Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 83: Tiểu Thất






Về chuyện khu Phúc Tinh khai phá, Diệp Thụy Niên cảm thấy cái đó không có liên quan gì lớn với bản thân, trong nhà đã có đủ phòng ở rồi, chờ sang năm khi bé sơ sinh sinh ra rồi là phòng ở có thể trang hoàng.

Đến lúc đó ba anh em mỗi người đều có một tầng lầu, cái này tốt hơn không ít so với nhà người bình thường, không cần thiết lại mua đất xây nhà.
“Lỡ mà sinh một em trai thì sao? Tương lai nó ở đâu đây? Lại nói nữa, ba, mặc dù sinh con gái, chả lẽ bọn con làm con gái liền không có quyền thừa kế sao? Con biết ngay là ba bất công, trọng nam khinh nữ.” Diệp Tuệ vui đùa nói.
Diệp Thụy Niên bị Diệp Tuệ nói cho sửng sốt, một lát sau ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười nói: “Cái đó cũng không có, ba cảm thấy ba trọng nữ khinh nam.” Nhưng mà chính ông không thừa nhận cũng không được, ông cảm thấy chính mình càng thích Diệp Tuệ hơn chút, bởi vì con bé hiểu chuyện, có thể chia sẻ không ít phiền não thay ông, mà vào lúc chia phòng thì lại không suy xét đến con gái, cảm thấy con bé tương lai là phải gả tới nhà người khác, ông không cần chuẩn bị nhà thay con bé, cho nên loại thiên vị này thật ra cũng chỉ là ở trên miệng, ông cảm thấy có chút thật có lỗi với con gái.
Một lát sau, Diệp Thụy Niên nói: “Vậy mua đi, cũng chuẩn bị nhà cho con.

Nếu mà nói như vậy, Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cũng nên có nhà nha.

Phải mua bao nhiêu mới thích hợp đây.” Nói tới đây, ông lại bắt đầu cười khổ, rốt cuộc ông đã ý thức được con nhiều thì gánh nặng nhiều.
Diệp Tuệ cười nói: “Ba, con đùa với ba đó.

Con không cần ba chuẩn bị nhà, chính con có thể mua được cái rất tốt.

Con chỉ là muốn để ba đừng bỏ qua cơ hội, mua mấy miếng đất, về sau thật đúng là dùng được.


Người một nhà ở cùng một chỗ thì náo nhiệt đó, nhưng mà cũng sẽ có rất nhiều mâu thuẫn, anh chị em bọn con hiện tại là cảm tình tốt, nhưng về sau đều tự lập gia đình đó, chờ ba có con dâu với con rể, gia tăng một nửa người ngoài, thế thì còn có thể đều một lòng? Ba cảm thấy còn có thể đoàn kết giống bây giờ sao? Cho nên thích hợp thì vẫn là bảo trì một chút khoảng cách thì hay hơn.”
“Con nói thật có đạo lý, suy xét thật sự lâu dài.” Diệp Thụy Niên cười nói, “Vậy ba với dì Lưu con thương lượng một chút, xem mua bao nhiêu.”
Diệp Tuệ thấy ba đáp ứng suy xét, liền nhẹ nhàng thở ra, thật ra chính cô cũng tính mua một miếng, không biết anh cả có mua hay không, đến lúc đó có thể mua nối liền nhau, về sau cải biến làm cái khác cũng tiện để quy hoạch.

Anh cũng sắp về rồi, đến lúc đó thương lượng với anh một chút, xem anh có mua hay không.
Diệp Tuệ xem xét một cơ hội mà nói chuyện khu Phúc Tinh với Ngụy Nam.

Ngụy Nam ngoài ý muốn nói: “Em cũng nghe nói?”
“Đúng vậy, ba em tính mua đất bên kia xây nhà.

Nhà anh có mua hay không?” Diệp Tuệ nói.
Ngụy Nam cười khổ một chút: “Mua không nổi nha.” Nghe thấy tin khu Phúc Tinh bán đất, Ngụy Quốc Thái đã liền nhắc qua việc này với anh, xem có cần mượn chút tiền mua miếng đất tự mình xây nhà không, chờ về sau Ngụy Nam kết hôn cũng có chỗ ở tốt.

Ngụy Nam rất rõ ràng cái hiện thực này, mua đất không nhất định có thể xây được nhà quá tốt, hiện tại xây nhà lầu 3 tầng thì ít nhất cũng phải trên chục ngàn đi.
Diệp Tuệ lấy khuỷu tay chọc anh một chút: “Anh quên rồi à, tiền mà anh đặt ở chỗ anh em trước đó, bây giờ lãi chồng lãi, ít nhất có bốn năm ngàn tệ, hoàn toàn có thể mua nổi đất.”
Ngụy Nam sửng sốt, cứ cảm thấy dùng khoản tiền kia thì có chút ngại, liền nói: “Vậy tính mua đất rồi, tiền xây nhà đâu?”
“Bọn họ lại không yêu cầu xây ngay lên bây giờ đúng chứ, kéo một hai năm cũng được, đến lúc đó không phải là kiếm đủ rồi?” Diệp Tuệ cảm thấy trước hết thừa dịp giá rẻ mà mua đất đi, miễn cho về sau bỏ lỡ cơ hội.
Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ: “Em hi vọng anh mua sao?”
Diệp Tuệ gật đầu: “Nhà em cũng sẽ mua, đến lúc đó mua gần một chút, về sau còn có thể làm hàng xóm với đám anh trai em.”
Ngụy Nam bỗng có thể hiểu được tâm tình muốn mua đất của cô, khẽ cắn môi: “Vậy mua đi.” Năng lực ở phương diện này của anh có hạn, dù sao cũng phải làm chút chuyện để cô vui vẻ.
Diệp Tuệ nháy mắt cao hứng lên, thần thái cả người phấn khởi lên.

Ngụy Nam cảm thấy, cho dù là mắc nợ cũng là đáng giá.
Diệp Chí Phi là mấy ngày trước Tết mới vè, lần này anh mang theo một ít đồ dùng học tập cùng giày thể thao về, vì để làm chuẩn bị cho khai giảng năm sau.

Anh mang bản vẽ mà tự mình vẽ một năm trở về hết, Diệp Tuệ dựa theo dòng thời gian mà lướt qua từng tấm từng tấm một, nhìn ra được anh cả tiến bộ rõ ràng trong một năm này, cô không phải quá hiểu hội họa, nhưng mà có thể từ đường nét, kết cấu, tính phối hợp của màu sắc trên hình ảnh cảm giác ra được Diệp Chí Phi càng ngày càng thành thạo, trước kia cái mà tranh của anh theo đuổi là giống, bây giờ đã có thể từ hình ảnh nhìn ra được một ít thần vận, dùng một từ tương đối thông tục mà nói, chính là sinh động.
Diệp Tuệ tính lấy đi mấy bức xinh đẹp nhất đi bồi, để trong nhà treo lên, vừa vặn đuổi kịp để tăng thêm một chút đồ trang trí cho trong nhà lúc ăn Tết.

Sau khi được Diệp Chí Phi đồng ý, cô chọn ra 8 bức tranh, tính mỗi phòng đều treo một bức.


Ngụy Nam nghe nói Diệp Tuệ muốn bồi tranh, nên cũng nhanh chóng đi lại tìm ông bạn đòi một bức tranh, lấy đến ký túc xá của anh mà treo lên: “Thừa dịp cậu còn chưa có nổi tiếng, nhanh nhanh xin chút tranh, chờ cậu nổi rồi, mình liền mua không nổi, hì hì.”
Diệp Chí Phi nói: “Không có khoa trương như vậy, đầu năm nay ai nguyện ý bỏ tiền mua tranh nha, mọi người mới vừa lấp đầy bụng, căn bản là không có tiền nhàn rỗi để tiêu khiển, mình cũng chỉ là tự đùa tự vui.” Anh giao tiếp với các thầy cô bạn bè của Học viện Mỹ thuật lâu rồi, liền càng ngày càng sâu sắc mà nhận thức được sự gian nan của con đường nghệ thuật này, cho nên hội họa, chỉ có thể trở thành sự thỏa mãn cùng an ủi trên linh hồn, muốn ăn cơm, thì còn phải vào tay trên phương diện khác.
“Cái đó chưa chắc, chờ thêm mấy năm nữa mọi người đều giàu lên, nói không chừng tranh của anh liền có người nguyện ý cất chứa.” Diệp Tuệ thì lại thật rất có lòng tin, qua mấy năm nữa chờ mọi người giàu lên, có tiền nhàn rỗi, liền bắt đầu chú ý tác phẩm nghệ thuật, cho nên hiện tại là lúc giấu tài, đến khi đó phong cách nghệ thuật của anh cũng thành thục, vừa vặn đụng tới thời cơ tốt.
Diệp Chí Phi cười: “Em gái của anh vĩnh viễn đều là thiện giải nhân ý, lựa lời người ta yêu nghe mà nói như vậy.”
Diệp Tuệ cũng cười: “Em cũng không phải là an ủi anh, đây là rất có khả năng, cho nên anh trai anh cố lên đi!”
Về chuyện mua đất, Diệp Chí Phi vô cùng tán thành, cả nhà bọn họ quá lớn, về sau nếu như thật sự đều tự lập gia đình, lầu trên lầu dưới ở xen lẫn với nhau, sớm hay muộn rồi sẽ sinh ra mâu thuẫn, vẫn là đều tự có nhà riêng thì tốt hơn.
Có điều chuyện mua đất vẫn là phải đợi tới năm sau lại nói, giờ đều sắp nghỉ rồi, ai còn có tâm tư mà lựa đất cho kỹ chứ.

Diệp Tuệ cũng không nóng nảy, đất này một chốc cũng không bán hết được, cũng không có khả năng tăng giá, giảm giá còn không sai biệt lắm.
Trước lúc ăn tết, Diệp Tuệ đưa Tiểu Tuyết đến bên người mẹ ăn Tết, bốn anh em Diệp Tuệ mua một đống lớn hàng tết cùng quà đi thăm Lưu Hiền Anh, để bà an tâm ăn tết ở nhà ngoại, rất nhanh là người một nhà có thể đoàn tụ.

Lưu Hiền Anh tuy cũng muốn về nhà ăn Tết, nhưng vì an toàn của thai nhi, chỉ có thể chịu đựng tiếc nuối cả nhà không thể đoàn tụ.
Một năm này lại là đám nhân mã cũ của Diệp gia cùng nhau ăn Tết, chỉ là mọi người đều lớn rồi, trong nhà liền không có náo nhiệt như vậy, ngay cả cặp song sinh cũng quá 15 tuổi rồi, vóc dáng đều quá 1m75, nhìn chính là một người trưởng thành, ngay cả Doãn Văn cũng không có thích hô to gọi nhỏ như trước kia vậy.

Đã quen với đại gia đình ồn ào nhốn nháo, Diệp Thụy Niên nhìn cái nhà hơi yên tĩnh này, cảm thấy có chút không quen, còn đang nhắc tới Lưu Hiền Anh với hai chị em Tiểu Vũ Tiểu Tuyết.
Diệp Tuệ cười an ủi ông: “Ba, ba đừng vội nha, sang năm liền náo nhiệt.

Chờ nhóc út ra đời, trong nhà muốn yên tĩnh cũng không được đâu, cho nên ba vẫn là quý trọng một chút thanh tĩnh khó có được này đi.”
“Ăn Tết vẫn là vui mừng náo nhiệt một chút.” Diệp Thụy Niên ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khóe môi đã có ý cười, “Chí Phi, chừng nào con dẫn bạn gái về, vậy thì càng náo nhiệt.”
Diệp Chí Phi ha hả nói: “Đừng nóng vội nha, con tranh thủ nhanh chóng dẫn về.”
Diệp Tuệ liếc anh ấy một cái, rất muốn hỏi là chỉ Văn Hinh sao?
Lúc này Doãn Văn chạy vào nhà, rút máy ghi âm ra, vặn nhạc tới to nhất, sau đó ôm ghi-ta của mình bắt đầu leng ca leng keng đàn tấu, Doãn Võ phảng phất cũng nhận được tín hiệu, lên lầu ôm ghi-ta của mình xuống, cặp song sinh bắt đầu nhị trọng tấu*.

Doãn Văn cười ha hả: “Ba, có náo nhiệt không?”
*: hai tiếng đàn chồng nhau.
Diệp Tuệ vờ tức giận, trừng mắt nói: “Mấy đứa ồn chết được!”
Diệp Chí Phi nói: “Anh nói hai đứa có thể đừng có chơi bừa được không, đến một bài nhị trọng tấu chính thức đi.”
Doãn Văn gật gật đầu về phía Doãn Võ, Doãn Võ nhướn nhướn mày, tâm ý của cặp song sinh rất nhanh liền thông, bọn họ chỉnh âm lượng nhạc của máy ghi âm nhỏ một chút, hai cậu bắt đầu đàn tấu 《Thơ ấu》, đổ lại không phải là Doãn Văn không biết bài khác, chủ yếu là bình thường Doãn Võ ít luyện, mà phổ nhạc của 《Thơ ấu》 phi thường đơn giản dễ học, trước mắt cậu cũng chỉ có thể đàn được hoàn chỉnh bài này thôi, Doãn Văn đành phải phối hợp cậu.
Diệp Thụy Niên có chút ngoài ý muốn mà nhìn nhìn cặp song sinh, xem ra quả nhiên là tiến bộ không nhỏ nha.

Diệp Tuệ càng cao hứng, ngay cả Doãn Văn cũng biết thải y ngu thân*, cái này phải là tiến bộ lớn cỡ nào nha.

*: ý nói biết làm trò để làm người thân vui.
Từ sau khi làm phẫu thuật stent bệnh tim của cô Cù liền chẳng thế nào phạm vào, tình huống tốt hơn trước kia rất nhiều.

Năm nay Doãn Văn muốn đón cô Cù tới nhà qua tết, nhưng cô Cù thế nào cũng không chịu tới, Diệp Tuệ bọn họ không có cách nào, chỉ có thể tặng chút hàng Tết qua.

Buổi tối ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên, Doãn Văn cất bước liền chạy tới chỗ cô Cù, bồi cô Cù ăn Tết.

Cô Cù biết Doãn Văn thích xem Xuân Vãn, nên giục cậu chàng về nhà xem TV, Doãn Văn lấy radio ra, bồi cô Cù dùng radio nghe Xuân Vãn của đài trung ương, nói là chờ ngày mai coi phát lại.

Cô Cù tuy miệng không nói gì, nhưng mà ý cười trên mặt lại biểu lộ tâm tình bà, tuổi lớn rồi, vẫn là khát vọng có người ở cùng.
Tết này trôi qua trong bình an hạnh phúc với hơi tiếc nuối.

Qua Tết xong, Diệp Chí Phi cũng không có lập tức rời khỏi nhà, bởi vì Lưu Hiền Anh sắp sửa muốn sinh rồi, làm con cả trong nhà, để tỏ vẻ chân thành hoan nghênh đối với thành viên nhỏ sắp tới trong nhà này, thì nghi thức tốt nhất đương nhiên là không vắng họp hôm bé giáng sinh.
Ngày sinh dự tính của Lưu Hiền Anh là vào ngày 10 tháng 3, thật ra còn chưa có ra tháng giêng.

Còn chưa ra Nguyên Tiêu, Diệp Thụy Niên đã lặng lẽ đón Lưu Hiền Anh trở về, sợ động thai khí, Diệp Thụy Niên mượn một chiếc Jeep tới rồi tự mình lái xe đi đón, một đường cẩn thận lại cẩn thận, cuối cùng bình an đón người về nhà.
Diệp Tuệ còn vô cùng lo lắng một đường bôn ba này sẽ động thai khí, không nghĩ tới Tiểu Thất này rất có phong phạm đại tướng, phi thường trầm ổn.

Nhưng mà cô còn chưa khen xong, Tiểu Thất này liền chọn cái ngày 8 tháng 3 đặc thù này mà sinh ra, ngày đó vừa vặn là ngày lễ phụ nữ.

Lưu Hiền Anh ăn cơm chiều xong liền có chút đau bụng, cả nhà vội vội vàng vàng thu thập đồ đạc đưa bà đi bệnh viện.

Sau khi vào phòng sinh, mọi người còn đang thảo luận ngày sinh dự tính này vô cùng chuẩn, chỉ cách có một ngày thế thôi.

Bởi vì bọn họ cho rằng bây giờ đưa đi qua, thì ít nhất cũng phải đến ngày mai tới có thể sinh, kết quả Tiểu Thất thật gấp, đuổi trước 12 giờ đi ra..