Lại Lên Trang Đầu

Chương 17: Chương 17





Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt chương trình này đã quay đến tập thứ 8, cũng chính là cách tập cuối cùng ba tập.

Tập này là vòng loại trừ, ở trận đấu cuối cùng, Ngô Cẩm cùng Lưu Xuyên đạt điểm thấp nhất, bị loại.

Dù sao ở chung một khoảng thời gian rất dài, tình cảm giữa các khách mời cũng càng ngày càng tốt.
Ngày mà hai người đó chính thức bị loại, Lạc Y và Phương Giai nhịn không được rớt nước mắt.

Đương nhiên, Phương Giai buồn thật sự, khóc nước mắt nước mũi khắp mặt, hình tượng mỹ nhân không vướng bụi trần cũng đã sớm quẳng vào góc nào đó rồi.
Lạc Y khóc tương đối chú ý hình tượng.

Nguyễn Tĩnh nhìn cô vài lần, phát hiện lúc khóc cô ấy đều toát ra vẻ đẹp nhu nhược, nhất cử nhất động, khi nào thì lau nước mắt đều biểu hiện vừa đủ, cũng không trôi lớp trang điểm trên mặt.
Nhịn không được ở trong lòng cảm khái vài câu.

Lợi hại thật, nếu như cô có thể học được, nói không chừng có thể mở rộng con đường nghệ thuật của mình một chút.
Những người khác nói chuyện vô cùng khách sáo với hai người kia, không khí có chút đè nén.

Đến phiên Nguyễn Tĩnh, Nguyễn Tĩnh đem ra hai cái hòm trong tập đầu tiên, đem lợn rừng bắt được mà chế biến thành thịt khô tặng cho hai người.
Ngô Cẩm cùng Lưu Xuyên nhìn hai hộp thịt nuốt nước miếng, bọn họ biết mùi vị chắc chắn rất ngon.

Nghĩ đến ngày đó, Nguyễn Tĩnh vô cùng mạnh mẽ, hai tay cầm con dao giết heo, "Bang bang phanh" vài cái, hai tay cầm dao hoạt động nhịp nhàng, rất nhanh thịt heo đã được chặt vô cùng đẹp.

Với sức lực và kỹ thuật như vậy, nếu không luyện trong thời gian dài sẽ không được như vậy.

Quan trọng nhất vẫn là thịt heo, hơn nữa cô còn mang theo sốt ướp thịt tự làm kia, nên mùi vị thật sự rất ngon.
Nhưng mà lúc đó, bọn họ mỗi người tốn 1000 tệ mới mua được mấy phần thịt heo nhỏ! Hiện tại cô đem thịt heo ra như vậy, là muốn làm gì đây!?
Hai người kịch liệt giấu túi tiền, đồng thanh mở miệng: "Chị Tĩnh, mua không nổi, mua không nổi."
Nguyễn Tĩnh lườm hai người một cái, kỳ quái nói: "Này, mấy ngàn tệ kia đối với mọi người mà nói chính là chút lòng thành, mọi người sao ngày càng keo kiệt vậy." Nói xong nhìn thấy hai người vẫn là vẻ mặt đau lòng, bất đắc dĩ thở dài: "Yên tâm, đây là tặng cho nhóm cô, không lấy tiền."
Vừa nghe là không lấy tiền là có thể lấy đồ trong tay cô, hai người nhanh chóng đoạt lấy thịt heo, cười hề hề nói: "Cám ơn chị Tĩnh."
Nguyễn Tĩnh đầu tiên là gật gật đầu, sau đó nhìn hai người biểu cảm trở nên nghiêm túc đứng lên: "Không cần cảm ơn, tôi tặng thịt heo là để nhắc nhở, sau khi trở về nhớ đúng giờ đem tiền chuyển vào tài khoản tôi nhé, đừng quỵt nha, nên hãy chuyển đủ nhé."
Hai người cười gượng vài tiếng, xoay người kéo vali vội vàng rời khỏi.

Bước chân còn có chút lảo đảo.
Nguyễn Tĩnh tiếc nuối lắc lắc đầu, sao không ở lại nói chuyện nhiều chút.
Bởi vì quay rất thuận lợi, so với dự định thì thời gian ngắn hơn, cho nên chỉ còn lại hai kỳ cuối cùng, tổ chương trình cho mọi người nghỉ vài ngày.
Khi cầm lại di động, mọi người cảm giác bản thân giống như sống cách ly với xã hội, một đám cầm di động điên cuồng cập nhật thông tin.
Nguyễn Tĩnh cầm cuốn sổ đi đến trước mặt bọn họ, mấy người này đều mang thần sắc phức tạp bắt đầu chuyển khoản cho cô, cuối cùng Bùi Ngôn Cảnh còn cảm khái: "Chị Tĩnh Tĩnh, tôi vốn còn nghĩ chị đang đùa đó."
Những người khác nghe xong liền gật đầu.
Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng nhìn bọn họ, "Thiếu nợ thì trả tiền, đừng đánh trống lảng." Nói xong cầm cuốn sổ đi đến chỗ đạo diễn Trần, nhân viên hậu trường bắt đầu kêu rên, bắt đầu thu hết tiền.
Nhìn số tiền trong tài khoản tăng lên một chút, trong lòng Nguyễn Tĩnh càng kiên định.

Hi vọng về sau sẽ có chương trình thực tế như thế này mời cô làm khách mời, thật sự là rất dễ kiếm tiền.
Bùi Cảnh Ngôn đứng đó yên lặng nhìn mọi người xung quanh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều thấy được sự vui mừng.

Quả nhiên nhìn người khác gặp chuyện trong lòng mình mới vui vẻ một chút.
*
Chín giờ tối, Nguyễn Tĩnh thật vất vả mới thoát khỏi Phương Giai, một mình đi dạo trong trấn.


Trong tay đều cầm đồ ăn vặt.
Trong khoảng thời gian này có thể nói đây là khoảng thời gian thoải mái nhất của cô từ khi trùng sinh đến thế giới này.

Mỗi ngày đều có tiền để sử dụng, công việc cũng dần chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Nguyễn Tĩnh cắn một miếng đồ ăn vặt trong tay, còn chưa kịp cẩn thận thưởng thức mùi vị món ăn này, đã bị lời nói phía sau truyền đến làm sợ tới mức tay run nhẹ.
"Tĩnh Tĩnh, tìm được em rồi ."
Nguyễn Tĩnh xoay người, Bùi Dĩ Mặc ăn bận đơn giản mỉm cười nhìn cô.

Ánh đèn dịu nhẹ ánh lên mặt anh, vì anh vốn có khuôn mặt dễ nhìn nên càng thêm phần quyến rũ gợi cảm.

Ở khoảnh khắc này, tim Nguyễn Tĩnh đập thình thịch, cô lại cảm thấy Bùi Dĩ Mặc rất cao lại đẹp nữa.
Trong đầu suy nghĩ linh tinh, Nguyễn Tĩnh nở nụ cười, "Anh Bùi, thật khéo."
"Không khéo." Bùi Dĩ Mặc nói, tay cầm túi đồ ăn của Nguyễn Tĩnh, "Tôi cố ý tới tìm em."
Mười phút sau, Nguyễn Tĩnh cùng Bùi Dĩ Mặc ngồi trong quán rượu.

Bùi Dĩ Mặc sắc mặt dịu dàng, Nguyễn Tĩnh cảm thấy cả người không được tự nhiên lắm.
Ông chủ của cô lại cố ý đến tìm cô, mối quan hệ giữa bọn họ cũng chưa tốt tới mức này mà.

Vì sao cô lại cảm thấy anh ta có vẻ bất an.
Nguyễn Tĩnh lạnh nhạt nhìn Bùi Dĩ Mặc lau bát đũa cho cô, cảnh giác mở miệng: "Không biết anh Bùi tìm tôi có chuyện gì?" Đừng có nói là cô thiếu nợ người ta hoặc thiếu nợ công ty nha? Nghĩ tới nguyên nhân này trong lòng Nguyễn Tĩnh liền nâng cao cảnh giác.
Bùi Dĩ Mặc không biết Nguyễn Tĩnh hoàn toàn không nghĩ tới việc anh bỏ hết công việc đến đây tìm cô.


Anh cảm thấy cô nên biết người đàn ông bình thường đột nhiên tìm đến cô, nhất định là có ý với cô rồi.
Đem bát đũa đã lau đưa tới trước mặt Nguyễn Tĩnh, Bùi Dĩ Mặc tựa vào ghế, ánh mắt cưng chiều nhìn Nguyễn Tĩnh, "Tĩnh Tĩnh, em đoán xem tôi đến tìm em là có ý gì?"
Sẽ không phải là vì tiền chứ? Nguyễn Tĩnh cảm thấy ánh mắt Bùi Dĩ Mặc giờ phút này rất đáng sợ, cô cảm thấy anh sẽ nói cô nợ anh mười vạn, trăm vạn gì đó.
Không xác định hỏi một câu: "Chẳng lẽ, là tôi nợ tiền anh sao?" Nếu thật sự có nợ cũng là chủ cũ của thân thể này, cũng đừng hy vọng cô sẽ trả!
Ánh mắt đầy cưng chiều của Bùi Dĩ Mặc hơi biến đổi, cắn răng nói: "Em đoán lại đi."
Lại đoán? Thì ra không có nợ tiền.

Nguyễn Tĩnh khẩu khí giảm nhẹ một chút.

Suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Dĩ Mặc, trong giọng nói khó nén kích động hỏi: "Chẳng lẽ là anh đột nhiên nhớ là đang nợ tiền tôi, nên đi trả?"
Bùi Dĩ Mặc thật sự không duy trì nổi ánh mắt cưng chiều kia nữa rồi, khuôn mặt tuấn tú từ từ trở nên vặn vẹo, cơ hồ trong kẽ răng thoát một câu: "Nguyễn Tĩnh, ngoại trừ tiền không thể nghĩ tới chuyện khác sao?"
Bùi Dĩ Mặc cảm thấy anh bị Nguyễn Tĩnh làm cho tức điên rồi.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc công ty hay việc của gia tộc, còn có việc bắt cóc trước kia, chỉ cần có thời gian rảnh anh đều nhớ tới cô.
Kỳ thực vài năm trước, trong vài cuộc xã giao anh đã gặp Nguyễn Tĩnh vài lần, nhưng lúc đó anh hoàn toàn không có cảm giác, hoàn toàn không để ý tới cô.

Nhưng ngày gặp nhau ở phim trường, trong khoảnh khắc thấy cô bước ra, mọi thứ dường như đều thay đổi.

Từ đó, anh giống như không khống chế được ánh mắt của mình dừng trên người cô.
Thậm chí từ sau bữa tiệc từ thiện lần trước, vào lúc ban đêm anh lại mơ thấy cô, cảnh tượng phát sinh ở trong mộng thật sự quá chân thật, khiến anh không nhịn được đỏ mặt.
Chớp chớp mắt, ánh mắt kỳ quái nhìn Bùi Dĩ Mặc, Nguyễn Tĩnh nghi hoặc.

Cô cũng không nói gì mà, sao anh ta lại tức giận? Chẳng lẽ đàn ông đều là sinh vật có tuyến cảm xúc kỳ quái sao? Lại nghĩ đến ông chồng kiếp trước của mình, Nguyễn Tĩnh cảm thấy cô vẫn nên giữ khoảng cách với đàn ông.
Bởi vì không biết đối phương tìm cô làm gì, Nguyễn Tĩnh chỉ có thể giả ngu nhìn đối phương cười cười, không nói chuyện.
Sau khi hai người liên tục trầm mặc ăn cơm.


Nguyễn Tĩnh biết Bùi Dĩ Mặc nhìn cô rất lâu, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của cô, cô vui vẻ cắm đầu vào ăn, căn bản không rảnh quản anh.
Đợi đến khi hai người cơm nước xong, trở lại dưới lầu khách sạn, Nguyễn Tĩnh mới rối rắm nói: "Anh Bùi, tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước." Có việc tìm cô lại không nói chuyện, thật đúng là một người kỳ lạ.
"Tĩnh Tĩnh." Bùi Dĩ Mặc giơ tay kéo Nguyễn Tĩnh lại, ánh mắt chú ý tới việc đã có người ở lại quay phim, nghiêng thân thể chặn ánh mắt của cô, “Anh hôm nay tới tìm em có chuyện quang trọng muốn nói."
"Anh thích em, anh muốn theo đuổi em, Tĩnh Tĩnh."
Nguyễn Tĩnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh vài phút, nghiêm túc nói: "Anh Bùi, anh hiện tại có tỉnh táo không vậy."
Bùi Dĩ Mặc cười khẽ, xoa xoa tóc Nguyễn Tĩnh, Nguyễn Tĩnh theo phản xạ né tránh.

Anh cũng không để ý, tiếp tục nói: "Anh rất tỉnh táo, anh biết mình đang làm gì.

Tĩnh Tĩnh, em trốn không thoát đâu, đời này em chỉ có thể gả cho anh thôi."
Nhìn người đàn ông trước mắt đang nghiêm túc, ánh mắt vô cùng chắc chắn, Anh Bùi, Nguyễn Tĩnh cuối cùng cũng từ từ tan đi, lấy lại tinh thần, Bùi Dĩ Mặc quả nhiên có ý với cô.
Nhưng Nguyễn Tĩnh lại cảm thấy mơ hồ.

Hai người bọn họ gặp nhau chỉ vài lần, lần này mới là lần thứ ba, sao mà có tình cảm được.

Hơn nữa thế giới này cùng thế giới trước kia của cô không giống nhau, đàn ông tuy rằng nói chỉ cưới một vợ, nhưng có thể lại bao dưỡng vô số người khác, ví dụ cụ thể trước mắt chính là Cố Trình.
Ai! Nguyễn Tĩnh trong lòng thở dài, ngay từ đầu cô đã không có ý nghĩ lập gia đình ở thế giới này, chỉ nghĩ muốn kiếm thật nhiều tiền để nuôi bánh bao nhỏ, sau đó lại nuôi một người đàn ông dịu dàng, lâu lâu lại chọc ghẹo hắn.
Nguyễn Tĩnh đầu tiên là nhìn thoáng qua cánh tay bị nắm chặt của mình, thử một chút cũng không thể thoát ra, chỉ có thể bỏ mặc.

Ngẩng đầu sắc mặt nghiêm túc, vô cùng thành khẩn mở miệng: "Bùi tổng, anh từ bỏ đi, tôi không muốn lập gia đình, anh vẫn nên đi tìm người khác thì hơn."
"Anh có rất nhiều tiền."
"Cái gì?"
Nguyễn Tĩnh theo bản năng nói tiếp, nghi hoặc nhìn Bùi Dĩ Mặc.

Không phải là đang nói muốn theo đuổi cô sao, sao lại đề cập đến chuyện tiền bạc vậy.