càng dễ hơn, đây cũng là suy nghĩ vì tiền đồ của học sinh, cũng là suy nghĩ cho tỉ lệ lên đại học của trường học, nhất là trường có ưu thế về khoa tự nhiên lớn như cao trung Nam Tinh đây: “Em muốn học khoa xã hội? Tương lai muốn học ngành nào?”
“Ngành tiếng Trung.” Doãn Võ nói.
Trong lòng Diệp Tuệ cũng không có cảm thấy quá ngoài ý muốn, cô từ điểm Doãn Võ thích đọc sách viết tiểu thuyết là có thể nhìn ra một chút manh mối: “Tương lai em muốn làm cái gì?”
Doãn Võ nói: “Em muốn làm tác gia.”
Diệp Tuệ lòng nói quả là thế sao, cô suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như em muốn làm tác gia, chị đề nghị em không cần học ngành tiếng Trung.”
Doãn Võ kinh ngạc nhìn Diệp Tuệ: “Vì sao?”
“Em cảm thấy học sinh ngành tiếng Trung viết văn vẻ đều tốt đúng không?” Diệp Tuệ nói, “Theo chị được biết, tác gia nổi tiếng rất nhiều người đều không phải xuất thân từ học tiếng Trung.

Một tác gia trừ bỏ hành văn tốt, còn cần có lịch duyệt nhân sinh phong phú cùng tri thức uyên bác, còn hiểu biết thật sự thấu triệt đối với thế giới và đối với nhân tính, có tư tưởng độc lập.

Em học ngành khác, đổ lại có thể khai thác tầm nhìn và gia tăng tri thức cho em.

Cũng không chậm trễ em sáng tác.”
Doãn Võ cúi đầu không lên tiếng, Diệp Tuệ nói: “Đương nhiên, nếu em cứ không phải ngành tiếng Trung thì không được, vậy chị cũng không cản em, cũng không phải học ngành tiếng Trung thì liền không làm tác gia nổi.

Còn có, chuyện học xã hội học tự nhiên này đây phải khơi thông với giáo viên cho tốt, mà không thể dùng cái loại phương thức tiêu cực như cố ý không làm đề này để chống cự, nếu như giáo viên không đồng ý, có thể thương lượng với trong nhà, chị có thể ra mặt thương lượng với giáo viên giúp em.”
Doãn Võ gật đầu: “Dạ.”

Thành tích của Tiểu Vũ hoàn toàn không cần người nhà quan tâm, cô nàng là học bá thật sự, an ổn ngồi vị trí hạng nhất cả lớp, top 3 cả khối, là điểm hồng duy nhất trong vạn tùng sắc lục của trung học Nam Tinh, cho nên cô nàng ở trung học Nam Tinh phá lệ làm người ta ghé mắt, giờ đã không có ai dám ngay mặt cười nhạo cô nàng cái gì, sau lưng cũng chẳng mấy người dám, cô hiện tại cơ hồ là đối tượng bảo vệ của nam sinh toàn trường, cô lại tìm về tự tin lúc trước.

Diệp Tuệ cảm thấy Tiểu Vũ muốn thi vào Phục Đán thật không phải việc gì khó, nhưng mà đại học Trung Sơn của Doãn Võ liền có chút nguy hiểm, chỉ với cái loại tình huống phát huy không ổn định này của thằng bé mà nói, muốn thi lên, rất không chắc chắn.
Tiểu Vũ có chút thần bí mà nói với Diệp Tuệ: “Chị, em biết vì sao anh Tiểu Võ muốn học khoa xã hội.”
“Vì sao?”
Tiểu Vũ nói: “Bạn ngồi cùng bàn của anh Tiểu Võ là nữ sinh viết văn tốt nhất của trường bọn em, giáo viên còn thường xuyên cầm văn của chị ấy đến lớp bọn em làm văn mẫu mà đọc, viết được rất tốt, nghe nói văn chị ấy viết thường xuyên gần trọn điểm, nhưng mà hóa học vật lý chỉ có hai ba mươi điểm.

Chị ấy chắc chắn là muốn học khoa xã hội.”
“Quan hệ của cô bé kia với Tiểu Võ rất tốt?” Diệp Tuệ hỏi.
Tiểu Vũ gật đầu: “Anh Tiểu Võ bây giờ đi học tan học đều không đi cùng em, ảnh thường xuyên muốn quẹo tới trên đường khác chờ Tiếu Phi Yến.

Chị, chị ngàn vạn đừng có nói là em nói cho chị, anh Tiểu Võ biết rồi sẽ đánh chết em.”
Diệp Tuệ như có đăm chiêu gật gật đầu, Doãn Võ lúc này là thật yêu đương à? Có điều cô không tính đi chứng thực, Doãn Võ vẫn luôn đều rất tự giác tự hạn chế, mặc kệ là học tập cũng tốt, sinh hoạt cũng vậy, tư tưởng của thằng bé thành thục hơn Doãn Văn không ít, hẳn phải phân rõ nặng nhẹ được đi.

Cô tính lại quan sát nửa học kỳ nữa, nếu như thành tích trượt đến lợi hại, cô lại đi tìm thằng bé nói chuyện.
“Chị không nói với nó, việc này Tiểu Võ hẳn phải có chừng mực.

Chúng ta đều xem như không biết, chờ thi cuối kỳ qua rồi chúng ta lại xem.” Diệp Tuệ nói.
Tiểu Vũ có chút kinh ngạc với phương thức xử lý của cô, có điều suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không kỳ quái, chị Tuệ vẫn luôn đều là dân chủ như vậy, trước giờ đều là tôn trọng cùng trân trọng bọn họ, có một người chị như vậy thật hạnh phúc..