Không thể để Cố Diệc Minh bế.
Đây là lòng tự trọng của 0 phẩy 5.
Lúc rời khỏi thang máy, Dư Bắc chầm chậm theo sau, Cố Diệc Minh đi trước mở cửa.
Cửa mở ra, Cố Diệc Minh đứng ngoài, không bước vào.
“Út Cưng, gọi cảnh sát, nhà mình bị trộm viếng thăm.”
Dư Bắc nghe vậy thì giật mình, khập khiễng lao tới.
“Cái đệt, thằng chó nào dám ăn trộm nhà mình?”
Trong phòng khách có ba chiếc túi bạt.
Chuyện này suy cho cùng đều tại Cố Diệc Minh.
Dư Bắc giật lấy điện thoại của anh.
Vừa bị tra tấn về thể xác, giờ lại suýt gặp hoạ bóc lịch.
Cố Diệc Minh hiểu ra, hỏi: “Em thu dọn nhà cửa thế này hả?”
“…”
“Em sắp chuyển nhà? Chuyển đi đâu?”
“Anh kêu em quay về một chuyến, dọn đồ đi còn gì?”
Dư Bắc cãi chày cãi cối.
“Anh bảo em về là có ý đó à?”
Cố Diệc Minh bước đến, mở túi ra xem.
“Hừ, còn chọn toàn đồ đắt tiền. Được lắm Dư Bắc, anh chỉ mới bận nửa tháng, không dính lấy em mà em đã muốn ở riêng.”
Cố Diệc Minh đúng là vừa ăn cắp vừa la làng.
Dư Bắc vẫn chưa tính sổ với anh nhé!
“Đây là nhà em, em đem chút đồ đi thì làm sao?”
“Nhà em?”
Ánh mắt khinh bỉ của Cố Diệc Minh đã động chạm đến sức chịu đựng có giới thiệu của Dư Bắc.
Dư Bắc nổi giận.
“Tiền thuê nhà chứ gì? Sau này em đóng!”
Bị đè trêи giường thì thôi, không lẽ những chuyện khác cũng phải tiếp tục chịu chèn ép?!
Cố Diệc Minh hơi bất ngờ, giơ ngón cái về phía cậu.
“Ok, vừa hay tháng này cần nộp tiền nhà, em chuyển tiền cho anh.”
“Sao em phải chuyển cho anh? Em sẽ trả chủ nhà.”
Cố Diệc Minh mở điện thoại lên.
Chắc không còn gì để nói rồi.
Dư Bắc hưởng thụ niềm vui nô ɭệ vùng dậy nửa phút.
Cố Diệc Minh đi tới, giơ màn hình điện thoại cho Dư Bắc xem.
Trêи đó là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.
Chủ sở hữu căn hộ, Cố Diệc Minh.
“Giờ anh chính là chủ nhà.” Cố Diệc Minh vỗ ʍôиɠ cậu. “Đóng tiền đê.”
“… Anh, anh mua lúc nào đấy?”
Dư Bắc choáng váng.
“Mấy hôm trước. Anh nghĩ nếu ở lại trong nước cùng em thì phải đàng hoàng một chút.”
Dư Bắc cho rằng kể từ khi “hắc hoá”, mình đã hoá cáo rồi.
Ngờ đâu Cố Diệc Minh lại là con sói già gian ác.
Xảo quyệt quá.
“Ai bảo em muốn sống cùng anh?” Dư Bắc nói. “Anh có nhà ở ngoại thành còn gì? Anh đi đi.”
“Đừng đánh trống lảng, nộp tiền thuê nhà.”
Dư Bắc chỉ tay vào Cố Diệc Minh, mắng: “Anh chỉ thế là giỏi! Ngang ngược cái gì? Đem chuyện này ra để uy hϊế͙p͙ em đúng không? Em thà ngủ ngoài đường chứ chẳng bao giờ chịu khuất phục trước anh nữa!”
Đồ tệ bạc, chịch xong thì trở mặt.
Dư Bắc vừa quay đi đã bị Cố Diệc Minh ôm eo kéo lại, quẳng lên giường.
“Nếu thái độ em tốt, anh có thể cân nhắc về việc lấy thân trả nợ.”
Cố Diệc Minh đúng là suy đồi.
Anh nghĩ cậu đang thủ vai gã nhân tình trai bao của bá đạo tổng tài chắc?
Ấu trĩ!
“Bá đạo tổng tài trong truyện toàn đưa tiền cho người ta tiêu. Cố Diệc Minh, anh xem lại mình đi, keo kiệt quá.”
Cố Diệc Minh rõ ràng quan tâm đến chuyện khác.
“Truyện nào? Để anh đọc thử.”
“Dẹp giùm, càng đọc càng sai.”
Dư Bắc đã chịu đựng đủ rồi.
Bảo Cố Diệc Minh nhà quê, trông anh lại rất sang chảnh.
Nhưng nếu bảo anh sang chảnh thì lúc nói chuyện lại quê chết người.
Hàng ngày hay diễn vai bá đạo tổng tài mà phèn ói.
Tại ăn nhiều đồ bổ quá nên hơi ngáo hả?
Chẳng giống minh tinh màn bạc quyến rũ kia chút nào.
Điều này cho thấy hình tượng là thứ ta có thể tạo ra.
Dư Bắc nhất thời không phân biệt nổi đâu mới là con người thật của anh.
Đồ điên Cố Diệc Minh, miệng thì đòi tiền thuê nhà, nhưng tay lại thò vào quần áo mình.
Trong đấy có tiền chắc?
Dư Bắc bắt lấy bàn tay đang cởi áo cậu.
Cố Diệc Minh nở nụ cười tà mị.
Tà mị thật sự á, y hệt như trong tiểu thuyết, chứa ba phần hững hờ, bốn phần khinh miệt và bảy, tám phần ɖâʍ đãng.
“Nam nhân, hãy cầu xin ta tha cho em đi.”
Diễn tới nghiện luôn rồi hả?
“Xin anh…” Dư Bắc đá lông nheo với anh. “Đừng tha cho em.”
Cố Diệc Minh không ngờ cậu lại sành sỏi vậy.
“Út Cưng, em tự chuốc lấy nhé…”
“Anh quất thật à?”
Dư Bắc bị Cố Diệc Minh dí lăn lộn khắp giường, cuối cùng anh tóm chân, lôi cậu về, nằm đè lên.
“Cố Diệc Minh… Em sai rồi, em sai rồi! Anh cút ra… Hahaha, tha cho em đi, anh… anh trai!”
Cố Diệc Minh suýt sặc, anh nhìn Dư Bắc bằng vẻ mặt kỳ quái.
“Em gọi anh là gì?”
“Anh còn dám làm bậy, em sẽ mách mẹ em…”
Dư Bắc sợ rồi.
Sướиɠ người khác hưởng.
Cơ thể này là của mình đó.
“Em có thể… gọi thêm mấy câu không? Út Cưng.”
“???” Dư Bắc bàng hoàng. “Gọi gì cơ? Anh trai?”
Cố Diệc Minh kɧօáϊ trò này hả?
“Vừa quất vừa rêи ấy.”
Cố Diệc Minh chơi khϊế͙p͙ nhể?
“Mệt muốn chết, anh cho em nghỉ một lát rồi bắt gọi ông, em cũng đồng ý.”
“Nhớ đấy nhé.”
Cố Diệc Minh vui như Tết, đi xả nước để Dư Bắc tắm, hận chẳng thể tự mình kì cọ cho cậu.
“Cần anh giúp không?”
“Th… Thôi.” Dư Bắc đóng cửa phòng tắm. “Chuyện vặt vãnh này không phiền đến anh.”
Tắm xong, Dư Bắc nằm trong chăn.
Chơi xe nhún cái gì?
Chăn chiếu đây không sướиɠ hơn sao?
Đau hết cả lưng.
Dư Bắc vốn đang thiu thiu ngủ rồi, Cố Diệc Minh tắm xong, lại tồng ngồng bước ra, sự kϊƈɦ thích dồn từ mắt lên đỉnh đầu cậu.
“Cố Diệc Minh, anh làm trò gì thế? Đêm hôm khuya khoắt…”
Dư Bắc oán trách.
Rút cục anh ấy muốn làm gì?
Vác quả cà tím đi lung tung.
Anh ấy đang thử thách ý chí của mình đấy à?
Cơ thể Cố Diệc Minh có ngắm cả trăm lần cũng chẳng chán.
Cả nhà nói xem tại sao tui thiếu nghị lực vậy?
“Chuyện cần làm đã làm rồi, không cần che đậy nữa.”
Ừ đúng, mảnh vải che thân cuối cùng biến mất theo liêm sỉ rồi.
Dư Bắc lại nằm mơ.
Trong mơ, cậu bị tù trưởng Cố Diệc Minh đánh ngất xong lôi về hang, làm một số chuyện không tiện mô tả.
Khố của người tiền sử dài chưa qua đầu gối, vườn dưa chuột cứ lủng là lủng lẳng, trông rất thích mắt. Trong số đó, Cố Diệc Minh to nhất…
Dư Bắc không ngờ mơ mà cũng có tập tiếp theo.
Lạ thật.
Trong mơ, Cố Diệc Minh không phải bá đạo tổng tài.
Tại sao lại là người tiền sử nhỉ?