Lại Lên Trang Đầu

Chương 40: Chương 40





Cái gọi là màn kịch báo thù đầy máu chó nhưng chân tướng cuối cùng thật khiến cho người ta khó lòng mà tiếp thu kịp đành vội vàng kết thúc.
Ngô Trang đỡ Ngô Quang, vừa cảm thấy như mình vừa thoát được một kiếp nạn, cả tay chân đều bủn rủn, dè dặt hỏi Nguyễn Tĩnh: "Nguyễn Tĩnh, bây giờ chúng tôi có thể rời đi chưa?"
Nguyễn Tĩnh nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Nguyễn Chương Trình dời đi, nhìn hai cha con Ngô Trang này, ánh mắt hơi lóe ra, cười nói: "Ngô Trang tiên sinh, mặc kệ thế nào nói, chú tôi biến thành như vậy, Ngô gia các người cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Cho nên...!Khụ, cậu biết đấy…."
Ngô Trang trong lòng căng thẳng, vội vàng gật đầu, "Được, chị Tĩnh, tôi biết nên làm như thế nào."
Nói xong, anh ta kéo cha mình vẫn còn đang vui vẻ cười, giống như phía sau có quỷ đuổi theo, rất nhanh liền rời khỏi nhà của Bùi Dĩ Mặc, hơn nữa trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, đời này tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này một bước!
Vừa lòng gật đầu, không tệ, lại có tiền thu vào, không biết ông của Bùi Dĩ Mặc...
Bất động chăm chú nhìn cái bàn bị Bùi gia gia vỗ vài cái, suy nghĩ một chút vẫn là buông tha không bắt đền.

Ai, phải tôn trọng trưởng bối mới được.
"Khụ, chuyện này… Nguyễn Tĩnh à." Ông nội Bùi khẽ nhìn thoáng qua Nguyễn Chương Trình còn ngồi ở trên sofa thì thào tự nói, nhìn cậu ta như vậy trong lòng cũng sinh ra đồng cảm, đáng thương quá.
"Không có chuyện gì, ta với thằng con trai ngốc này về trước, con nên làm tư tưởng cho chú con đi, bảo cậu ta nén bi thương."
Nói xong liền dẫn theo Bùi Tiền cùng Nhiễm Tích còn muốn nói chuyện với Nguyễn Tĩnh, cùng nhau rời khỏi biệt thự.
Trợ lý cùng bác sĩ riêng còn ở lại theo dõi Nguyễn Chương Trình, một lát sau thảo luận với Nguyễn Tĩnh một số tình huống cần phải chú ý, xong cũng rời khỏi .
Bỗng chốc thiếu vài người, biệt thự lại yên tĩnh, hiện tại chỉ có cô cùng Bùi Dĩ Mặc, còn có Mạc Hinh bị Nguyễn Chương Trình lôi kéo đi không được, trong biệt thự chỉ còn lại bốn người.
Nguyễn Tĩnh nhìn thoáng qua Bùi Dĩ Mặc nhàn nhã ngồi ở trên sofa, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Chương Trình ở cách đó không xa.
"Chị Tĩnh Tĩnh." Mạc Hinh khóc, nhìn cánh tay vì bị lôi kéo mà đỏ lên, muốn mắng Nguyễn Chương Trình, nhưng là nghĩ đến những gì chú ta trải qua, lại nhìn bộ dáng đáng thương, đột nhiên liền mềm lòng , chỉ có thể hướng Nguyễn Tĩnh cầu cứu.

"Em vất vả rồi." Vỗ vỗ bờ vai, Nguyễn Tĩnh nói: "Cố gắng thêm chút nữa, rất nhanh sẽ ổn."
Tuy rằng ngoài miệng an ủi như vậy, nhưng Nguyễn Tĩnh biết, Mạc Hinh đời này sợ là cũng bị Nguyễn Chương Trình giữ chặt.

Thử nghĩ một chút, ba mươi mấy năm, thật vất vả để nhớ mặt một người, làm sao có thể sẽ thả cái phao cứu nguy duy nhất chứ.
Tựa như bạn thân kiếp trước của cô, cũng bị chứng mù mặt như vậy, sống năm trăm năm mới nhớ mặt một người đàn ông, vì cậu ta giải tán hết đàn ông trong nhà, chuyên tâm yêu thương người đó.
Nguyễn Tĩnh mới vừa đi đến trước mặt Nguyễn Chương Trình, không biết ở quản gia cái góc nào đột nhiên chạy tới, chuyển một cái ghế, lấy tay lau vài cái, cười hề hề mở miệng: "Phu nhân, mời ngồi."
Bùi Dĩ Mặc mặt không biểu cảm nhìn lướt qua quản gia, bộ dạng chân chó này khiến anh một lời khó nói hết.
Quản gia thế này, mơ hồ nhớ lúc bị bắt cóc.

Nhớ tới Tiểu Hổ, Nguyễn Tĩnh nhìn quản gia một cái khẽ nheo mắt.
Ngồi vào ghế tựa, nhìn Nguyễn Chương Trình miệng còn nói lảm nhảm "Too rõ ràng chính mắt nhìn thấy đại ca đi vào tòa nhà, làm sao có thể sai", Nguyễn Tĩnh đồng tình vỗ tay hắn.
Nguyễn Chương Trình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh, thương tâm lại mờ mịt mở miệng: "Tĩnh Tĩnh, vậy phải làm sao bây giờ? Chú về sau nên làm cái gì bây giờ? Về sau còn có thể làm cái gì?"
Nhiều năm như vậy, lý do duy nhất để ông sống chỉ có báo thù.

Hiện tại hết thảy đều kết thúc , Nguyễn Chương Trình đột nhiên cảm thấy nhân sinh đều không còn gì mong chờ nữa
Bộ dạng này khiến Nguyễn Tĩnh có chút xót xa, thở dài một tiếng: "Chú, quay đầu xem xem bên cạnh là ai."
Nguyễn Chương Trình nhìn Mạc Hinh một bên, theo bản năng tay dùng sức nắm chặt Mạc Hinh, sau đó mới lại đảo mắt nhìn về phía Nguyễn Tĩnh vẻ mặt đầy thắc mắc.
"Chú, thù hận đã kết thúc, vậy chú cần phải đổi mục tiêu sống của mình."
Đầu tiên là ngẩn người, rất nhanh Nguyễn Chương Trình sắc mặt đột nhiên kích động đứng lên, Nguyễn Chương Trình đứng lên, thuận tay đem Mạc Hinh kéo dậy lên gắt gao ôm vào trong ngực, kiên định mở miệng: "Tĩnh Tĩnh, chú đã hiểu."

Nói xong trực tiếp ôm Mạc Hinh miệng nói gì đó, sau đó hưng phấn trực tiếp rời khỏi .
Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nằm trên người Bùi Dĩ Mặc, sờ sờ cái trán, trên mặt cao hứng nói: "Chuyện này cuối cùng cũng giải quyết xong, cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi." Đây chính là làm khó Mạc Hinh rồi.
Bùi Dĩ Mặc đúng lúc đưa cho Nguyễn Tĩnh một ly nước, ôn nhu mở miệng: "Mệt không? Uống miếng nước nghỉ ngơi một chút."
"Cám ơn." Nguyễn Tĩnh cầm ly nước, một hơi liền uống hết.
Tiếp nhận ly ly nước, Bùi Dĩ Mặc cầm một cái đệm để ở sau lưng để Nguyễn Tĩnh dựa vào thoải mái hơn, thuận tiện giúp cô chỉnh sửa lại trang phục lộn xộn cho sửa sang lại.
Đợi đến khi Nguyễn Tĩnh vẻ mặt hưởng thụ, mới chậm rãi mở miệng: "Tĩnh Tĩnh à, vậy bây giờ nói chuyện của chúng ta đi, chuyện em mang người đàn ông khác về nhà của anh là thế nào?"
Đang chuẩn bị nhấc chân lên ghế, Nguyễn Tĩnh toàn thân run lên, chớp mắt ngồi ngay ngắn.
Chuyện trọng yếu như vậy, cô lại quên.

Nhịn không được lau trán.
Thảm rồi, mới vừa giải quyết một chuyện, nhanh như vậy liền xuất hiện chuyện khác.
Cẩn thận nhìn trộm chăm chú sắc mặt Bùi Dĩ Mặc, thấy sắc mặt anh nhìn qua vẫn bình thường, Nguyễn Tĩnh này mới hơi chút thả lỏng, ở trong lòng sắp xếp một chút ngôn ngữ, vẻ mặt đứng đắn mở miệng giải thích.
"A Mặc, anh hãy nghe em nói, việc này dài lắm..."
"Vậy thì nói ngắn gọn, anh nghe."
Bị đánh gãy lời nói Nguyễn Tĩnh nghẹn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mới một lần nữa nói: "Trước kia, em cứu Lý Niệm Bạch một mạng, tương đối đơn thuần, đã nghĩ lấy thân báo đáp, cho nên đi theo em trở về.

Dù sao anh yên tâm, mấy ngày em sẽ giúp hắn tìm chỗ ở khác."

Nói xong Nguyễn Tĩnh liền chột dạ hơi cúi đầu, lý do này liền chính cô cũng không thuyết phục được mình.
Không biết qua bao lâu, đợi đến khi Nguyễn Tĩnh nóng vội, nghĩ lại lần nữa mở miệng tìm cái lý do đáng tin hơn lừa anh, cuối cùng nghe Bùi Dĩ Mặc nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng.
Tiếng "ồ" này khiến trong lòng Nguyễn Tĩnh lại run lên.
Tay Bùi Dĩ Mặc, vỗ vỗ đầu Nguyễn Tĩnh, ngữ khí ảm đạm: "Tĩnh Tĩnh, em cảm thấy anh sẽ tra không được chuyện em có thật sự cứu Lý Niệm Bạch hay không sao? Em nghĩ dùng một lý do như vậy có thể lừa gạt được anh sao?"
Bùi Dĩ Mặc mỗi khi miệng bật ra một chữ, Nguyễn Tĩnh liền cảm thấy tim đập càng nhanh, chờ anh nói xong một câu, cô rối rắm nhìn về phía anh, tựa hồ là thỏa hiệp mở miệng: "A Mặc, sự việc này em thật sự không hề giống như anh nói, anh yên tâm, em rất nhanh liền sẽ sắp xếp cho cậu ta ở chỗ khác, việc này đợi đến khi thời cơ chín mùi, em sẽ chậm rãi nói tỉ mỉ cho anh."
Nguyễn Tĩnh nói xong, vẫn là vẻ mặt chân thành nhìn Bùi Dĩ Mặc, mãi đến khi thấy anh gật đầu, mới thả lỏng một lần nữa nằm dài ở trên sofa.
"Dù sao..."
Còn chưa buông lỏng cảnh giác, Nguyễn Tĩnh lại bị những câu nói có ý tứ hàm xúc sâu xa khiến cho tinh thần khẩn trương cao độ đến độ muốn ngừng đập.

Này có cái gì không thể rõ ràng lưu loát nói xong một lần duy nhất sao!
Khẩn trương nhìn Bùi Dĩ Mặc, chỉ sợ anh nói ra yêu cầu gì khiến cô khó có thể làm được.
"Tĩnh Tĩnh, em không cần khẩn trương, anh chính là muốn hỏi một chút, anh sẽ tìm thời gian đi xem người đàn ông mà em mang về, Tĩnh Tĩnh không có ý kiến gì chứ?"
"Ha ha, không có, tùy anh thôi, lúc nào cũng được."
Ngữ khí nói chuyện này, thêm khuôn mặt cười như không cười kia, cô còn có thể nói cái gì, nào dám nói từ chối sao, dám nói không khẳng định sẽ chết chắc đấy.
Chỉ cần nghĩ đến Lý Niệm Bạch cùng những người của tộc Tang thi, Nguyễn Tĩnh lại bắt đầu đau đầu, cảm thấy nếu hai người này gặp mặt sẽ phát sinh một số chuyện vô cùng kinh khủng...
"Không bằng liền ngày mai đi." Một lát sau, Bùi Dĩ Mặc đột nhiên mở miệng, "Tĩnh Tĩnh ngày mai cùng nhau đi, anh muốn xem người đó trông như thế nào?"
"Em không ý kiến, A Mặc anh quyết định di." Nguyễn Tĩnh không cần nghĩ ngợi tiếp lời.
Đợi đến khi Bùi Dĩ Mặc vừa lòng rời khỏi phòng khách, Nguyễn Tĩnh phảng phất cảm thấy giống như sống sót sau tai nạn.
Người này ăn dấm chua, quả thực kinh khủng.
*
Ngày hôm sau, hai người ăn bữa sáng khá đơn giản, liền lái xe chạy tới biệt thự Lý Niệm Bạch ở.
Ở trên xe trộm nhìn Bùi Dĩ Mặc vài lần, Nguyễn Tĩnh vẫn là không dám cùng anh nói về Lý Niệm Bạch.


Vẫn là chờ gặp mặt rồi nói sau, đến lúc đó gặp thì đối phó sau.
Hai người tiến vào biệt thự Lý Niệm Bạch ở, Bùi Dĩ Mặc ánh mắt đảo qua một vòng quanh biệt thự, liên nhìn thấy gương mặt già nua của vị quản gia kia.
Bùi Dĩ Mặc: ...
Quản gia này vì sao lại xuất hiện tại nơi này?
Quản gia vui tươi hớn hở đi đến trước mặt Nguyễn Tĩnh, "Phu nhân, người cùng ông chủ đến a, hôm nay Lâm quản gia có việc xin phép về quê, tạm thời tôi tiếp nhận công việc của ông ấy ngày hôm nay"
Ha ha, náo nhiệt lớn như vậy ông sao có thể bỏ qua!
Sự thật đằng sau chính là Lâm quản gia, bị quản gia đuổi đến ở khách sạn một ngày.
Lâm quản gia ở trong khách sạn đột nhiên cảm thấy đầu gối tê rần, cúi đầu không hiểu buồn bực xoa xoa đầu gối.
Nhàn nhạt nhìn quản gia, Bùi Dĩ Mặc không nói gì thêm.
Nhưng Nguyễn Tĩnh nhìn hắn vài lần, cô sao luôn có loại cảm giác, quản gia này là tới hóng chuyện.
Khi thấy xe hai người chạy đến biệt thự, Lý Niệm Bạch biết.

Lén lút quan sát Bùi Dĩ Mặc một chút, anh ta nhanh chóng chạy lên lầu hai, thay đổi trang phục phù hợp hơn.
Cùng chồng lớn của thủ lĩnh đứng chung một chỗ, anh ta tuyệt đối không thể mất mặt, dù không thể so sánh được, cũng muốn cùng Bùi Dĩ Mặc thua về dáng vẻ bên ngoài được.
Cho nên chờ Bùi Dĩ Mặc vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, liền nhìn thấy một người ăn mặc vô cùng chói mắt, làm cho người ta cảm giác bất an, tên đó giành sự chú ý với anh, còn dám nhìn , Nguyễn Tĩnh cười.
Mà Nguyễn Tĩnh nhìn thấy Lý Niệm Bạch ăn mặc như vậy, mí mắt cũng không kìm được giật giật, xem ra ăn mặc như vậy là chuẩn bị sẵn để ra oai phủ đầu! Không đợi nàng mở miệng nói chuyện, đã bị Lý Niệm Bạch xưng hô làm cho sốc.
"Vợ à, em đến rồi."
Nguyễn Tĩnh: ...
Cứu mạng!